Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 28: Ước định.
Sau khi hai người họ rời đi, lúc này Thiên Minh đang đứng tại cửa chính của phong, mắt nhìn xa xăm như suy tính gì đó. Bỗng có người tiến tới gần hắn, hắn cũng phần nào đoán được là ai, lên tiếng hỏi "Hạ Vũ sư tỷ có vẫn đề gì sao?".
Nét mặt cô nghiêm nghị, có phần đề phòng hắn, một lúc thì cô lên tiếng "Ý định của ngươi thật sự là gì? Tuy ngươi mới vào nội môn nhưng ngươi lại rất thông hiểu mọi việc nơi này. Kể cả chuyện bí mật như tình cảm của hai người họ mà ngươi cũng biết. Rốt cuộc ngươi là ai?"
Hắn nhìn vào mắt cô, có ý dò xét, một lúc lâu thì hắn nói "Ta vốn chỉ là một tiểu tử ngây thơ thôi! Còn về việc ý định thì...Nếu ta nói vì ta nợ mọi người từ kiếp trước thì tỷ có tin không?". "Hả!" Cô thốt lên bất ngờ, ngay lập tức nói tiếp "Trả lời nghiêm túc cho ta!"
"Quả nhiên là khó tin nhỉ?" Hắn cười khổ, giọng nói có vẻ buồn bã "Mặc kệ tỷ có tin hay không. Ta có thể chắc chắn tấm lòng của đối với mọi người không có lấy một chút ác niệm. Nếu tỷ muốn bây giờ ta liền đi g·iết Thiên Sơn cho tỷ mà không lấy chút phàn nàn."
"..." Cô im lặng lắng nghe những lời đó, g·iết tên đó sao? Có tin được không? Liệu hắn có bán đứng ta không? Những suy nghĩ ấy liên tục vang lên trong đầu cô, ngẫm một lúc thì cô nói "Làm sao ngươi có thể chắc chắn là sẽ không phản bội đây? Hứa mồm thì làm gì có ai tin?"
Hắn nhếch môi, lấy từ trong túi là một tấm phù phát ra ánh sáng màu vàng kim rồi nói "Nhờ cái này!". "Thiên Tuệ Phù? Làm sao ngươi có được nó?" Cô bất ngờ liền thốt lên hỏi. Thiên Tuệ Phù là phù chú cửu phẩm, một loại phù liên kết với thiên địa, dùng một lần và dùng được nhiều người.
Vào thời kì loạn thế, khi niềm tin là một thứ xa xỉ thì mọi người thường dùng Thiên Tuệ Phù như một cách để đảm bảo về thành tín, không để kẻ khác vi phạm những ước định đã được đặt ra. (...Mà bây giờ cũng thế thôi!) Thiên Minh thầm cảm khái trong lòng. Bất kể khi nào, bất kể nơi đâu, thời gian không gian có khác biệt thì vẫn có thứ như phản bội tồn tại. Vì một thứ nhất định, con người sẵn sàng bán đứng chính người từng cưu mang giúp đỡ mình. Từ những kẻ p·h·ả·n· ·q·u·ố·c, đến những kẻ bất nhân bất nghĩa.
Tuy Thiên Minh không tán thành nhưng hắn cũng không phán xét gì những kẻ đó. Trong thế giới mạnh được yếu thua này, không thể có thứ gọi là lòng tin, càng tin thì càng dễ c·hết. Tuy hắn quan tâm đến những người kia nhưng thật sự trong lòng hắn không dễ dàng tin tưởng như vậy. Không phải vì họ sẽ phản bội hắn mà vì trên người hắn có quá nhiều bí mật mà không thể nào nói ra. Nếu kẻ thù mà vô tình biết được thì người thân của hắn sẽ gặp nguy hiểm. Cách duy nhất để ngăn chặn bí mật được lan truyền là không tiết lộ cho bất cứ ai.
"Đây là ta lén lấy từ trong Trần Thiên Phủ, dù sao cũng là những khai quốc công thần từ thời loạn thế, ắt phải có những thứ như này." Thiên Minh đưa ra một lời nói dối rất thuyết phục. Thật ra thì đây chỉ có thể coi là Nguỵ Thiên Tuệ Phù mà thôi. Hắn đã dùng hết những kiến thức bản thân có để cố gắng tạo ra tấm phù này, mất đến một tuần liên tục truyền nguyên lực bản thân và tinh huyết ma thú vào thì mới ra được thành quả này.
