Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: Nhân quả luân hồi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Nhân quả luân hồi


"Trách sao duyên số lại bạc bẽo như hoa," nàng thầm nghĩ, "sớm nở tối tàn, cuộc đời ta cũng như vậy." Nàng biết, từ khoảnh khắc yêu Thạch Anh, cuộc sống của nàng đã bước vào một ngã rẽ đầy bi kịch. Dù biết rõ tình yêu này không thể có kết quả tốt đẹp, nàng vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Tình cảm giữa nàng và Thạch Anh ngày một sâu đậm, và chính điều đó đã dẫn đến t·hảm k·ịch mà giờ đây nàng phải gánh chịu.

Thiên đạo vốn không dung thứ cho những kẻ làm trái quy luật tự nhiên, đã quyết định loại bỏ Thạch Anh. Hắn không còn đường lui, c·ái c·hết đã đến gần hơn. Những điều đau đớn này yêu hồ hoàn toàn không hề hay biết. Thạch Anh giấu nàng tất cả, vì biết rằng nếu nàng biết, nàng sẽ không bao giờ cho phép hắn tiếp tục, và cuối cùng sẽ hại cả hai mà không mang lại kết quả gì.

Dù vậy, trong những ngày tiếp theo, Thạch Anh và yêu hồ vẫn sống trong sự bình yên ngắn ngủi. Họ cùng nhau trải qua từng khoảnh khắc, dù biết rằng mọi thứ có thể không kéo dài mãi mãi. Nhưng rồi, biến cố không tránh khỏi cuối cùng cũng ập đến. Đó chính là sự kết thúc đầy bi thảm của Thạch Anh, vì tội nghiệp mà hắn đã lén lút gây ra.

Cuốn sách nàng viết về tình yêu của họ trở thành một huyền thoại, được lưu truyền qua hết kỷ nguyên này đến kỷ nguyên khác. Và một đoạn ký ức của họ được khắc sâu trong cấm địa, nơi chỉ những ai đủ dũng cảm và đủ chân thành mới có thể nhìn thấy sự thật về kiếp trước của mình. Câu chuyện của nàng và Thạch Anh sẽ không bao giờ bị lãng quên, mãi mãi là một bài học về tình yêu và sự hy sinh.

Để bảo vệ người yêu của mình, Thạch Anh đã làm một điều vô cùng tàn nhẫn: tạo ra viên đá có thể chống lại việc yêu hồ hút đi tinh khí. Nhưng viên đá ấy không phải được chế tạo một cách tự nhiên. Nó được tạo ra từ trái tim của những tu sĩ nguyên anh xấu số, những người đã bị Thạch Anh tàn sát để lấy mạng sống của họ nhằm bảo vệ người mình yêu. Viên đá chỉ có tác dụng trong một thời gian ngắn, và để duy trì nó, Thạch Anh buộc phải tiếp tục g·iết người, hết lần này đến lần khác, để tạo ra những viên đá mới.

Lời cầu nguyện chân thành của nàng đã cảm đ·ộng đ·ất trời. Như một món quà của đấng tối cao, điều ước của nàng đã trở thành hiện thực. Linh hồn nàng được bảo tồn, nhưng ký ức về cuộc đời trước đó sẽ bị xóa sạch. Nàng sẽ không còn nhớ đến Thạch Anh, không còn nhớ đến tình yêu đau đớn mà họ đã chia sẻ, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn nàng vẫn tồn tại một cảm giác quen thuộc không thể diễn tả bằng lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng yêu hồ trong giây phút ấy chỉ kịp đưa tay ra, cố gắng níu giữ hình bóng của Thạch Anh. Nhưng đã quá muộn, thân ảnh của hắn tan biến thành mây khói, tan vào hư vô. Nàng chỉ còn biết ôm lấy không khí lạnh lẽo, cảm nhận sự mất mát to lớn mà không gì có thể bù đắp. Trái tim nàng như bị xé toạc, đau đớn đến tột cùng, và trong ánh mắt tràn ngập nước mắt của nàng, hình ảnh Thạch Anh mờ dần, chỉ còn lại khoảng không trống rỗng và nỗi cô đơn vô hạn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thạch Anh và nàng yêu hồ vẫn đứng gần nhau, ánh mắt họ giao nhau trong một khoảnh khắc yên bình. Họ mỉm cười với nhau, một nụ cười nhẹ nhàng. Cả hai không cần nói gì, chỉ cần nhìn nhau đã đủ hiểu lòng nhau. Có lẽ từ khoảnh khắc ấy Thạch Anh đã nhận ra tại sao lại muốn có được yêu hồ bên mình như vậy, cho dù hắn là một tên rất đần, và tại sao nàng lại không phản kháng khi lập khế ước.

