Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 29: Thứ này, bổn thiếu muốn rồi!

Chương 29: Thứ này, bổn thiếu muốn rồi!


Màn đêm cuối thu lạnh lẽo, toàn bộ tông môn chìm trong màn đêm tối tăm tịch mịch. Trên trời lơ lưng vầng trăng khuyết đang dần lên thiên đỉnh. Ánh sáng nhạt nhoà từ đó phát ra, chiếu rọi con đường từ Linh Phù Phong đến phố xá trong trung tâm tông môn.

Thiên Minh đi giữa đường mòn trong rừng cây, trong lòng hắn tính toán chi li từng chút một. Trong một tháng này hắn đã hoàn thành mười tám nhiệm vụ trung cấp, mỗi nhiệm vụ thưởng khoảng hai trăm nguyên thạch, tổng cộng ba ngàn sáu trăm nguyên thạch. Nghe có vẻ nhiều nhưng thực ra cũng rất ít (Dù sao bây giờ ta mới chỉ được phép nhận nhiệm vụ tứ cấp mà thôi!). Nhiệm vụ cấp càng cao được thưởng càng nhiều, khi hắn làm được nhiệm vụ lục cấp thì được thưởng cả vạn nguyên thạch cũng không phải là nhiều.

(Thêm một vạn linh thạch mà c·ướp được của đám Cao Phúc và vài vạn linh thạch được gia tộc chu cấp thì chắc là đủ...Đấy là nếu không có ai tranh với ta mà thôi.) Trong việc đấu giá, bình thường bên tổ chức sẽ cho ra một cái giá rẻ hơn thực tế để kích thích lòng tham của kẻ khác. Đến lúc đó sẽ có những kẻ tranh nhau để có được món đồ đó. Giá đẩy giá để rồi đến khi có kẻ chịu dừng thì cũng đã muộn, lúc đó đã lên giá hàng trăm vạn linh thạch cũng không ít.

Nếu Thiên Minh muốn lấy được quả Huyền Đào kia thì hắn phải ngăn không cho những kẻ khác tranh đồ. Cách quan trọng và dễ nhất chính là sử dụng danh tiếng và quyền lực. Ép cho những kẻ khác không dám tranh giành.

Mải mê suy nghĩ, bỗng có luồng sáng xuyên qua những tán cây mà đập vào mắt hắn. Vì đã ở trong bóng tối một thời gian, mắt hắn nheo lại, cố thích nghi với ánh sáng đột ngột này. Từ đây hắn đã nhìn thấy đoạn đường phố tấp nập người qua lại, trên những cửa hàng, quán ăn được treo những chiếc lồng đèn hoả trùng. Tất cả cùng nhau thắp sáng lên niềm vui trong sơn môn hiu quạnh này.

Đi trên đoạn đường đông đúc, Thiên Minh liếc nhìn xung quanh. Trong quán ăn, hàng rượu có những người từ thanh niên đến trung niên đều đang say sưa uống rượu hát ca, bên ngoài thì trẻ con, thiếu niên nô đùa trên phố. Trên mặt mỗi người đều lộ ra nét mừng vui, vô lo vô nghĩ, thoải mái mà sống.

Họ là những người sống cho hiện tại, trong lòng họ từ lâu đã có những suy nghĩ 'sống nay c·hết mai' nên họ luôn luôn tận hưởng từng thú vui cuộc sống. Cuộc sống tu sĩ hay thường dân đều vậy, tuy là thiên hạ thái bình nhưng vẫn tồn tại những nguy hiểm. Từ yêu thú hoành hành đến lòng người hiểm ác, không gì là không g·iết được họ. Chính vì vậy họ chỉ có thể tận hưởng ngày nào hay ngày đó, chỉ là một đám chờ c·hết.

