Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 23: Cảm giác thân thuộc.

Chương 23: Cảm giác thân thuộc.


"Trời ạ, đúng thật là phế vật đến mức mà không phong nào muốn nhận!" "Ta nghe rằng đây là lần thứ hai hắn thi vào nội môn và may mắn gặp người yếu nên mới thắng đó." "Mười bảy tuổi mà mới chỉ có thoát thai hậu kì, cũng quá yếu đi." "Tên đó làm ô uế cái danh của tam gia." Giữa khoảng sân rộng lớn của Diễn Võ Trường tại ngoại môn, một thiếu niên trẻ đang đứng đó một mình, không ai bên cạnh. Mọi người đứng từ xa thành một vòng tròn, liên tục bàn tán về hắn.

Khuôn mặt hắn trông rất buồn bã giống như sắp khóc, hắn đang cảm thấy rất bí bách trong lòng. Năm ngoái hắn tham gia khảo hạch thì bị loại ngay tại vòng đầu, chứng kiến đệ đệ đồng gia của mình vào nội môn mà không thể đi theo. Trong một năm hắn điên cuồng tu luyện, giờ đã thông qua khảo hạch nhưng lại không được nhận vào bất cứ phong nào. Nắm chặt tay lại, hắn cố gắng kiềm chế (Tại sao?...Tại sao? Tại sao?!! Tại sao ta cố gắng như vậy rồi mà vẫn không thể được, các ngươi thất vọng vì ta không thông qua được khảo hạch nhưng giờ ta đã rồi nhưng vẫn khiến các ngươi thất vọng. Rốt cuộc các ngươi muốn gì!??...Mẫu thân à, con mệt rồi, thương tích trên người con vẫn chưa lành. Con đói quá, từ tối qua con chưa kịp ăn gì, chỉ biết xắp xếp đồ đạc để chuẩn bị được vào nội môn mà thôi. Con lạnh quá...)

Gió lạnh mùa thu thổi vào tấm thân nhỏ bé gầy gò của hắn, tay hắn vô thức ôm lấy chính mình, cố không để bị lạnh. Cơ thể hắn bắt đầu lảo đảo, ý thức hắn dần mơ hồ. "Đại ca!!" Từ đằng xa, một cậu trai trẻ hét lên, khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng cho hắn (Gia Bảo à...Ta yếu đuối quá rồi...Ta không xứng làm đại ca của đệ, của Thiên Quân hay bất cứ ai cả, ta chỉ là kẻ yếu đuối mà thôi.) Rồi thân thể cậu bắt đầu ngã xuống.

Lúc này bỗng từ đâu có một thân ảnh mảnh mai với y phục trắng sáng xuất hiện và đỡ lấy hắn. Cố lấy chút ý thức cuối cùng, hắn nhìn lấy cô. Đó là một người phụ nữ với vẻ ngoài mới đôi mươi, mái tóc đen dài, nước da trắng hồng, khuôn mặt phúc hậu đó khiến hoa nhường nguyệt thẹn. "Nếu ngươi chưa được phong nào nhận, vậy thì có muốn theo ta không?" Với giọng nói thanh thoát của mình, cô lên tiếng hỏi. Điều này khiến mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.

"...Ta...nguyện ý!" Tuy lúc đầu có chút bất ngờ nhưng rồi hắn cũng chấp nhận, dẫu sao hắn cũng chẳng có nơi nào để đi, rồi hắn cũng ngất đi. "Được rồi, vậy đi thôi!" Lấy ra một viên đan dược, cô cho hắn uống và dìu hắn lên một chiếc thảm bay. Họ bắt đầu bay đi trước sự xôn xao của mọi người.

Một lúc sau thì hắn bắt đầu tỉnh lại, nhìn thấy mình đang ở trên trời thì bất ngờ "Ơ ta đang ở đâu vậy?". "Ngươi đã nguyện ý gia nhập Linh Phù Phong của chúng ta mà đúng không? Giờ chúng ta đến rồi đó!" Cô nói rồi điều khiển tấm thảm hạ xuống đất, trước mặt hai người là một đường cầu thang dài không thấy điểm cuối, xung quanh thì cây cối um tùm.

