Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 50: Tha mạng dễ dàng.
Bây giờ hiện tại tình cảnh trong Phan phủ thật khó xử, một bên ba thiếu niên hai nam một nữ há hốc mồm kinh ngạc nhìn về phía Thiên Minh, một bên Thiên Minh nhìn cảnh tượng xung quanh khoé miệng giật giật cười khổ. Còn ở giữa là người của Phan gia nhìn qua nhìn lại hai bên (Đại ca???) trong lòng họ cùng lúc vang lên hai chữ này.
"Đại ca?! Sao huynh lại ở đây!" Thiên Quân lên tiếng hỏi, phá tan không khí ngượng ngùng này, tròng lòng vẫn không hết kinh ngạc.
Thiên Minh nghe đến đây thì lặng đi, trong lòng thở dài nói "Chuyện này..." Tất cả mọi chuyện phải quay lại vài canh giờ trước.
......
"Các hạ xin dừng bước! Không biết ngài đến đây có chuyện gì?" Đứng trước cửa Phan phủ tự dưng xuất hiện một thiếu niên mặc hắc bào, từ trước đó hắn đã một đường đi thẳng tới, ý muốn tiến vào phủ. Hai người gác cổng thấy vậy lập tức chặn lại.
Thiên Minh không nói gì, giơ ra ngọc bội hình lân mắt đỏ. Hai người kia nhìn thấy cái này thì ngây người ra một lúc, nhìn kĩ tấm ngọc bội màu lam này mới tá hoả nhận ra. Một người lập tức quay sang người còn lại, nói "Mau! Lập tức báo với gia chủ, nói là Lân gia đại thiếu tới!"
Người còn lại "Vâng!" Một tiếng rồi nhanh như cắt chạy đi. Người vừa rồi ra lệnh lại quay sang Thiên Minh, sắc mặt e ngại "Lân thiếu xin hãy cứ vào sân chờ một chút, gia chủ lập tức sẽ có mặt ạ." Rồi tránh sang một bên để Thiên Minh bước vào.
Thiên Minh ngang nhiên bước vào, chờ một lúc thì có một lão già từ xa đi tới mái tóc có phần bạc trắng, khuôn mặt phảng phất sự tàn phá của thời gian. Lão vội vàng tiến đến gần hắn, hai tay nhanh chóng ôm quyền bái kiến "Bái kiến Lân thiếu, Lân thiếu uy vũ đúng là rồng đến nhà tôm mà."
Trước những lời nói nịnh nọt này Thiên Minh chỉ cười một cái, cũng ôm quyền bái một cái "Bái kiến Phan gia chủ. Lần này bổn thiếu tới đây thật sự là vô ý quá, mong Phan gia chủ lượng thứ." Đầu tiên là hắn nói lời xin lỗi.
Phan gia chủ nghe vậy lập tức vẫy tay nói không "Nào có, Phan gia nhỏ bé này được Lân thiếu để mắt tới đã là phúc rồi...Chỉ là không biết ngài có chuyện gì mà tới vậy ạ?"
"Thật ra chuyện này rất dài dòng, hay ta kiếm chỗ nào ngồi trước đi." Thiên Minh liền đưa ra lời đề nghị như vậy. Phan gia chủ theo đó cũng lập tức đưa tay về phía một gian phòng "Vậy ta đến nghị sự đường đi ha? Mời Lân thiếu đi hướng này."
Thiên Minh không phản đối gì, liền đi về hướng lão chỉ.
Mở cửa ra, phòng nghị sự lúc này đã đông đúc người, vừa rồi trước cửa còn xôn xao không thôi mà khi nghe tiếng cửa mở thì lập tức im lặng. Bên trong đều là những trưởng lão của Phan gia, ai ai đều mang trên mình một vẻ kinh nghiệm nhân sinh. Họ thấy Thiên Minh đi vào thì lập tức khom lưng bái kiến.
Phan gia chủ lập tức đi đến nơi trong cùng của căn phòng, cũng chính là tại ghế chủ vị và ghế bên cạnh dành cho khách.
Trong lòng ai cũng sẽ nghĩ người ngồi ghế chủ vị là Thiên Minh nhưng...Xoay người một cái hắn liền ngồi lên ghế khách bên cạnh, tay cũng đưa ra ý mời "Ngài không ngồi sao?"
"A-A vâng, ta ngồi ngay đây." Vậy là ghế chủ vị là Phan gia chủ ngồi. Trong lòng mọi người tràn ngập sự khó hiểu, người của tam gia là người trên vạn người, chỉ dưới Hoàng đế. Từ trước đến nay họ đến nhà khác đều giành lấy ghế chủ vị để tỏ ra cho đúng với uy thế của bản thân. Nhưng nay Thiên Minh ngồi thế này, quả thực là khó hiểu.
