Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 49: Đánh Phan phủ, gặp người quen.

Chương 49: Đánh Phan phủ, gặp người quen.


Với việc thị giác của bản thân bị hạn chế xung quanh Tiểu Hồng bây giờ như một vùng tối sâu thẳm không có một thứ gì. Nhưng cũng vì thị giác bị hạn chế đi mà cô có thể tập trung vào những giác quan khác của cơ thể. Thông qua thính giác, cô nghe được bên tai tiếng gió mạnh mẽ luồn qua khe cửa sổ đang khép chặt, thông qua xúc giác cô lại cảm thấy được bản thân đang bị trói chặt trên một chiếc ghế, tứ chi cô bị trói chặt, không thể di chuyển. Chân nguyên thì bị phong bế không thể nào điều đồng.

Tiểu Hồng không một chút sợ hãi vẫn ngồi im trên ghế, trong đầu lập ra vô số tình huống có thể xảy ra và những cơ hội cô có thể dùng để trốn thoát.

"Bái kiến nhị thiếu!" Cô nghe được tiếng đồng thanh của vài người có lẽ là người hầu của cái tên đã ra lệnh bắt cô. "Lui xuống cho ta. Canh chừng cho cẩn thận, đừng để ai làm phiền ta!" Tên đó ra lệnh cho đám người kia, họ đồng thanh "Rõ!" Rồi vô số tiếng bước chân vang lên rồi dần nhỏ lại theo thời gian.

Tiếp đó cô lại nghe được tiếng bước chân đang tiến lại gần về phía cô rồi dừng lại trước cô một bước chân. "Cô đúng là kiêu kỳ thật đó, lẽ ra nếu đồng ý cùng ta tiếp xúc một cách bình thường thì mọi chuyện đã không thành ra như vậy rồi...Nhưng thôi kệ, càng kiêu ngạo ta càng thích!" Hắn cười nói rất tự nhiên, không thèm che giấu bản chất của mình nữa.

Tiếp theo hắn cởi chiếc bao đang trùm lấy mặt cô ra, chiếc bao vừa được cởi ra một áng tóc nâu dài óng mượt liền rũ xuống tựa như thác nước thượng nguồn. Mái tóc nâu che đi ít nhiều gương mặt xinh đẹp không tì vết của thiếu nữ trẻ. Gương mặt cô có phần tinh nghịch nhưng lại có nét quyến rũ rất riêng khiến ai cũng bị thu hút.

Thoát khỏi chiếc bao bí bách cô liền thở dốc, cố điều hoà lại nhịp thở sau khi bị thiếu khí. Tuy vậy ánh mắt cô vẫn thập phần bình tĩnh, không chút hoảng loạn nhìn thẳng vào mắt tên kia.

"Ồ! Thú vị, đến nước này còn bình tĩnh như vậy, thế gian cũng coi như hiếm thấy." Hắn bất ngờ trước biểu hiện của cô, lên tiếng khen ngợi. Ngược lại thì Tiểu Hồng vẫn rất bình tĩnh, cô im lặng hồi lâu thì mới lên tiếng "Phan gia nhị thiếu, Phan Ngân?"

Lời cô nói ra khiến hắn có phần không đoán trước được nhưng vẫn bình tĩnh nói "Hử? Cô biết ta sao?".

Tiểu Hồng thản nhiên đáp lại "Cũng không hẳn, một phần là vì loại người cặn bã như vậy trong thành phố này không có mấy người...Với cả gia tộc ngươi có mùi đặc trưng lắm." Cũng không quên sỉ nhục hắn một câu với đôi mắt đầy khinh bỉ.

Phan Ngân vẫn cố bình tĩnh lại. Tiếp đó Tiểu Hồng hỏi "Thiếu nữ đi cùng ta đâu rồi?" Cô lên tiếng hỏi về tình hình của Thanh Liên. Phan Ngân cười khỉnh một cái rồi trả lời "Ở lại chỗ đó thôi, dù ta đúng là thích mỹ nữ thật nhưng ta dù sao ta cũng là thiếu gia của gia tộc hạng nhất. Ta không có hứng thú 'ăn' một con hầu hèn kém như vậy."

Tiểu Hồng nghe vậy thì lập tức nhẹ nhõm trong lòng, tiếp tục nhìn hắn bằng ánh mắt không khác gì nhìn một đống rác, nói "Cặn bã mà cũng coi mình cao sang, mơ tưởng hão huyền quá rồi đó."