"Ưm...Tại sao người lại chọn ta?...Vì thương hại thôi có đúng không?" Hắn lưỡng lự một lúc thì trả lời, cúi mặt xuống đất không dám nhìn vào mặt cô. Nhưng khác với suy nghĩ của hắn "Vì ngươi là người tốt!" Cô ấy trả lời một câu khiến hắn rất hoang mang.

"Từ năm ngoái ta đã để ý đến ngươi rồi...mà thật ra ai cũng để ý haha. Nhưng mọi người chỉ nhìn thấy sức mạnh của ngươi, còn ta lại thấy một đứa trẻ chịu khó, không ngại khó khăn thử thách. Ta thấy được sự tốt bụng trong ngươi! Ta nghe nói rằng có một tên nhóc hay giúp đỡ người dân trong ngôi làng dưới chân núi. Ta nhận ngươi không phải bởi vì thương hại mà là vì ta tin mắt nhìn người của ta sẽ không sai!" Cô giải thích một cách cặn kẽ rồi quay đầu đi, không nói gì thêm. Hắn ở đằng sau vẫn còn có phần ngơ ngác, nhưng giữa tiết trời lành lạnh này, không hiểu sao hắn lại cảm thấy có chút ấm áp.

__________________________

"Sư phụ!!!" Trong biển lửa hung tàn, có một người thanh niên đang đỡ lấy một người phụ nữ. Lấy tay cố cầm lại v·ết m·áu còn đang loang lổ trên y phục trắng sáng của cô, miệng hắn không ngừng gào to. Hắn rưng rưng nước mắt "Hức hức con xin lỗi! Con xin lỗi! Chỉ vì con mà..." "Đâu có gì đâu mà phải khóc khụ khụ...một đứa trẻ còn nhỏ tuổi như vậy...vì mẫu thân mà không ngại xông pha chiến đấu thì không thể nào là kẻ xấu được khụ khụ...sau cùng ta vẫn đã đúng, mắt nhìn người của ta không bao giờ sai mà hahaha." Cắt ngang lời hắn, cô lấy những sức lực cuối cùng mà nói với những tiếng ho khan, lấy tay lau đi hàng nước mắt trên khuôn mặt hắn.

"Ta không nói con đường của con là đúng, nhưng ta chắc chắn con không hề sai khi nói đến lý tưởng của mình...Ta mong con đạt được ước muốn của bản thân, có thể bỏ qua những thù hận đó...Có một cuộc đời bình yên...Mong rằng nếu có kiếp sau, con sẽ vẫn là đệ tử của ta..." Nói lên mong muốn của bản thân trong cơn hấp hối, bà vẫn lo lắng dặn dò hắn rồi mới buông xuôi. "Sư phụ! Người hãy dậy đi mà! Làm ơn đó sư phụ! Người dậy đi! SƯ PHỤ!!!!" Thấy cô đã tắt thở, hắn gào càng to hơn, dòng nước mắt ấm nóng rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô.

"Thiên Minh...Thiên Minh...ngươi nghe ta nói không?" Bỗng hắn nghe thấy những tiếng nói quen thuộc vang vọng bên tai, hắn bỗng đưa ý thức thoát khỏi hồi tưởng, trở về hiện tại. Lưu tuệ đi trước đằng trước quay đầu về phía hắn, nhìn thấy hắn có phần lơ đãng nên cô hơi lo. "À con có nghe mà, người cứ nói tiếp đi." Hắn nói, cố không để cô lo lắng.

"...Vậy ta nói tiếp vậy. Thành thật mà nói thì Linh Phù Phong đã suy thoái nghiêm trọng rồi. Trong phong chỉ có bốn đệ tử, thêm ngươi là năm người. So với những phong khác hàng trăm đệ tử thì thật sự quá ít." Cô nói với vẻ buồn bã. Một phong của một tông môn to lớn mà chỉ có đến sáu người, điều này sẽ làm dấy lên những ý kiến trái chiều. Mỗi phong đều được chia đều tài nguyên, nhưng trong khi một bên chật vật để nuôi dưỡng hàng trăm người và một bên dư dả với chỉ sáu thành viên, tất nhiên sẽ có rất nhiều người phản đối.

