Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 26: Ngươi định làm gì?

Chương 26: Ngươi định làm gì?


"Kiếm đạo lấy kiếm làm chủ, đan đạo lấy đan làm cốt, phù đạo cũng vậy. Chúng ta, những phù sư lấy phù chú làm gốc, 'Lấy thân làm phù, lấy máu làm mực, linh khí hội tụ, tái tạo huỷ diệt!'" Dưới bầu trời xanh mát mùa thu, tại sân võ trên núi Linh Phù Phong, Lưu Tuệ đang ngồi đó giảng đạo cho Thiên Minh. Hắn thật ra cũng không cần nghe những thứ này, kiếp trước hắn đã nghe cả ngàn lần đến thuộc từng chữ rồi. Nhưng hắn lại ngồi đây vì hắn thích nhìn vẻ mặt say mê của cô khi giảng đạo.

"Bỏ qua những bất lợi trong những trận chiến dài thì phù chú cũng có những lợi ích rất lớn. Đặc biệt nhất là bù đắp về nguyên tố, trong cơ thể của mỗi người đều tồn tại ngũ hành nguyên tố. Nhưng không phải ai cũng có thể rèn luyện cả năm nguyên tố đó, có người luyện hoả, có người luyện mộc, có người luyện thuỷ, vân vân...Nhưng phù chú lại khác, chỉ cần ngươi có thể thúc giục linh khí thì dù là nguyên tố nào thì ngươi cũng có thể sử dụng. Để tránh việc gặp kẻ khắc chế nguyên tố của mình." Lưu Tuệ nói tiếp, rồi cô lấy ra vài tấm giấy hoàng chỉ và hai chiếc nghiên mực, trên đó có hai chiếc bút lông.

Cô đưa cho Thiên Minh mỗi thứ một chiếc rồi nói "Cách làm phù thì hẳn ngươi cũng biết rồi, nhưng những thứ đó chỉ là cơ bản của cơ bản, đừng vì chút thành tựu mà kiêu ngạo. Phù đạo dù nay đã suy tàn nhưng vẫn còn đó hàng ngàn năm lịch sử, có vô số thứ mà chưa chắc ngươi đã hiểu hết được." Lên tiếng khuyên bảo Thiên Minh. Hắn gật đầu đáp "Rõ rồi ạ!" (Kiêu ngạo vốn là bản tính của con người, càng là kẻ ở dưới đã lâu thì lúc lên cao lại càng kiêu ngạo. Nhưng những kẻ đó đâu biết đây cũng chỉ là nhất thời, là một loại 'hồi quang phản chiếu'. Kiêu ngạo khác với tự tin, nó khiến con người coi thường mọi thứ xung quanh, kể cả c·ái c·hết. Càng kiêu ngạo càng dễ c·hết. Sư phụ hôm nay nhắc nhở cũng là cảnh cáo ta không vì đạt được hạng hai của khảo hạch nội môn mà kiêu ngạo...Vẫn là sư phụ thương ta!)

"Tốt! Giờ thì ta sẽ làm một loại phù tam phẩm có tên 'Cửu Đầu Thuỷ Long Phù' ngươi nhìn kĩ nhé." Lưu Tuệ nói tiếp, khi Thiên Minh gật đầu thì cô liền cầm bút lông lên, chấm chút vào nghiên mực rồi giơ lên ngang tầm mắt. Động chút nguyên lực trong đan điền, phần lông chiếc bút liền hoá thành màu xanh lam, tượng trưng cho nguyên tố thuỷ mà cô định dùng.

Cô nhắm mặt lại tập trung, bàn tay cầm bút cũng di chuyển. Động tác nhẹ nhàng êm dịu mà dứt khoát, không chút động tác thừa. Đây là những thứ đã được trui rèn qua nhiều năm, đúc ra những kinh nghiệm cả một đời người. Những nét mực đó di chuyển trên không trung, qua nét bút của cô mà tạo ra những hoa văn đặc sắc, toả ra luồng linh khí thanh mát như những dòng sông mùa thu. Khi đã hoàn thành, Lưu Tuệ phất tay một cái, khuôn miệng nhỏ xinh hô lên một tiếng "Nhập!". Ngay lập tức hoa văn xanh lam trên không trung nhập vào tấm giấy phía dưới.

