Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 24: Lời đề nghị của ta.
(Sao đại sư tỷ lại ở đây? Còn có vẻ tức giận nữa! Ta đã làm gì sai sao?) Thiên Minh nhìn nét mặt tức giận của Tạ Hạ Vũ như vậy thì không khỏi bất ngờ, có phần đề phòng (Không đúng! Ta còn chưa gặp tỷ ấy bao giờ, sao có thể đắc tội được?...Trước hết cứ!)
Nghĩ mãi không ra lý do, hắn liền nhanh chóng ôm quyền nói "Tiểu đệ Trần Thiên Minh, bái kiến Tạ Hạ Vũ đại sư tỷ!". Cô nhìn thấy hắn hành lễ nhưng vẫn không nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm. Một lúc sau thì mới mở miệng nói "Nói! Ngươi đến Linh Phù Phong làm gì?" Vừa nói vừa lấy thanh kiếm bên hông chĩa về phía Thiên Minh.
Thiên Minh cực kì bất ngờ trước thái độ của cô, cô vốn là một người rất dịu dàng, có phần nghiêm khắc chứ không phải một người hở ra là vung kiếm giơ đao như vậy. Hắn nhẹ nhàng đáp "Dạ để học về Phù Đạ..." "Vớ vẩn! Ngươi thân là con cháu Trần Thiên gia vốn phải vào Vạn Kiếm Phong. Nay có một kẻ tự ý vào nơi như thế này thì ai tin!" Cô hét lên cắt ngang lời hắn và tiến tới vung kiếm vào hắn.
Hắn bất ngờ nhưng vẫn kịp phản ứng liền né sang một bên. Qua lời nói vừa rồi hắn đã hiểu sơ qua chút gì đó (Gọi thẳng tên họ của Trần Thiên gia, điều đó chứng tỏ rằng tỷ ấy không giận ta mà là giận cả Trần Thiên gia...Nhưng sự giận dữ này xuất phát từ việc gì.)
Hạ Vũ quay người, lấy từ trong người hai tấm phù, ném ra rồi kết ấn quyết. "Nham Đao Phù?" Thiên Minh ngay lập tức nhận ra liền lấy ra một tấm Hộ Thân Phù. Lúc này, Hạ Vũ đã kết xong ấn quyết, hai tấm phù được kích hoạt liền bắn ra vô số mảnh đá sắc nhọn về phía Thiên Minh. "Hộ!" Biết mình không thể tránh đi, Thiên Minh liền dùng Hộ Thân Phù để đỡ đòn.
"Sư tỷ, rốt cuộc Trần Thiên gia đã làm gì mà khiến tỷ giận như vậy!" Thiên Minh thấy không còn lựa chọn nào khác, đành hỏi thẳng cô. Lúc này Hạ Vũ nắm chặt lấy thanh kiếm trong tay, mặt càng nhăn lại, tiến tới chém liên tiếp vào tấm linh khí đang bảo hộ cho Thiên Minh. Cô liên tục hét lên "Ngươi còn dám hỏi sao? Tên khốn Thiên Sơn của gia tộc ngươi làm gì ngươi cũng không biết sao? Chỉ vì ta thắng hắn trong khảo hạch nội môn mà hắn dẫn thuộc hạ tìm đến nhà cha mẹ ta! Hại cha mẹ ta c·hết trong oan ức, giờ tên Trần Thiên Minh ngươi đến đây để c·ướp đi gia đình của ta lần nữa ư?!!"
(...) Thiên Minh đứng đó không nói gì, vì hắn đã hiểu tất cả. Lại là sự xung đốt đến từ sự đố kị, ghen ghét của kẻ mạnh đối với kẻ yếu. Lại một lần nữa kẻ yếu bị áp bức mà không thể làm gì được, lại một lần nữa quan lại làm những chuyện tày trời nhưng lại không bị xử lý. (Thế giới cặn bã này vẫn luôn như vậy...Kiếp trước ta đã từng dành nửa đời mình để theo đuổi thứ gọi là chính nghĩa...Để rồi nhận ra chính nghĩa không phải cho tất cả mọi người. Chính nghĩa nằm trong tay kẻ mạnh, nằm trong tay kẻ có quyền lực...Cảm xúc trong lòng ta bây giờ là gì vậy?) Bỗng trong lồng ngực hắn cảm thấy nong nóng, đầu óc hỗn loạn. Hắn nắm chặt tay, cố kiềm chế những cảm xúc này lại.