Thiên Minh nhìn sắc mặt của đám người thì cười trong lòng (Dù sao thì bàn chuyện làm ăn thì cũng nên để cho họ chút mặt mũi chứ.)
Hắn quay người về phía Phan gia chủ, ôm quyền nói "Phan gia chủ, thật ra hôm nay bổn thiếu đến đây là để bàn chuyện làm ăn."
Phan gia chủ cùng các vị trưởng lão nghe vậy thì lòng nhẹ nhõm đi không ít (Hết hồn! Tưởng ngươi thù vụ lần trước mà đến chứ!) Phan gia chủ cười nói "Lân thiếu cứ nói, chuyện gì chứ làm ăn thì chúng ta rất hoan nghênh!"
Thiên Minh nghe vậy thì nói tiếp "Bẩm gia chủ chẳng là thế này, ta mới mở một tửu quán, cũng vì đó mà thiếu chút rượu làm đặc trưng của quán. Nghe danh Phan gia trong ngành rượu có tiếng như vậy nên ta cũng đến đây tìm kiếm một phen."
"Vậy ý của Lân thiếu là?" Phan gia chủ tò mò hỏi. Thiên Minh lập tức trả lời "Là ta muốn ngài cung cấp cho chúng ta vài loại rượu độc quyền, có được hay không?"
"Cái này..." Phan gia chủ vừa nghe xong thì trong lòng trầm xuống không ít, các vị trưởng lão phía dưới cũng xôn xao bàn luận "Chuyện này làm sao có thể chứ." "Việc độc quyền chiếm lấy một số loại rượu như vậy không chỉ làm giảm khả năng kiếm tiền của chúng ta mà còn đắc tội không ít người." "Lại còn hợp tác thẳng thừng như vậy, Mạc gia thì phải làm thế nào đây?"
"Lân thiếu à, việc này quả thực hơi khó a." Phan gia chủ nở một nụ cười khổ, gãi đầu nói, tìm cách từ chối.
Thiên Minh không vội vã, chậm rãi giải thích "Quả thật chuyện này ta đã tính đến. Mọi người không phải lo, nếu mọi người đã giúp ta, ta đương nhiên không bạc đãi mọi người...Không phải Phan gia đang muốn vùng lên trở thành tửu gia lớn nhất Đại Trịnh hay sao? Ta có thể sử dụng quyền lực của mình để giúp mọi người."
Lời hắn nói ra toàn bộ căn phòng bỗng chốc trở nên hỗn loạn, mọi người thi nhau bàn tán về đủ thứ. Một vị trưởng lão bỗng giơ tay lên, xin phép được nói "Nhưng thưa Lân thiếu, không phải là tam gia có luật cấm x·âm p·hạm vào lợi ích kinh tế của đối phương sao?"
Lời của vị trưởng lão khiến mọi người xung quanh gật đầu đồng tình, họ mở to mắt, chăm chú nhìn biểu hiện tiếp theo của hắn. Thiên Minh khoát tay nói "Đúng thật là vậy. Nhưng trong những luật ấy không có luật là không được giúp gia tộc khác có đúng không?"
Mọi người lại bàn tán kịch liệt. Thiên Minh nhìn những người này một cách thâm sâu. Họ là những người có đầy kinh nghiệm thương trường bên mình, họ biết sử dụng luật pháp để phục vụ cho lợi ích của bản thân và gia tộc. Nhưng cũng chính bởi vậy mà họ càng biết sợ luật pháp, biết được nó nguy hiểm như thế nào. Càng biết nhiều thì càng sợ hãi. Đó chính là cái vô lý của đời người.
Trong khi nhiều trưởng lão bắt đầu thấy hứng thú về mối làm ăn này, thì vẫn còn vài vị trưởng lão vẫn lo lắng về các mối quan hệ khác, đặc biệt là Mạc gia-một trong những thông gia của họ.
Mạc gia là một nhất đẳng gia tộc, dù Phan gia cũng cùng đẳng cấp nhưng suy cho cùng đối đầu với họ cũng không phải là một ý kiến hay.
Thiên Minh tất nhiên cũng nhìn ra được việc này, hắn từ tốn nhấp một ngụm trà rồi nói "Chẳng lẽ mọi người đây sợ Mạc gia hơn cả người của tam gia hay sao?"
