Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 48: Tiểu Hồng bị b·ắ·t· ·c·ó·c.

Chương 48: Tiểu Hồng bị b·ắ·t· ·c·ó·c.


"Được rồi chúng ta tách ra đi, bọn ta muốn đi mua vài món đồ." Tiểu Hồng lên tiếng, ôm lấy tay của Thanh Liên.

Thiên Quân nghe vậy thì khó hiểu, lập tức hỏi "Không phải chúng ta đến đây làm nhiệm vụ sao? Tốt nhất nên đi chung chứ?"

Câu nói có phần ngây ngô của cậu khiến Gia Bảo và Tiểu Hồng thở dài, Thanh Liên thì cười gượng gạo. Gia Bảo vỗ vai vị nhị ca này và dùng giọng điệu có phần khuyên nhủ nói "Chuyện của phụ nữ huynh không hiểu đâu, ta khuyên thật lòng là vào những lúc như vậy thì đừng đi theo họ. Mỏi vai lắm."

"Huynh nói gì đó?!" Tiểu Hồng cảm thấy như bị châm chọc, lập tức lên tiếng. Gia Bảo quay đầu né tránh ánh mắt của cô "Đâu, ta có nói gì đâu."

Tiểu Hồng hừ lạnh một tiếng rồi kéo tay Thanh Liên hướng đến những gian hàng quần áo và tranh sức trên phố. Gia Bảo thở dài một hơi vì biết trước nay sẽ là một ngày dài.

Thiên Quân một bên đứng nhìn thì vẫn chưa hiểu chuyện gì. Trước đó họ thống nhất là cùng đi làm nhiệm vụ, vừa giúp hai người kia luyện tập, vừa để chuẩn bị cho khảo hạch nội môn vài tháng nữa của họ. Vì vậy mà họ đến thành phố này vậy mà giờ lại tách ra như thế này.

Thấy Thiên Quân như vậy thì Gia Bảo cười khổ rồi khoác vai cậu "Nào, chúng ta cũng đi mua vài món đồ nào!" Thiên Quân nghe vậy thì cũng gật đầu đồng ý. Và thế là hai nam hai nữ tách nhau ra để mua sắm.

"Thanh Liên nhìn này, bộ váy này đẹp quá!" Trong một cửa hàng quần áo, Tiểu Hồng thích thú lên tiếng, trên tay cầm một bộ váy dài màu đỏ nhạt được tô điểm bởi những hoạ tiết màu vàng trông đầy vẻ sang trọng. Thanh Liên nhìn thấy bộ váy cũng không khỏi khen ngợi "Quả thật rất đẹp...Nhưng chắc hẳn là khá đắt đó." Tuy thấy nó đẹp nhưng cô lại lo đến giá cả hơn.

Tiểu Hồng lập tức nhìn đến giá tiền, quả thật là khá đắt nhưng đó là nếu so với người thường mà thôi. "Không phải lo, chúng ta vẫn đủ để chi trả mà. Cậu cũng nên mua vài bộ đi!" Tiểu Hồng có vẻ không bận tâm đến giá cả, lên tiếng bảo nàng chọn đồ.

"A cái này..." Thanh Liên có phần ngượng ngùng "Thôi mình có đủ quần áo mặc rồi, không cần đâu." Nàng vốn chỉ là một người hầu trong nhà, được may mắn có cơ hội tu luyện, dù đúng là nàng nhận được kha khá nguyên thạch khi làm nhiệm vụ nhưng về mặt chi tiêu ăn uống thì cũng không dư lại quá nhiều, nào có đủ để phung phí vào những thứ này. Tuy vậy với tư cách là một người thiếu nữ nàng vẫn muốn mặc những bộ quần áo như vậy

Thấy được sự lưỡng lự của nàng, ánh mắt Tiểu Hồng lập tức hiện lên có phần cảm thông, khuyên nhủ nàng "Thanh Liên à, thân là con gái tốt nhất nên có nhiều những thứ như vậy một chút. Dù sao thì con gái ai mà không muốn trở nên đẹp đẽ...Với lại có khi Thiên Minh huynh ấy lại thích cậu mặc đẹp như vậy đó." Lời nói của cô tràn đầy ẩn ý.

