Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 25: Lấy lòng.

Chương 25: Lấy lòng.


"Thiên Sơn này, rốt cuộc ý định của ngươi là gì?" Ngân San lên tiếng hỏi, trên mặt cô lộ rõ một vẻ khinh thường. Ngược lại với thái độ của cô, Thiên Sơn lại rất ung dung, nhún vai nói "Đâu có gì đâu, ta thật sự chỉ là muốn mời cô uống rượu thôi mà." Vừa nói hắn vừa tiến tới chỗ cô.

"Hừ! Ai tin được lời tên cặn bã như ngươi?" Cô lùi lại một bước, tránh xa hắn. Thiên Sơn vẫn rất bình tĩnh "Thôi nào, nếu cô đi ta sẽ chăm sóc cô thật tốt...Hay là mời thêm sư tỷ của cô luôn nhỉ? Hahaha"

"Ngươi!" Ngân San nghe vậy thì tức giận thét lên, lấy tay nắm lấy tấm phù trong tay, cô đang định ra tay thì bỗng "Với một tên như ngươi sao? Ta xin khiếu." Một giọng nói quen thuộc vang lên, nhìn sang phía giọng nói đó thí đó lại chính là Hạ Vũ, sư tỷ của cô. "Sư tỷ!?" Cô bất ngờ thốt lên.

Thiên Sơn nhìn thấy Hạ Vũ thì cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên, hắn vẫn rất hoà nhã nói "Cuối cùng cô cũng xuất hiện rồi nhỉ? Ta đã luôn có cảm giác có ai đó theo dõi mình. Ta cũng phần nào đoán ra được đó là cô. Sao vậy? Muốn theo đuổi ta sao? Hơi khó đó!"

"Buồn nôn!" Hạ Vũ ngay lập tức biểu lộ một bộ mặt như nhìn vào một thứ rất kinh tởm. Thiên Sơn đến gần, tuỳ tiện đặt tay lên vai nàng, dù nàng có vẻ tức giận nhưng hắn vẫn cười nói như không có gì "Hay là...Ngươi muốn tìm cơ hội bắt lỗi ta để trả thù?" Lời vừa nói ra khiến cô rất bất ngờ.

Khoé miệng Thiên Sơn cong lên, hắn đã đoán đúng rồi, hắn lại nói tiếp "Ngươi nghĩ mình sẽ thành công sao? Ngây thơ thật đó, trong tông môn này có đến nửa số người là tai mắt của Trần Thiên gia. Một kẻ nhỏ bé như ngươi thì làm sao có thể thoát được từng ấy người cơ chứ.". Hạ Vũ tức giận nắm chặt tay lại (Hắn biết từ lâu rồi sao?) suốt ba năm nay nàng luôn theo dõi hắn, cố gắng tìm ra sơ hở, để rồi biết rằng tất cả là vô ích.

Thiên Sơn thấy nàng như vậy thì càng lấn tới "Ngươi ngu ngốc thật đó, giống như cha mẹ ngươi vậy!" Nghe vậy mắt Hạ Vũ trừng lên, cơ thể có chút run rẩy, nàng cố kiềm chế lại. "Tên khốn!" Ngân San bên cạnh hét lên giận dữ, hắn cũng chẳng quan tâm, tiếp tục nói "Ta có bị ngươi bắt lỗi thì sao? Ta có g·iết cha mẹ ngươi thì sao? Ta là người của Trần Thiên gia! Ngươi nghĩ những kẻ khác sẽ truy cứu, buộc tội ta vì những kẻ vô danh như ngươi sao? Ta là kẻ có quyền lực, đứng trước quyền lực thì dù ngươi có làm gì cũng vô dụng. Ngươi trở nên mạnh hơn thì có thể g·iết ta sao? Ta chỉ cần dùng quyền lực để mời về kẻ mạnh hơn và bảo vệ ta là được! Hahahaha!!!"

