Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chap 30: Sự khác biệt giữa ta và ngươi!
Vạn Bảo Các, tại phòng đấu giá, cả căn phòng chìm trong yên lặng, không khí nặng nề đến từ hai kẻ đầy quyền uy phía trên lầu cao. Bốn mắt nhìn nhau, một bên Thiên Minh giận dữ trợn mắt lên, một bên Thiên Sơn lại hoà nhã cười cười.
Căng thẳng đến mức mà người đàn ông chủ trì buổi đấu giá cũng không dám lên tiếng. "Còn không mau quyết định!" Thiên Sơn liếc xuống, lên tiếng chỉ thị. Lúc này ông ta mới hoàn hồn lại, cơ thể run rẩy nói "V-Vậy...hai vạn lần thứ nhất..."
"Hai vạn năm ngàn!" Thiên Minh giận dữ hét to, khiến những kẻ ngồi dưới kia giật mình sợ hãi. "Hai vạn năm ngàn lần thứ nhâ-" "Ba vạn!" Ông chưa nói hết câu liền bị Thiên Sơn cắt ngang, tiếp tục hô giá.
Khuôn mặt Thiên Minh càng nhăn lại, tơ máu trong mắt hiện rõ, đồng tử co lại. Trông hắn bây giờ càng khiến cho Thiên Sơn thưởng thức hơn. Miệng cười nhếch lên (Thiên Minh à, ngươi không ngờ sẽ gặp ta ở đây đúng không? Quả thật lúc đầu nhìn thấy ngươi ở sảnh mua vé vào cổng cũng khiến ta bất ngờ lắm. Chắc ngươi cũng nhắm tới quả Huyền Đào kia nhỉ? Nhưng đừng hòng! Hôm nay ngươi sẽ không có được bất cứ thứ gì đâu!)
"Bốn vạ-" "Mười vạn!" Thiên Minh chưa kịp lên tiếng liền bị Thiên Sơn đưa ra một cái giá rất cao. Lời nói của hắn khiến cả căn phòng xôn xao, Thiên Minh thì nín lặng, chấp nhận từ bỏ.
Thấy vậy thì người đàn ông phía dưới vui mừng hô lên, tay đập búa xuống "Mười vạn lần thứ nhất!" Bụp một tiếng, không nghe thấy Thiên Minh nói gì.
"Mười vạn lần thứ hai!" Lại bụp một tiếng, Thiên Minh vẫn im lặng. "Mười vạn lần thứ ba!" Lại bụp một tiếng nữa, sau ba hồi búa đều không thấy ai lên tiếng gì, ông ta lên hét to "Bán!!"
"Vậy là Tam Hồn Thất Phách Thảo thuộc về vị công tử phòng thứ sáu!" Tiếng thông báo của ông ta vang khắp căn phòng.
Thiên Sơn liếc nhìn thấy khuôn mặt uất ức của Thiên Minh thì càng vui vẻ hơn, mừng như trẩy hội. (Đúng rồi! Giận dữ đi! Làm niềm vui cho ta, hãy để ta thấy sự bất lực của ngươi nào!)
Sau khi Tam Hồn Thất Phách Thảo được đưa lại chỗ cũ, người đàn ông kia lại nói tiếp "Tiếp theo đây là một món hàng còn chân quý hơn nữa, xin mời chiêm ngưỡng Dương Nguyệt Hoa!".
Lại một nữ tử khác đi ra, đặt trên khay là một đoá hoa kì lạ, một bên màu vàng đậm toả ra khí tức nguyên tố hoả mạnh mẽ, một bên màu trắng xanh lam nhạt nhoà toả ra khí tức của nguyên tố thuỷ.
"Giá khởi điểm là năm ngàn nguyên thạch!" Ông ta nói tiếp, ngay lập tức Thiên Minh hét lên, đánh phủ đầu "Sáu ngàn!". Thiên Sơn nghe vậy thì ung dung nói "Mười vạn." Lời nói ấy khiến cả khán phòng ào lên bàn tán "Lại mười vạn?" "Đúng là thiếu gia cả Lân gia!" "Phải tìm cơ hội kết giao mới được." "Dựa vào ngươi?"