Thanh Liên đương nhiên hiểu ý của cô, lập tức trở nên ngại ngùng "Làm gì có chuyện đó, mình chỉ là ở bên cạnh để chăm sóc huynh ấy thôi. Trần Thiên gia chủ cũng ra lệnh như vậy." Nàng dù thế nào cũng chi là một người hầu, làm sao dám mơ tưởng cao xa. Tuy vậy không hiểu sao trong lòng nàng lại cảm thấy buồn bã.

Tiểu Hồng nghe vậy lập tức trêu chọc "Vậy bộ váy trong tủ được cất cẩn thận kia là của ai tặng cậu vậy? Lại bảo không phải của hynh ấy đi. Mình thấy cậu nâng niu nó như thế cơ mà." Thanh Liên nghe đến đây thì mặt đỏ lừ, cố gắng giải thích "C-Cái này...Đúng thật là do huynh ấy tặng...Cơ mà..." nàng không nói nên lời.

Tiểu Hồng nhìn thấy vẻ mặt này của nàng thì lại càng muốn trêu thêm nữa "Vậy tại sao cậu không mặc vậy hả. Ngại để người khác biết là do huynh ấy tặng sao? Đúng không đúng không?"

Thanh Liên đến đây thì sắc mặt lại trầm đi, ánh mắt cô tràn ngập những suy tư khó nói. Với giọng nói nhỏ nhẹ, nàng nói lên tâm sự của mình "Đó là món quà quý giá mà huynh ấy tặng cho mình. Mình sợ nếu mặc thì sẽ sớm làm hỏng nó nên..."

Trong khi vẫn còn chìm trong suy tư sâu lắng, Tiểu Hồng nắm lấy hai bàn tay nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng với đầy sự cảm thông "Ài tiểu cô nương của tôi ơi! Cậu suy nghĩ như vậy đáng yêu quá đi mất...Nhưng cậu không nghĩ là làm như vậy sẽ khiến huynh ấy buồn sao?"

Thanh Liên nghe vậy thì không hiểu, lo lắng không thôi trước lời nói của cô. Tiểu Hồng nói tiếp, giải thích cho nàng hiểu "Vì sao huynh ấy lại mua cho cậu bộ váy đó? Vì huynh ấy yêu quý cậu, vì huynh ấy muốn thấy cậu mặc những bộ đồ đẹp đẽ chứ không phải để cậu đặt một chỗ mà không dùng như vậy. Cậu cứ để một chỗ mà không dùng như vậy thì dù có nâng niu đến đâu thì cũng không khác gì từ chối tình cảm của huynh ấy cả."

Thanh Liên nghe xong thì cuối cùng cũng sáng tỏ, quả thật cách nàng trân trọng nó đúng là hơi sai thật. Nhưng (Huynh ấy yêu quý mình sao...) Hai má nàng dần hiện lên sắc hồng như những quả đào vừa chín tới. Điều này không thể thoát khỏi ánh mắt của Tiểu Hồng, thế là cô lại ra sức trêu chọc nàng ta.

Tiếng cười nói của hai thiếu nữ này đã lọt vào tai của một tên thiếu niên ở gần đó, hắn quay về phía giọng nói thì bất ngờ trước sắc đẹp của họ, đặc biệt là Tiểu Hồng, một suy nghĩ dơ bẩn thoáng hiện lên trong đầu hắn (Mỹ nữ!)

"Hai cô nương đây không biết từ đâu tới, có thể cho tại hạ biết tên không?" Hắn lập tức tiếp cận hai người, tuỳ tiện bắt chuyện như thể đã quen biết từ trước.

Hai thiếu nữ nghe thấy tiếng hỏi thì quay sang, trước mặt họ là một thiếu niên trông lớn hơn họ vài tuổi, trên người hắn mặc một bộ y phục đính đầy vàng bạc châu báu, trên người hắn đeo nhiều trang sức đến mức hai thiếu nữ cũng phát kinh. Vừa nhìn liền biết là một tên phá gia chi tử chính hiệu.