Một ánh sáng màu lam chói mắt phát ra khi hai thứ chạm nhau, khi ánh sáng dịu đi thì nét mực đó cũng đã nhập vào hoàn toàn. Vậy là một tấm phù đã hoàn thành.

Cô mở mắt ra, tay cầm tấm phù đó và nói "Đó là cách tạo phù. Còn về cách sử dụng thì rất đa dạng theo từng loại, loại dùng một lần, loại dùng nhiều lần, loại dùng ngay lập tức, loại dùng rồi khi cần tự kích hoạt...Cửu Đầu Thuỷ Long Phù này chính là loại dụng một lần và ngay lập tức."

"Còn về cách kích hoạt phù thì khá phức tạp, thời xưa mọi người hay dùng khẩu quyết cùng ấn quyết nhằm truyền nguyên lực bản thân vào để bổ sung uy lực cho tấm phù. Nhưng sau thời gian dài phát triển thì khẩu quyết đã bị loại bỏ vì bất lợi về thời gian niệm chú, thay vào đó chúng ta cần làm phù tỉ mỉ hơn nhiều. Nay chúng ta chỉ cần dùng luôn hoặc dùng ấn quyết để tránh tiêu hao quá nhiều nguyên lực." Cô nói tiếp rồi quay sang nhìn Thiên Minh nói "Vào trận đấu khảo hạch thì ta đã thấy rằng ngươi chỉ truyền nguyên lực vào rồi dùng luôn, không hề kết ấn quyết. Điều đó khiến ngươi tiêu hao nguyên lực rất nhanh, nếu không phải vì ngươi hầu hết thời gian là sử dụng quyền cước thì ngươi đã thua từ lâu rồi."

"Sư phụ quá khen!" Hắn giả vờ ngại mà nói. Lưu Tuệ chỉ có thể thở dài một hơi và nói "Nhìn kĩ đây!" Rồi cô liền đứng dậy, đi sang một bên. Cô ném tấm bùa ra thì nó liền lơ lửng giữa không trung, cô liền kết ấn quyết rồi hô to "Khởi!". Ngay lập tức từ tấm phù toả ra một lực lượng nguyên tố thuỷ cực lớn. Từ trên tấm phù dần dần phun ra từng chiếc đầu rồng bằng nước to lớn, tổng cộng chín chiếc. Chín chiếc đầu bay về phía luồng lùm cây gần đó mà tàn phá dữ dội, nước và gỗ bay tung toé khắp nơi. Khi kết thúc thì chỉ để lại một mảnh đất trơ trọi.

Bộp bộp bộp, bỗng từ đâu vang lên những tiếng vỗ tay khen ngợi, hai người nhìn sang phía đó thì thấy một nam nhân cao ráo, khuôn mặt vui vẻ, phía sau còn dẫn theo một thiếu nữ trạc tuổi Thiên Minh. "Thanh Bình? Sao huynh lại đột nhiên tới đây?" Thấy anh thì cô ngay lập tức nghi hoặc hỏi.

Anh không ai khác chính là Lý Thanh Bình, tông chủ hiện tại của Thiên Linh Tông. Một trong những vị thiên kiêu trong thời đại của mình, dù còn khá trẻ những đã chấp chưởng một tông môn to lớn như vậy. Anh tự nhiên đến nơi này thì khá kì lạ, điều đó khiến Lưu Tuệ thấy khó hiểu nhưng Thiên Minh cũng phần nào đoán ra được rồi.

"Cũng không có gì đặc biệt đâu, chủ yếu là để xem đệ tử mới của muội. Cũng tiện thể giới thiệu luôn, nha đầu này là đệ tử ta mới thu nhận vào lần đi du ngoạn trước đó. Hân Hân, con chào hỏi đi!" Thanh Bình giải thích rồi bảo thiếu nữ đó giới thiệu. "Tiểu nữ tên Gia Hân, bái kiến Lưu Tuệ phong chủ!" Nàng lễ phép khom người hành lễ, Lưu Tuệ cũng gật đầu đáp lễ.

Ngẫm một chút thì cô quay sang nói với Thiên Minh rằng "Hôm nay ta giảng đến đây thôi, con dẫn Gia Hân đi thăm quan nơi này đi. Ta có chuyện cần bàn với Lý chưởng môn đây.". Thiên Minh cũng không làm trái lời, liền đưa Thanh Bình qua một bên khác.