Đoang một tiếng, màn linh khí của Hộ Thân Phù dần nứt ra và vỡ tan trước sức mạnh của một người hơn hẳn về tu vi. Thanh kiếm vung về phía vai Thiên Minh, nhưng hắn lại không có chút gì là nao núng, hắn cũng không thèm tránh né, chỉ chờ thanh kiếm đó chém trúng mình. Bỗng có một khí tức mạnh mẽ từ đâu bay đến, hướng về chỗ hai người. Rầm một tiếng, người đó tóm lấy thanh kiếm sắp chạm đến đầu của Thiên Minh rồi vứt sang một bên. Khói bụi tan đi, lộ ra thân hình mảnh mai của người đó "Sư phụ?!" Thiên Minh và Hạ Vũ đồng thanh thốt lên.
"Hai đứa làm gì vậy? Sao lại đánh nhau!?" Lưu Tuệ lên tiếng chất vấn hai người. Hạ Vũ ngay lập tức ôm quyền nói "Dạ con nghi tên này là gián điệp do Vạn Kiếm Tông cài vào, muốn huỷ hoại Linh Phù Phong."
"Hả? Không phải đâu! Hôm đó ngươi không chứng kiến nên không biết, Thiên Minh còn công khai tỏ ý chống lại lão già Thiên Quyết cơ mà." Lưu Tuệ lên tiếng giải thích, cố trấn an cô nhưng "Nhỡ đâu đó là màn kịch của chúng thì sao?" Hạ Vũ vẫn cố chấp, một mực không tin.
Giờ Thiên Minh nhớ lại thì vào lần đầu gặp cô vào kiếp trước, cô có phần tỏ ra một thái độ thù địch khó hiểu (Ra là do chuyện này, chắc là lúc sau sư phụ đã kể cho tỷ ấy về vài thứ nên sau đó tỷ ấy mới buông bỏ sự hận thù đối với ta. Vậy c·ái c·hết của tỷ có liên quan đến Thiên Sơn sao?...Nếu đã vậy!). Lúc này Thiên Minh lấy tay từ từ cởi áo ra.
"Này ngươi đang làm gì vậy h..!!!" Hạ Vũ lên tiếng nhưng ngay lập tức sững người. Thiên Minh quay người đưa lưng về phía hai người họ, phần áo rơi xuống đất để lộ ra một tấm lưng chằng chịt những vết sẹo, có cả những vết bỏng khá nặng. "Đ-Đây...Đây là cái gì? Lưng ngươi bị sao vậy?" Lưu Tuệ lo lắng nói, nghe được những câu quan tâm đó khiến hắn có phần ấm lòng. Mở miệng, hắn nhẹ nhàng nói "Đây là thành quả của từng tên trong Trần Thiên gia khi tập luyện trên người ta. Từng vết sẹo ta đều nhớ rõ là của ai gây ra, đây là của Thiên An, đây là của Thiên Duy...Còn đây là của Thiên Sơn." Hắn đưa tay chỉ từng cái một rồi đến cái của Thiên Sơn cũng là cái to nhất, từ vai phải xuống chỗ eo bên trái của hắn.
Hai người kia nghe vậy thì sững người lại, cơ thể hơi run rẩy "Sao có thể?" Lưu Tuệ nhỏ giọng lên tiếng như không tin vào mắt mình (Sao thân là đồng tộc mà có thể tàn nhẫn như vậy?!). Thiên Minh cười trừ, hắn nói tiếp "Lý do đơn giản thôi. Vì phụ huynh bọn chúng muốn giành chức gia chủ với phụ thân ta và ta là phế vật không thể tu luyện công pháp trấn gia. Mười sáu năm nay, ta chưa từng quên bất cứ tên nào...Thật ra đến phụ thân ta cũng không biết ta có những vết sẹo này, giữ bí mật giúp ta nhé." Hắn cười nói cứ như những vết sẹo đó như một vết kiến cắn.
