Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 21: Trận chiến của hai ta lại bắt đầu.

Chương 21: Trận chiến của hai ta lại bắt đầu.


Ánh mặt trời cuối chiều đỏ rực chiếu xuống sường núi nơi có những bậc thang nối tiếp nhau dẫn lên trên núi. Có năm thiếu niên trẻ đang từ từ trở về tông môn, đang đi thì Thiên Minh quay đầu lại nhìn Thanh Liên, thấy nàng có vẻ trầm ngâm. Quả thật đối với bất cứ ai thì lần đầu tước đi một sinh mạng cũng là một kí ức khó phai.

Khi còn bé chúng ta ngây thơ nghiền nát những con kiến dưới chân vì chúng ta không thể hiểu được sự trân quý của một sinh mạng. Nhưng khi lớn lên, chúng ta nhận biết được mỗi sinh mạng đều đáng quý, đặc biệt là với Thanh Liên, một người trước đây từng không được coi là người, một nô lệ. Do đó nàng càng không muốn lấy đi bất kì sinh mạng nào, không muốn g·iết bất cứ ai.

Thiên Minh dừng bước một lát, đi song song với Thanh Liên, nhẹ nhàng hỏi "Cảm giác lần đầu g·iết như thế nào?". Đột nhiên bị hỏi khiến nàng có phần bất ngờ, ngẫm một lát thì nhỏ nhẹ đáp "Dạ...Cảm giác rất lạ. Ngài nói rằng không g·iết thì sẽ bị g·iết nên ta đã xuống tay, ta chính là người đã g·iết nó nhưng khi nhìn vào mắt nó ta không khỏi cảm thấy xót thương...Tuy ta đã quen nhìn thấy những quán ăn trong làng g·iết mổ, nhưng khi chạm vào máu của những con địa trư đó, ta không khỏi cảm thấy tâm trí mình lung lay...Ta tự hỏi ta có nhất thiết phải g·iết chúng không?"

Cảm giác tội lỗi khi c·ướp đi một sinh mạng dù chúng không làm gì sai, đó là điều nàng đang cảm thấy. Thiên Minh biết rõ điều đó vì hắn cũng đã từng trải qua điều như vậy. Để sinh tồn một mình trong rừng rậm hắn đã lao vào g·iết chóc, từ người truy đuổi hắn cho đến yêu thú vô tội, hắn g·iết hết tất cả. Máu nhuốm đỏ tay hắn, máu chảy thành sông, thây nằm la liệt.

"Ngươi nhìn xem." Hắn đưa tay chỉ về một ngôi làng phía dưới chân núi, nàng nhìn theo thì thấy vẻ nhộn nhịp, bình yên của những người trong làng. Hắn nói tiếp "Ngươi có thấy họ thật giản dị không? Có thấy họ thật đáng mến không?"

"Có ạ." Nàng đáp lời, Thiên Minh bày ra một bộ mặt lạnh nhạt, nói "Đúng! Họ rất giản dị, ngây thơ...Đến mức không biết rằng bản thân luôn trong tình cảnh nguy hiểm.". "!?" Lời nói ra khiến nàng giật mình, bất ngờ. Thiên Minh biết sự khó hiểu trên khuôn mặt nàng "Yêu thú khác con người, chúng sinh sản và phát triển rất nhanh, không ngừng mở rộng lãnh thổ. Loài này xua đuổi loài khác để c·ướp lãnh thổ và tiếp tục phát triển. Vậy ngươi nghĩ những loài bị đuổi đi sẽ đi đâu?"

Lúc này nàng đã bất ngờ hiểu ra, đáp "...Đi c·ướp c·ủa những loài yếu hơn!". Khoé miệng Thiên Minh lộ ra một nụ cười "Chính xác! Và còn loài nào yếu hơn những dân làng phàm nhân này? Chính vì thế mới có nhiệm vụ thảo phạt yêu thú, vừa kiểm soát số lượng yêu thú trong vùng, vừa gián tiếp bảo vệ những dân làng này...Nên ngươi không có gì mà phải cảm thấy áy náy, ngươi g·iết địch chính là để bảo vệ cho chính mình và người khác. Tuy hiện tại chúng vô hại nhưng ngươi không thể biết sau này chúng thế nào đâu."

Thanh Liên ngẫm nghĩ một lúc rồi cúi đầu nói "Cảm tạ đại thiếu đã chỉ giáo!" Thiên Minh phất tay cho qua, nói "Không cần thiết, mà ngươi cũng đừng gọi ta là đại thiếu, chúng ta cũng không phải đang ở Lân Thành. Cứ gọi ta là Thiên Minh là được."