Sử dụng Thiên Tuệ Phù sẽ trói buộc linh hồn của những người liên quan vào một hoặc nhiều ước định. Nếu không vi phạm thì không sao, nhưng nếu vi phạm dù chỉ một chút thì linh hồn kẻ vi phạm sẽ bị giày xéo không ngừng, dần dần bị xé vụn, thần hồn câu diệt mà c·hết. Nguỵ Thiên Tuệ Phù này là hàng giả nên cùng lắm chỉ làm tổn thương linh hồn một chút.
Nhưng đó không phải là vấn đề, chuyện hắn hứa thì hắn sẽ làm. Cái hắn cần là lấy được lòng tin từ cô mà thôi, ước định gì đó vốn không quan trọng.
Nhìn tấm phù vàng kim trên tay Thiên Minh thật lâu, kiểm tra khí tức mà nó phát ra thì không thấy có gì mờ ám. Ngẫm nghĩ một lúc thì Hạ Vũ nói "Được! Ta tin ngươi lần này. Hy vọng ngươi không làm ta thất vọng!" Cô thể hiện ra quyết tâm của mình (Trong những ngày vừa qua hắn đã liên tục thể hiện cho ta thấy những việc rất bất ngờ. Kể cả kẻ mang cùng huyết nhục như Thiên Sơn hắn cũng không hề nể nang. Ta không tin rằng hắn sẽ không phản bội...Nhưng tuy là hắn không đáng tin thì ta vẫn thấy rõ rằng hắn rất đáng để gửi gắm!)
Nghe được câu trả lời đó thì Thiên Minh mừng thầm trong lòng "Tỷ nói vậy thì ta vui rồi...Thiên Tuệ Phù, Khởi!!!" Hắn liền nhắm mắt lại, điều động nguyên lực trong cơ thể rồi hô lên, tiếng hô vang cả sơn môn. Tất cả sinh linh đều nghe thấy, mọi hoạt động bỗng dưng ngừng lại, tất cả đều có phần hoang mang. Nhưng ngay lập tức mọi người liền cảm thấy một cỗ khí tức khổng lồ bỗng dưng xuất hiện, mây đen kéo đến, gió thổi dần mạnh hơn bao giờ hết.
Giữa bầu trời bị bao phủ bởi mây đen thì có một cột ánh sáng màu vàng kim chiếu xuống Linh Phù Phong, tất cả mọi người đều chú ý sang bên đó. Tại đó, bên trong cột sáng to lớn là Thiên Minh và Hạ Vũ nhìn nhau với vẻ nghiêm chỉnh.
Hắn hít một hơi rồi dõng dạc hô to "Ta! Trần Thiên Minh, thề có trời đất chứng giám, sẽ giúp Tạ Hạ Vũ trả thù Trần Thiên Sơn, hắn không c·hết thì ta c·hết, quyết không phản bội!". Hạ Vũ cũng tương tự như vậy "Ta! Tạ Hạ Vũ, có trời đất chứng giám, từ nay hợp tác với Trần Thiên Minh, thề không phản bội, hết lòng dốc sức, tin tưởng tuyệt đối!"
Rồi hai người đặt hai ngón tay lên trán bản thân. Từ từ rút ra một sợi thần hồn màu trắng tinh khôi, vừa thực vừa ảo, như có như không, trông mềm mại như những sợi chỉ mỏng. Dưới ánh sáng vàng kim, hai sợi thần hồn được tinh luyện thành hai sợi chỉ màu vàng kim sáng loáng.
Rồi hai người ném về phía đối phương, hai sợi thần hồn ngay lập tức chui vào trán họ. Họ có thể cảm nhận rõ rằng chúng đang chạm đến hồn phách của họ, chúng vòng vài vòng bao quanh rồi nhẹ nhàng thắt lại. Họ vô thức cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ đe doạ đến linh hồn. Quá trình đã hoàn tất. Hiện tại nếu ai vi phạm ước định đã đặt ra thì sợi thần hồn vàng kim kia sẽ thắt lại, linh hồn sẽ bị t·ra t·ấn không ngừng, đến khi hồn phách bị xé toạc, một c·ái c·hết đau đớn nhất!