Lời nói này khiến mọi người bỗng chốc sợ hãi, Phan gia chủ lắc đầu lia lịa, sợ hắn tức giận "Không có, không có! Mạc gia chẳng là gì nếu đem so sánh với các ngài cả...Chỉ là chúng ta có chút quan hệ khá sâu..."
Phan gia chủ nói xong thì ngước mắt lên nhìn Thiên Minh, trong lòng lão hiện tại rất rối bời, một bên lợi ích gia tộc và một bên tình cảm cá nhân thì thật khó để lựa chọn.
Thiên Minh chỉ lặng im một lúc rồi mới thở dài "Ài...Phan gia chủ vì sao mà phải phân vân như vậy? Mạc Bác khi sống là một phế vật, khi c·hết cũng là một phế vật. Thân là thiếu chủ của một nhất đẳng gia tộc mà tu vi thấp kém, ham mê tửu sắc, gây bao tiếng xấu trên đời. Một thiếu chủ như thế thì gia tộc sau sẽ như thế nào? Phan gia chủ hà tất phải níu kéo loại quan hệ này?"
Lời diễn giải của hắn quả thật hợp lý, trong tâm của Phan gia chủ lúc này đã có chút dao động. Tiếp đó Thiên Minh lại bồi thêm một cấu "Lại nói lúc trước phụ thân hắn, tức Mạc gia chủ đắc tội ta, chỉ sợ đất của Mạc gia sắp chuyển tên rồi hahaha!"
(Đây là tuyên bố tru di toàn tộc sao?) toàn bộ căn phòng đều giật mình khi nghe câu nói ấy, trong họ bắt đầu loé lên sự kính sợ dành cho hắn. Đây không phải kính sợ của của kẻ dưới với bề trên. Đây là kính sợ như tử tù và đao phủ (Chuyện diệt tộc như vậy mà hắn có thể cười được. Tên này rốt cuộc ác độc đến mức nào vậy?)
Tuy là vậy nhưng lời hắn nói không sai, loại gia tộc sắp tàn này thì cần gì phải níu giữ quan hệ cơ chứ?
Phan gia chủ lúc này quyết tâm, cắt đứt quan hệ giữa hai gia tộc (Xin lỗi muội muội, đây là vì cả gia tộc. Đến lúc đó ta xin tha cho muội có lẽ hắn sẽ mủi lòng...Có lẽ.)
Lão quay sang Thiên Minh, cúi đầu một cái "Vậy nhờ đại thiếu chiếu cố vậy!" Thiên Minh hai lòng gật đầu "Nào có, các ngài chiếu cố ta mới đúng."
Tiếp theo cả khán phòng cười vang, chúc mừng cuộc làm ăn này được thành lập trên những bước đầu tiên.
(!?) Bỗng Thiên Minh cảm nhận được thứ gì đó...Một luồng khí tức mỏng manh, yếu ớt, nó nhạt nhoà như bị ép phải che giấu. Tuy vậy nhưng nó lại rất quen thuộc. Dừng một lúc, hắn từ từ cảm nhận, xác định luồng khí tức đó. Và rồi cuối cùng hắn cũng xác định được đó là ai. Hắn thở dài trong lòng một cái (Ài quả là trời phụ lòng ta mà. Miếng ăn đến miệng còn để mất như thế này...Thôi kệ, xem chút kịch đi vậy."
......
Trở về hiện tại, Thiên Minh chỉ nhạt nhẽo đáp "Ta đến bàn chuyện làm ăn thôi." Rồi chuyển ngược câu hỏi về phía ba người "Thế bọn đệ làm gì ở đây!"
"Đại ca!!!" Gia Bảo hét lên, thu hút sự chú ý của Thiên Minh, hắn quay sang, nhìn nét mặt giận giữ xen lẫn chút bất ngờ, khó tin còn vương trên mặt. Gia Bảo nói tiếp "Tên khốn kia đã b·ắt c·óc Tiểu Hồng về đây. Chúng ta đuổi theo đến đây nhưng lại bị chặn lại. Đại ca phải giúp ta cứu Tiểu Hồng!!" Rồi lấy tay chỉ vào Phan Ngân đang núp một bên.
Thiên Minh đưa ánh mắt lạnh lẽo đánh sang Phan Ngân khiến hắn có chút giật minh. Phan gia chủ lúc này thì càng sợ hãi hơn (Đại ca? Đây là đệ đệ của hắn sao? Mẹ nó vừa mới thoả thuận làm ăn xong thì lại đặc tội với chính người của hắn. Tên bại gia chi tử, hôm nay ta không đánh gãy chân ngươi thì ta không làm cha ngươi nữa!!!)
