Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 27: Sư công.
"Tiểu bối Thiên Minh bái kiến Lý tông chủ!" Thiên Minh không hề có vẻ gì là lén lút, tiến tới trước mặt Lý Thanh Bình mà cúi đầu chào hỏi. "Thiên Minh à? Sao ngươi lại ở đây? Không phải nơi này cầm đệ tử lên sao?" Bất ngờ trước sự xuất hiện của hắn, anh vẫn cười cười mà hỏi nhưng ẩn sâu trong đó là sự nghi ngờ sâu sắc.
"Tiểu bối có việc cần tìm sư phụ nhưng lại không thấy người đâu nên đành lên đây tìm...Không biết Lý chưởng môn có biết người ở đâu không?" Bỏ qua ánh nhìn ngờ vực của anh, hắn vẫn rất hoà nhà nói chuyện. Anh nghe vậy thì thở dài một hơi "Ta cũng không biết, muội ấy vừa đi xong, chắc lâu nữa mới về" (Chắc muội ấy muốn tránh mặt ta đây mà...Ài!)
"Nhìn Lý tông chủ có vẻ buồn. Không biết lý do là gì?" Thiên Minh lên tiếng hỏi thăm, vẻ mặt có đôi phần quan tâm. Thanh Bình nghe vậy thì lúc đầu có phần bất ngờ rồi lắc đầu nói "Không có gì, ta không có buồn chuyện gì cả...Mà ngươi ngồi xuống đi, đừng đứng mãi thế!" Rồi mời hắn ngồi xuống.
Thiên Minh vừa ngồi xuống, anh liền phất tay một cái, hai chiếc cốc nhỏ trên khay trà đang úp liền ngửa lên, ấm trà bên cạnh cũng theo đó mà rót trà vào cốc. Mùi trà thanh nhẹ thơm ngát lan toả ra xung quanh. Thấy một cốc trà lơ lửng về phía mình, hắn liền đỡ bằng hai tay, giọng điệu tôn kính nói "Đa tạ Lý tông chủ!". Thanh Bình cũng chỉ phủi tay như không có gì.
Nhấp một ngụm trà, Thiên Minh hoà nhã hỏi "Lý tông chủ có thích đánh cờ không ạ?". Nhận được câu hỏi đó thì anh cũng chẳng đề phòng gì, nói "Có! Ngày trước ta cũng thường hay đến đây chơi cùng sư phụ ngươi. Phải nói rằng bọn ta chơi nhiều đến mức không nhớ nổi...Vậy ngươi thích đánh cờ ở chỗ nào?" Rồi hỏi lại hắn.
"A ta thích vì nó sự quấn hút kì lạ!" Thiên Minh ngây thơ thốt lên một câu như vậy khiến anh khó hiểu "Ồ?". "Nó rất công bằng! Không phân biệt giai cấp địa vị, không phân biệt giàu sang hèn kém. Nó tuy nói đơn giản thì đơn giản nhưng nói phức tạp cũng là rất phức tạp. Ta còn có thể áp dụng binh pháp vào nữa, khi chơi ta có cảm giác như đang là một vị tướng thật sự vậy." Hắn say mê giải thích.
"Hừm quả đúng là vậy, binh pháp cũng chính là một cái hay của những trò như vậy." Thanh Bình nhận xét một câu về trò chơi, trong lòng cũng có chút nhận xét về Thiên Minh (Hoá ra nó cũng chỉ là một thằng bé ngây thơ thôi à?...Vậy cũng được, càng tốt hơn thôi!)
"Vâng! Khi ta thấy địch yếu thì liền t·ấn c·ông, khi ta thấy địch mạnh thì rút quân bảo toàn quân số!" Hắn nói tiếp, anh vừa nghe vừa nhấp một ngụm trà, gật gật đầu. "...Giống như tình trường vậy!" Hắn thốt ra câu cuối kia khiến cho anh cực kì bất ngờ, suýt nữa thì phun hết trà ra khỏi miệng, "Hả?" Chỉ có thể thốt lên sự khó hiểu trong lòng.
"Đúng mà! Ngài sẽ cần biết khi nào thì nên nói ra những lời ngon ngọt, khi nào thì nên t·ấn c·ông trực diện, biết cách vờn quanh làm đối phương bối rối...Quan trọng nhất là biết khi nào thì nên bỏ cờ, nhường chỗ cho người khác." Thiên Minh nói với giọng điệu ẩn ý khiến Thanh Bình cực kì cảnh giác "...Ý ngươi là?"