Thiên Minh đi trước, thỉnh thoảng nhìn lại đằng sau vì hắn biết rõ nàng ta là ai. Kiếp trước trong tông môn rộ lên tin tức một nữ đệ tử có thể đánh ngang tài ngang sức với Thiên Quân, lúc đó đang là đệ nhị chân truyền của tông môn. Trong trận chiến đó, Thiên Quân rất nhiều lần rơi vào thế hạ phong còn nàng thì vẫn rất ung dung như không có gì. Sau đó vì nể phục tinh thần bất khuất của cậu nên nàng mới chịu thua, nhường danh đệ nhất chân truyền cho cậu.

Vẻ ngoài xinh đẹp, sức mạnh cường đại, bách chiến bách thắng. Những người khác đặt cho nàng danh hiệu 'Bất Bại Tiên Tử'. Sau này nàng còn cùng Thiên Quân có một đoạn nhân duyên sâu đậm, tuy vậy vì hận thù mà phải cắt đứt. Danh tiếng là vậy nhưng Thiên Minh biết rõ một khiếm khuyết to lớn của nàng, đó là không am hiểu về thế sự, quá ngây thơ đến tội lỗi. Cũng vì vậy nên nàng không biết là khi chịu thua trước Thiên Quân cũng chính là giao Thiên Linh Tông vào tay Trần Thiên gia.

"Ưm...Sao huynh cứ nhìn ta vậy?" Thấy hắn cứ nhìn nên nàng có phần ngại ngùng liền hỏi. Hắn lúc này mới để ý hành động của mình hơi bất thường liền nói "Không có gì, chỉ là ta nghĩ muội mới vào Thiên Linh Tông nên chưa biết gì về nơi này nhỉ?". Nghe hắn hỏi như vậy thì cô hơi lưỡng lự rồi mới im lặng gật đầu.

Nhìn thấy dáng vẻ khúm núm của nàng, hắn liền nói vài câu mà hắn từng được nghe qua "'Lên thuyền không nhớ người trên bờ, xuống thuyền không nhắc chuyện trên thuyền'. Tuy không biết trước kia muội thế nào nhưng từ nay muội sẽ cả một cuộc đời mới. Nếu đã đi trên con đường tu tiên này thì tốt nhất muội nên học cách buông bỏ, những tu sĩ chúng ta có thể sống hàng trăm năm, tốt nhất đừng mãi nhỡ những thứ phàm tục. Ta chỉ muốn nhắc nhở vậy thôi!" Lên tiếng khuyên bảo nàng. Gia Hân nghe vậy thì cũng rất bất ngờ (Sao huynh ấy biết?)

Thanh Bình vốn sinh ra trong một gia đình có cha là một tên vũ phu, lão suốt ngày đánh vợ đánh con, cả ngày chỉ biết uống rượu, hắn say thì lại chửi, chửi rồi lại say. Cuộc sống của nàng là những trận đòn roi không ngừng, bên dưới tấm y phục cũng chính là những vết sẹo từ những trận đ·ánh đ·ập đó. Bỗng một ngày thì nàng gặp được Lý Thanh Bình, vì thấy tội nghiệp nên anh đã thu dưỡng nàng làm đồ đệ.

Kiếp trước do vẫn lưu giữ mãi những thứ kí ức này nên đạo tâm của nàng không vững nên không thể nào tiếp tục thăng tiến, còn tẩu hoả nhập ma. Thiên Minh biết điều đó nên cố phá vỡ tâm ma này của nàng vì hắn biết sau này nàng ta sẽ rất có ích, đề phòng việc không thể lôi kéo Hạ Băng về cho Thiên Quân.

"...Quá khứ nào có dễ dàng quên đi như vậy được." Tiếng nàng lí nhí, tay nắm chặt lại như cố kiềm nén bản thân, đôi mắt nàng rưng rưng sắp khóc. Thiên Minh chỉ lắc đầu, nói "Ta có bảo muội quên đi cái gì đâu cơ chứ?". Nàng liền bất ngờ nhìn vào mắt hắn, hắn thản nhiên nói tiếp "Ta không bắt muội quên đi gì cả. Ý ta chỉ bảo rằng nếu quên được thì cứ quên còn việc gì cần làm thì nên giải quyết thật tốt, phòng trừ hậu hoạn sau nàng ảnh hưởng đến đạo tâm của muội."