Cảm thấy mọi việc đã xong, Thiên Minh mở mắt nhìn về phía cô mà nói "Được rồi đó! Mong là từ giờ trở đi chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!" Rồi hắn đưa tay ra tỏ thành ý. Cô cũng không từ chối nữa mà cũng đưa tay mà bắt lấy, chấp nhận hợp tác "Ta tạm tin ngươi lần này...Nhưng hãy nhớ rằng chúng ta thoả thuận trong việc g·iết Thiên Sơn. Nếu ta mà biết ngươi có ý đồ gì làm tổn hại đến sự phụ và mọi người thì ta sẽ g·iết ngươi ngay lập tức!" Những cô vẫn đưa ra lời đe doạ. (Vẫn cẩn thận như vậy...) Hắn thở dài một hơi, rồi chắc chắn nói "Được thôi, đến lúc đó ta sẽ tự phế tu vi, để tỷ xử lý."
Mây đen dần tan đi, ánh sáng mặt trời lại chiếu xuống đất, cột sáng kia cũng đã biến mất. Dưới bầu trời màu lam thanh mát, trên mặt đất màu lục tươi tốt. Hai thiếu niên một nam một nữ đang bắt tay, bốn mắt nhìn nhau vừa có sự tin tưởng nhưng ẩn trong đó vẫn có sự đề phòng.
__________________________
Thời gian vẫn trôi, chớp mắt lại qua một tháng nữa. Trời đã bắt đầu trở nên lạnh hơn, báo hiệu cho mùa đông sắp đến. Những cành cây trơ trọi, không một vật gì che chắn chống trọi với tiết trời cuối thu. Những chiếc lá đỏ ngày nào giờ lại mang một màu nâu xám xịt, ảm đạm.
Trong cánh rừng héo úa đó có những con Độc Ô đang đậu trên một cành cây to lớn. Là những yêu thú cấp một, thân chúng mang một màu lông đen tuyền bóng mượt, đôi mắt toả ra ánh tím, móng vuốt sắc bén có thể dễ dàng xé rách da thịt. Mắt chúng liếc ngang, liếc dọc tìm kiếm con mồi.
"Phong Trảm!" Bỗng từ đâu bay tới những luồng gió hình vòng cung, chúng bay rất nhanh đến chỗ đàn Độc Ô trên cây. Tốc độ nhanh đến mức khiến chúng không kịp phản ứng liền chúng đòn, tuy vậy chỉ có ba con là b·ị t·hương rồi c·hết, thân thể chúng bị phong đao chém đôi, chưa kịp biết vì sao lại c·hết.
"Ài...Tuy thức thứ nhất đã đại thành nhưng khả năng điều khiển phong đao vẫn còn kém quá. Về phải luyện tập thêm mới được!" Thiên Minh từ trong bụi thở dài mà buông lời cảm thán. Thấy đã mất yếu tố bất ngờ, hắn liền đi ra khỏi bụi cây. Vừa thấy hắn, đàn Độc Ô đó liền rít lên, tiếng rít vang khắp núi rừng.
Khoé miệng Thiên Minh nhếch lên một cái rồi hắn lại vung tay ra, từ tay bắn ra phong đao màu lục nhạt. Lần này những con Độc Ô đã đề phòng hơn, liền nhanh chóng tránh được, có phần tức giận hơn liền bay thẳng về phía hắn.
Cảm thấy đã kéo cừu hận thành công, hắn liền nhanh chóng quay đầu chạy đi mất. Đàn Độc Ô đuổi theo ngay sát sau lưng hắn rất thoải mái, tốc độ không ngừng tăng lên, còn Thiên Minh thì chạy trên đất, cây cỏ vướng víu không ngừng cản bước hắn.
Dần dần thì có một con cũng đã bắt kịp, nó dơ móng vuốt ra, định cào lên vai hắn. Thiên Minh thấy đã lôi kéo đủ xa liền động ý niệm, truyền nguyên lực về phía bàn chân "Thao Phong Thuật thức thứ hai, Đạp Vân!!" Dẫm chân xuống một cái thì hắn liền bay lên rất cao, tránh khỏi tầm với của đàn Độc Ô.