Nhìn liếc qua một cái, Tiểu Hồng hất cằm nhìn hắn đầy coi thường "Chúng ta từ đâu tới thì liên quan gì đến ngươi, chúng ta cũng chẳng việc gì phải cho ngươi biết tên cả. Mà ngươi cũng đừng tỏ ra thân thiết như vậy, chuyện đó khiến ta buồn nôn lắm."

Vừa mới nói một hai câu liền bị Tiểu Hồng mắng cho như vậy, tên công tử bột kia tất nhiên sẽ khó chịu, nhưng hắn vẫn cố nhịn (Nữ nhân hung dữ như vậy...Bổn thiếu thích!)

"A! Thất lễ quá, luật giang hồ muốn hỏi tên thì phải xưng tên trước nhỉ? Có thể các vị không biết nhưng ta là..." Hắn cười trừ nói, vẫn cố gắng tiếp cận hai người. Nhưng chưa kịp nói hết câu liền bị Tiểu Hồng cắt ngang "Có phải là người bị ngu hay cố tình không hiểu vậy? Ta không cần biết cũng không có nhu cầu biết người là ai. Sao ngươi mặt dày vậy?"

Bị chửi mắng không chút nể nang nào như vậy mà tên thiếu niên trước mặt này vẫn cứ đứng trước mặt họ cười cười. Điều đó khiến Tiểu Hồng khó chịu không thôi. Cô ngay lập tức kéo Thanh Liên đang sững sờ bên cạnh đi khỏi đó, cũng không quên để lại một lời khiêu khích "Đi thôi, mình hết hứng mua sắm rồi, đúng là hôm nay ra ngoài không xem ngày mà!"

Thế là hai thiếu nữ đi thật xa, để lại tên kia ở đó. Khi hình bóng hai người vừa khuất thì nụ cười của hắn lập tức biến mất.

Lúc này khi đã đi xa khỏi đó Thanh Liên mới dám lên tiếng "Tiểu Hồng à, cậu có làm quá không vậy. Chúng ta còn chưa biết người đó định làm gì mà." Đứng trước câu hỏi có phần ngây thơ của Thanh Liên, Tiểu Hồng thở dài "Ài Thanh Liên, cậu cũng ngây ngô quá rồi đó. Vừa nhìn qua đã biết ngay hắn là loại thiếu gia công tử chỉ biết ỷ vào gia thế của bản thân. Những loại người như vậy thường chẳng phải là người tốt lành gì, mà dù có tốt thì cũng không đáng kết giao. Cậu phải nâng cao khả năng nhìn người một chút đi."

"V-Vậy sao?..." Thanh Liên cảm thấy khó hiểu, đối với nàng thì mỗi người trên thế giới này đều có cái tốt của họ, dù họ có xấu xa đến đâu thì vẫn có lòng tốt, đó là thứ nàng tin tưởng. (Dù sao thì nhân chi sơ tính bản thiện mà nhỉ?)

Nhìn thấy nét không muốn tin của nàng, Tiểu Hồng chỉ có thể thở dài. Dù sao thì cô và Thanh Liên cũng khác nhau, cô lớn lên giữa một cuộc sống đầy lừa lọc và cám giỗ, còn với Thanh Liên...Tuy cô không biết rõ quá khứ của nàng nhưng có vẻ nàng đã sống trong một thế giới rất bình thường. Đó vừa là phúc vừa là hoạ.

Đang suy nghĩ sâu xa, bỗng cô cảm thấy mọi thứ xung quanh có phần im ắng đến đáng sợ, (Cái này là...). Bịch!!! Một tiếng, cô quay sang phía tiếng động thì bất ngờ nhìn thấy Thanh Liên đang nằm dưới đất. "Thanh Liên!!!" Cô lo lắng hét to, lập tức định chạy về phía nàng thì bỗng tầm nhìn của cô tối sầm lại, mọi thứ xung quanh bỗng chốc tối đen như mực, có vẻ như có kẻ đã chùm đầu cô lại.