"Câm miệng!!!" Không thể chịu được nữa, Hạ Băng liền rút kiếm vung về phía hắn nhưng Thiên Sơn ngay lập tức dùng kiếm đỡ lấy. "Nóng nảy vậy?" Hắn vẫn lên tiếng cười đùa làm cô càng tức giận hơn. Từ đằng sau, Ngân San lấy ra một tấm phù, niệm ấn quyết, hô to "Hoả!" Ngay lập tức tấm phù bắn ra rất nhiều rất q·uả c·ầu l·ửa với sức nóng khủng kh·iếp.

Thiên Sơn đang giằng co với Hạ Vũ nên không thể nào né đòn, ăn trọn đòn t·ấn c·ông đó. "Hự!" Một tiếng đau đớn, hắn lấy chân đạp Hạ Vũ bay ra xa, rồi quay người lao đến chỗ Ngân San. "Hộ!" Ngay lập tức lấy Hộ Thân Phù ra để đỡ lấy đường kiếm đao tiến đến, tiếng kim loại leng keng khi va đập vào linh khí liên tục vang lên.

"Lục Phong Kiếm Pháp, Lạc Diệp!" Hắn liền sử dụng võ công trấn tộc. Lưỡi kiếm xanh lục toả ra những luồng gió mạnh mẽ chém mạnh xuống, phá tan hoàn toàn lớp linh khí hộ thân. Ngân San cũng bị dư âm của đòn t·ấn c·ông đó tác động, ngã xuống đất. Thiên Sơn thấy vậy thì cười lên đầy kiêu ngạo "Hahahaha Linh Phù Phong cũng quá tàn đi mất, chỉ có mỗi thứ sức mạnh yếu ớt đó thì làm sao mà tồn tại được. Hôm nay ta phải ghi lại vài đường trên khuôn mặt xinh đẹp này mới được!!" Nói rồi hắn giơ cao kiếm định chém xuống.

"Dừng lại tên khốn!" Hạ Vũ đằng sau thấy không ổn, ngay lập tức lao đến, định đâm kiếm vào ngay tim của Thiên Sơn. Hắn bất ngờ, không kịp phản ứng nhưng không có vẻ gì là sợ hãi, chỉ mặc cho nàng tiến đến. Đường kiếm đang lao đến thì bỗng dưng ngừng lại khiến Hạ Vũ cực kì bất ngờ. Nàng dùng hết sức, cố di chuyển thanh kiếm nhưng không nó vẫn không hề nhúc nhích.

"Vô ích thôi! Ta nói rồi mà, ta là người có quyền lực! Còn giờ thì..." Nói rồi hắn quay sang Ngân San đang ngồi bệt dưới đất, ánh mắt lộ rõ một vẻ kiêu ngạo, tay của hắn bắt đầu vung xuống. "Không!!!!" Hạ Vũ hét lên sợ hãi, Ngân San thì nhắm mắt lại không dám nhìn.

Đường kiếm vung thật nhanh xuống, nhắm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô. Lúc sắp chạm đến thì bỗng "Thao Phong Thuật, Phong Trảm!" Từ đâu mười luồng gió vòng cung bay về phía hắn. Thiên Sơn bất ngờ nên không kịp né, một cái trúng tay liền đánh bay thanh kiếm hắn đang cầm, năm cái sượt qua chân tay, để lại những vết rách khá lớn trên người hắn. Bốn cái cuối cùng nhắm thẳng vào mặt hắn, lúc sắp chạm đến thì bỗng có một lực lượng vô hình đánh bật chúng đi, va vào những công trình xung quanh để lại đống bụi đá vụn vỡ mù mịt.

"Aaaa!" Lúc này Thiên Sơn mới cảm nhận được sự đau đớn từ đòn t·ấn c·ông đó. Máu chảy ra từ những vết rách, rơi xuống và thấm vào nền gạch. Đặc biệt tại bàn tay trực tiếp trúng đòn thì hắn còn có thể thấy được loáng thoáng xương trắng của bản thân. Máu thịt loang lổ khiến mu bàn tay hắn không còn rõ ràng.