"Thế ngươi cho ta xem thì có tác dụng gì? Nghĩ ta sẽ tin ngươi sao? Nằm mơ đi!" Hạ Vũ hét lên, vẫn không có một chút lòng tin ở hắn. Nhìn sâu vào mắt cô, Thiên Minh biết sự hận thù của cô đối với Thiên Sơn là rất lớn. Hắn mở miệng đáp "Không, ta không làm vậy để cho tỷ tin mà là để tỷ biết là ta cũng có mối thù riêng với bọn chúng. Ta không chỉ muốn g·iết bọn chúng, ta còn muốn giày vò từng tên một, khiến chúng phải sống không bằng c·hết!" Trong phút chốc, hắn bỗng để lộ ra một sát khí khiến cả Lưu Tuệ cũng phải sợ.
Hắn vẫn hận chúng vì chúng đã từng bắt nạt hắn sao? Không. Hắn đang tức giận vì đã nhận ra kẻ gây ra c·ái c·hết cho đại sư tỷ của hắn lại gần gũi và thân thuộc như vậy. Hắn vốn không mang hận thù gì cả, hiện tại tất cả những gì hắn làm là để bảo vệ cho những người mà hắn yêu thương. Do vậy đối với hắn việc tước đi sinh mạng của những kẻ như Thiên Sơn thực sự không đáng là bao. "Vì vậy ta có đề nghị như thế này...Hai ta hợp sức g·iết hắn đi." Hắn nói ra đề nghị của mình, coi g·iết người cứ như g·iết một con muỗi.
"Không phải các ngươi là huynh đệ đồng tộc sao?" Hạ Vũ lên tiếng nhưng ngay lập tức hối hận khi hỏi câu đó "Đồng tộc thì sao? Cũng chỉ là mang cùng một cái họ thôi mà. Sau tất cả thì bọn chúng và ta chỉ là người dưng nước lã mang trong mình cùng dòng máu mà thôi. Nếu không thì sao chúng có thể ra tay như thế này?" Hắn nói và chỉ tay vào lưng mình "Đã là người lạ thì cứ g·iết thôi, người không phạm ta, ta quyết không phạm người. Nhưng chúng đã phạm ta, không lẽ ta cứ mặc cho chúng thích làm gì thì làm?"
(Máu lạnh quá? Hắn không để tâm một chút gì đến huyết nhục tình thương, hắn coi g·iết người cứ như điều hiển nhiên vậy...Nhưng không biết tại sao, khi nhìn vào hắn ta lại thấy đáng thương hơn là đáng sợ...) Lưu Tuệ bỗng có phần cảm thấy sợ hãi khi nghe những lời đó nhưng rồi lại bất giác thấy cảm thông cho hắn.
Thiên Minh nhìn thẳng vào mắt Hạ Vũ, lên tiếng nói "Tỷ cứ suy nghĩ cho kỹ, có gì thì cứ trả lời ta sau. Giờ ta mệt rồi, xin cáo từ." Hắn liền ôm quyền về phía cô và Lưu Tuệ rồi quay đầu rời đi. Để lại hai người đang hoang mang không biết nên phản ứng như thế nào.
__________________________
Ánh sáng ngày mới lại đến, chiếu xuống ngọn núi của Linh Phù Phong. Thiên Minh ở trong phòng đang lúi húi bên bàn để làm gì đó, được một lúc thì hắn thở phào một hơi, cơ thể mệt mỏi tựa vào lưng ghế "Sắp xong rồi!...Nhưng vẫn thiếu một vài thứ nữa, chắc phải đến Vạn Bảo Các trong nội môn một chuyến rồi, ài!"
Rời khỏi phòng, hắn liền tiến tới trung tâm ngọn núi, tại đó Lưu Tuệ và hai tỷ muội song sinh Giang Dương và Giang Nguyệt đang ngồi tại đó, có vẻ như sư phụ đang giảng đạo cho hai người đó nghe. Đối với những tu sĩ trẻ thì sẽ thường gặp phải những khúc mắc khi tu luyện hoặc là bình cảnh khiến những tu sĩ đó không thể đột phá, đó cũng là lúc mà người tên sư phụ hành động. Họ thường sẽ giải quyết những khúc mắc về công pháp võ kĩ hoặc là về phần ngộ đạo để giúp đệ tử của mình vượt qua bình cảnh, dễ dàng thăng tiến.