"Hả...nhưng làm cách nào?" Nàng liền hỏi, hắn liền đáp "Muội nên hỏi bản thân thì đúng hơn. Muội muốn gì? Muốn trở nên như thế nào? Muốn có một cuộc sống ra sao? Đều là do muội quyết định, nhưng điều quan trọng nhất hiện tại là muội cần chuyên tâm tu luyện. Muội càng mạnh thì càng có thể thoả sức làm bất cứ thứ gì!"

Nàng liền im lặng (Mình muốn gì sao? Chưa từng có ai hỏi mình điều đó cả? Mình muốn trở nên như thế nào sao? Mình có được phép như vậy không?...Mình muốn một cuộc sống bình yên...Mình không muốn khóc nữa...Mình muốn trở thành một người mạnh mẽ hơn!) ngẫm nghĩ một lúc thì liền gật đầu, nói lời cảm ơn "Đa tạ sư huynh chỉ giáo!" "Không có gì...Mà ta chưa giới thiệu nhỉ? Ta tên đầy đủ là Trần Thiên Minh, muội gọi ta là gì cũng được!" Hắn lắc đầu rồi liền giới thiệu, tỏ ra thoải mái, cố lấy lòng tin từ nàng.

"Mà giờ để ta giới thiệu muội với những sư tỷ của ta nhé!" Hắn liền chuyển chủ đề, chờ cái gật đầu của nàng thì mới bắt đầu bước đi.

__________________________

"Họ đâu rồi nhỉ?" Thiên Minh tự hỏi, hắn đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy họ đâu. (Họ không hề xuống núi, nhưng khi ta tìm ở những nơi trong phong đều không có họ...Ngoại trừ...) Bỗng hắn nhớ tới một nơi, không nơi nào khác ngoài động phủ của Lưu Tuệ.

Hắn chậm dãi bước lên những bậc thang bằng đá, Gia Hân thì đi đằng sau hắn. (Nơi này vốn là nơi cầm đệ tử tuỳ ý đi đến, nếu họ không có ở chỗ khác thì chỉ có thể là ở đây...Nhưng họ lên đây làm gì cơ chứ?) Vừa đi hắn vừa ngẫm nghĩ, khi lên đến nơi thì Gia Hân bỗng thốt lên một tiếng "Oa!".

Trước mặt họ là một cánh đồng đầy hoa, đa dạng các loại, muôn màu muôn vẻ. Đây chính là những bông hoa mà Lưu Tuệ đã dày công chăm sóc, vào những ngày buồn chán thì cô hay ra đây ngắm hoa giải sầu.

Nhìn lướt qua một vòng hắn liền động ý niệm, kích hoạt Thông Tâm Phù. ("Tiểu Bạch!") Hắn gọi một tiếng thì Tiểu Bạch liền chui ra từ phần túi ngực trong y phục của hắn rồi đáp, có phần trách móc ("Cái gì? Không để cho bổn nương ngủ chút được à? Mấy hôm nay ngươi lấy độc của ta hơi nhiều rồi đó!"). Hắn không để tâm, nói tiếp ("Ngươi mau dùng giác quan cảm nhận xem có ai ở xung quanh đây không.")

Rắn không chỉ nhìn bằng mắt mà còn bằng cách cảm nhận nhiệt lượng toả ra từ còn mồi. Nếu các vị sư tỷ kia muốn làm gì đó lén lút thì sẽ sử dụng thứ gì đó để ẩn thân, tránh bị phát hiện như Ẩn Tức Phù. Tuy nhiên Ẩn Tức Phù chỉ có thể đánh lừa con người qua cảm nhận về thích giác và thị giác và khí tức, còn nhiệt lượng cơ thể toả ra thì không thể che giấu được. Tiểu Bạch chỉ cần cảm nhận thì liền có thể tìm ra.

("Không! Sao ta cần làm vậ-") ("Làm nhanh đi rồi ta mua vài con Xích Giác Thiềm cho!") Nó đang định lên tiếng từ chối thì liền bị Thiên Minh cắt ngang. Hắn đưa ra cái giá như vậy thì nó cũng chẳng việc gì phải chối từ ("Ở gần chỗ cây đại thụ bên cạnh ngôi nhà đấy! Tốt hơn hết là ngươi nên giữ lời") Nó nói rồi chui lại vào bên trong. Thiên Minh nghe vậy thì liền ra hiệu cho Gia Hân đang mải mê ngắm hoa bên cạnh đi theo mình.