Móng vuốt Độc Ô chứa c·hất đ·ộc, tuy khá yếu nhưng nếu bị cào trùng thì Thiên Minh sẽ bị chậm lại một chút. Rồi khi cả đàn bắt kịp thì đến lúc ấy 'Tích tiểu thành đại' thì chắc chắn hắn sẽ c·hết. Chúng gần đây t·ấn c·ông dân làng quanh đây nên Thiên Minh đã nhận nhiệm vụ vì nhiều lý do. Thứ nhất là để đủ tư cách trở trành đệ tử chân truyền, vừa tiện ra ngoài tìm linh dược, vừa săn yêu thú có độc để nuôi dưỡng Tiểu Bạch.
Thiên Minh gần đây cũng đã bắt đầu thành thạo thức thứ hai của Thao Phong thuật, 'Đạp Vân'. Có thể giúp người luyện đi trên không khí, cưỡi mây trượt gió, đi xa vạn dặm. Điều mà chỉ khi có tu vi Kết Đan trở lên thì mới có thể làm được, hiện tại nó rất có ích với hắn, vừa có thể truy đuổi cũng vừa có thể bỏ chạy khi cần.
Đàn Độc Ô vẫn không ngừng lại, lao lên trên, bắt đầu tần công hắn. Có vài con thì vòng qua hai bên, tổ chức bao vây hắn. Hắn có phần thưởng thức khung cảnh đó (Làm việc theo đàn, trợ giúp lẫn nhau. Thật không khác con người là mấy...Một lũ yếu đuối!!).
Dù là con người hay yêu thú, làm việc hay săn mồi đều muốn đi theo đàn. Vừa để giảm bớt áp lực phải nhận và công sức cần bỏ ra. Vừa muốn hưởng thành quả nhiều hơn. Nhưng đâu ai biết rằng khi làm vậy thì những kẻ yếu đuối kia sẽ dần dần kéo chúng ta lại, làm chậm đường phát triển của chúng ta. Chúng ta b·ị b·ắt phải kiềm chế lại, phù hợp với số đông, trói buộc bản thân với tập thể. Từ đó càng làm bản thân yếu đuối hơn.
Suy cho cùng cũng vì bản thân họ yếu đuối, không thể một mình chống lại thiên nhiên khắc nhiệt nên mới cần đến số đông. Những điều đó khắc sâu vào máu họ từ từng đời tổ tiên, giờ đây họ chỉ còn là một đám yếu đuối không thể tự dựa vào sức mình. Với một kẻ từ lâu đã phải một mình sinh tồn, không nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào bản thân như Thiên Minh, nhìn thấy cảnh này khiến hắn không khỏi thấy chán nản.
"Phong Trảm!" Hắn bị bao vây thì không hề chạy trốn, ngược lại còn muốn cứng đối cứng với chúng. Hắn hướng thẳng vào vài con linh điểu trước mặt mà bay đến, tay liên tục phóng ra phong đao. Có con né được, có con thì không, xác của chúng bị xé đôi, liên tiếp rơi xuống đất. Những con khác không hề sợ hãi, tiếp tục t·ấn c·ông từ hai phía. Thiên Minh không hề nao núng, lấy ra hai tấm phù, truyền nguyên lực vào rồi hô lên "Hoả Đ·ạ·n!" Theo đó, từ hai tấm phù liên tục bắn ra những viên hoả cầu nhỏ bé với tốc độ rất nhanh.
Những viên hoả cầu bắn xuyên qua cơ thể chúng, tiếng kêu đau đớn liên tục vang lên rồi tắt lịm ngay sau đó. Bỗng Thiên Minh cảm thấy có khí tức đang tiến đến từ sau lưng hắn. Bị ép từ hai bên khiến hắn không thể chạy trốn, quay lại dùng kiếm đỡ lấy bộ móng chứa đầy độc tố của chúng.
Xoẹt một tiếng, hắn đã bị cào trúng, kêu lên một tiếng, lấy tay liên tục chém tiếp về phía chúng. Nhanh chóng chạy về hướng những cái cây to, giữ khoảng cách. Chúng lại bay đến, giơ móng vuốt ra định t·ấn c·ông, hắn lại bay lên dùng kiếm chém rồi đáp lên cành cây. Chúng liên tục lao đến, Thiên Minh kết hợp kiếm và thân pháp bản thân mà vừa đánh vừa chạy, liên tục di chuyển trên cành cây. Tuy hắn g·iết được chúng nhưng hắn cũng bị cào trúng không ít.