"Ý của ta là ngài nên nhường chỗ lại cho ta đánh đi. Ngài đã hết lượt của mình rồi!" Hắn nói lên một câu như vậy khiến tất cả đều bất ngờ, kể cả những người đang trốn sau cây kia. "Ta vào Linh Phù Phong cũng vì lý do đó. Cũng đến lúc ngài nên từ bỏ rồi đúng chứ? Lưu Tuệ giờ đến lượt ta!" Hắn thêm vào một câu khiến anh càng tức giận hơn.
Bỗng Thiên Minh cảm thấy một cảm giác nặng nề đè lên người, Thanh Bình nắm chặt tay lại, mắt trừng lên nhìn hắn. Cảm giác nặng nề đó ngày càng tăng lên đến mức hắn đã không thể ngồi vững được (Lý Thanh Bình là Phá Thể trung giai, cách biệt hai đại cảnh giới như vậy thì quả thật là rất lớn.)
Cảm xúc là một thứ kì lạ, tuy là thứ vô hình nhưng lại có những tác động to lớn lên một con người. Hỉ, nộ, ái, ố, thất tình lục d·ụ·c, những cảm xúc từ thanh cao đến dơ bẩn phàm tục đều là thứ làm nên một con người. Chúng vừa là thứ lôi kéo con người đến thất bại, c·ái c·hết...Nhưng cũng là thứ thúc đẩy con người thay đổi bản thân, hướng đến những điều tốt đẹp. Trong một tình huống nhất định, từng người đều có những cảm xúc khác nhau, mỗi người một vẻ, không ai giống ai.
Như khi có một n·gười c·hết, người nhà của kẻ đó sẽ khóc lóc đau buồn, người ngoài cuộc sẽ thấy tiếc thương nhưng kẻ thù của kẻ đó lại thấy vui sướng. Hiện tại Thiên Minh động vào chiếc 'vảy ngược' này, sao Thanh Bình không tức giận cho được?
"Nói nhỏ cho ngài biết, thật ra sư phụ chính là lý do ta vào Linh Phù Phong đó! Một người xinh đẹp như vậy, ta tự hỏi sẽ có vị như thế nào?" Thiên Minh giả vờ không quan tâm đến uy áp từ Thanh Bình, khuôn miệng hắn nhếch lên đầy kiêu ngạo "Tối nay ta sẽ mời người uống rượu và lén cho thứ này vào." Nói rồi hắn lấy từ trong túi ra một chiếc lọ nhỏ.
Thanh Bình càng tức giận, uy áp anh tạo ra càng lớn, những phiến đá xung quanh Thiên Minh bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Những thiếu nữ từ đằng xa kia cũng vô thức cảm nhận được chút sợ hãi.
"To gan! Ngươi vậy mà dám có ý đồ với sư phụ của mình! Quả nhiên đám Trần Thiên gia chẳng có tên nào tốt cả!" Anh hét lên, thốt ra những lời phán xét khó nghe, Thiên Minh không hề sợ hãi, liền khích tướng "Ngài đây là tức giận vì việc ta phạm thượng hay là tức giận vì ta động đến người của ngài?"
Nhìn lấy vẻ cười cười của hắn khiến anh càng giận dữ hơn, không chịu được nữa anh liền hét lên "Đúng đấy! Thì sao nào? Ta và muội ấy từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, chúng ta có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia. Nếu không có muội ấy thì đã không có ta của ngày hôm nay. Muội ấy là người ta yêu nhất trên đời, dù muội ấy không đáp lại tình cảm của ta thì ta cũng không bao giờ để những tên cặn bã như ngươi đến gần muội ấy!!"
Tiếng hét ấy khiến tất cả mọi thứ chìm vào im lặng. Những thiếu nữ kia thì bất ngờ ra mặt, sững người lại không biết nói gì. Qua một lúc im lặng như vậy thì Thiên Minh bỗng cười phá lên "Hahahaha!!! Phải vậy chứ! Thế mới xứng đáng làm sư công của ta! Đã là đàn ông thì phải dũng mãnh như vậy!"
"Cái gì?" Thanh Bình thốt lên, vẻ mặt khó hiểu mà giải trừ uy áp. Thiên Minh đứng lên khỏi ghế, cử động cơ thể một chút cho thoải mái rồi nói tiếp "Tình cảm sư công dành cho sư phụ quả thật rất chân quý. Tình cảm vừa rồi ngài thể hiện qua cơn giận đó khiến ta rất thoả mãn. Quả thật đây chính là một phép thử của ta, nếu như vừa rồi ngài mà chỉ trách ta chuyện phạm thượng mà không hét lên nỗi lòng như vậy thì ta chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận để ngài tiến gần sư phụ. Nhưng tình cảm đó của ngài quả thực rất chân thành, không có bất cứ suy nghĩ bất chính nào cả."
