Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 22: Vì người là sư phụ của ta!
Trên võ đài, Thiên Minh và Thiên Quân liên tục đánh qua đánh lại. Lúc thì nhẹ nhàng tránh né lúc thì cứng rắn đỡ kiếm. Đánh nhau hơn một nén hương vẫn chưa phân thắng bại, tuy vậy trong lòng khán giả xung quanh lại càng thêm phấn khích.
"Thiên Quân cố lên! đánh bại Thiên Minh đi!!" "Ngươi làm được mà!!" "Đá tên đó khỏi lôi đài cho ta!" Những tiếng cổ vũ bắt đầu vang lên, chủ yếu là muốn cậu chiến thắng, không muốn Thiên Minh giành được hạng nhất. Hắn nghe vậy thì vui mừng vì công sức của mình bỏ ra đã có thành quả.
Từ lúc khảo hạch bắt đầu hắn đã tỏ ra một thái độ kiêu ngạo, khinh thường người khác, khi thắng thì lại hời hợt như không có gì. Điều đó khiến tất cả mọi người xung quanh cảm thấy ghét cay ghét đắng hắn. Ngược lại thì Thiên Quân cố hết sức mình mà chiến thắng, lại còn rất tôn trọng đối thủ của mình nên đã nhận được sự nể phục của rất nhiều người. Giờ đây khi đối đầu với Thiên Minh, cậu đã vô tình trở thành nơi mọi người gửi gắm hi vọng bản thân vào. Một hi vọng sẽ dập tắt sự kiêu căng của Thiên Minh. (Thiên Quân sau này sẽ cần rất nhiều mối quan hệ để tiếp tục phát triển, còn gì giúp ích hơn một trận đấu khắc ghi vào lòng mỗi người như thế này?)
"Lục Phong Kiếm Pháp, Lạc Diệp." Thiên Quân vung kiếm chém xuống, Thiên Minh cố hết sức lấy kiếm chống đỡ. Luồng gió từ võ công thổi vào mái tóc của hai người, họ đều nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt đối phương. Thiên Minh hất ra, lùi sau hai bước, lấy ra từ trong người một tấm phù khác. Thiên Quân biết ý thì liền lao đến, ngăn không cho hắn dùng, "Xung Vân!" Cậu nhanh chóng chém đôi tấm phù trước sự bất ngờ của Thiên Minh.
Cậu đứng thủ thế, mạnh mẽ nói "Đại ca! Ta muốn thắng trận này, nhưng nó không có nghĩa là ta muốn huynh nhường. Ta sẽ đánh hết sức mình và ta cũng muốn huynh như vậy." Rồi cậu nhắm mắt lại, ánh sáng xanh lục trên kiếm cậu càng rõ hơn, gió khắp nơi tụ về đó. Những luồng gió cực kì mạnh mẽ, thay đổi liên tục, làm nhiễu loạn cả một phần lôi đài.
Trần Thiên Quyết và Thiên An trên khán đài đều sững người khi thấy cảnh tượng đó. "Lục Phong Kiếm Pháp thức thứ ba, Bạo Vũ?" Tạ trưởng lão một bên vô thức thốt lên, ông cũng bất ngờ không kém. Thiên Quyết có phần trầm ngâm, ngay cả lão cũng chưa thể lĩnh ngộ được thức thứ ba khi còn trẻ như vậy. Nay nhìn thấy cảnh tượng không ngờ này, lão bắt đầu nhìn Thiên Quân bằng đôi mắt khác (Một hạt giống tốt, đáng để bồi dưỡng...)
Thiên Minh nhìn thấy sắc mặt của Thiên Quyết thì mừng trong lòng, quay đầu nhìn về Thiên Quân, hắn nói "Được!! Đây sẽ là đòn quyết định!" Lấy trong người ra hai tấm phù "Thuận! Hộ!" Rồi hắn lao về phía Thiên Quân.
Thiên Minh lao đến rất nhanh nhưng cậu không hề nao núng, dùng hết sức lực của mình để tung đòn cuối "Lục Phong Kiếm Pháp, Bạo Vũ!!!" Rồi cậu chỉ kiểm về hướng Thiên Minh đang lao đến, ngay lập tức, những luồng gió cuồng bạo rít gào như một con dã thú thèm khát g·iết chóc xông đến chỗ hắn. Thiên Minh cũng không vừa, giơ tay liên tục chém ra "Thao Phong Thuật, Phong Trảm!!" Những luồng gió hình vòng cung bay liên tục khỏi tay hắn.