Hai người rón rén tiến đến chỗ cây đại thụ to lớn thì thấy ở đó có bốn thiếu nữ trẻ đang lén lút nấp tại đó theo dõi ai đó. Thiên Minh nhìn sang một bên thì chỉ thấy đó là Lý Thanh Bình đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, tay chống cằm tựa vào chiếc bàn bên cạnh, vẻ mặt buồn thiu. Vừa nhìn qua thì hắn cũng biết là đã có chuyện gì.

Miệng hắn nhếch lên, hắn vừa nghĩ ra một ý tưởng. Quay đầu về phía Gia Hân bên cạnh, "Muội qua kia với các sư tỷ bên đó đi!" Hắn lên tiếng dặn dò, nàng nghe vậy thì liền hỏi "Thế huynh định làm gì?". Hắn chỉ mỉm cười và nói "Bí mật! Muội cứ ở bên đó chờ đi."

Bên các vị sư tỷ kia thì đang liên tục vang lên những tiếng bàn luận nhỏ nhẹ. Bốn người họ trốn sau cây đại thụ to lớn, lén nhìn về phía chiếc bàn mà vị tông chủ kia đang ngồi. "Hừm...Ca này khó rồi đây!" Ngân San thấy vẻ mặt buồn buồn của Lý Thanh Bình thì lên tiếng nói, Giang Dương liền thêm vào "Ài cũng không thể trách sư phụ được! Người dù sao cũng có nỗi khổ riêng.". Giang Nguyệt bên cạnh thì gật đầu đồng ý, nhỏ nhẹ nói "Tuy vậy nhưng ta vẫn muốn họ thành một đôi! Từ nhỏ đã quen biết, cùng nhau trải qua những chông gai thử thách. Lớn lên lại cùng một tông. Nếu không đến với nhau thì tiếc lắm."

Hạ Vũ bên cạnh thì im lặng quan sát, không tham gia cuộc nói chuyện của ba người, tuy vậy trong lòng cô cũng có những suy nghĩ riêng khó nói ra. (Hửm?) Đang mải mê suy nghĩ thì cô bỗng cảm thấy gì đó đang đến gần, một khí tức kì lạ mà cô không quen biết. Cô quay về phía đó ngay lập tức, nhỏ tiếng hô "Ai?" ba người còn lại cũng giật mình quay sang phía đó.

Trước mặt bốn người là một thiếu nữ trẻ tuổi, trên mặt nàng có vài phần sợ hãi, cúi đầu nói "A muội tên là Gia Hân, là đệ tử của tông chủ Lý Thanh Bình, sư phụ mới đưa ta đến đây sáng nay!". Họ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà vẫn rất khó hiểu liền nói "Không phải tên Thiên Minh kia đi dẫn muội thăm quan nơi này sao? Hắn đâu rồi? Và sao muội tìm ra chúng ta?"

Bị hỏi dồn dập khiến nàng có phần lúng túng, nhỏ tiếng đáp "Huynh ấy bảo là đi làm gì đó. Cũng chính huynh ấy bảo các tỷ ở đây và bảo ta ra chỗ các tỷ!". Hạ Vũ nghe vậy thì bất ngờ thốt lên "Sao có thể?". Ẩn Tức Phù che giấu khí tức của người sử dụng trừ khi là đã theo sát họ từ trước hoặc là có cảnh giới cao hơn còn không thì rất khó để nhận ra họ. Vừa rồi Gia Hân là chỉ đi đến đây như lời chỉ bảo chứ không hề nhận ra cho đến khi Hạ Vũ hét lên. (Rốt cuộc hắn đã làm cách nào để tìm ra chúng ta...Chẳng lẽ ta yếu đến thế sao?) Hạ Vũ trầm ngâm suy nghĩ.

"Vậy bây giờ đệ ấy đâu rồi nhỉ?" Ngân San liền lên tiếng. Mọi người cũng bắt đầu tự hỏi (Rốt cuộc đệ ấy/huynh ấy/hắn định làm gì nhỉ?). "Tiểu bối Thiên Minh bái kiến Lý tông chủ!" Bỗng có một tiếng nói vang lên, mọi người bất ngờ quay sang thì thấy Thiên Minh đang hành lễ trước mặt Lý Thanh Bình. (Hả!!!!) Trong lòng bốn vị sư tỷ bỗng vang lên tiếng hét ấy. Sự khó hiểu bao trùm bốn người họ.

Chương 26: Ngươi định làm gì?