"Thiên Sơn à~~Ngươi có quyền lực to lớn lắm sao? Cũng quên mất bổn thiếu luôn rồi à?" Bỗng có một giọng điệu mỉa mai vang lên khiến cho tất cả bất ngờ, Thiên Sơn quay về phía đó, ngay lập tức giận dữ hét to "Thiên Minh!!!". Thiên Minh mang một vẻ mặt cười cười, ung dung đi đến trước mặt hắn, đỡ Ngân San bên cạnh dậy, tỏ vẻ khó hiểu nói "Hét cái gì? Không phải ngươi vừa nãy vẫn còn cười nói sao? Tính tình thất thường quá đó~~"

Thiên Sơn tức giận không nói nên lời. Thiên Minh cũng không thèm để tâm đến hắn, đột ngột nhìn lên cao hét to "Bổn thiếu đến mà cũng không ra bái kiến? Muốn c·hết sao?!!!" Trong sự khó hiểu của Ngân San và Hạ Băng. Nhưng bỗng từ đâu một người đàn ông râu tóc bạc phơ, thân mang một tấm áo choàng đen bỗng xuất hiện, ôm quyền quỳ ngối trước mặt Thiên Minh nói "Tiểu nhân Trần Đạt bái kiến đại thiếu gia!".

Thiên Minh nhìn lão già trước mặt thật lâu rồi mới mở miệng nói "Ngươi ngồi phía trên lầu cao xem kịch vui không?" Rồi lấy chân đạp vào mặt lão. Tất cả mọi người bên cạnh đều tỏ ra bất ngờ, nhưng lão ta không hề để lộ một vẻ tức giận mà vẫn rất cam chịu. Thiên Minh quay về phía Thiên sơn, khinh bỉ nói "Người bảo vệ ngươi đây sao? Đứng trước mặt ta còn không bằng một con c·h·ó. Đúng là chủ nào tớ nấy!"

"Thiên Minh ngươi!!" Thiên Sơn cầm lấy đôi tay đầy máu hét lên giận dữ. Thiên Minh không thèm để ý, trợn mắt lên đầy thách thức, nói "Sao? Ngươi muốn đánh à? Ngươi có chắc đánh được không?". Câu nói đó khiến Thiên Sơn lập tức tỉnh ra, xem xét tình hình, Hạ Vũ và Thiên Minh vẫn còn rất nhiều sức lực, Ngân San cũng không b·ị t·hương nặng lắm. Chỉ có hắn là b·ị t·hương khắp người, tu vi cũng không đủ để đấu lại ba người. Lúc đầu hắn có thể hống hách cũng là vì có lão già Trần Đạt tu vi kết đan trung giai này ở một bên bảo hộ. Nhưng bây giờ có mặt Thiên Minh ở đây lão ta không thể ra tay được.

Nhưng điều Thiên Minh uy h·iếp không chỉ là ở trận đấu này. Mà còn là bộ mặt phe phái của Thiên Sơn trong gia tộc. Hiện tại Trần Thiên gia đã chia làm hai phe, một bên do gia chủ Trần Thiên Anh, phụ thân Thiên Minh đứng đầu, một bên do đại trưởng lão gia tộc Trần Thiên Công, phụ thân Thiên Sơn đứng đầu. Hai bên đã âm thầm bầu ra hai tiểu bối đại diện cho hai bên là Trần Thiên Ngọc Ánh và Thiên Sơn để đấu với nhau, thay họ tranh đoạt chức vị gia chủ.

Nếu Thiên Sơn thua Thiên Minh thì sẽ là một đòn t·ấn c·ông trực diện đến uy tín của phụ thân hắn khi hắn thua cả một tên phế vật. Những gia lão khác sẽ mất lòng tin, rồi sẽ không còn ủng hộ phụ thân hắn nữa. Đây là một thế bí, một nước chiếu hết mà hắn không thể làm gì được. Hắn không thể thắng nhưng cũng không được thua, hắn chỉ có thể nhượng bộ, chỉ còn cách là không chơi bàn cờ này.