Hai chiêu thức liên tục v·a c·hạm lấy nhau, rằng co liên tục, tiếng gió gào rú khắp Diễn Võ Trường, toàn bộ người xem đều chờ mong kết quả. Nhưng dần dần, Thiên Minh rơi vào thế hạ phong, hắn đã tiêu tốn quá nhiền chân nguyên trước đó, giờ còn vừa dùng hai loại phù vừa sử dụng thao phong thuật như vậy nên chân nguyên của hắn đã chạm đến ngưỡng cạn kiệt. Còn Thiên Quân chủ yếu sử dụng kiếm pháp nên chân nguyên còn rất nhiều.
Hắn đứng trên võ đài, kiên cường chống đỡ luồng gió mạnh mẽ kia. Răng rắc, bổng hắn nghe thấy tiếng gì đó rồi đoang một tiếng, tầng linh khí bao bọc hắn hoàn toàn vỡ tan. Không có linh khí bảo hộ, hắn hoàn toàn không thể chống đỡ liền bị thổi bay khỏi lôi đài. Như thể bị kiềm chế đã lâu, cả khán đài đều vang lên tiếng hò reo, còn có cả tiếng chê bai "Ngã đẹp lắm ahahaha!" "Đáng đời lắm!" "Đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy."
"Xin tuyên bố, hạng nhất của khảo hạch nội môn năm nay thuộc về...Thiên Quân!!" Trọng tài lên tiếng tuyên bố kết quả trận đấu giữa tiếng cười nói hả hể của mọi người.
Một lúc sau khi ổn định lại mọi thứ, các thí sinh vừa rồi tập trung giữa Diễn Võ Trường, bắt đầu nhận thưởng. "Đầu tiên sẽ là phần thưởng của hạng đầu, ba vạn nguyên thạch và đặc quyền chọn một công pháp hoàng giai bất kỳ" Một trưởng lão ngoại môn lên tiếng thông báo, ngay lập tức có một vài người đi đến, mang trên tay là vài túi nguyên thạch và một tấm ngọc giản, chính là tấm vé vào Tàng Kinh Các. Thiên Quân vui mừng nhận lấy nó, Thiên Minh thấy được vẻ mặt đó thì cũng vui lây.
Sau đó thì họ phát thưởng cho từng đệ tử trong số mười người đứng đầu. Nhưng hầu hết là khá ít nếu so với Thiên Minh và Thiên Quân. Sau một thời gian thì cũng thưởng xong và đã đến tiết mục quan trọng nhất của khảo hạch nội môn, chọn phong. "Đã đến lúc chọn phong, mời hai hạng đầu chọn phong mà bản thân muốn!" Vị trưởng lão lên tiếng thông báo
Cả Diễn Võ Trường rơi vào tĩnh lặng, mọi người đều hồi hộp đón chờ sự quyết định của hai người. Thiên Quân không hề nao núng, nhìn vào những vị phong chủ trên cao, vẻ mặt kiên định của cậu càng làm họ thưởng thức. Cậu mở miệng nói "Đệ tử muốn vào Vạn Kiếm Phong của Trần Thiên Quyết phong chủ."
Mọi người nghe vậy thì thở dài, không hề bất ngờ, Thiên Quyết thì lộ rõ vẻ kiêu căng trên mặt, khiến các phong chủ bên cạnh càng khó chịu (Mẹ nó! Trần Thiên gia các người di truyền cái vẻ mặt đáng đánh này sao?!). "Được rồi, vậy thì ngươi hãy đứng về phía kia, đối diện chỗ Trần Thiên phong chủ" Vị trưởng lão nói, hướng dẫn Thiên Quân về chỗ đứng, cậu liền gật đầu và đi đến đó.
"Tiếp theo đến lượt Trần Thiên Minh!" Vị trưởng lão nói tiếp. Thiên Minh nhìn nét mặt của những người trên khán đài và các vị phong chủ trên kia, khuôn mặt họ đã không còn một chút trông chờ gì vì họ đã đoán được cái kết như thế nào, các vị phong chủ càng từ bỏ hi vọng hơn nữa. Khuôn mặt Thiên Quyết thì lộ rõ vẻ ung dung như không có chuyện gì, cho rằng việc này là điều tất nhiên sẽ xảy ra. Lúc này hắn chợt nói với Thiên Quân "Thiên Quân à...Đệ nhớ những gì chúng ta đã nói vào đêm ở Hoàng cung không?"