Ngay sau đó cô cảm thấy hai tay mình đang dần bị trói lại, cô cố gắng giãy giụa nhưng không được. Cô cố hét lên nhưng cũng vô ích, có vẻ như kẻ địch đã chấn áp khu vực xung quanh. Thông qua xúc giác về trọng lực và hành động của kẻ địch, cô có thể cảm nhận rõ rằng có kẻ đã vác cô lên trên và đang chạy đi.

Cô cứ thế mà bị bắt đi trong khi Thanh Liên đang nằm bất động dưới đất.

Một lúc lâu sau khi mãi không thấy hai người họ trở về Thiên Quân và Gia Bảo quyết định đi tìm hai người. "Hai người họ ở đâu được nhỉ?" Thiên Quân lên tiếng tự hỏi, trong lòng tràn ngập lo lắng. Gia Bảo dùng ánh mắt dò xét xung quanh hồi lâu, bỗng thấy một thân ảnh đang nằm sõng soài trên mặt đất, cậu lập tức hét lên "Kìa là?"

Tiếng hét của cậu lập tức thu hút sự chú ý của Thiên Quân, hai người họ liền chạy qua thì thấy rõ được khuôn mặt của người đó "Thanh Liên? Này, này dậy đi! Muội làm sao vậy?" Gia Bảo lập tức lay người Thanh Liên, cố gắng đánh thức cô.

Mất một lúc sau thì đôi mắt đang nhắm chặt của Thanh Liên dần nheo lại rồi mở to,cô lập tức ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó. "Thanh Liên! Muội bị sao vậy? Tiểu Hồng đâu?" Gia Bảo thấy Thanh Liên tỉnh dậy thì lập tức hỏi một tràng.

Mà Thanh Liên vừa mới tỉnh dậy, bị hỏi dồn dập như vậy khiến nàng có phần đau đầu. Với chút kí ức mờ nhạt trước khi bị mất đi, bỗng cô sợ hãi hét lên "Không ổn, Tiểu Hồng bị b·ắ·t· ·c·ó·c rồi!"

Lời nàng vừa nói ra hai người họ đồng thanh hét lên "Cái gì?!!" Gia Bảo lập tức bị kích động, cậu lo lắng dùng tay nắm chặt bờ hai bờ vai của nàng vội vã hỏi "Sao lại như vậy? Là ai b·ắ·t· ·c·ó·c muội ấy?"

Thanh Liên đến đây thì ngập ngừng, bởi lẽ nàng cũng không chắc chắn được là ai. (Nhưng hiện tại Tiểu Hồng đang gặp nguy hiểm, mình không thể nào đoán bừa được, cũng không thể cứ ngồi im được. Làm sao đây? Phài làm thế nào đây? Giá mà huynh ở đây huynh ấy sẽ biết phải làm gì, giá mà thiếu gia ở đây...Khoan đã, thiếu gia ư?" Bỗng trong đầu nàng hiện lên một hình ảnh, một con người.

"K-Khoan đã, tuy không phải chắc chắn nhưng trước đó Tiểu Hồng có xảy ra xích mích với một tiên thiếu gia công tử của nhà nào đó. Khả năng cao chính là hắn!" Thanh Liên lập tức kể chuyện xảy ra trước đó cho hai người và đưa ra phỏng đoán của mình.

Vừa nghe đến đây Gia Bảo lập tức chạy đi. "Đệ đi đâu vậy?!" Thiên Quân lập tức lên tiếng can ngăn cậu nhưng Gia Bảo không thèm dừng lại vẫn chạy tiếp, chỉ nói đúng một câu "Còn đâu nữa! Có thể ở trong thành phố này hống hách như vậy thì chỉ có thể là người của Phan gia thôi!!!"

Thiên Quân và Thanh Liên lập tức hiểu ý, đứng dậy đuổi theo. Ba người họ với dùng hết tốc lực hướng thẳng đến phủ của Phan gia.

Chương 48: Tiểu Hồng bị b·ắ·t· ·c·ó·c.