Thanh Liên nay lập tức từ chối "Sao có thể được, ta làm sao dám gọi tên huý của ngài chứ!" Thiên Minh nghe vậy thì cũng chỉ có thể thở dài, lại nói tiếp "Thế thì gọi ta là sư huynh là được rồi." Rồi hắn bước đi, đuổi theo ba người còn lại. "...Vậy thì cảm ơn sư huynh ạ!" Nàng vui vẻ đáp một tiếng nhỏ nhẹ, nhưng dù vậy thì Thiên Minh vẫn nghe rất rõ, trên mặt hắn hiện rõ ra một nụ cười lớn.

Năm người cùng nhau trở lại Nhiệm Vụ Đường rồi nhận thưởng tại đó. Họ săn được bảy con địa trư, thu được mười bốn chiếc nanh và bảy tấm da, tổng cộng nhận được hai mươi tám viên nguyên thạch. Họ liền ngồi xuống một bàn tại nhà ăn, làm một bữa thật no say, chúc mừng thành quả của hôm nay cũng như là lần đầu đi săn của Thanh Liên. Dưới ánh sáng mờ của của lồng đèn hoả trùng, họ cùng ăn và trò chuyện rất vui vẻ, điều đó mang lại cho Thanh Liên một cảm giác ấm cúng mà lâu rồi nàng không cảm nhận được.

__________________________

Những tuần tiếp theo, Gia Bảo và Tiểu Hồng đi theo và hướng dẫn Thanh Liên một số nhiệm vụ cơ bản. Còn Thiên Minh và Thiên Quân thì ở lại phòng, chú tâm tu luyện, chuẩn bị cho khảo hạch nội môn.

Nhờ đan dược và tụ linh trận Thiên Minh bí mật dùng mà Thiên Quân đã nhanh chóng từ thoát thai đỉnh phong lên Hoán cốt sơ giai. Tuy vậy bản thân Thiên Minh cũng chỉ giả vờ mà thôi, thực chất hắn không hề hấp thụ chút linh khí nào, bởi hiện tại hắn không cần thăng cấp cảnh giới, nếu hắn thăng cấp quá nhanh sẽ rất dễ gây ra sự chú ý không cần thiết.

Sau quảng thời gian dài nhưng thực ra cũng rất ngắn, đã đến giữa tháng mười, khảo hạch nội môn cũng đến ngày diễn ra.

Vừa bước ra khỏi phòng, Thiên Minh và Thiên Quân đã bị ba tiểu quỷ kia kéo đến Diễn Võ Trường. Hắn vẫn còn ngái ngủ, quần áo, đầu tóc lôi thôi, ngồi một bên chờ Thiên Quân đi báo danh.

Đợi một lúc thì cũng bắt đầu khảo hạch. Để vào được nội môn, một đệ tử cần hoàn thành ít nhất mười nhiệm vụ cấp ba sau đó báo danh, thi đấu với những đệ tử khác theo hình thức đấu lôi đài, ai thắng thì sẽ được vào nội môn. Tiếp tục đấu để tìm ra kẻ mạnh nhất trong lứa để tử, từ đó các vị trưởng lão sẽ lựa chọn đệ tử phù hợp với mình.

Năm người họ ngồi trên khán đài theo dõi, tất cả mọi người đều rất háo hức muốn xem nhà vô địch của năm này. Thiên Quân trông cũng rất quyết tâm, nhìn thấy điều đó khiến Thiên Minh không khỏi vui mừng (Phải thế chứ.)

Lúc sau, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, tuy không mưa nhưng sấm sét vẫn rền vang khắp nơi, mây trời bỗng tách ra làm hai, từ trong đó từ từ bay xuống là chín vị trưởng lão. Chín người họ mỗi người một vẻ, nhưng người khiến Thiên Minh chú ý là một vị nữ trưởng lão trong số họ, bà mang một vẻ man mát buồn, có vẻ như không hề muốn đến xem lần khảo hạch này. Chín người họ bay xuống tại nơi cao nhất của khán đài, ngồi xuống những chiếc ghế tại đó. Hầu hết họ đều toả ra khí chất lão luyện của người tiền bối.