Thiên Minh vốn có kí ức của kiếp trước, về phần ngộ đạo chỉ sợ rằng chính hắn mới là người nên giảng giải cho Lưu Tuệ. So với những phong chủ khác đều là tu vi Phá Thể cảnh thì cô mới chỉ có Kết Đan đỉnh phong, cũng quá thấp rồi. (Dù sao thì sư phụ cũng còn trẻ, chưa gì mà đã phải chấp chưởng chức vị phong chủ rồi...Khi nào đó ngồi nghe sư phụ giảng đạo vậy.) Hắn cười trừ rồi tiến về chỗ ba người họ.
"Đồ nhi bái kiến sư phụ!" Hắn cúi đầu hành lễ, Lưu Tuệ thấy vậy thì cười nói "Không cần đa lễ! Sao vậy, ngươi gặp khúc mắc gì sao?" Cô lên tiếng hỏi thăm. Thiên Minh lắc đầu đáp "Dạ không ạ. Chỉ là ta đang cần mua vài món đồ, muốn xin sư phụ cho xuống núi."
"Xuống núi sao? Hừm...Ngươi xuống núi thì cũng được thôi nhưng ngươi mới vào nội môn, chắc vẫn chưa biết đường đi đâu nhỉ?" Cô ngẫm nghĩ một lúc thì quyết định để một người đi theo hắn (Tiểu Vũ sáng sớm hôm nay đã xuống núi rồi nên không nhờ được, hai đứa nhóc này thì đang cần mình chỉ bảo nên mình không đi được. Thôi thì Tiểu San đưa hắn đi cũng được, chắc không có chuyện gì xảy ra đâu.)
Rồi cô đi nhờ Ngân San, cũng may là Ngân San cũng đang cần xuống núi mua chút đồ nên cũng đồng ý luôn. Hai người chuẩn bị một chút rồi nhanh chóng xuống núi, vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Đi trên con phố dưới trung tâm của tông môn, hai người họ hoà vào trong sự nhộn nhịp của con đường tấp nập người qua lại.
"Đệ cần đến Vạn Bảo Các nhỉ? Vậy thì nó ở bên đó. Ta cần mua chút đồ nên phải đến chỗ khác. Lát nữa chúng ta sẽ tập trung tại đây nhé!" Cô lên tiếng dặn dò Thiên Minh, chờ hắn gật đầu một cái thì cô mới an tâm rời đi. Hắn thấy cô đã đi xa thì đi tới Vạn Bảo Các.
Tiến vào bên trong, nơi này bày ra vô số loại đồ vật, từ linh đan dược phẩm đến những món linh bảo từ cấp thấp đến cao. Hắn tiến đến quầy thu ngân, lên tiếng "Lấy cho ta vài khối Huyền Thiết và một lọ máu của linh thú thuộc tính phong, cao cấp một chút."
Người thu ngân nghe vậy thì cũng nhanh chóng dặn dò một người khác đi lấy và nói với Thiên Minh "Đồ ngài cần sẽ được mang đến ngay ạ, xin chờ một chút." Hắn cũng gật đầu đồng ý. Trong lúc đang chờ thì hắn nhìn thấy một thứ rất quen thuộc, đó là vài cái lọ nhỏ. Hắn cầm lên, xem xét một chút thì nhận ra chúng chính là những lọ thuốc mà trước đó hắn đã đưa cho lão chủ cửa hàng tại Lân Thành.
"Ngài có hứng thú với nó sao ạ" Người thu ngân thấy Thiên Minh nhìn những chiếc lọ đó chằm chằm thì lên tiếng, tò mò hỏi. Thiên Minh giả vờ hỏi "Đúng vậy! Mà nó là gì vậy? Nhìn thì có vẻ nó không được bán chạy lắm."
Nghe vậy thì người thu ngân lắc đầu ngao ngán "Ài thật sự thì bọn ta cũng đang hơi đau đầu về chuyện này. Đây là loại thuốc được cho rằng có thể thăng cấp đan dược. Nhưng ngài cũng biết rồi đó, thứ không tên không tuổi này thì có ai mà tin. Đây là sai lầm của một tên ngốc trong phòng thu thập mang về, chúng được nhập về một tuần rồi mà vẫn không bán được một lọ nào. Ài mệt c·hết ta mất thôi!".