Nhưng tại sao một phong như vậy vẫn tồn tại được? Đơn giản là vì quan hệ của phong chủ Lưu Tuệ và tông chủ đương nhiệm Lý Thanh Bình. Họ vốn là bằng hữu lâu năm, còn là thanh mai trúc mã. Do vậy Lý Thanh Bình có phần thiên vị cho Lưu Tuệ, luôn bảo vệ cho cô khi có kẻ lên tiếng về vấn đề dẹp phong. Nhưng sự thiên vị rõ ràng như vậy cũng để lại một hậu quả to lớn đó chính là sự mất lòng tin của các trưởng lão khác trong tông. (Chính vì lý do này mà trong tương lai, Thiên Quyết mới lôi kéo thành công các phong chủ khác và đoạt lấy chức vị chưởng môn của Lý Thanh Bình.)

"Người không cần lo, con sẽ cố gắng hết sức để vực dậy Linh Phù Phong!" Hắn nói với sự quyết tâm mãnh liệt. Nhìn thấy ánh mắt của hắn, cô có phần cảm thấy an ủi "Được rồi, được rồi, ngươi cứ chuyên tâm tu luyện là được...Mà còn một việc mà ta chưa nói. Thật ra bốn đệ tử còn lại của ta đều là nữ nên...hahaha ngươi sướng rồi nhé!!" Cô lên tiếng nói đùa.

"Vậy thì vinh dự cho con rồi." Hắn cười mà đáp, bốn người họ cũng giống hắn ở kiếp trước, đều là những người không được ai chọn, đều là những người có hoàn cảnh đặc biệt. Nhưng Lưu Tuệ vẫn luôn dang rộng vòng tay để chào đón họ, đó cũng chính là điều mà Thiên Minh quý trọng nhất ở cô. Một người bao dung, nhân hậu, nhìn thấy sự tốt đẹp trong vạn vật.

Bước nốt bậc thang cuối cùng, hiện trước mắt hắn là một toà hợp viện, sân luyện võ to lớn, một vài gian phòng đơn giản, có một góc trồng rau quả và một thiếu nữ đang quét sân. Nhìn thấy hai người, cô ấy liền tỏ ra bất ngờ, tiến về phía họ nói "Sư phụ! Người về rồi, còn đây là ai?"

"Đây là đệ tử mới của ta, cũng là sư đệ của ngươi, tên Trần Thiên Minh. Còn đây là nhị sư tỷ của ngươi Ninh Ngân San." Lưu Tuệ bắt đầu giới thiệu hai người với nhau. Ngay lập tức Ngân San bất ngờ ra mặt "Trần Thiên Minh? Lân gia sao? Ta nghe là hắn thiên phú tam phẩm còn thức tỉnh huyết mạch mà. Sao hắn lại vào đây?" Liền hỏi một tràng.

"Ta có chút thiên phú về Phù Đạo nên muốn theo sư phụ học tập thôi ạ. Ngân San sư tỷ không cần quá quan tâm thân phận của ta đâu." Hắn lễ phép cúi đầu chào cô, thấy vậy thì cô cũng cúi đầu đáp lễ "Ưm...Nếu Trần Thiên sư đệ đã nói vậy thì được thôi, vừa rồi sư phụ cũng đã giới thiệu, ta là Ninh Ngân San cứ gọi ta là San San."

"Vậy San San sư tỷ cứ việc gọi ta thế nào cũng được" Hắn vui vẻ đáp lời, "Vậy gọi ngươi là A Minh đi! Có được không?" Cô cười nói và hỏi ý kiến của hắn. Hắn cũng không có vẻ gì là khó chịu, gật đầu đồng ý.

"Giới thiệu vậy được rồi! Tiểu San, ngươi hướng dẫn Tiểu Minh đến động phủ đi. Sau đó các ngươi tắm rửa chút rồi đến chỗ ta ăn cơm, tiện thể giới thiệu những người khác cho Tiểu Minh luôn!" Lưu Tuệ lên tiếng dặn dò Ngân San rồi quay đi chuẩn bị. Ngân San cũng vâng lời mà làm theo.