"Vì sao ngươi lại làm vậy?" Thanh Bình lên tiếng hỏi, Thiên Minh lại thản nhiên nói "Quan tâm đến sư phụ mình là chuyện nên làm mà, lo lắng cho cuộc đời của người thì có gì sai?". Những lời nói của hắn khiến anh rất khó hiểu, rốt cuộc hắn có thật sự chỉ là quan tâm đến Lưu Tuệ không? Hay hắn có ý đồ gì khác? Dù đã có rất nhiều kinh nghiệm về nhân sinh nhưng anh không thể nào nhìn thấu được hắn.
"Vả lại ta đang cần chuẩn bị quà cho người, cảm ơn sư công rất nhiều!" Nói rồi hắn lấy ra một viên ngọc màu xanh lục, truyền chút nguyên lực bản thân vào, viên ngọc liền phát sáng. 'Muội ấy là người ta yêu nhất trên đời, dù muội ấy không đáp lại tình cảm của ta thì ta cũng không bao giờ để những tên cặn bã như ngươi đến gần muội ấy!!' Bỗng giọng nói của Thanh Bình vang lên, nhưng nó không đền từ anh mà là từ chính viên ngọc. "Lưu Âm Ngọc?" Thanh Bình sững sờ thốt lên.
Lưu Âm Ngọc, pháp bảo nhị phẩm, nhỏ gọn, có thể lưu trữ âm thanh một cách chính xác, phù hợp cho truyền tin, nghe lén kẻ địch. "Ta định tặng cái này cho sư phụ, chắc người sẽ thích lắm đó hahaha!" Cầm viên ngọc trên tay, Thiên Minh cười nói. Thanh Bình nghe đi nghe lại câu nói kia của mình thì bắt đầu thấy xấu hổ.
"Sư công à, ngài có biết vì sao sư phụ tránh mặt ngài không?" Thiên Minh bỗng nghiêm giọng hỏi, ánh mắt thoáng hiện lên sự sắc bén. Thanh Bình nghe vậy thì im lặng ngẫm một chút rồi nói "Vì muội ấy không có tình cảm với t-" "Sư phụ có tình cảm với ngài, người cùng muốn đáp lại tình cảm ngài dành cho người...Nhưng khổ nỗi là người có những tâm tư riêng." Thiên Minh cắt ngang lời anh mà chen vào, phủ nhận suy nghĩ của anh.
"Suy nghĩ gì?" Thanh Bình ngơ ngác hỏi. Thiên Minh nhìn sâu vào mắt anh một lúc rồi thở dài nói "Ài...Ngài vẫn chưa nhận ra sao? Chính vì những điều mà ngài đã làm cho sư phụ đó!"
"Hả? Điều ta làm cho muội ấy toàn là điều tốt đẹp mà? Muội ấy không thích sao?" Anh khó hiểu hỏi. Thiên Minh chậm rãi lắc đầu "Không phải là không thích mà là rất thích. Là con người, ai lại không muốn có người quan tâm mình...Nhưng ngài lại giúp đỡ sư phụ quá nhiều khiến người có cảm giác rằng người là gánh nặng của ngài!"
Lòng tốt khi giúp đỡ người khác là một điều đáng tuyên dương, nhưng khi giúp đỡ quá nhiều thì đôi khi người được giúp đỡ lại cảm thấy nặng lòng, thấy mình là của nợ, nhất là khi họ không thể báo đáp lại. Lòng tốt khi cho đi là một việc rất nhẹ nhàng, nhưng khi được nhận quá nhiều thì lại nặng tựa thái sơn.
Nếu Thiên Minh và Thanh Liên bị cách biệt về giai cấp thì Lưu Tuệ và Thanh Bình lại vướng mắc với những ân tình. Thanh Bình chắc chắn cũng không muốn cô đáp lại tình cảm của mình chỉ vì cô cảm thấy cô nợ anh, anh chắc chắn là không muốn như vậy.
"Sư phụ hiện tại mang gánh nặng của một phong chủ, hiện tại Linh Phù Phong suy tàn như vậy, người chắc chắn không thể nghĩ cho tình cảm bản thân được..." Thiên Minh nói ra những lời đó với nét thương cảm, quay sang Thanh Bình rồi nói tiếp "Hiện tại đã có ta ở đây, ta sẽ lo phần giúp đỡ sư phụ về phần vực dậy Linh Phù Phong. Còn sư công hãy lo phần đối phó với lão già Thiên Quyết kia ạ, đó cũng là một cách để giúp đỡ sư phụ!"