Sau một lúc lâu thì cuối cùng hắn cùng g·iết hết toàn bộ, hắn nằm dưới đất thở hồng hộc, lấy từ trong túi áo ra một lọ thuốc giải rồi uống ực xuống. Luyện hoá dược lực một lúc thì hắn thở ra một cách nhẹ nhõm.
("Tiểu Bạch! Ra ăn đi, nhớ để lại phần đầu của chúng cho ta.") Hắn động suy nghĩ gọi Tiểu Bạch đi ra xử lý đống xác nằm trên đất kia. Tiểu Bạch cũng không hề từ chối, vui mừng nói ("Hừm khá được đó, dù độc của chúng khá yếu nhưng cũng được. Lần sau nhớ tìm đám có độc mạnh chút!")
("Hừ được voi đòi tiên...Cứ chờ đi, sớm muộn ta cũng cho ngươi ăn vạn độc trong thiên hạ này.") Thiên Minh cũng không hề trách móc thái độ đó của Tiểu Bạch vì đó cũng chính là điều mà hắn muốn. Vạn Độc Xà càng ăn nhiều độc thì càng sản sinh nhiều loại độc mới, càng nhanh ra loại độc mà hắn cần. Tuy vậy nhưng với thực lực hiện tại thì hắn chỉ có thể cho Tiểu Bạch ăn những loại như vậy.
Vừa rồi hắn cũng phải đắn đo từng hồi mới dám dụ đàn Độc Ô này đến một nơi vắng vẻ, không có dấu vết yêu thú như thế này để an tâm chiến đấu. Nếu khi đang chiến đấu mà b·ị đ·ánh lén thì với sức hắn hiện giờ thì rất dễ c·hết. (Ài...Dù sao cũng là dựa vào chính mình.)
Bản thân Thiên Minh không có ai để nhờ vả cả, hắn hiện tại cần che giấu quá nhiều thứ, không muốn để lộ quá nhiều, thu hút sự chú ý của kẻ thù. Những công việc của hắn hiện tại rất nhiều, từ việc xử lý Thiên Sơn, đến chuyện lo cho Linh Phù Phong, chữa bệnh cho mẫu thân và Ngô Hạ Băng...Hắn lại chỉ có thể làm tất cả một mình.
Thở dài một hơi, hắn đứng dậy, thu thập đầu những con Độc Ô rồi quay về.
__________________________
"Ba mươi tám con Độc Ô, phần thưởng là hai trăm viên nguyên thạch!" Nhân viên tại Nhiệm vụ đường thông báo, một tay đưa túi nguyên thạch cho Thiên Minh.
Hắn lấy tay nhận lấy rồi cho vào nhẫn trữ vật. Lại một lần nữa đi đến bảng nhiệm vụ tìm nhiệm vụ phù hợp. "Lại thêm một nhiệm vụ nữa?! Tính trong tháng này là hơn mười tám nhiệm vụ cấp trung rồi đó!" Một người thấy hắn như vậy thì thốt lên bất ngờ, người bên cạnh cũng khó hiểu nói "Đại thiếu Lân gia mà thiếu tiền sao? Hay là hắn làm đến điên rồi?"
Những lời bàn tán liên tục vang lên, nhiều lời đồn được tạo ra. Thiên Minh nghe vậy thì trong lòng thầm giận, có vẻ hắn đã vô tình gây chú ý. Nhưng cũng không thể trách hắn, những dược liệu hắn cần tìm quá quý giá, vốn không có trong Vạn Bảo Các, hắn chỉ có thể tự mình đi tìm quanh phạm vi sơn môn, tìm xa nhất có thể. Những người kia thấy hắn như vậy nhưng ai thấy được nỗi khổ tâm của hắn?
Lắc đầu thở dài, hắn đành đi lại chỗ bảng thông báo, trách sự chú ý của họ. Nhìn qua thì bỗng hắn sững người lại "Ngũ phẩm linh dược Huyền Đào ba ngàn năm tuổi!?" Đó là một tờ thông báo về một buổi đấu giá đêm nay. Và vật đấu giá chính của đêm là linh dược, đan dược. (Đây rồi!!!) Đây chính là một cơ hội tốt để hắn tìm được những dược liệu thích hợp cho việc luyện thuộc cứu mẫu thân. (...Đêm nay ta nhất định phải lấy được nó! Lời ta hứa, chắc chắn ta sẽ làm!) Nhìn vào tờ thông báo, trong lòng hắn hiện tại có một sự quyết tâm to lớn.