Tích tiểu thành đại, giọt nước tràn ly, Phan Ngân không chịu được nữa liền đưa tay phải ra, bịp miệng cô lại. Hắn ghé sát mặt hắn lại gần cô, giọng nói có phần khó chịu "Thú vị! Loại nữ nhân kiêu ngạo như vậy thực sự ta rất thích. Nhưng ngươi đừng vì thế mà tưởng ta sẽ không làm gì ngươi."

Trước lời đe doạ của hắn, ánh mắt Tiểu Hồng càng chứa thêm sự khinh bỉ, có lẽ sự khinh bỉ này đã ngấm đến tận xương cô rồi. Trong khi Phan Ngân đang tức giận nhìn cô thì "Oái!!!" Bỗng hắn cảm thấy lòng bàn tay mình nhói lên, môt cơn đau bất chợt truyền đến tâm trí hắn. Cơn đau khiến hắn vô thức rụt tay lại, khi hắn nhìn vào lòng bàn tay thì thấy trên tay hắn có một vết rách lớn, máu tanh chảy ra từ vết rách nhuộm đỏ bàn tay hắn.

Mà trên miệng Tiểu Hồng lúc này là một miệng máu tươi, trên khoé môi còn có chút da bị cắn rách. "Phì!" Cô dùng miệng nhổ nó ra, bắn vào y phục lấp lánh của Phan Ngân, không dừng lại ở đó cô còn bồi thêm một câu "Bàn tay dơ bẩn của ngươi mà cũng dám chạm vào ta, cũng không nhìn lại xem bản thân là ai. Thứ phế vật như ngươi dù có gia cảnh thế nào cũng sớm lụi tàn mà thôi."

Phan Ngân càng tức giận hơn, như một con thú hoang hắn gầm lên trong cơn đau xen lẫn tức giận "Người đâu!!" Ngay sau đó lập tức có hai, ba người mở cửa bước vào miệng hô "Nhị thiếu gia!"

Ngay sau đó Phan Ngân liền giật lấy thanh đao trên hông tên gần nhất và chỉ thẳng nó vào mặt Tiểu Hồng. Ba tên cận vệ đằng sau bất ngờ không thôi. Thiếu nữ mười lăm tuổi đối diện với thanh đao trước mặt lòng vẫn không một gợn sóng, khuôn mặt cô bình tĩnh, ánh mắt khinh bỉ, khoé miệng nhếch cong lên một nụ cười đểu. Cũng không quên khiêu khích một câu "Làm màu!"

Phan Ngân nghe thấy câu nói cuối này không thể chịu đựng được nữa, giơ đao lên và bổ xuống. Ba tên kia không kịp lên tiếng ngăn cản, chỉ có thể nhắm mắt chờ đợi chuyện sắp xảy ra.

Nhưng trái với suy nghĩ của mọi người, đúng lúc lưỡi đao chuẩn bị chạm đến đầu của Tiểu Hồng thì lập tức một luồng nguyên khí mạnh mẽ toả ra. Luồng nguyên khí đó chặn đứng thanh đao lại rồi một lần nữa phát động một lực cực mạnh, đánh bay thanh trên tay Phan Ngân. Bị đánh bay với lực cực lớn, thanh đao trực tiếp cắm sâu vào chiếc cột chống đỡ căn phòng không nhúc nhích thêm nữa.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Phan Ngân và ba tên cận vệ há hốc mồm. Một tên tu vi cao nhất trong đó lập tức nhận ra "Pháp bảo hộ thân Hoàng giai trung phẩm?" Lời tên đó nói ra khiến ai nấy đều bất ngờ "Cái gì? Hoàng giai lại còn trung phẩm?" "Vậy chẳng phải là có thể bảo hộ trước tối đa là tu sĩ Kết Đan trung giai sao?"

Thật sự thì đây là một pháp bảo khá quý giá, nó sẽ thu hút người ngoài và khiến Tiểu Hồng dễ bị bại lộ thân phận. Không đến bước đường cùng thì cô cũng không có ý định dùng nó bởi lẽ đạo của cô chính là 'không màng đến gia thế'

Đứng trước pháp bảo quý giá và mạnh mẽ như vậy, trong lòng những người chứng kiến đều hiện lên một câu hỏi (Gia thế của cô gái này là như thế nào?)