Thanh Bình quá quan tâm đến Linh Phù Phong nên nếu để lão Thiên Quyết kia đoạt được chức tông chủ thì mục tiêu tiếp theo của lão chính là dẹp bỏ Linh Phù Phong...Cũng một phần là do Thiên Minh đã vào đây.
"Nhưng bằng cách nào bây giờ?" Thanh Binh thốt lên, thật sự thì anh đang rất đau đầu về vấn đề này. Tuy không biết Thiên Minh có ý đồ thật sự gì, nhưng vẻ ân cần khi nhắc đến việc của Lưu Tuệ khiến anh khá có lòng tin ở hắn. "Rất đơn giản, đó là tạo ra đệ tử chân truyền!" Thiên Minh đưa ra ý kiến.
Thanh Bình ngẫm một lúc rồi nói "Cũng là một sáng kiến, Trần Thiên Quân có thiên phú tam phẩm đã gia nhập Vạn Kiếm Phong, thằng bé sẽ chắc chắn là một nhân tố quan trọng để lão già đó đoạt được chức tông chủ. Nếu vậy thì ta tạo ra một đệ tử chân truyền đối phó cũng được...Nhưng ai đây? Chẳng lẽ là ngươi?" Rồi quay sang hỏi Thiên Minh.
"Ta cũng không ngại, nhưng ta có ứng cử viên hợp lý hơn rồi." Thiên Minh lắc đầu nói. "Ai?" Thanh Bình liền hỏi, hắn nghe vậy thì đáp một câu khiến anh bất ngờ "Nha đầu Gia Hân đó!"
"Hả? Ngươi chắc chứ!" Anh liền ngờ vực hỏi, nhưng Thiên Minh lại nhìn anh với đôi mắt quả quyết, ánh mắt chắc chắn như vậy khiến anh vô thức có sự tin tưởng nhất định "Hừm cũng được, dù sao tư chất của nó rất tốt, rất đáng để cược vào...Nhưng ta cũng muốn ngươi mau chóng trở thành một đệ tử chân truyền. Vừa để đề phòng cũng vừa là một cách để vực dậy Linh Phù Phong!"
Hắn nghe vậy thì gật đầu một cái, hô lên "Rõ!". Rồi hắn lại nghiêm túc nói, với ý giải thích "...Mà sư công à, ta mong ngài đừng giận gì Thiên Quân và Ngọc Ánh bọn họ. Sau cùng thì họ cũng bị trói buộc bởi gia tộc, không thể làm trái mà thôi. Họ cũng chỉ là những đứa trẻ đáng thương không thể sống cho chính mình mà thôi."
'Sinh ra trong gia tộc thì phải cống hiến vì gia tộc' những câu nói như vậy đã in sâu vào tiềm thức những đứa trẻ này từ lâu. Cuộc đời chúng đã được định sẵn từ khi còn chưa ra đời rồi, chúng quá nhỏ yếu nên chỉ có thể làm theo mà thôi. Chúng cảm thấy bản thân phải có trách nghiệm với gia tộc nên mới ra sức cống hiến. Nhưng Thiên Minh thì khác, hắn không có chút lưu luyến gì với gia tộc này cả, ngoại trừ số ít người thì những kẻ khác có ra sao thì hắn cũng mặc kệ.
Thiên Quân cũng không hề muốn lật đổ chức tông chủ hay gì cả, tất cả cũng là vì đại nghiệp của gia tộc mà cậu bị ép phải gánh vác mà thôi.
Thanh Bình gật đầu một cái, chính anh cũng hiểu rõ điều đó, Thiên Quân là một viên ngọc quý giá, chỉ là bị mài giũa bởi nhầm người mà thôi "Nếu đã hết việc để nói rồi thì ta về đây...Gia Hân, con còn trốn gì nữa, ra đây nào!" Rồi quay sang gọi Gia Hân đang trốn sau cái cây kia đi ra.
(Ngài ấy biết từ bao giờ vậy!) Câu hỏi vang lên trong tâm trí họ, quả nhiên cách biệt cảnh giới là quá lớn. Rồi tất cả đều đi ra, đến trước mặt hai người họ, ôm quyền nói "Bái kiến Lý tông chủ!". Thanh Bình gật đầu một cái rồi quay sang phía Gia Hân, nhẹ nhàng nói với nàng "Nào, chúng ta về thôi, con có rất nhiều thứ cần học đó!"
"Ơ?...Vâng ạ." Nàng vâng lời gật đầu, quay sang phía Thiên Minh cúi đầu cảm ơn. Hắn không nói gì, tuy tương lai trở thành chân truyền của nàng là có nhưng cũng không thể tránh khỏi biến số có thể xảy ra, hắn không biết tương lai có thể như thế nào nhưng hiện tại vẫn nên cố duy trì dòng thời gian này.