Nhưng Thiên Minh thì khác, hắn sống vì tương lai, những điều hắn làm từ trước tới giờ chính là vì để một tương lai yên ổn. Hắn vượt bao gian khổ chỉ để lấy một ngày bình yên, hắn là một kẻ làm mọi việc để sống sót. Hắn có chấp niệm rất lớn đối với sự sống và c·ái c·hết, kiếp trước hắn lùng sục khắp thiên hạ suốt một trăm năm, cố gắng tìm ra bí pháp để hồi sinh mẫu thân từ c·ái c·hết để rồi b·ị t·ruy s·át hơn mười năm trời mà vẫn chưa tìm ra bí pháp đó.

Mải mê suy nghĩ, hắn đã đến nơi lúc nào không hay. Nhìn vào bên trong thì hắn thấy không ít người, họ đang tranh nhau mua vé vào phòng, cũng có không ít khuôn mặt thân quen, đều là những tên lắm tiền của Thiên Linh Tông.

Sau một lúc thì cũng đến lượt hắn, đi đến quầy đăng kí, hắn nói "Cho ta một phòng riêng." Trong phòng đấu giá có khoảng mười phòng tách biệt, tuy là giá đắt hơn nhưng có sự riêng tư phù hợp và đãi ngộ cũng tốt hơn, đặc biệt là có thể dùng để tránh lộ danh tính. Dù sao thì khi thanh toán xong cũng sẽ có nguy cơ những kẻ khác tìm đến c·ướp.

Thanh toán xong thì liền có một nữ tử xuất hiện, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, mắt lá răm, môi đỏ má hồng. Thân cô mặc một bộ hồng y đầy kiêu xa để lộ ra phần chân trắng muốt, thân hình yểu điệu, cân đối. Cô toả một khí chất quyến rũ những người xung quanh mình. Cô nhanh chóng đưa tay ý nhường Thiên Minh lối đi "Mời công tử đi lối này ạ!." Giọng nói ngọt ngào làm người khác điêu đứng của cô cất lên.

Thiên Minh nhìn thấy cảnh này lại không chút nào lung lay, chỉ im lặng đi thẳng, bỏ lại cô đằng sau. Chuyện này làm ai nấy đều bất ngờ "Tên này làm sao vậy?" "Chẳng lẽ hắn không thích phụ nữ?" "Người ta xinh đẹp như vậy mà không thèm mở miệng lấy một câu!".

Cô có hơi thẫn thờ một lúc rồi chợt bừng tỉnh, đi theo sau hắn. Cô đưa hắn đến một căn phòng có đánh số thứ chín trên cửa. Cô mở cửa rồi tránh sang một cho hắn tiến vào. Vừa vào phòng thì trước mắt hắn là một căn phòng được phủ bởi một không khí sang trọng. Trong phòng có hai chiếc bàn và hai chiếc ghế được điêu khắc rất tinh xảo. Một chiếc bàn được đặt giữa phòng với hai chiếc ghế hai bên, trên bàn là một đĩa hoa quả và một bộ ấm chén uống rượu.

Hít một hơi, một mùi thơm xộc thẳng vào mũi hắn. Nhìn sang bên góc phòng thì trên bàn là một chiếc đỉnh nhỏ đốt trầm hương bên trong. Mùi thơm phát ra khiến người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu và thoải mái.

Nữ tử kia cũng đi vào ngay sau đó, đứng bên cạnh bàn, rót rượu vào chén cho hắn "Mời công tử ngồi xuống uống rượu chờ buổi đấu giá bắt đầu ạ." Nhẹ nhàng nói, khoé miệng cô mỉm cười. Cô cố tình để lộ chút da thịt trắng hồng của mình, cố ý mê hoặc hắn.

Thiên Minh không để ý, ngồi xuống ghế, tay cầm lấy chén rượu đầy mà nhấp một ngụm. Hắn đưa mắt qua tấm rèm mỏng mỏng mà nhìn xuống bên dưới. Cũng đã có khá nhiều người, đếm sơ qua thì cũng đã hơn trăm người. Vẻ mặt hắn ung dung, ngồi chờ đợi sự kiện diễn ra.