"Hừ, Đi!!" Thiên Sơn hô lên, ra lệnh cho lão già bên cạnh rời đi. Nhưng ngay lập tức phải dừng lại "Đứng lại! Ngươi nghĩ mình đang đi đâu vậy? Đả thương đồng môn là vi phạm tông quy, yêu cầu ngươi đến Chấp Pháp Đường để chịu xử phạt." Thiên Minh thốt lên một câu khiến hắn cực kì tức giận, hắn hét lên "Xử phạt? Thiên Minh, làm người đừng nên ức h·iếp người khác quá đáng. Ngươi nói ta bị xử phạt vì tội đả thương đồng môn, vậy không phải ngươi cũng bị xử phạt sao?" Nói rồi hắt đưa mu bàn tay về phía Thiên Minh.

Thiên Minh vẫn rất dửng dưng, nói "Ai làm chứng cho ngươi?". Thiên Sơn lúc này mới sững người lại, những thuộc hạ trước đó đều đã b·ất t·ỉnh, lão già bên cạnh cũng không thể làm chứng được, lão phục vụ hắn nhưng cũng không thể ra mặt mà đắc tội phe gia chủ được. Nhưng hắn vẫn không chịu khuất phục "Vậy ai làm chứng cho ngươi? Ngươi không thấy trên người ta đầy v·ết t·hương sao? Các ngươi thì không bị xây xát gì? Các ngươi nghĩ Chấp Pháp Đường sẽ nghe ai? Ahaha!"

Thiên Minh vẫn cười rất tươi, chỉ thốt ra một câu "Vậy sao?" đưa tay cầm thanh kiếm của Thiên Sơn nằm dưới đất lên. Xoẹt một tiếng, trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Thiên Minh đã tự lấy kiếm đâm vào bụng mình. Thanh kiếm xuyên qua cả lưng hắn, máu từ miệng v·ết t·hương chảy ra không ngừng. "Khụ khụ!! Giờ thì chấp pháp đường sẽ nghe ai đây?" Hắn rút kiếm ra rồi nói tiếp, không hề có vẻ gì là để tâm đến v·ết t·hương của bản thân.

"Tên điên!!" Giờ thì xong rồi, dù Thiên Minh có chịu lời ra tiếng vào như thế nào thì hắn vẫn là Trần Thiên đại thiếu gia, vẫn mang trong mình huyết mạch đã thức tỉnh, ngọc có nứt thì vẫn là ngọc. Tông môn chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để không đắc tội hắn, nếu để mất hắn vào tay môn phái khác thì đó chính là thất thoát to lớn nhất. Trên kiếm chắc chắn có khí tức của Thiên Sơn, Thiên Minh mang v·ết t·hương và kiếm đến Chấp Pháp Đường tố cáo thì Thiên Sơn chỉ có thể bó tay chịu trói mà thôi.

Cơ thể Thiên Sơn run lên vì giận dữ, tay hắn nắm chặt lại nói "Thế giờ ngươi muốn thế nào?". Thiên Minh nghe vậy thì cười rất tươi "Ta đang thiếu tiền rồi...10 vạn nguyên thạch thượng phẩm!" Lời vừa nói ra khiến tất cả chỉ còn biết nín lặng (Tham Lam thật!). Nhưng ngay lập tức Thiên Minh nghiêm mặt lại "Sao? Có đưa không?"

Thiên Sơn không thể phản kháng lại, đành phải lấy ta từ nhẫn trữ vật vài túi lớn đựng đầy linh thạch. Thiên Minh kiểm tra một chút liền thu vào nhẫn trữ vật của mình "Ngoan lắm, mặc dù đống linh thạch này không thơm tho lắm nhưng cũng được. San San sư tỷ, Hạ Vũ sư tỷ, ta về thôi." Nói rồi hắn quay ngươi đi mất, hai ngươi còn lại ngẩn người một lúc thì cũng đi theo hắn rời đi. Để lại Thiên Sơn ở đó, giận dữ hét lên "C·hết tiệt c·hết tiệt C·H·Ế·T TIỆT!!!"