"Mười vạn lần thứ nhất!" Ông ta hô lên, trong lòng đầy mừng vui (Lãi rồi!! Hôm nay giàu to rồi!) đưa tay gõ búa gỗ xuống. Qua ba hồi búa thì thông báo "Món đồ thuộc về vị công tử phòng số sáu, xin chúc mừng!"
Thiên Sơn không quan tâm, lại liếc sang Thiên Minh. Tên đó càng giận thì hắn càng vui, một ý niệm hiện lên trong đầu hắn, hắn muốn chèn ép Thiên Minh đến cùng.
Rồi cứ như vậy, bất cứ khi nào Thiên Minh lên tiếng hô giá thì Thiên Sơn lại đưa ra một cái giá cao hơn rất nhiều, khiến Thiên Minh càng lúc càng cáu hơn. Thiên Sơn rất tận hưởng quãng thời gian này.
Hết món này đến món khác, linh đan, dược thảo, bất kể thứ gì sau đó đều là cuộc tranh đấu giữa hai kẻ này. Điều đó khiến những người bên dưới càng ngày càng khó chịu nhưng lại không dám nói gì.
"Thiếu gia à, ngài nên cẩn thận! Lần trước ngài bị Thiên Minh lừa mất mười vạn rồi đó, nếu sau tối hôm nay mà không còn chút tiền nào thì phụ thân ngài sẽ truy cứu đó!" Tên hộ vệ Trần Đạt bên cạnh lên tiếng nhắc nhở Thiên Sơn. Hắn chỉ lẳng lặng đáp "Chuyện của ta không đến lượt ngươi quản. Ta đã tính rồi, ta vẫn còn đủ tiền để mua Huyền Đào, nó có thể giúp cha ta đột phá lên Kết Đan hậu kì. Đến lúc đó tu vi sẽ ngang bằng lão Thiên Anh kia, cha ta sẽ vui mừng mà bỏ qua thôi!"
Sau một quãng thời gian thì cũng đã đến cuối của buổi đấu giá. Lúc này tại nơi được chiếu sáng, người đàn ông kia đứng nghiêm chỉnh, trịnh trọng tuyên bố "Thưa chư vị công tử ngồi đây. Chắc các vị đã biết tối hôm nay có tổng cộng ba mươi món đồ được đấu giá, nay đã bán hai mươi chín món."
"Đúng rồi!" "Cũng đã đến món cuối rồi nhỉ?" "Ta còn chưa mua được gì nữa!" "Thôi, biết thân biết phận mà sống cho tốt là được rồi." Những tiếng nói liên tục cất lên, có người mong đợi nhưng cũng có kẻ buồn rầu, sau cùng cũng chỉ tại cuộc tranh đấu của hai tên kia.
"Quả thật là trên tờ thông báo có ghi là ba mươi món đồ...Nhưng thật ra vẫn còn một món khác mà chúng tôi quyết định xin phép giữ kín, để gây bất ngờ cho các vị!" Ông ta nói tiếp, làm vẻ bí ẩn khiến mọi người khá hoang mang.
Ông ta liền ra hiệu cho một nữ tử mang món đồ ấy lên. Đó là ba chiếc lọ sứ với nắp được bọc lại cẩn thận, vẻ ngoài trông khá tầm thường, không có gì nổi bật.
"Cái gì đây?" "Ta không cảm nhận được nó là gì?" "Trông không có vẻ gì là hay ho lắm." "Nhưng nếu vậy thì có gì mà bất ngờ?" Mọi người bàn tán, mang lên vẻ mặt khó hiểu khi nhìn thấy nó.
Nhìn thái độ thất vọng của những người trước mặt, người đàn ông chủ trì lên tiếng giải thích "Có thể các vị đang tự hỏi đây là cái gì mà đặc biệt như vậy. Đừng để vẻ ngoài của nó đánh lừa...Thật ra đây là một loại thần dược có thể thăng cấp cho đan dược."
"Viên Định Cốt Đan có đan văn vừa nãy thật ra được tạo ra bởi một luyện đan sư hạ cấp mà thôi. Anh ta mới chỉ có thể luyện ra đan dược nhị phẩm. Nhưng nhờ vào thứ thần dược này mà anh ta đã luyện chế được tam phẩm, thậm chí còn cho ra đan văn." Lời ông ta nói ra khiến cho tất cả đều ồ lên một tiếng, rồi ông ta nói tiếp "Theo chúng tôi nghiên cứu gần đây thì loại dược này còn có thể giúp người uống trong việc tu luyện, có thể giúp nhanh chóng đột phá cảnh giới!"