Thiên Minh một bên không thèm quan tâm nữa, hắn liền đánh một giấc để lấy sức. Tối qua hắn đã thức trắng để chuẩn bị cho ngày hôm nay nên hiện hắn rất mệt. Hắn quay sang nhìn Thanh Liên rồi nói "Cho ta mượn chút." nàng chưa kịp hiểu chuyện gì thì hắn liền tựa đầu vào vai nàng "Khi nào đến lượt thì gọi ta dậy." Nàng cũng không biết từ chối như thế nào, đành gật đầu đồng ý (...Thật ra cảm giác cũng không tệ.". Vì sự chú ý của mọi người xung quanh đều đang dính vào chín người kia nên không ai nhìn thấy cảnh này.

Lúc sau một vị trưởng lão ngoại môn đứng giữa Diễn Võ Trường, dùng pháp bảo truyền âm mạnh mẽ nói "Khảo hạch nội môn là bước thang quan trọng đầu tiên trong cuộc đời tu sĩ của mỗi người, trở thành nội môn đệ tử, ngươi sẽ được tiếp cận với càng nhiều những tài nguyên tu luyện giá trị và hiếm có. Thể lệ rất đơn giản, lần lượt hai người sẽ lên lôi đài quyết đấu, chỉ cần thắng hai trận là các ngươi sẽ đủ tư cách vào nội môn, các phong chủ trên kia sẽ sắp xếp cho ngươi vào một phong phù hợp."

Các đệ tử tham gia khảo hạch nghe xong thì có phần lo lắng, bởi nếu họ không thể hiện thật tốt thì sẽ rất khó được vào phong mà mình muốn. Thấy được điều đó, trưởng lão ngoại môn cười mỉm, nói tiếp "Tiếp theo là thi đấu xếp hạng, các ngươi càng dành được hạng cao, càng có nhiều lợi ích...Đặc biệt là hai vị trí đầu sẽ được chọn phong mà mình muốn và sẽ được thưởng ba vạn nguyên thạch. Hạng nhất sẽ được đến tàng kinh các lựa chọn một bộ Hoàng giai công pháp bất kì!!"

Câu nói cuối khiến cả khán đài bàn tán xôn xao "Ngươi nghĩ năm nay ai sẽ giành giải nhất?" "Ta nghĩ là Cao Phúc, hắn mới thăng lên trung giai hôm kia?" "Ta lại nghĩ là Thiên An, hắn lên trung giai đã lâu rồi, có lẽ sắp lên hậu giai." "Bất kể là ai thì đó cũng là một giải thưởng cực lớn!"

"Nếu tất cả đã sẵn sàng rồi thì ta tuyên bố, khảo hạch nội môn bắt đầu!!" Kết thúc lời phát biểu cũng là lúc trên khán đài reo hò. Dần dần từng đệ tử lên thi đấu trên bốn lôi đài giữa diễn võ trường, có kẻ thắng có người thua, kẻ thắng thì vui mừng ra mặt, kẻ thua thì lại lộ vẻ không cam tâm.

"Tiếp theo, Trần Thiên Minh đấu Trần Thiên An, Quách Trì đấu Trần Thiên Quân,...." Sau một lúc lâu thì cũng đến lượt hai người, Thanh Liên nghe vậy thì dịu dàng lắc người Thiên Minh, nói "Thiếu gi...Sư huynh dậy đi ạ, đến lượt huynh rồi kìa!". Nghe được giọng nói nhẹ nhàng của nàng, hắn cũng từ từ mở mắt tỉnh dậy, lờ đờ nhìn xung quanh, hắn thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn. Đứng dậy duỗi người một cái, hắn ngáp một cái thật to "Oaaaaa...Các ngươi nhìn cái quái gì, không thấy người ngủ bao giờ à?" Nói lời khiêu khích rồi chậm rãi xuống khỏi lôi đài mà đi lên lôi đài.

Lời nói của hắn khiến người khác rất khó chịu, (Mẹ nó, chuyện khảo hạch quan trọng mà người còn có tâm trí ngủ sao? Lại còn kiêu ngạo như vậy, đúng là không coi ai ra gì!) trong lòng nhiều người nảy sinh sự ghét bỏ. Các phong chủ nhìn thấy cảnh này thì có phần ngẫm nghĩ, họ đều muốn thu được một kẻ có thiên phú như Thiên Minh. Nhưng việc hắn sẽ vào Vạn Kiếm Phong là điều mà họ đã khắc tâm, từ bỏ những chút hi vọng này.