"Hừm ta lại không nghĩ như vậy. Biết đâu nó thực sự có hiệu quả, trên đời này có chuyện gì mà không thể xảy ra...Tên Thiên Minh của Lân gia còn thức tỉnh thiên phú tam phẩm cùng huyết mạch gia tộc cơ mà. Chưa thử thì làm sao mà biết được đúng không?" Thiên Minh thấy người thu ngân này không nhận ra hắn thì liền lấy lí do đó. Anh ta nghe xong thì ôm cằm nghĩ "Hừmmmm cũng đúng, nhưng bất quá đâu phải ai cũng có thể luyện đan, luyện đan sư của Thiên Linh Tông thì đang bế quan luyện chế đan dược của tháng này nên về cơ bản là chưa biết đến loại dược liệu này. Cũng phải chờ xem chút đã."
"À đúng rồi! Các ngươi có nhận chuyển giao đồ ra bên ngoài tông môn không." Lúc này Thiên Minh lên tiếng hỏi. Người thu ngân nghe vậy thì gật đầu, lễ phép đáp "Dạ có ạ! Nhưng còn tuỳ thuộc xem thứ ngài muốn giao đi là gì. Nếu là những đồ phạm pháp thì xin thứ lỗi!" Cũng không quên nhắc nhở hắn.
Thiên Minh phủi tay tỏ ý phủ nhận, nói "Không phải hàng cấm gì đâu. Thật ra ta có một người bạn tại Lân thành, vì trường hợp tu luyện đặc biệt nên cần tinh huyết của yêu thú thường xuyên nên ta muốn gửi cho ông ấy một ít." Rồi lấy ra từ trong nhẫn trữ vật gần trăm lọ nhỏ đựng máu yêu thú.
Xem qua một chút thấy không có gì khả nghi, người thu ngân lấy ra một tờ giấy với những điều khoản về giao dịch "Được rồi! Đã kiểm tra xong, giờ mời ngài ghi địa chỉ người nhận và kí tên vào đây ạ.". Thiên Minh cầm bút lên kí, tất nhiên là không ghi tên thật của mình, dù sao đây cũng chỉ là hình thức cho có, họ cũng sẽ không thèm suy xét khĩ càng nên hắn không cần lo bị truy ra thân phận thật.
"Tiện thể thì giao luôn cho người đó bức thư này được không?" Hắn hỏi tiếp, người thu ngân lại lễ phép đáp "Dạ được ạ!". Hắn đưa thư cho anh thì những đồ hắn yêu cầu cũng đã được mang ra. Hắn thanh toán tất cả rồi đi về.
Thành thật mà nói nếu Thiên Minh muốn danh tiếng của những loại thuốc này được lan truyền nhanh, làm ăn với Vạn Bảo Các của Thiên Linh Tông là lựa chọn hợp lý nhất. Tuy nhiên nếu như vậy sẽ dẫn tới rất nhiều hậu quả khác và đáng kể nhất là mọi người tìm ra bản chất thật sự của thứ thuốc đó. Hiện tại thì vẫn nên tránh d·ụ·c tốc bất đạt, chậm mà chắc, tránh những hậu quả đáng tiếc.
Những chiếc lọ vừa rồi tất nhiên không chỉ đơn giản là tinh huyết của yêu thú, chúng là thành quả từ sự pha trộn giữa máu yêu thú, hợp c·hất đ·ộc của Vạn Độc Xà và U Linh Quyết. Thiên Minh đã dùng phương pháp đặc biệt để chế ra, chúng quả thật có công dụng thăng cấp đan dược nhưng ẩn trong chúng vẫn có một bất ngờ. Tuy vậy chúng giống như rượu, cần chịu tác động thời gian để hoàn thiện. Đó chính là lí do người thu ngân vừa rồi không hề phát hiện ra sự bất thường. Bức thư kia cũng vậy mặc dù nội dung bên trong chỉ là một bức thư bình thường như của hai người bằng hữu gửi cho nhau. Nhưng đặc biệt là vài dòng chữ trên đó sau một thời sẽ dần chuyển sang một màu khác khiến người ta chú ý.
Hắn ẩn vào trong đó là những chữ (thuốc của ông nên 'pha loãng' ra; 'nếu' ông 'không'; 'đợi' chờ là hạnh phúc; ông hàng xóm 'c·hết' chưa?). Lão đó cũng không phải kẻ ngốc nên hắn tin chắc rằng lão sẽ nhận ra. (Ít nhất cũng phải mất tới nửa tháng thì mới có thể giao đến nơi được. Đến lúc đó thì tất cả cũng đã hoàn thành rồi.)
