Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 21:cỏi mê: Truyền thuyết yêu hồ.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21:cỏi mê: Truyền thuyết yêu hồ.


Nhưng chưa kịp suy nghĩ cỏi mê đã chuyển sang một ảo mộng khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngọc Dung khẽ gật đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn không giấu được vẻ lo lắng. Cô hiểu rằng cõi mê này có thể là một bài học, hoặc một thông điệp từ quá khứ, muốn nhắc nhở họ về một tình yêu bị ngăn cấm bởi định mệnh. Câu chuyện về Kiếm Tiên Minh Ương và Hồ Yêu có thể đã được viết nên với kết thúc viên mãn, nhưng ký ức này dường như chứa đựng một sự thật khác, một phần của câu chuyện mà không ai biết đến.

Ngôn Vu, Hành La và Ngọc Dung dường như đang chứng kiến một mảnh ký ức đau buồn, một câu chuyện tình yêu bị ngăn cản bởi số phận. Cảnh tượng này khiến cả ba người đều cảm thấy nặng nề, như thể nỗi đau của Thạch Anh và nàng yêu hồ cũng đang đè nặng lên lòng họ.

Cảnh vật trong cõi mê bắt đầu thay đổi, không còn là mùa xuân rực rỡ và hoa tiên anh lấp lánh, mà thay vào đó là một màn đêm u tối bao trùm lấy không gian. Ánh sáng dần tắt, nhường chỗ cho bóng đêm nặng nề, bao phủ lên khung cảnh tiều tụy của một nàng yêu hồ xinh đẹp. Dẫu trước kia nàng mang nét đẹp mê hoặc, nhưng giờ đây, sắc mặt nàng đã trở nên tái nhợt, đôi mắt mất đi sự sống động, như thể mọi ánh sáng trong cuộc đời nàng đã bị dập tắt.

Ngay lập tức, Thạch Anh lao đến ôm chầm lấy nàng yêu hồ, như sợ rằng nếu chậm trễ thêm chút nữa, nàng sẽ tan biến khỏi thế gian này. Sự lo lắng của hắn hiện rõ trên từng nét mặt, trên đôi tay run rẩy khi chạm vào thân hình gầy guộc của nàng. Nhưng ngược lại, nàng yêu hồ chỉ tròn xoe đôi mắt, ngạc nhiên đến mức không thể tin nổi rằng hắn đã thật sự đến đây cứu nàng. Nàng vui mừng, trái tim như muốn vỡ òa vì hạnh phúc, nhưng rồi nỗi lo sợ chợt trỗi dậy, nàng đẩy Thạch Anh ra một cách yếu ớt, đôi môi run rẩy thốt lên: "Sao chàng lại đến đây? Ta sẽ lại hút đi tinh khí của chàng mất."

Ngôn Vu cau mày suy nghĩ một lát rồi đáp: "Có lẽ nàng yêu hồ này là một bán yêu, mang trong mình một nửa dòng máu tà ma. Chính vì thế, nếu ở gần con người, nàng không thể tự chủ mà hút đi sinh khí của họ, gây nguy hiểm cho những người nàng yêu thương." Lời giải thích của Ngôn Vu làm sáng tỏ những gì họ vừa chứng kiến, khi thấy cảnh nàng yêu hồ phải rời xa người yêu thương vì nguy hiểm tiềm ẩn từ chính bản thân mình.

Trong cõi mê, cảnh xuân ấm áp tiếp tục bao phủ, nhưng lòng người lại trĩu nặng. Hoa tiên anh vẫn rực rỡ trong ánh nắng, nhưng không thể che giấu được nỗi đau chia ly của đôi tình nhân bất hạnh. Những cánh hoa hồng như dòng lệ, lặng lẽ rơi xuống đất, hòa tan vào ký ức và thời gian. Họ đứng đó, lặng lẽ quan sát, như thể đang chứng kiến một mảnh quá khứ mà không thể thay đổi.

Hành La khẽ gật đầu đồng tình, mắt nhìn thẳng vào Ngôn Vu: "Chính xác là vậy. Ta cũng từng nghe qua câu chuyện này. Bán yêu vốn luôn chịu sự kỳ thị và xa lánh của cả nhân loại lẫn yêu tộc vì dòng máu tà ma bên trong họ. Điều này khiến họ không thể sống một cuộc đời bình yên như những sinh vật khác."

Ngọc Dung thoáng lộ vẻ kinh ngạc khi nhận ra điều gì đó, vội nói: "Đây chẳng phải là truyền thuyết về Yêu Hồ và Kiếm Tu Minh Ương sao? Vì sao ký ức đau buồn này lại được tái hiện một cách rõ nét như thế?"

Nhưng khung cảnh lãng mạn ấy lại được bao trùm bởi nỗi buồn man mác. Ở nơi xa xa, một nàng yêu hồ xinh đẹp, với đôi mắt ngấn lệ, đứng lặng lẽ trong im lặng. Nét dịu dàng trên gương mặt nàng không thể che giấu nỗi đau khổ khi phải rời xa người mình yêu. Mỗi giọt nước mắt của nàng như hòa vào không gian, tạo nên một nỗi buồn sâu lắng.