Thiên Minh đi lên lôi đài, đối diện với hắn là Thiên An cao to hơn hắn cả một cái đầu, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ dữ tợn. Nhìn sang bên kia thì Thiên Quân cũng đã lên lôi đài, đối mặt với một thiếu niên trẻ tuổi trông khá gầy gò. (Một đối thủ dễ ăn, kiếp trước cũng vậy...)

"Thiên Minh!! Có giỏi thì ngươi nhìn thẳng mặt ta này!" Thiên An hét lên tỏ rõ sự tức giận khi thấy thái độ hời hợt của Thiên Minh. Nhưng hắn vẫn không hề quan tâm, vẫn nhìn về phía Thiên Quân, thấy rõ sự lo lắng của cậu. Thiên An càng tức tối hơn nữa.

Thấy có vẻ không ổn lắm, vị trọng tài phụ trách lôi đài của họ ho khụ một cái liền nói "Trần Thiên Minh à, đến lúc đấu rồi, ngươi mà không nghiêm túc thì sẽ bị xử phạt đó!". Thiên Minh nghe vậy thì từ tốn nhìn về phía ông, đôi mắt hắn dò xét thái độ của ông ta thật lâu rồi nói "Tiểu bối vô ý quá, vậy thì bắt đầu chứ nhỉ? Ta buồn ngủ quá."

Vị trọng tài có phần khó chịu nhưng đành bỏ qua, lấy đại cục làm trọng, dõng dạc nói "Thi đấu lôi đài cấm sử dụng ám khí, độc dược, cấm làm hại đến tính mạng của đối thủ, rõ chưa?". Hai tên kia gật đầu một cái thì ông ta liền hét một tiếng "Đấu lôi đài...BẮT ĐẦU!"

Ngay lập tức, Thiên An lao đến "Ngọc Quyền!" Bỗng dưng tay của y được bao bọc bởi một luồng ánh sáng xanh lục, vung quyền về phía mặt Thiên Minh. Hắn nhẹ nhàng né qua một bên, tung cước vào phần chân của Thiên An khiến y suýt thì ngã xuống. Quay lại thì thấy khuôn mặt dửng dưng của Thiên Minh khiến y càng khó chịu hơn, lại một lần nữa lao tới. Thấy Thiên An lại vung tay đến thì Thiên Minh liền đỡ lấy, giọng điệu khiêu khích "Chỉ có vậy thôi sao? Ngươi vẫn yếu đuối như vậy...cũng chỉ có thể nằm dưới chân ta thôi hahaha!!". Với cơ thể được gia cố bởi linh hồn hiện tại, tuy chưa hoàn chỉnh nhưng đủ để hắn đỡ đòn trực tiếp của Thiên An rồi.

"Ngươi!!" Thiên An tức giận vùng ra, liên tục đấm về phía Thiên Minh nhưng đều bị hắn né được. Hắn từ nãy đến giờ luôn nhìn vào từng động tác trên cơ thể của y, mọi cử động của y đều quá dễ đoán, đối với một kẻ mang cả một đời kinh nghiệm như Thiên Minh thì tất nhiên chuyện này như chơi với trẻ con.

Thiên An càng ngày càng tức giận, y nhanh chóng rút kiếm ra, giơ cao lên hét "Lục Phong Kiếm Pháp, Lạc Diệp!!!" Lưỡi kiếm toả ra ánh sáng màu xanh lục, y vung kiếm xuống. Thiên Minh không hề né tránh, đứng yên tại chỗ, điều đó khiến khản giả không khỏi bất ngờ. Rầm một tiếng, thanh kiếm đập xuống. Khác hẳn với khi Thiên Quân sử dụng, với sức mạnh của Hoán Cốt trung giai như vậy một chiêu này dễ dàng chẻ đôi một tảng đá lớn.

Nhát chém đó tạo ra một làn khói bụi bao phủ chỗ Thiên Minh đứng, khi khói dần tan thì mọi người nhìn thấy Thiên Minh không hề có một vết xước. Cơ thể hắn được bao bọc bơi một luồng linh khí màu xanh nước biển rắn chắc. "Hộ Thân phù?" Thiên An thốt lên, mọi người trên khán đài đều tỏ ra bất ngờ.

"Vờn vậy là đủ rồi nhỉ? Đến lúc chơi rồi. Tử Lôi!!" Chưa kịp để Thiên An định hình, hắn liền dùng tử lôi phù nhắm vào bụng của hắn. "Cái !!" Y may mắn né được đúng lúc, liền kéo dài khoảng cách, thủ thế.