Nữ tử bên cạnh càng thấy không vui, hắn không một chút để tâm nào đến cô. Điều đó có khác gì là nói vẻ ngoài của cô kém hấp dẫn mà đến cả một nam nhân cũng không thèm nhìn. Tuy vậy nhưng cô đã ngay lập tức nhận ra hắn là ai từ trước...

"Ngươi là người của Ngô gia nhỉ? Hạ Băng muội muội thế nào rồi?" Thiên Minh lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô, cùng với đó là những lời khiến cô giật mình. Cô ngay lập tức thốt lên "S-Sao ngài lại biết ạ?"

Thiên Minh chỉ nhạt nhoà đáp "Ngô gia chuyên về mảng linh dược, để kiếm được linh dược cấp năm mà mang ra đấu giá thì chỉ có thể là Ngô gia. Mở đấu giá tại một tông môn khác thì ắt phải cần đến có người đi cùng, vừa để giá·m s·át vừa để thu thập những thông tin quý giá. Những thứ sẽ đến từ những tên công tử, thiếu gia nhiều tiền tài, quan hệ. Còn gì hợp hơn là giả làm nữ phục vụ, đi theo ngay sát chúng?"

Lời giải thích chi tiết và chính xác đến khó tin, cô im lặng mà không nói được câu gì, (Đây thật sự là Trần Thiên Minh sao? Trông không giống một tên phế vật lắm) Những suy nghĩ ấy liên tục vang lên trong tâm trí cô.

"Muội ấy thế nào rồi?" Thiên Minh lại một lần nữa lên tiếng hỏi về Hạ Băng. Nữ tử kia nghe vẻ nôn nóng của hắn thì vội vàng đáp "Dạ đại tiểu thư dạo gần đây rất khoẻ, có thể nói là khoẻ hơn cả trước đây rất nhiều..." Đến đây vẻ mặt cô có phần rầu rĩ.

Thiên Minh vậy thì khoé miệng nhếch lên ý cười, (Có vẻ như muội không hoàn toàn bị xa lánh đâu.).

Từ nhỏ đã toát ra khí lạnh từ huyền âm chi thể, mái tóc trắng khác biệt với mọi người. Đối với những đứa trẻ ngây thơ thì chúng coi nàng ấy không khác gì một con ma cả. Cùng với thân thể vốn yếu ớt, nàng càng khó có thể hoà nhập với người khác.

Trước kia vì thể chất đặc biệt mà phần dương trong cơ thể nàng mất đi, thiếu đi phần dương khiến cơ thể nàng luôn khó chịu. Nay nàng đã thức tỉnh huyết mạch xích phụng của Ngô gia, bù đắp cho khuyết thiếu đó. Cùng với Hàn Băng Công mà Thiên Minh chọn cho nên nàng đã kiểm soát phần âm kia tốt hơn.

Nhưng Thiên Minh biết đây chỉ là giải pháp tạm thời mà thôi. Trong cơ thể của vạn vật trong thế gian đều có một đạo lý chung là 'âm thịnh dương ắt suy, dương thịnh thì âm phải suy' phải nhường nhau, liên tục luân chuyển. Giờ đây trong cơ thể nàng cả âm và dương đều cực kì mạnh mẽ, không bên nào nhường bên nào. Cứ tiếp tục như vậy không sớm thì muộn cơ thể nàng ấy sẽ không thể nào chịu nổi. Trừ khi có thể ngay lập tức đột phá đến Phá Thể Cảnh...Một điều hoang đường

(Khoảng ba năm nữa sẽ đến thời hạn âm khí bạo phát, lúc đó muội ấy sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Lại thêm hai năm thì đến việc cứu chữa cho mẫu thân...Lắm việc thật đó.) Thiên Minh thầm nghĩ, hắn có phần mệt mỏi nhưng không hề có chút ý nghĩ nào về việc từ bỏ. Bởi sau cùng đó cũng là người hắn quan tâm.

Đợi một lúc thì những chiếc ghế có tại nơi này cũng đã kín người, những lời bàn tán liên tục vang lên, chủ đề chính là về những món linh đan diệu dược ngày hôm nay.