Trong ảo cảnh, Ngôn Vu thấy một nàng yêu hồ xinh đẹp đang ngồi trong lòng của một nam nhân lạ mặt. Điều kỳ lạ là chiếc đuôi của nàng yêu hồ ấy rất giống với đuôi của yêu hồ nhỏ đã ký khế ước với Thạch Anh. Tuy nhiên, Ngôn Vu không phải là người duy nhất chứng kiến cảnh tượng này; Hành La và Ngọc Dung cũng bị cuốn vào cõi mê và thấy những hình ảnh tương tự.

Ở bên ngoài, Thạch Anh trong cõi mê xuất hiện, khuôn mặt hắn đậm nét lo âu và quyết tâm. Hắn đứng trước một vị đạo sĩ già nua, người canh gác cánh cửa dẫn đến nơi yêu hồ bị giam cầm. Hai người trao đổi vài lời, nhưng dường như không có gì cản trở được Thạch Anh. Hắn đứng vững vàng, ánh mắt kiên định như đã quyết tâm từ lâu. Sau một lát, vị đạo sĩ gật đầu chấp thuận. Hàng rào vô hình bỗng nhiên tan biến, để lộ nàng yêu hồ bên trong.

Ánh sáng loá mắt khiến ba người phải lập tức che mắt lại.

Bốn người tiếp tục tiến sâu vào khu vực cấm, nơi không khí trở nên u ám và rợn người. Bất chợt, yêu hồ nhỏ trên vai Thạch Anh biến mất, nhưng không ai trong nhóm nhận ra. Chỉ một lúc sau, cả bốn người đột nhiên bị ngất đi, và Ngôn Vu bị cuốn vào một cõi mê huyền ảo.

Mỗi người đều cảm nhận được nỗi đau đớn của Thạch Anh trong cõi mê.

Trong khi đó, Thạch Anh, người đã hoàn toàn bị cuốn vào cõi mê, dường như bị biến đổi hoàn toàn. Hình dáng của hắn không còn là một người khổng lồ với cơ bắp cuồn cuộn nữa, mà biến thành một thư sinh nho nhã, yếu ớt. Duy chỉ có khí tức của hắn vẫn giữ nguyên, và nhờ điều này, Ngôn Vu mới có thể nhận ra rằng thư sinh trước mặt chính là Thạch Anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng bị giam cầm trong một không gian chật hẹp, vách ngăn vô hình nhưng mạnh mẽ ngăn cách nàng với thế giới bên ngoài. Mỗi lần nàng cố gắng vươn tay ra, chỉ có sự lạnh lẽo của vách ngăn chạm vào, như nhắc nhở rằng tự do đã trở thành một giấc mơ xa vời.

Nỗi buồn của cặp đôi đạo lữ kia dường như đang lan tỏa và thấm vào không gian, khiến cảnh xuân tươi đẹp trở nên u uất và đầy tiếc nuối.

Cả ba người Ngôn Vu, Hành La, và Ngọc Dung dần dần mở mắt, họ thấy mình đang đứng giữa một cánh đồng mùa xuân ấm áp. Cảnh sắc xung quanh tràn ngập sắc hoa tiên anh màu hồng rực rỡ, loại hoa sáu cánh chỉ nở khi hai người có tình cảm chân thành với nhau cùng nhau vun trồng. Tiên anh hoa không chỉ đẹp mà còn là biểu tượng của tình yêu vĩnh cửu giữa các cặp đôi đạo lữ, tượng trưng cho sự gắn bó khăng khít và chân thành. (đọc tại Qidian-VP.com)

Gần đó, chàng trai với gương mặt tuấn tú trong bộ y sam chính là Thạch Anh, nhưng không phải là Thạch Anh trong hiện tại mà là một phiên bản khác, một ký ức nào đó từ quá khứ. Chàng cũng đang rất buồn, ánh mắt chàng lặng lẽ dõi theo nàng yêu hồ, như muốn giữ nàng lại nhưng biết rằng điều đó là không thể. Dường như một sức mạnh vô hình nào đó đang kéo nàng đi, buộc hai người phải chia xa.

Hai người trao đổi ánh mắt, cả hai đều hiểu ý tứ của nhau. Câu chuyện mà họ đang chứng kiến không chỉ là một ký ức đơn thuần, mà còn ẩn chứa một nỗi đau lớn lao mà không ai có thể chạm tới hoặc xóa bỏ. Ngọc Dung lúc này cũng lộ rõ sự bối rối, lo lắng nói: "Nhưng trong truyện cổ, Kiếm Tiên Minh Ương và Hồ Yêu cuối cùng vẫn thành một đôi viên mãn. Vậy tại sao lại có cảnh chia ly đau buồn này?"

Tình hình trở nên căng thẳng khi cả ba nhận ra rằng họ đang bị giam giữ trong một ảo cảnh mà không có cách nào thoát ra. Ngôn Vu cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ cách để thoát ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hành La bình tĩnh đáp: "Có lẽ cõi mê mà chúng ta đang mắc phải không mang tính chất gây nguy hiểm, mà là để tái hiện lại một ký ức nào đó, một câu chuyện bi thương mà ai đó không muốn thế nhân lãng quên. Chúng ta hãy bình tĩnh xem tình hình trước đã." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21:cỏi mê: Truyền thuyết yêu hồ.