Cô dẫn hắn đến một ngôi nhà nhỏ bên sườn núi nhưng rất đầy đủ tiện nghi, bên ngoài nhà còn có một chiếc chòi nhỏ bằng gỗ được xây dựng tỉ mỉ, ben trong còn có một chiếc bàn đá cùng vài chiếc ghế gỗ. Nhìn thấy những món đồ vừa xa lạ vừa thân thuộc này khiến Thiên Minh có phần xúc động. Vào những ngày bình yên hiếm hoi ở kiếp trước, hắn thường cũng những sư tỷ thi nhau làm phù ở đây, xem ai tạo ra loại phù mạnh hơn những người khác.

"Đây sẽ là động phủ của đệ, tại đây đệ cứ thoải mái làm bất cứ thứ gì. Đệ đi xắp xếp đồ chút đi rồi đến sân võ gặp mọi người!" Ngân San ân cần nói. Hắn nghe vậy thì cũng gật đầu một cái rồi mở cửa căn phòng. Bên trong khá bụi bặm, có vẻ đã lâu không có ai ở đây. "A! Ta quên mất chưa dọn phòng rồi! Đệ đợi chút nhé."

"Không cần đâu, tỷ cứ để đó ta dọn là được. Tỷ cứ đi làm việc đi, ta sẽ xong nhanh thôi!" Hắn lắc đầu từ chối, cầm lên cây chổi ở góc phòng rồi bắt đầu quét dọn. Ngân San lưỡng lự một chút rồi đành gật đầu "Vậy đệ cứ dọn đi, ta đi giúp sư phụ nấu cơm. Lỡ người đốt luôn cái núi này thì c·hết!"

Thấy cô có vẻ đã đi xa, Thiên Minh liền mở cửa sổ ra. Đứng giữa phòng, hắn động ý niệm "U Linh Quyết, Thao Hồn!" Từ cánh tay hoá đen của hắn chui ra ba oán linh, bắt đầu giúp hắn dọn dẹp. Hắn lại một lần nữa động ý niệm, những cơn gió mạnh mẽ thổi qua cửa sổ, tiến vào trong phòng. Mượn lực từ những ngọn gió mà quét đi những bụi bẩn khắp phòng.

Mất một lúc thì cũng đã xong, lúc này hắn nhìn qua cửa sổ thì thấy ánh sáng đã đỏ rực. Cũng đã cuối chiều rồi. Hắn đi ra khỏi phòng, đi đến chỗ trung tâm ngọn núi.

Khi hắn đến thì ở đó đã có bốn người, sư phụ Lưu Tuệ, nhị sư tỷ Ninh Ngân San và hai người nữa. Vừa đến thì hắn đã ôm quyền chào "Lần đầu gặp hai vị sư tỷ.". Nghe vậy thì một người liền tiến đến mở lời "Xin chào, lần đầu gặp mặt. Trần Thiên Minh nhỉ? Ta là tam sư tỷ của ngươi Giang Dương, còn đây là muội muội song sinh của ta cũng như là tứ sư tỷ của ngươi Giang Nguyệt!" Đưa tay sang giới thiệu người kế bên, lúc này thì Giang Nguyệt gật đầu một cái "Xin chào!"

Lúc này Lưu Tuệ nhìn ngó xung quanh tìm kiếm gì đó, không thấy thì liền tiến đến thì thầm vào tai Ngân San nhỏ tiếng hỏi "Tiểu Vũ đâu rồi? Không phải ta bảo con đi gọi nó rồi sao?". Nghe sư phụ hỏi vậy thì cô nhẹ nhàng đáp "Dạ con có gọi rồi nhưng tỷ ấy bảo rằng thấy trong người không khoẻ."