"A Minh à, đệ có làm sao không? Vết thương vẫn còn chảy máu kìa!" Khi đã đi xa khỏi chỗ đó, Ngân San mới dám lên tiếng hỏi thăm Thiên Minh, máu từ chỗ vết đâm tràn ra, rơi xuống nền đất theo từng bước hắn đi. Tuy vậy hắn lại lắc đầu đáp "Không sao không sao, dù sao thì chuyện hôm nay phải giữ bí mật không được để cho sư phụ biết. Đệ sợ rằng người sẽ lo lắng thái quá." Ngược lại với suy nghĩ của hai người, hắn lại lên tiếng dặn dò về một chuyện khác, không hề để tâm đến v·ết t·hương trên bụng.

Thật ra thì Thiên Minh vốn cũng không thấy quá đau, hắn hiện tại đã tiến vào trạng thái thứ hai của U Linh Quyết, Hồn Thể. Giai đoạn đầu là loại bỏ đi cảm giác đau đớn về thể xác, dùng linh hồn tu dưỡng nhục thân. Chỉ cần hắn muốn thì v·ết t·hương trên người hắn cũng chỉ cần năm phút là có thể phục hồi hoàn toàn. Khi hắn có thể luyện đến đại thành, dù thể xác hắn có bị xé thành trăm mảnh, chỉ cần có đủ linh hồn thì cũng có thể phục hồi như cũ. Đó chính là điểm lợi hại nhất của U Linh Quyết khi so sánh với các công pháp luyện thể khác, 'Nhất thân vạn hồn'.

(Ta còn đang lo không biết làm sao để thu được lòng tin của đại sư tỷ, nếu ngươi đã xuất hiện thì tiện làm quân cờ giúp ta đi Thiên Sơn à. Số phận của ngươi đã được xác định là phải c·hết, nếu đã vậy thì ít nhất hãy hữu dụng một chút cho ta đi!) Thiên Minh thầm cười trong lòng, quay lại nhìn hai người phía sau, đưa ra hai túi tiền, nói "Này! Phần của hai tỷ!"

"Hả?" Hai người họ đồng thanh với vẻ mặt khó hiểu. Ngân San liền phẩy tay từ chối "Đệ nói gì vậy? Làm sao chúng ta có thể nhận được chứ?". Nhưng Thiên Minh lại lắc đầu đáp "Không! Lần này nếu không phải do tên Thiên Sơn đó có ý đồ từ trước thì mọi chuyện đã không xảy ra. Hai tỷ hôm nay đã chịu thiệt rồi, số nguyên thạch này là cứ coi như là bồi thường từ hắn đi."

Đối với tu sĩ thì nguyên thạch là rất quan trọng, để tu luyện, để mua bán trao đổi, để bổ sung linh khí khi tạo phù chú, trận pháp, để luyện pháp bảo đều cần nguyên thạch. Hắn đưa cho họ cũng chỉ là để họ có đủ điều kiện để tiếp tục phát triển, có khả năng tự bảo vệ bản thân mà thôi.

Hắn tiến tới, dúi hai túi nguyên thạch vào tay họ, ân cần nói "Hai người là sư tỷ của ta, là đệ tử của sư phụ, là tương lai của Linh Phù Phong nhỏ bé này...Ta muốn hai tỷ trở nên thật lớn mạnh, giúp sư phụ vực dậy Linh Phù Phong. Số tiền thừa còn lại đệ sẽ cho vào quỹ của phong, đề phòng trường hợp đặc biệt. Còn bây giờ thì về thôi! Sư phụ chắc cũng đang lo rồi đó!"

Hai người họ nhìn nhau, vẫn còn có chút hoang mang nhưng cũng đành bỏ qua và cùng hắn ra về. Sư đệ này của họ thật khó hiểu, rất tàn nhẫn nhưng cũng rất dịu dàng, nhìn lại tên ma đầu của vài phút trước khiến họ tự hỏi đâu mới là hắn. Nhìn vào tấm lưng người trước mặt, Hạ Vũ bắt đầu nảy sỉnh chút biến đổi trong suy nghĩ (Hắn...có lẽ không phải kẻ xấu...)

Chương 25: Lấy lòng.