Thiên Quân bất ngờ thì nghe thấy điều đó, (Không lẽ huynh định!). Giơ tay mình lên, hắn chậm rãi đưa về phía những người trên cao kia, dửng dưng nói "Ta chọn...người". Nhìn theo hướng tay của hắn, mọi người liền bất ngờ thấy rõ, nhất là Thiên Quyết. Người hắn giơ tay đến chính là một nữ tu sĩ xinh đẹp, trông rất trẻ nếu so với những lão già bên cạnh, khuôn mặt cô cũng hiện lên vẻ bất ngờ không kém những người khác.
"Y-Ý của ngươi là..?" Vị trưởng lão đó lắp bắp không nói nên lời, Thiên Minh lại một lần nữa dõng dạc nói lớn, như một lời tuyên bố "Ta muốn vào Linh Phù Phong của Lưu Tuệ phong chủ!". Điều đó càng khiến khán đài bất ngờ hơn, bắt đầu bàn tán lung tung "Linh Phù Phong ư?" "Nó vẫn còn tồn tại sao?" "Tên này thật sự điên rồi!"
"Thiên Minh!" Thiên Quyết lên tiếng, trong mắt chứa đầy ẩn ý. Nhìn vào nó, sao Thiên Minh có thể không hiểu. Nhưng...Việc gì hắn cần phải làm theo? Vênh mặt lên mà hắn nói "Sao vậy ạ?" Hắn cười cười như chưa có chuyện gì, điều đó càng làm ông cảm thấy khó chịu. Cố để không để lộ ra cảm xúc thật, gượng hỏi "Có thể nói cho ta biết tại sao ngươi lại chọn Linh Phù Phong được không?"
Mọi người lúc này bắt đầu im lặng, chờ đợi lời giải thích của hắn, ngược lại thì hắn rất ung dung, nhún vai nói "Vì ta thích thôi...". "Trả lời nghiêm túc vào!!" Ông ta hét lên, cắt ngang lời hắn với sự tức giận của mình. Thiên Minh thấy vậy nhưng tâm hắn không chút lay động, tiếp tục nói "Ta đã nói rồi mà phải không? Ta không luyện được kiếm...vậy thì tại sao ta lại phải vào Vạn Kiếm Phong chứ?"
"Nhưng ngươi cũng đâu cần phải vào Linh Phù Phong!!!" Thiên Quyết lên tiếng chất vấn, Thiên Minh liền nhíu mày lại, tỏ vẻ khó chịu, nói "Ta vào đâu là việc của ta! Lão nên nhớ là ta có quyền được chọn, đó là phần thưởng, đó là tông quy. Giờ lão lại ép không cho ta chọn Linh Phù Phong, là đang muốn chống lại tông quy có đúng không? Nếu phần thưởng lại không thể sử dụng thì cần gì phải thưởng nữa, luật lệ mà không tuân theo thì cần gì tông quy nữa!!!"
Lời đó khiến Thiên Quyết nín lặng, tất cả mọi người bất ngờ, một tiểu bối mà không biết lớn nhỏ, thẳng thừng chất vấn tiền bối của mình giữa chốn đông người...Nhưng không thể phủ định được một điều là Thiên Minh nói rất đúng, nếu phần thưởng mà không dùng được thì cần gì phần thưởng, hệ thống thưởng phạt kia sinh ra còn có ý nghĩa gì cơ chứ?
Thiên Minh nói tiếp "Ta không thể luyện kiếm, lão ép ta vào Vạn Kiếm Phong thì khác gì chặt đứt đường tu luyện của ta?". "Nhưng Thiên Minh à, nhưng vẫn còn nhiều con đường khác để đi. Tại sao ngươi lại chọn Linh Phù Phong, đó là điều rất nhiều người thắc mắc và mong ngươi giải thích." Tạ trưởng lão ở một bên liền xen vào, giải vây cho Thiên Quyết đang bí bách.
Nghe vậy thì Thiên Minh lộ ra một nụ cười khinh bỉ, hắn lấy từ trong túi ra mười tấm phù. Chỉ tay một cái, tất cả liền bay lên, hắn điều khiển cho chúng bay lượn một vòng trước sự hoang mang khó hiểu của mọi người. "Bạo! Tử Lôi! Hoả Cầu! Phong!" Hắn vừa nói ra, bốn tấm phù liền kích hoạt. Một v·ụ n·ổ lớn phát ra, tử lôi đánh xuống tứ phía, vài q·uả c·ầu l·ửa xuất hiện, gió từ tấm phù khác thổi chúng xuống đất và p·hát n·ổ, oanh tạc khắp nơi, khói bụi đầy trời. Mọi người đều ngỡ ngàng trước cảnh tượng đó, Thiên Minh chỉ nhìn lên cao mà nói "Cần ta biểu diễn nữa không?"