"Phan gia chủ..." Lời nói Thiên Minh nhẹ nhàng nhưng lại lạnh như gió đông, nó thổi đến thân hình già cỗi của vị gia chủ này, đi qua tai lão làm lão giun lên bần bật. Với sự sợ hãi trong lòng, lão biết lúc này nên cúi xuống "L-Lân thiếu..."
Thiên Minh lại đưa ánh mắt sang lão, từ cao nhìn xuống lão già trung niên, nói "Ông có nên cho ta một lời giải thích không đây?"
Cơ thể lão già run lên, mắt lia loạn xạ, tìm kiếm lời giải thích cho hắn. Đến khi nhìn thấy Phan Ngân đang đứng trốn một chỗ "Ra đây tên phế vật kia!!"
Phan Ngân giật mình khi tên mình được gọi, thấy rõ được cơn giận giữ trong lời nói của cha mình, hắn chỉ có thể từ từ đi ra từ chỗ trốn, mặt cúi gằm xuống vì sợ.
"B-Bẩm Lân thiếu..." Hắn lẩm bẩm một câu, cúi người bái kiến Thiên Minh. Thiên Minh chỉ liếc hắn một cái rồi nói "Vậy ngươi có giải thích được không?"
Phan Ngân run rẩy, biết không thể thoát được vậy thì chỉ có thể liều mạng phủ nhận mà thôi "Bẩm Lân thiếu chuyện không phải như v..." "Vậy ngươi đang nói là tam đệ của ta đang nói dối sao?" Không kịp để hắn nói hết câu, Thiên Minh lạnh nhạt ngắt lời hắn.
"K-Không ạ!" Phan Ngân cúi đầu càng sâu, trông cực kì hèn hạ. Thiên Minh không thèm để ý hắn nữa, lại nhìn sang đám lính gác kia "Tìm ngay cho ta! Không tìm thấy người thì từng người các ngươi đừng hòng còn mạng!!!"
Lời hắn vừa dứt đám lính không khỏi luống cuống, nhanh chóng tìm kiếm xung quanh. Một lúc trôi qua, cuối cùng thì người cũng đến "Mọi người! Ta nhớ mọi người quá!!" Tiểu Hồng hô lên đầy vui mừng, chạy về phía đám Thiên Quân.
Gia Bảo thấy cô thì vui mừng không kém, chạy đến đón lấy cô "Tiểu Hồng muội đây rồi! Muội có làm sao không? Chúng có làm gì muội không?" Lo lắng xem xét toàn thân cô.
Cô định nói không thì bỗng một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu cô, cô ôm chầm lấy cậu, giả vờ khóc lóc "Hức hức ta sợ lắm, hắn đe doạ ta đủ kiểu, đến lúc không đạt được mục đích thì hắn lại lấy đao chém ta."
"Cái gì?!" Ba thiếu niên tre đồng thanh, ánh mắt hướng đến Phan Ngân đang đứng đó, vẻ mặt hắn càng sợ hãi hơn. Sát khí nộng nặc bắt đầu bao trùm nơi này. Nếu không phải có Thiên Minh ở đây thì có lẽ Thiên Quân và Gia Bảo đã xé tan xác ra rồi.
Phân Ngân sợ hãi quỳ rạp xuống. Như để rót thêm sợ hãi vào tâm trí hắn, Thiên Minh chậm rãi nói "Gia Bảo tuy không mang họ Trần Thiên nhưng dù sao vẫn mang trong mình huyết mạch Lân gia, vẫn là người của Lân gia. Ngươi b·ắt c·óc Tiểu Hồng cũng chính là b·ắt c·óc con dâu của Lân gia. Ta tự hỏi là bản thân ngươi có hiểu được tầm quan trọng của vấn đề không?"
Nỗi sợ hãi ngày càng lớn khiến Phân Ngân không thể suy nghĩ được nữa, hắn hét lên cầu xin "Lân thiếu tha cho ta! Lần này ta biết ta sai rồi, xin ngài tha cho ta. Ta nguyện làm trâu ngựa cho ngài xin ngài tha cho ta đi!!"
"Lân thiếu...Cái này..." Phan gia chủ nhỏ nhẹ lên tiếng, ý muốn cầu tình cho Phan Ngân. Dù sao cũng là con mình, không phải cứ bảo bỏ là bỏ được, lão cũng chỉ mong lần này Thiên Minh nể tình làm ăn với nhau mà tha c·hết cho hắn.
Nhưng khiên mọi người bất ngờ nhất là "Được thôi." Thiên Minh đặt tay lên vai Phan Ngân, đồng ý một cách dễ dàng.