Thiên Minh ngay lập tức cầm lên một tấm phù khác "Thuận!" Rồi lao rất nhanh về phía Thiên An. Y giơ kiếm lên đỡ nắm đấm phát ra tử lôi của Thiên Minh, gắng gượng chống đỡ. "Lục Phong Kiếm Pháp, Xung Vân!" Vung kiếm từ dưới lên, một đạo gió lớn thổi theo hướng đường kiếm, xé nát không khí xung quanh. Thiên Minh nhờ tác dụng của Thuận Phong phù mà nhanh chóng né ra.

Thiên An mệt mỏi nhìn vào khuôn mặt dửng dưng của Thiên Minh, y tức giận hét lên "Ngươi vậy mà lại dám phản bội gia tộc theo cách này sao? Kiếm của ngươi đâu rồi? Cầm lên mà vung đi!" lời ấy khiến những người khác cảm thấy khó hiểu, nhưng đối với Gia Bảo và Thiên Quân thì điều đó rất rõ ràng.

"Phản bội? Vậy là sao? Sao hắn lại nói Thiên Minh huynh là phản bội chứ?" Tiểu Hồng có phần khó hiểu, Thanh Liên cũng vậy. Gia Bảo nghe vậy thì ngẫm một lúc thì nói "Hai người có biết vì sao tất cả mọi người lại gọi đại ca là phế vật không?". Hai người ngây ngốc nhìn nhau mà lắc đầu, thấy thế thì Gia Bảo nói tiếp "Là bởi vì đại ca không thể luyện được Lục Phong Kiếm Pháp, võ công trấn tộc của Trần Thiên Gia."

"Trần Thiên gia là nơi ra đời của hàng trăm vị kiếm tôn, con cháu họ cả đời luyện kiếm...Nhưng đại ca lại trời sinh không thể luyện được võ công này, có thể nói là kiếm đạo đã từ chối huynh ấy. Nếu nhị ca b·ị b·ắt nạt bởi hoàn cảnh gia đình thì chính đại ca lại bị thứ võ công này áp bức." Gia Bảo nói tiếp, giải thích sự khó hiểu trong lòng họ, trên khuôn mặt ánh lên vẻ thương cảm.

"Kiếm, kiếm, kiếm, kiếm... Trần Thiên gia suốt đời chỉ biết đến kiếm. Ta sinh ra là phế vật không thể luyện được kiếm, bị người trong tộc ghẻ lạnh. Thì sao ta phải dùng chúng!!" Giọng nói của Thiên Minh thốt lên, tay cầm lấy thanh kiếm sau lưng, thẳng thừng vứt khỏi lôi đài. Tất cả mọi người đều sững sờ, những lôi đài khác đang đấu cũng phải ngừng lại. Thiên Minh tiếp tục hét lên "Nay Thiên Minh ta đây tuyên bố...Ta sẽ vang danh bằng chính bản thân. Không nhờ công pháp trấn tộc, không nhờ huyết nhục bản thân. Ta sẽ là chính ta!!"

Rồi hắn lôi ra một tấm phù khác, đặt xuống đất hô to "Sương!" ngay lập tức từ trong tấm phù phun ra một làn sương dày đặc cản trở tầm nhìn của tất cả mọi người. Thiên Minh liền xông về phía Thiên An, tử lôi trên tay liên tục phát ra, đấm vào phần eo của y. "Hự!!" Thiên An kêu lên một tiếng, vung kiếm về phía hắn nhưng Thiên Minh nhanh chóng né được, chạy sang một bên khác mà đấm. Thiên Minh vừa đánh vừa chạy, Thiên An không thấy gì chỉ có thể vung kiếm lung tung. Tử lôi lập loè trong làn sương mờ ảo, những tiếng kêu đau đớn của Thiên An liên tục vang lên.

Chợt nảy ra một ý tưởng, Thiên An liền giơ kiếm lên "Lạc Diệp!!" Làn gió từ kiếm của y đập xuống đất, thổi bay một vùng sương. "Hahahaha! Ngươi bị ta bắt bài rồi Thiên Minh!!" Thiên An thấy thành công thì vui mừng hét lên, nhưng ngay lập tức bất ngờ vì khuôn mặt của Thiên Minh, hắn vẫn chấp tay sau lưng, cười rất tươi. Hắn lại lấy ra từ trong túi một tấm phù nữa, hô tiếp "Tụ!" tấm phù ngay lập tức tạo ra một lực hút cực mạnh, sương b·ị đ·ánh bay lại một lần nữa về lôi đài.