Tất cả đều không có ai nói gì, vẫn còn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Thiên Minh thấy vậy thì nói tiếp "Ta sinh ra không thể luyện kiếm...Nhưng trong quá trình phát triển ta đã vô tình nhận ra bản thân có thiên phú về Phù Đạo. Nay giành được cơ hội được chọn phong mà bản thân muốn, ta chọn Linh Phù Phong là lẽ thường tình."
Nói rồi hắn tiến đến chỗ đứng, đối diện vị nữ phong chủ kia như một lời khẳng định cuối cùng. Thiên Quyết trên kia thì tức giận vì không làm gì được, vị trưởng lão phía dưới thấy không khí ngột ngạt quá liền xoá tan bầu không khí "Rồi, vậy tiếp theo là hạng ba..." Và bắt đầu trao thưởng cho những người khác. Sau đó tất cả liền ra về, những người hoàn thành khảo hạch thì sẽ tập trung ở đây vào ngày mai để về phong.
Về đến phòng thì hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc, được một lúc thì Thiên Quân bước vào, trên khuôn mặt cậu hiện lên một vẻ khó hiểu, ngập ngừng không dám nói. Thiên Minh biết cậu muốn nói những gì 'Tại sao huynh lại quyết định như vậy?' 'Đây có thực sự là quyết định đúng đắn hay không'
"Thu dọn đi, rồi đến Nhiệm Vụ Đường làm một bữa, chúng ta phải ăn mừng về hạng nhất của đệ mới được!" Thiên Minh quay lại nhìn cậu, cười tươi nói. Điều đó khiến Thiên Quân chỉ có thể cười trừ cho qua. Dù trông có vẻ bình thản nhưng trong lòng Thiên Minh lại có rất nhiều trăn trở (Ta xin lỗi! Thật sự thì nếu ta vào Vạn Kiếm Phong thì sẽ có thể dễ dàng quan sát và bảo vệ đệ hơn. Ta cũng không hề ngại ngần việc trở thành một phế vật không thể tiếp tục trưởng thành...Nhưng ta vẫn còn nợ ân tình của người.)
__________________________
Sáng sớm hôm sau, hai người họ liền dậy sớm để đến tập trung tại Diễn Võ đường. Nơi đó đã tập trung rất đông người, Thanh Liên, Tiểu Hồng và Gia Bảo cũng tới để tiễn hai người họ. Nhìn ba người một lượt, Thiên Minh lên tiếng nhắc nhở "Ba đứa ở đây nhớ chăm sóc lẫn nhau, ta không thể ở gần quản lý nên ta mong ba đứa tự có ý thức, chăm chỉ tu luyện. Ta sẽ luôn chờ ba đứa tại nội môn"
Ba người họ gật đầu đồng ý, Thiên Minh thấy vậy thì mỉm cười, quay lưng tiến về chỗ của mình. Nhìn xung quanh một chút, hắn thấy cũng đã đông đủ, Thiên Linh tông có bát phong, mỗi phong năm nay thu nhận được thêm xấp xỉ năm mươi đệ tử. Duy chỉ có chỗ chờ của Linh Phù Phong là chỉ có một mình hắn đứng.
Một lúc sau khi đã ổn định thì vị nữ chủ phong kia tiến về chỗ của Thiên Minh, bằng giọng nói nhẹ nhàng, cô nói "Được rồi, nếu ngươi đã đến rồi thì chúng ta đi trước đi.". Thiên Minh gật đầu đi theo cô ấy, họ bước lên một tấm thảm lớn trông như một tấm phù, đó chính là pháp bảo phi hành của Linh Phù Phong. Khởi động tấm thảm bay lên, hướng về phía nội môn, Thiên Minh quay lại vẫy tay tạm biệt mọi người, họ cũng vẫy tay lại cho đến khi không còn thấy hắn nữa thì mới thôi.