Cả căn phòng lại càng ồn ào hơn, có thể giúp tu vi thăng tiến là điều mà ai cũng muốn, cơ hội như vậy thì làm sao có thể bỏ qua được. Thiên Sơn trên tầng nhìn xuống mà suy tính (Có loại dược liệu như vậy mà sao ta chưa từng nghe qua? Ta nhất định phải lấy được nó!...Nhưng còn Huyền Đào thì sao?...Không! Nếu bây giờ ta có thể mua loại dược liệu này với giá thấp thì vẫn còn đủ để mua Huyền Đào. Dù sao cùng làm gì có ai có thể tranh với ta!)
Cười khẩy một cái, Thiên Sơn đưa ra quyết định sẽ lấy cả hai, đưa mắt tiếp tục theo dõi.
"Giá khởi điểm cho món đồ này...tôi xin đưa ra là một vạn nguyên thạch!" Lời chủ trì vừa nói ra liền có một giọng nói khác cất lên "Hai vạn!" Lần này đến lượt Thiên Sơn mở miệng ra giá trước.
Đưa mắt nhìn về phía Thiên Minh, lại không thấy hắn phản ứng gì (Hừm...Chắc biết không thể giàng được nên từ bỏ rồi à?) Thiên Sơn mừng thầm trong lòng (Dù sao thì thứ ngươi muốn cũng là Huyền Đào đúng không? Nhưng đừng mơ tưởng nữa, ta sẽ lấy hết!)
"Hai vạn lần thứ nhất!" Chủ trì gõ búa xuống hô to, không thấy ai phản ứng gì. "Hai vạn lần thứ hai!" Lại gõ búa xuống lần nữa. "Hai vạn lần thứ b-" "Ba vạn nguyên thạch!" Lời của ông ta bị cắt ngang vào lúc cuối.
Mọi người ai cũng nghĩ là Thiên Minh nhưng không, đó lại chỉ là một công tử của thế gia hạng hai. Bàn tay cậu vẫn còn run rẩy khi dám dơ tay lên. (Cái gì!?) Thiên Sơn đứng phắt dậy, tức tối nhìn xuống cậu.
Cả căn phòng bỗng chốc im lặng. Có người ngơ ngác không hiểu chuyện gì, có người lại thấy cậu ta rất dũng cảm, vậy mà dám tranh đồ với người của tam gia...Nhưng "Bốn vạn!" "Sáu vạn!" "Bảy vạn!" Dần dần càng nhiều người giơ tay lên, hô to giá.
Lòng tham đã chiến thắng sự e dè kính sợ trong họ. Lúc này họ chỉ muốn mang về lọ thần dược đó, dù sao đây cũng là cơ hội để mang về khả năng thăng tiến cho bản thân. Địa vị giờ đây không còn là gì trong mắt họ, chỉ cần có được những lọ thần dược này thì dù Thiên Sơn có muốn cũng không làm gì được bởi hắn bị trói buộc bởi danh tiếng và địa vị, những thứ họ đã không còn quan tâm nữa.
"Cái..." Thiên Sơn sững sờ không nói nên lời, hắn không ngờ có ngày quyền lực và danh tiếng của bản thân lại mất đi tác dụng như vậy.
Rất nhanh chóng, giá trị của ba lọ thần dược kia đã tăng lên rất cao. Lúc này Thiên Sơn nắm chặt tay lại, trong đầu suy tính từng chút từng chút một. Rồi hắn quyết định hô lên "Một trặm vạn!!! Món đồ này phải thuộc về ta!"
Lời nói khiến tất cả sợ hãi nín lặng, không dám thốt lên nữa, không phải vì không dám mà bởi không đủ nguyên thạch mà thôi. Thiên Sơn đã ra quyết định dành hết số tiền cuối cùng này để mua về ba lọ thần dược kia. Trong lòng hắn chắc mẩm (Dù sao những kẻ này đã mất đi sợ hãi vào quyền uy rồi. Chắc chắn Thiên Minh cũng không thể nào lấy được đâu.)