Một bên khác thì Ngân San vừa đi mua đồ về, cô mua hai bó hoa cúc vàng một chút bánh kẹo và vài thứ lặt vặt. Vừa đi cô vừa nghĩ (Chắc thế này là đủ rồi, giờ thì...Chắc A Minh cũng mùa đồ xong rồi, cũng nên trở về thôi.) Rồi cô quyết định quay lại nơi tập hợp.
"Ồ thiếu nữ trẻ từ đâu đến thế này! Muốn đi cùng chúng ta làm một ly không?" Bỗng có một giọng nói vang lên, từ đâu bỗng xuất hiện ba người đàn ông cao lớn chắn đường cô. Cô bất ngờ, có phần đề phòng mà nói "Các ngươi là ai? Sao lại chắn đường ta?"
Một tên trong số chúng lên tiếng "Nào đừng nóng, giận dữ sẽ làm hỏng khuôn mặt xinh đẹp đó mất. Ta chỉ muốn mời tiểu sư muội đây đi uống vài ly thôi mà.". Ngân San không quan tâm, hừ lạnh một tiếng "Thứ lỗi, hiện giờ ta đang bận nên các người cứ đi uống với nhau đi!" Quay người rời đi, cô quyết định chọn đường khác.
Nhưng ngay lập tức có một tên khác chặn đường cô "Thôi nào! Chỉ là uống rượu thôi mà, Thiên Sơn sư huynh ra lệnh cho bọn ta mời cô đến phòng uống rượu, được Thiên Sơn sư huynh coi trọng là phúc phận ba đời của cô đó!" Hắn bắt đầu khoe khoang thân phận của tên cầm đầu. Cô tỏ ra một thái độ khinh bỉ "Hừ Thiên Sơn thì sao? Cũng chỉ là một tên bại tướng trước sư tỷ cả ta. Có gì mà tự hào như thế?"
"Ngươi!.." Một tên trong số chúng muốn hét lên những ngay lập tức bị cô cắt ngang "Ta làm sao? Ta nói có gì sai sự thật sao? Chỉ sợ hắn mới thật sự là phế vật của Lân gia mà thôi" Cô nói kháy tên đó.
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Đã vậy thì phải dùng vũ lực rồi!" Tên đó nói rồi ngay lập tức rút kiếm vung về phía cô. Cô ngay lập tức lấy ra vài tấm phù, kết ấn quyết rồi hô "Hộ!" Ngay lập tức, một tầng linh khí bao bọc lại xung quanh cô, chặn thanh kiếm lại. Lại lấy ra một tấm khác "Thuỷ!" Một dòng nước mạnh mẽ liền phun ra từ tấm phù, thổi bay tên kia ra xa.
"Hự!" Một tiếng, tên đó ngã vật xuống đất kêu lên, toàn thân hắn ướt sũng. "Ngươi!" Một tên khác ở sau lưng cô liền tiến tới định đánh lén nhưng cô ngay lập tức nhận ra, thả một tấm phù xuống nền đất đầy nước "Ngưng!" Vũng nước loang lổ khắp nơi liền đóng băng lại khiến chân hắn bị giữ lại, sau đó băng lan lên toàn thân, giam cầm hắn khiến hắn không thể nhúc nhích.
Hai tên còn lại đang đỡ tên ướt sũng kia dậy thì "Lôi!" Một lá phù dính trên người hắn liền toả ra những tia lôi điện, cơ thể hắn dính nước càng làm lôi điện lan ra, giật luôn cả hai tên xung quanh. Chúng bị giật đến không còn sức chiến đấu.
"Thấy Linh Phù Phong bọn ta suy thoái thì có thể tuỳ ý hống hách sao? Đúng là hoang đường!" Thấy đã giải quyết xong xuôi Ngân San phủi tay định rời đi nhưng chợt "Ngươi nghĩ ngươi đang đi đâu?" Có một giọng nói phát ra từ đằng sau cô. Quay đầu nhìn lại, cô ngay lập tức nhận ra hắn "Thiên Sơn?...Con chuột nhắt cuối cùng cũng chịu lộ diện nhỉ?"