Bụp một tiếng, toàn bộ ánh sáng trong căn phòng mất đi trước sự hoang mang của mọi người. Ngay lập toàn bộ căn phòng chìm vào im lặng. Sau vài giây thì ánh sáng lại xuất hiện nhưng giờ chỉ còn chiếu sáng một góc phòng, nơi có một chiếc bàn lớn và một người đàn ông.

Nét mặt ông trang nghiêm, quý phái, nhìn qua một lượt ông liền vui mừng nói to "Chào mừng các vị công tử đây đã đến với buổi đấu giá ngày hôm nay!" tiếp theo đó thì cả căn phòng xôn xao mong đợi. "Buổi đấu giá hôm nay như các vị đã biết lấy chủ đề là linh đan diệu dược. Đây đều là những món đồ đã được giám định một cách kĩ lưỡng, ta có thể đảm bảo rằng nếu các ngài giành được nó thì dù có phải trả giá cao đến đâu thì các ngài chắc chắn sẽ lãi!" Ông ta lại nói tiếp, lời nói càng kích động những người trong phòng.

Thiên Minh nhìn thấy cảnh này thì cười nhẹ một tiếng (Quả là một kẻ biết làm nóng không khí.) Trong những sự kiện như thế này luôn cần một người có thể kích thích những kẻ khác. Với lời khẳng định và thần thái tự tin của người đàn ông phía dưới, rất nhiều người càng tin rằng những vật sắp được mang ra này là đáng giá, đáng để bỏ tiền.

Đó là một cách phổ biến để dụ dỗ lòng tin của người khác, chỉ cần là có nguồn gốc nghe có vẻ uy tín và sự tự tin của người giới thiệu thì những người được giới thiệu càng dễ rơi vào bẫy. Dựa vào niềm tin nó mà cam tâm bị lừa.

"Không để quý vị chờ lâu hơn nữa. Xin mời!! Món đồ đầu tiên của ngày hôm nay, một bình Định Cốt Đan tam phẩm!!" Người đàn ông kia nói tiếp, giọng nói vang khắp căn phòng, dậy lên lòng phần khích tranh đấu của những kẻ phía dưới. Ông ta thấy không khí căn phòng sôi động như vậy thì nói tiếp "Một bình này gồm mười viên Định Cốt Đan tam phẩm...Nhưng đặc biệt là có một viên trong số đó có đan văn!!" Vừa dứt lời liền có một tữ tử mang lên một cái khay, trên đó có một chiếc lọ sứ nhỏ.

"Đan văn ư?!" "Đan văn là biểu trưng cho đỉnh cao của luyện đan, những luyện đan sư ưu tú nhất cũng chưa chắc đã có thể luôn luôn luyện ra đan có văn!" "Mà chắc đây chỉ là nhất văn đan dược thôi." "Dù vậy nhưng vẫn rất quý giá nếu đem so với đan dược tứ phẩm." Những lời bàn tán ngày càng nhiều hơn nữa, lòng khao khát trong họ càng mãnh liệt hơn.

"Giá khởi điểm cho mười viên đan dược này là năm trăm viên nguyên thạch!" Ông lại nói tiếp. Ngay lập tức có rất nhiều cánh tay giơ lên cao, hô to "Ta trả năm trăm năm mươi!" "Ta trả sáu trăm!"...Giá trị liên tục tăng lên. Sức hút từ đan văn là rất lớn.

Sau đó dần dần thì giá cũng lên đến hơn một vạn nguyên thạch, nó đã về tay một tên công tử phía dưới kia.

Thiên Minh nhìn xuống phía dưới, sắc mặt trầm ổn (Nhất văn tam phẩm đan dược Định Cốt Đan sao? Quả thật là nếu giành được nó thì rất có lợi cho quá trình tu hành của ta. Đáng tiếc là ta cần để dành nguyên thạch cho những món đồ khác...Với cả...). Hắn nhìn ra được rằng chiếc lọ sứ kia tỏ ra một khí tức rất quen thuộc, như từ hắn mà ra.