Sau ba hồi búa của vị chủ trì, không có ai tiếp tục hét giá thì ông lên tiếng thông báo "Ba bình thần dược thuộc về vị công tử phòng số sáu!". Ngay sau khi ba chiếc lọ được mang vào lại bên trong, ông ta lại nói tiếp "Và thưa quý vị, không dài dòng thêm nữa. Xin mời các vị chiêm ngưỡng Huyền Đào!!"
Một nữ tử mang lên một quả đào màu hồng nhạt với cuống xanh tươi, trông y hệt một quả đào bình thường. Nhưng điều khác biệt là nó to bằng cả đầu người, trên đó còn thoáng phát ra khí tức đại đạo thâm sâu. Mọi người đều cảm nhận được sự đáng giá của quả Huyền Đào này, chuẩn bị lên tiếng tranh giá.
"Giá khởi điểm...Năm vạn nguyên thạch!" Người đàn ông lên tiếng báo giá. Những cánh tay chuẩn bị giơ lên ra giá thì bỗng "Bảy vạn!" Giọng nói đó xuất phát từ phòng số chín, chính là phòng của Thiên Minh.
Thiên Sơn thấy vậy thì cười lên khinh bỉ nhỏ giọng tự thoại "Hahaha Thiên Minh ơi là Thiên Minh, ngươi không thấy sao? Quyền uy đã không còn có tác dụng nữa rồi. Sẽ không có ai nhường ngươi đâ-" Lời hắn chưa nói xong thì ngắt.
Nhìn xuống phía dưới thì hắn không thấy bất cứ ai giơ tay nữa cả. Tất cả đều im lặng quan sát lẫn nhau, không dám kêu lên một tiếng.
"V-Vì sao?!" Thiên Sơn bị kích động liền hét lên "Chẳng lẽ quyền uy của Thiên Minh lớn như vậy sao? Chẳng lẽ ta lại thua kém hắn sao?...Vì sao lại vậy?" Hắn vò đầu bứt tai tìm lí do đủ để thuyết phục bản thân mình.
Bên kia thì khoé miệng Thiên Minh nhếch lên, trong lòng vui mừng không thôi (Thiên Sơn à, quả thật ngươi đã đoán đúng rằng quyền uy không còn tác dụng nữa. Nhưng ngươi lại quên tính đến một chuyện...Đó là sự khác biệt giữa ta và ngươi!)
Không phải là khác biệt về quyền lực trong tay mà là danh tiếng sở hữu. Bởi khác với Thiên Sơn vì giữ gìn danh tiếng để có được nhiều người ủng hộ trên con đường giành chức gia chủ mà phải tuân theo nhiều luật lệ từ gia quy đến tông quy, ra vẻ là một người tốt. Thiên Minh thì lại coi thường những thứ giáo điều đó, hắn là kẻ không tuân theo thể chế.
Thấy rõ nhất là việc hắn dám g·iết người giữa thành phố mà không hề có chút lo lắng. Tuy Thiên Sơn có liên quan đến c·ái c·hết của cha mẹ Hạ Vũ nhưng cũng chỉ là kẻ chủ mưu đằng sau nên tránh được bị trách phạt. Còn Thiên Minh lại là người trực tiếp ra tay g·iết một thiếu gia của nhất đẳng gia tộc với lí do động đến người hầu của mình.
Trong vô thức thì hắn đã thành một tên rất tàn bạo trong mắt mọi người. Đây không còn là nỗi sợ quyền uy, đây là nỗi sợ c·ái c·hết. Đâu ai biết được hắn sẽ làm gì nếu bị chọc phải.
Đứng trước c·ái c·hết không có nỗi sợ nào khác có thể so sánh được. Nếu đụng phải quyền uy thì cũng chỉ bị phạt hoặc đánh một chút, không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng khi động đến c·ái c·hết thì lại là một thứ cực kì khác, mỗi người chỉ có một cơ hội sống, đâu ai chỉ muốn vì một chút lợi ích mà bỏ mạng.
Vậy là trong sự im lặng đó, qua ba hồi búa đập bụp bụp vang lên Huyền Đào đac thuộc về Thiên Minh. Trong khi đó Thiên Sơn lại đang bất lực vò đầu bứt tai trong sự khó tin. Sau đó thì hội đấu giá cũng kết thúc, mọi người lần lượt ra về, những người mua được thì ở lại đề nhận hàng của bản thân.