Thiên An sững sờ khi thấy việc đó, cơ thể y run rẩy, bên tai bỗng nghe được một tiếng nói "Chơi tiếp thôi nào!". Rồi lại tiếp tục như vậy, tử lôi liên tục v·a c·hạm vào cơ thể Thiên An không cho y chút cơ hội phản công, vì y tu luyện Ngọc Thể Quyết nên khi bị đấm trúng thì y không bị quá nhiều thương tổn. Nhưng trước những đòn đánh dồn dập như vậy, một thiếu niên mười sáu tuổi cũng đâu dễ dàng chịu đựng được.

Sau một thời gian thì làn sương đó bắt đầu tan đi, nhìn lên võ đài thì mọi người chỉ thấy Thiên Minh đang ngáp ngắn ngáp dài, còn Thiên An đã kiệt sức mà ngất đi. Hắn nhẹ nhàng xuống khỏi võ đài, nhặt kiếm lên rồi quay lại chỗ ngồi, được một lúc sau thì Thiên Quân cũng chiến thắng trở về. Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao "Hắn vứt bỏ kiếm như vậy...khác gì công khai từ mặt gia tộc cơ chứ!" "Tên này điên thật rồi, hắn còn mang trên mình huyết mạch thức tỉnh. Đây không khác gì đánh thẳng vào mặt của Lân gia cả!"...

Một bên các phong chủ cũng bàn tán như vậy, Trần Thiên Quyết ngồi trên ghế trầm ngâm (Tiểu tử này vứt đi kiếm của mình như để chứng minh bản thân không cần danh tiếng của gia tộc, không cần cái danh đích tôn...Nhưng hắn lại nhặt lại kiếm như một ẩn ý rằng hắn vẫn để gia tộc trong lòng, vẫn sẽ nguyện ý gánh vác gia tộc...) Lão vốn không lo việc Thiên Minh không thể tu kiếm, bởi lão đã có cách giải từ lâu. Giờ đây lão chỉ cần lo việc kéo Thiên Minh về Vạn Kiếm Phong mà thôi.

Qua một thời gian, Thiên Minh và Thiên Quân liên tục giành chiến thắng khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, nhất là Thiên Minh họ không ngờ hắn lại có thế không nhờ võ công trấn tộc mà một lần đi thẳng vào bán kết mà vẫn giành chiến thắng. Trong những trận thắng đó Thiên Quân liên tục thi đấu hết mình, dần dần thu được sự nể phục của người khác. Ngược lại thì Thiên Minh vẫn mang một thái độ hời hợt, không coi ai ra gì, càng làm nhiều người chán ghét.

Và rồi điều gì đến cũng phải đến, trận chung kết bắt đầu, hai người họ đối mặt với nhau. Đứng trước Thiên Minh, Thiên Quân có phần lưỡng lự bởi cậu muốn thắng, cậu rất muốn thắng vì tương lai của cậu quyết định dựa vào trận đấu này. Nhưng điều đó không có nghĩa là vì một trận thắng mà đả thương đại ca của mình.

Cậu dơ tay định đầu hàng thì bỗng, "Thiên Quân à, đệ sao vậy? Đây chỉ là một trận tập kiếm giữa hai huynh đệ ta thôi mà. Nào! Cầm kiếm lên đi, Bảo Bảo đang chờ ai đó thua để đến lượt đệ ấy vào kìa." Cậu nhìn lên khuôn mặt hắn bỗng chốc nhớ lại hình ảnh trước kia, vẫn là khuôn mặt dịu dàng đó khi hắn nhìn vào cậu và những đệ đệ, muội muội khác. Cậu và Gia Bảo nhìn lẫn nhau rồi bật cười, trong lòng cảm thấy ấm áp (Quả nhiên vẫn là đại ca của chúng ta nhỉ? Haha)

Đứng thẳng người lại, Thiên Quân dũng mãnh đáp lời "Được thôi, vậy thì Bảo Bảo sẽ đấu với đệ!" Thiên Minh nghe vậy thì càng cười tươi hơn "Không, nó sẽ đấu với ta." Hắn rút thanh kiếm của mình ra khỏi bao, giơ về phía cậu, tỏ ý thách đấu.

Vị trọng tài thấy hai bên đã ổn thì hét to một tiếng "Trận chung kết khảo hạch nội môn...BẮT ĐẦU!!". Lời vừa dứt thì hai người họ liền lao tới, vung kiếm về phía nhau (Trận đấu giữa hai ta lại bắt đầu!!)

Chương 21: Trận chiến của hai ta lại bắt đầu.