Nhưng chưa kịp để họ đặt ra những suy đoán thì BÙM, một t·iếng n·ổ lớn vang vọng khắp Phan phủ, lọt vào tai của mọi người. "Cái quái gì vậy!" "Tiếng này...Hình như vọng đến từ cửa trước của phủ!" "Mau đi xem có chuyện gì!" Ba cận vệ lập tức chạy đi xem, Phan Ngân dù vẫn còn tức giận nhưng biết không thể nào phá được lớp phòng vệ kia thì cũng đi theo.

Phan Ngân chạy ra gần cửa và núp ở một góc chứng kiến sự việc đang diễn ra. Trước cửa phủ là ba thiếu niên trẻ trạc tuổi hắn, hai nam và một nữ, đặc biệt là thiếu nữ kia chính là người trước đó xuất hiện trước mặt hắn. Mà đối diện với họ là hơn hai mươi tên lính gác của Phan phủ bị t·iếng n·ổ vừa rồi thu hút mà chạy đến.

Mà trong đám lính gác thì có một người to cao nhất đứng lên trước một bước, đó chính là đội trưởng của đám lính này. Với khuôn mặt dữ dằn y lườm thiếu niên tóc ngắn phía trước và lên tiếng hỏi "Các hạ là người nơi nào? Đến đây có việc gì?"

Mà thiếu niên tóc ngắn này mặt may tức giận, lông mày co lại, gào lên "Việc con mẹ ngươi! Thiếu gia nhà ngươi bắt người của ta giờ ngươi lại hỏi có việc gì. Bảo hắn ra đây không ta lập tức đập nát Phan phủ này và lấy đầu hắn làm cốc!!!"

Một lời đe doạ hùng hồn khiến cho ai nầy cũng phải bất ngờ. Lúc này dân chúng xung quanh cũng tụ tập lại, liên tục bàn chuyện với nhau "Lại nữa sao? Tên cặn bã kia lại bắt người rồi sao?" "Ài...Chuyện này cứ vài tuần lại diễn ra một lần. Tên kia cứ bắt người rồi lại có người đến đòi người. Chỉ tiếc..." "Chỉ hận rằng không có công lý cho họ mà thôi." Dân chúng quanh đây dường như đã quá quen với cảnh này, thanh niên chí khí thì tức giận, người hiểu chuyện thì tiếc thương. Nhưng họ đều có một điểm chung là chỉ có thể bất lực đứng nhìn.

Sắc mặt đội trưởng đội lính gác tối sầm lại. Chính bản thân y cũng chẳng ưa gì chuyện Phan Ngân làm nhưng y cũng như những người dân kia, chỉ có thể bất lực chứng kiến mà thôi. Dẫu sao dù có là đội trưởng của đội lính gác nhưng thân phận cũng không khác người hầu là mấy. Đối với một thiếu gia như Phan Ngân thì y làm gì có tiếng nói cơ chứ.

Cũng vì là một người hầu nên y mới phải bảo vệ tên cặn bã đó "Xin các hạ ăn nói cẩn thận, đồ có thể ăn bừa nhưng không thể nói bừa được. Việc này chắc là có hiểu lầm nào đó. Nay các vị trưởng lão có khách quý, mong các hạ hãy đến vào lần sau." Y lên tiếng can ngân thiếu niên trước mặt.

"Mẹ nhà ngươi!" Thiếu niên đó càng điên tiết, hai tay siết chặt lại đến tím tái, cậu chuẩn bị lao lên thì bị thiếu niên còn lại năng lại "Gia Bảo chờ đã, chúng ta không nên động thủ vội!" Gia Bảo nghe lời can ngăn của cậu thì lại hét lên "Chúng ta còn chờ đến bao giờ nữa? Ta không biết được Tiểu Hồng đang gặp nguy hiểm gì cả!"

Hai người họ bắt đầu tranh cãi, thiếu nữ còn lại từ trước đã lo lắng không thôi, đưa mắt liếc ngang liếc dọc, bỗng "Hử?" Bỗng nàng nhìn xuyên qua đám người, bắt gặp ánh mắt của Phan Ngân đang nhìn ra từ chỗ trốn. Thanh Liên lập tức thét lên, thu hút chú ý của hai người họ "C-Chính là hắn, chính hắn đã xảy ra xung đột với Tiểu Hồng trước đó!"