Sau khi hai người đi qua một tấm linh khí bảo hộ cho tông môn thì đập vào mắt Thiên Minh là một thung lũng rộng lớn, to gấp trăm lần nếu so với ngoại môn. Bên dưới trung tâm là cả một thành phố nhỏ, mọi thứ trông có vẻ rất nhộn nhịp không kém cạnh gì thành trì mà tam gia trấn thủ. Xung quanh được bao quanh bởi hàng chục ngọn núi cao lớn xuyên qua tầng mây, không hề thấy đỉnh. Hai người hướng về một ngọn núi khá nhỏ và dần dần hạ thấp xuống khi đến dưới chân núi.
Hai người họ bắt đầu bước lên những bậc thang dài dằng dặc dẫn lên trên đỉnh núi, đây cũng có thể gọi là phép thử nhập phong, thử thách không chỉ thể lực mà còn cả ý chí tu hành. Thiên Minh bước từng bước lên cầu thang, đi theo vị nữ chủ phong kia. Vừa đi cô vừa nói với giọng điệu buồn bã "Tại sao ngươi lại muốn vào phong của ta vậy? Ta đã nghe về việc ngươi có thiên phú tu phù rồi...nhưng thật sự đáng tiếc là ngươi sinh nhầm thời. Nếu ngươi sinh sớm hơn vài ngàn năm thì có lẽ ngươi sẽ được trọng dụng hơn. Nhưng mà bây giờ thì...Phù Đạo đã suy tàn rồi."
Quả đúng là vậy, trong quá khứ khi tu tiên và tu đạo chưa phổ biến như hiện tại, khi đó yêu ma hoành hành, làm hại muôn dân, người ta bắt đầu chế ra những tấm phù để trấn yểm chúng. Dần dần người ta càng nhận ra sự tiện lợi của phù trú, càng tạo ra nhiều loại phù có tác dụng cao. Có thể nói là thời đại hoàng kim của Phù Tu.
Nhưng cực thịnh tất suy, khi c·hiến t·ranh bắt đầu nổ ra, kéo dài triền miên, mọi người dần nhận ra khuyết điểm của việc dùng phù. Đầu tiên là việc sản xuất tốn quá nhiều thời gian và công đoạn tỉ mỉ, tại một chiến trường đánh nhau ác liệt khi chỉ cần một giây không đề phòng là có thể c·hết thì việc tạo phù tại đó là không thể. Thứ hai là về khả năng của người dùng, phù trú tiêu tốn rất nhiều chân nguyên để có thể được kích hoạt và duy trì, đối với những trận chiến lâu dài thì thức sự là bất lợi to lớn.
Từ đó người tu phù suy giảm, càng ngày càng ít. Tuy có thể tìm thấy phù chú ở khắp những của hàng chuyên dụng nhưng cũng chỉ là những loại phù mà ai cũng làm được, không được tính là Phù Đạo chính thống. Một kẻ thiên phú tam phẩm, tương lai sáng lạng lại đâm đầu vào vũng bùn này, thật sự khiến người khác khó hiểu.
"Vì con như được trở thành chính mình khi vẽ những tấm phù đó." Hắn nói, điều đó khiến cô bất ngờ, quay mặt nhìn về phía hắn với vẻ khó hiểu. Hắn liền nói tiếp "Cảm giác khi cầm bút vẽ phù, cảm giác khi được chau chuốt hoàn thành một thứ gì đó thật sự rất thu hút khiến con không thể rời mắt đi được. Khi hoàn thành một tấm phù, con có cảm giác như đang hoàn thiện chính mình vậy. Đối với kẻ có khuyết điểm to lớn như con thì đó như một sự cứu rỗi...Đó chính là Phù đạo của con, vì vậy mong người nhận con ạ!"
Những lời nói từ tận đáy lòng đó khiến cô ngẩn người ra, không biết nên phản ứng như thế nào. Rồi sau đó cô cười rất hài lòng "...Được rồi, nếu đã vậy thì ta yên tâm rồi. Ngươi đừng lo, dù Phù Đạo có suy tàn đến mức nào, ta vẫn sẽ cố hết sức để giúp ngươi trên con đường này, để giúp ngươi hoàn thiện bản thân!"
"Vâng ạ!" Hắn gật đầu cười một cách rạng rỡ rồi hai người bắt đầu bước tiếp. Nhìn bóng hình phía trước, trong lòng hắn lại gợi lên một cảm xúc ấm áp (Quả thật người vẫn không thay đổi. Thật tốt, thật quá tốt! Người ngây thơ thật đó, nào có trở thành chính mình, nào có hoàn thiện bản thân. Ta vào đây...đơn giản vì người là sư phụ của ta mà thôi.)