Thiên Minh ở gần thì nghe loáng thoáng được cuộc nói chuyện của hai người. Tạ Hạ Vũ, đại đệ tử của Linh Phù Phong một người hiền thục, nữ tính, đôi khi có phần kiêu kì. Cô là một người rất chăm chỉ tu luyện, theo Thiên Minh nhớ thì năm nay tuy mới mười chín tuổi nhưng cô đã là Hoán Cốt đỉnh phong, cũng sắp kết đan.

Trong bốn người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời hắn, nếu nói mẫu thân Vân Du là người hắn quý trọng nhất, Thanh Liên là người hắn yêu thương nhất, sư phụ Lưu Tuệ là người hắn mang ơn nhiều nhất, thì Hạ Vũ chính là người mà hắn nể phục nhất. Hắn nể phục cô vì cô là một người trượng nghĩa, có ân báo ân, có oán báo oán. Cô cũng làm tròn nghĩa vụ của một sư tỷ là luôn hướng dẫn Thiên Minh và ba người kia trong học tập...Tuy vậy nhưng khi cô bị hại thì hắn lại không thể làm gì, đó cũng là một trong số những hối hận kiếp trước của hắn.

Những người này, kiếp trước Thiên Minh đã không thể cứu được họ. Nếu có cơ hội quay lại thì chắc chắn hắn sẽ cố gắng hết sức để cho họ có một cuộc sống bình yên. (Dù có phải hi sinh tính mạng bản thân, ta cũng phải khiến những kẻ đó phải c·hết thảm, không thể siêu thoát.)

__________________________

Sau khi xong bữa ăn đó thì Thiên Minh không quay về động phủ của mình luôn mà hắn đến bên sườn núi, nói có nhiều gió nhất. Hắn ngồi bên một cây liễu lớn, trong lòng trầm ngâm "Thao Phong Thuật này kiếp trước ta có lần được chứng kiến qua, vừa công vừa thủ, quả là một công pháp huyền diệu. Tuy vậy lại rất kén người tu luyện, nó đòi hỏi người tu luyện có tư chất về hệ phong cũng như và có kĩ năng điêu luyện."

Nhưng Thiên Minh vốn có sẵn hai thứ đó, Kì Lân chính là thần thú hệ phong, bản thân Thiên Minh thức tỉnh huyết mạch nên cũng vô tình thoả mãn yêu cầu đó. Còn về kĩ năng, tuy thân hình thiếu niên này có phần hạn chế những khả năng của hắn như nếu so về kinh nghiệm thì quả thật không ai sánh được. Đó không chỉ là những kinh nghiệm từ sách vở mà là kinh nghiệm vào sinh ra tử từ những năm b·ị t·ruy s·át.

Thiên Minh đừng ngay ngắn dậy, tay hắn đưa ra, hắn dùng chân quay quanh thành một vòng tròn. Hắn từ từ di chuyển tay chân thành những động tác rất uyển chuyển, những cơn gió dần tụ lại, di chuyển theo đừng động tác, từng cử chỉ của hắn (Gom gió tụ bão, hoá kiếm luyện đao, mài rũa sắc bén, chém thành vạn mảnh, một cái khua tay, chia đôi vạn vật. Phong Trảm!)

Những chiếc lá bị những cơn gió thổi bay trên không trung, lúc này Thiên Minh mở to mắt, phất tay một cái. Từ trên tay hắn liền bắn ra mười luồng gió vòng cung, chém đôi từng chiếc là đang bay thành mảnh vụn rồi bị gió cuốn đi mất.

"Thao Phong Thuật thức thứ nhất, đại thành! Có lẽ đến lúc học thức thứ hai rồi nhỉ?" Nhìn thấy thành quả của việc luyện tập, hắn có phần vui mừng. (!!!) Bỗng dưng hắn cảm nhận được một luồng sát khí mãnh liệt.

Quay đầu lại, hắn liền nhìn thấy một thiếu nữ khá cao với thân hình mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết. Nhưng trên khuôn mặt đó lại mang một vẻ giận dữ và hận thù sâu đậm. Hắn ngay lập tức nhận ra đó là ai (Hạ Vũ sư tỷ? Tại sao đại tỷ lại ở đây?)

Chương 23: Cảm giác thân thuộc.