Nhìn theo hướng tay nàng chỉ, Gia Bảo lập tức nhìn thấy chỗ trốn của tên chủ mưu. "Mẹ nó!" Với tốc độ cực nhanh Gia Bảo lập tức vòng qua đám người, hướng thẳng về phía Phan Ngân đang trốn. Trước khí thế mạnh mẽ như thể nhìn thấy tử thần tiến đến, Phan Ngân lập tức bất động, không dám di chuyển.

"Bảo vệ thiếu gia!!!" Tên đội trưởng hét lên, lập tức đám lính gác lùi lại phía sau, đứng chắn giữa hai người, bao vây Gia Bảo lại, hướng mũi giáo về phía cậu, Phan Ngân cũng nhân cơ hội này mà trốn đi. "Cút ra!" Cậu hét lên, ánh mắt trừng lên đầy đáng sợ, sát khí mà cậu toả ra khiến tất cả đều phải dè trừng. Tuy vậy nhưng người họ đang bảo vệ là chủ nhân của họ, kẻ có quyền quyết định sống c·hết của họ, sao họ dám tránh ra đây?

Thấy có vẻ không thể lay chuyển được họ, Gia Bảo lại nói tiếp "Được! Vậy hôm nay các ngươi đều cùng c·hết đi!" Nói rồi cậu lại xông lên "Hồng Mông Quyền, Ngưu Lực!" Cậu lập tức tung quyền, ba tên lính gác đó dơ khiên lên đỡ đòn. Quyền tung ra uy lực như trâu húc, lập tức đánh méo khiên của họ. Dư chấn của đòn đánh cũng theo đó mà thổi bay họ sang một bên.

Nhưng không dừng lại ở đó, lập tức có những tên lính khác xông lên, tận dụng độ dài của cây giáo mà tiến công. Gia Bảo không hề sợ hãi, tiếp tục tiến công "Thiên Võ Thập Nhị Thức, Kê Thức!" Cậu truyền nguyên lực xuống đôi chân, bỗng dưng tốc độ của cậu tăng vọt, cậu lao thẳng đến mũi giáo của kẻ địch rồi chợt hạ thấp người xuống, dùng gót bàn chân quét qua một cái, thế là lại vài tên nữa nằm xuống.

"Ngay lúc này!" Tên đội trưởng ra lệnh, lập tức có thêm bốn, năm tên lao lên chấp lấy lúc cậu đang sơ hở. "Không ổn!" Gia Bảo không kịp tránh né, chuẩn bị tinh thần đỡ đòn thì bỗng "Vạn Linh Kiếm Pháp, Thập Kiếm!" Bỗng từ đâu xuất hiện mười thanh kiếm màu xanh lam nhạt được huyễn hoá từ linh khí lao đến cắt phăng đi mũi kim loại nơi đầu giáo. Gia Bảo cũng vì vậy mà không bị tổn hại, cậu mừng rỡ hét lên "Đa tạ nhị ca!"

Lúc này Thiên Quân thở dài "Nếu không tránh được xô xát thì thôi vậy, ta giúp đệ!" Thế là hai người họ phối hợp chiến đấu, Gia Bảo đánh cận chiến còn Thiên Quân hỗ trợ từ xa.

"C·hết tiệt! Hử?" Lúc này có một tên lính gác để ý đến Thanh Liên đang đứng một góc, hắn lập tức ra hiệu cho những tên khác "Nhanh! Bắt con nhóc ấy làm con tin!" Thế là hắn dẫn bảy, tám tên hướng về phía Thanh Liên nhằm khống chế hai người còn lại. Thanh Liên thấy chúng chạy về phía mình thì có phần sợ hãi nhưng nàng cũng nhanh chóng lấy từ trong túi ra một tấm phù, nàng lập tức kết ấn rồi hô "Địa Lao!" Bỗng mặt đất nơi đám người đó bước đi nứt vỡ rồi nuốt trọn họ vào trong. Thế là Thanh Liên đã an toàn (Ta không thể giúp họ thì chí ít ta cũng sẽ không trở thành gánh nặng cho họ!)