Được một lúc lâu sau, có nhiều món đồ đã tìm được chủ nhưng vẫn chưa có gì lọt vào mắt xanh của Thiên Minh. Lúc này thì người đàn ông bên dưới dõng dạc hô lên "Thưa quý vị, chúng ta đã đi được hơn một nửa của cuộc đấu giá ngày hôm nay. Có rất nhiều món đồ đặc sắc đã được mang ra cho quý vị chiêm ngưỡng. Nhưng các vị đừng vội ra về bởi nhân vật chính của hôm nay vẫn còn ở sau cùng.". Những lời đó càng làm những người kia mong đợi hơn, dù có thể không mua được gì nhưng họ sẽ có thể kết giao được chút quan hệ khi ở đây.

"Tiếp theo đây sẽ là một món linh dược đặc biệt, chuyên dùng để luyện chế đan dược tu luyện linh hồn, Tam Hồn Thất Phách Thảo!" Ông lại nói tiếp, từ bên trái liền có một nữ tử mang đến một nhánh thảo mộc khá lớn, trông giống một chồi non với ba nhánh cây, chia đều bảy chiếc lá. Nó mang sắc tím nhạt nhoà, âm u, toả ra khí tức linh hồn nồng đậm.

"Giá khởi điểm là ba ngàn linh thạch." Ông ta lại nói tiếp, sau đó lại càng có nhiều người tranh nhau lên giá. Bỗng "Một vạn linh thạch, bổn thiếu muốn vật này!" Thiên Minh thốt lên khiến cả căn phòng bất ngờ.

Giọng nói này khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, hoang mang ra mặt. "Thiên Minh...là hắn sao?" "Dám ở Thiên Linh tông xưng thiếu thì chỉ có thể là hắn thôi!" "Giờ sao đây? Có tranh nữa không?" "Ta nghĩ là không nên, dù sao thì hắn cũng không còn là phế vật như trước nữa...Dù không kết giao được quan hệ thì cũng đừng nên làm kẻ địch với hắn!"

Cả căn phòng lặng im, đâu đó chỉ còn có tiếng thở, những người phía dưới liên tục đưa mắt nhìn nhau, tìm xem có kẻ nào dám cả gan tranh với Thiên Minh hay không.

Người đàn ông phía kia thì sững người một lúc thì ho nhẹ một tiếng rồi mới nói "Vậy một vạn lần thứ nhất!" Ông gõ chiếc búa gỗ trên tay xuống mặt gõ, tiếng bịch vang khắp căn phòng yên ắng. "Một vạn lần thứ hai!" Nói rồi lại đập búa xuống thêm lần nữa.

Ông yên lặng một lúc, liếc qua những người khác, chờ thêm một cái giá được đưa ra. Không thấy ai có vẻ gì là sẽ ra giá tiếp, ông thở dài trong lòng (Ài...ai ngờ lại gặp phải tên này, hôm nay lại phải chịu lỗ một chút rồi.).

Ông lại giơ búa lên, chuẩn bị đập xuống lần cuối, ông lại mở miệng nói "Một vạn lần thứ b-" "Hai vạn!" Bỗng một giọng nói vang lên từ một trong những căn phòng trên cao. Trong lòng ông khi nghe được câu ấy bỗng hân hoan lạ thường.

Thiên Minh có phần bất ngờ liền quay đầu nhìn về phía chỗ giọng nói ấy. Khi nhìn thấy thân ảnh người đó thì hắn sững người, giận dữ hét lên "Thiên Sơn!!!"

Bóng hình người thanh niên cao lớn trước mặt hắn hiện ra sau tấm rèm đỏ. Tấm rèm bỗng được kéo ra để lộ khuôn mặt khinh khỉnh của y. Mở miệng, y một lần nữa nói to "Hai vạn! Thứ này ta muốn rồi!"

Chương 29: Thứ này, bổn thiếu muốn rồi!