Đánh nhau suốt một hồi như vậy hai người Thiên Quân và Gia Bảo cũng dần xuống sức, họ bắt đầu thở dốc, mồ hôi đã ướt hết lưng hai người. Mà kẻ địch vẫn còn rất khá sung sức. Tu vi của hai người không kém ai trong đám người này cả nhưng chúng lại kéo đến càng ngày càng đông. Kiến nhiều thì cũng c·hết voi, hai người họ sắp không còn sức nữa rồi.

Bỗng từ đằng xa một tên lính lợi dụng điểm mù của Gia Bảo cầm khiên lao về phía cậu. Bịch một tiếng, Gia Bảo bị húc trúng liền ngã lăn ra đất. Cậu dùng ánh mắt giận dữ nhìn tên lính đó "Mẹ nó!" Cậu đưa hai tay qua đầu rồi úp xuống đất "Thiên Võ Thập Nhị Thức, Mã Thức!!!" Cậu bật người lên rồi dồn nguyên lực vào hai chân, chụm lại rồi đá thẳng vào tên lính đó. Đinh một tiếng chiếc khiên võ tan như thuỷ tinh, tên lính thì bị thổi bay vào toà kiến trúc phía sau. Rầm một tiếng, cửa phòng vỡ nát.

"C·hết tiệt, đó là phòng nghị sự!" Tên đội trưởng lúc này mới hoảng hốt (Không ổn rồi! Hôm nay Phan gia đón tiếp vị đại nhân đó. Từ nãy đến giờ đã ồn ào như vậy rồi giờ còn phá thẳng vào trong như vậy...) Trong lòng y lo lắng không thôi.

Đúng như nỗi lo của y, tiếp đó có một người đàn ông trung niên bước ra từ cửa căn phòng, khuôn mặt đầy nếp nhăn cùng với vẻ nghiêm nghị tạo cho lão một sự uy nghiêm to lớn. Lão vừa xuất hiện, những tên lính kia đang chiến đấu lập tức buông v·ũ k·hí xuống, hướng về lão, khom người bái kiến "Bái kiến gia chủ!"

Lão không vội đáp lại, dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua một lượt rồi mới nhìn về phía tên đội trưởng kia rồi hỏi "Có chuyện gì? Nói!" Trước câu hỏi kia, tên đội trưởng run rẩy trả lời "Dạ bẩm gia chủ, tự dưng có vài kẻ từ đâu đến làm loạn Phan gia."

Phan gia chủ nghe sơ qua như vậy cũng đủ hiểu, gật đầu một cái, nói "Được rồi. Ta không cần biết các người là ai nhưng đến gây chuyện tại Phan gia ta như vậy cũng quá không phải phép rồi. Lần này ta bỏ qua, cút đi. Hôm nay Phan gia còn phải đón tiếp một vị khách quý."

Lời lão ta nói ra khiến Gia Bảo càng khó chịu (Quả nhiên là cẩu sinh cẩu tử!) Cậu định lên tiếng chất vấn thì bỗng đằng sau lão ta vang lên một thanh âm, mà thanh âm này lại quen thuộc đến đáng sợ "Phan gia chủ sao lại đi ra ngoài vậy? Ta còn có chuyện cần bàn đó."

Vừa nghe thấy tiếng nói ấy Thiên Quân, Gia Bảo và cả Thanh Liên lập tức đứng hình. Mà Phan gia chủ lúc này sắc mặt cũng thay đổi chóng mặt, khom người một chút, gãi gãi đầu nói "Ai da thiếu gia không cần để tâm đâu, có vài kẻ làm loạn một chút ấy mà." Giọng nói đầy nịnh nọt.

"Ồ? Vậy ta lại muốn xem là ai." Người đó càng đến gần hơn, hình bóng người đó hiện càng rõ trước mắt ba người. Phan gia chủ lúc này cũng tránh ra một bên để người đó đi ra ngoài. Và xuất hiện trước mặt ba người hiện giờ là một thiếu niên trẻ mặc hắc sắc đạo bào với mái tóc đen dài được rũ thẳng xuống ngang hông, khuôn mặt tuấn tú, nước da trắng sáng.

Người đó vừa xuất hiện ba người họ đều nhịn không được thốt lên "Đại ca/Sư huynh?" Còn Thiên Minh thì lại biểu hiện nhạt nhoà một cái "Hể?"

Chương 49: Đánh Phan phủ, gặp người quen.