Thạch Anh không chút do dự, nhìn thẳng vào mắt nàng, nắm lấy tay nàng mà nói: "Ta không sao, nàng nhìn xem, ta không bị nàng hút đi." Hắn nở một nụ cười ấm áp, như để trấn an nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chàng, một kiếm tiên tuyệt thế, lẽ ra sẽ có một tương lai vinh quang, đã vì nàng mà suy tàn. Con đường vinh quang đã biến thành con đường tuyệt vọng, và người đời dần dần quên lãng, không ai còn nhớ đến chàng từng là một kiếm tu vô song, từng là niềm tự hào của thế gian.

Khi mọi người được thả ra khỏi cõi mê, ai nấy đều có sắc mặt u ám, như thể những ký ức vừa trải qua đã chạm đến tận cùng trái tim họ. Ánh mắt của từng người đều lộ rõ sự mệt mỏi, nhưng ẩn chứa trong đó là những suy tư sâu xa. Cảnh tượng vừa qua không chỉ là một ảo ảnh, mà còn là một bài học khắc nghiệt về nhân quả và số phận.

….

Nhưng nàng lại không biết, rằng để có thể đứng đây, ôm chặt nàng trong vòng tay mà không bị hút đi sinh khí, Thạch Anh đã phải trả một cái giá rất đắt. Cái giá mà hắn sẵn sàng chấp nhận chỉ để được ở bên nàng, chỉ để nàng không phải sống trong sợ hãi và cô độc nữa. Sự hy sinh đó ẩn sâu trong ánh mắt Thạch Anh, lấp lánh những tia sáng của một tình yêu vượt qua mọi khó khăn và định mệnh, nhưng cũng chất chứa một nỗi buồn mà hắn chưa từng nói ra.

Sau khi hoàn thành những việc cuối cùng ấy, nàng yêu hồ ngước mắt lên bầu trời rộng lớn, nơi không có biên giới và cũng không có ai sẽ đáp lại lời của nàng . "Hãy cho ta kiếp sau được gặp lại chàng," nàng thì thầm, giọng nói run rẩy nhưng đầy quyết tâm. "Làm ơn... Ta sẽ trả giá bằng chính ký ức và linh hồn này của ta, chỉ cần ngươi cho ta lại một lần nữa được ở bên chàng."

Sau một lúc ngây ra, nàng yêu hồ như vỡ òa trong cảm xúc, những giọt nước mắt lấp lánh rơi xuống, nàng nhào vào lòng Thạch Anh, ôm chặt lấy hắn như không muốn rời xa thêm một lần nào nữa. Những giọt nước mắt hạnh phúc chảy dài trên má, thấm đẫm vào vai áo của Thạch Anh, làm mờ đi nỗi đau và sợ hãi bấy lâu. Trong khoảnh khắc này, nàng nghĩ rằng cuối cùng, nàng cũng có thể ở bên người nàng yêu thương mà không phải lo sợ sẽ gây hại cho hắn. Một niềm hạnh phúc vô bờ bến tràn ngập trong lòng nàng, như thể sau bao nhiêu thử thách, số phận cuối cùng cũng mỉm cười với họ.

Nàng yêu hồ đứng lặng lẽ, lòng nặng trĩu. Nàng biết rằng không thể thay đổi quá khứ, nhưng nàng không muốn câu chuyện của họ bị lãng quên. Trước khi c·hết, nàng đã viết lại câu chuyện của mình và Thạch Anh vào một cuốn sách, để những người sau có thể biết rằng đã từng có một tình yêu đẹp nhưng đầy bi kịch như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cảnh tượng trong cõi mê dần dần chuyển đổi, từ bóng tối dày đặc sang một khung cảnh buồn bã. Một cô gái xinh đẹp hiện lên, đang đứng dưới bóng một gốc cây đã héo tàn. Gió nhẹ thổi qua, khiến những cánh hoa khô rụng rơi, như những giọt nước mắt vô hình của nàng. Trái tim nàng nặng nề, không chỉ vì sự cô đơn mà còn vì những gì nàng đã mất.

Không chỉ viết về mình và Thạch Anh, nàng còn viết về những tu sĩ xấu số đã m·ất m·ạng vì nàng. Những người đó vốn là vô tội, và nàng biết mình có trách nhiệm với họ. Nàng viết về họ, viết tên họ lên bia mộ, khắc sâu trong lòng người đọc, để những linh hồn đó không bị lãng quên, để người đời nhớ rằng họ đã từng tồn tại, đã từng sống, và đã từng hy sinh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thạch Anh ôm yêu hồ vào lòng, cảm nhận từng nhịp đập của nàng trong vòng tay mình. Cả hai cùng nhau bước qua những con đường mòn cũ, nơi ký ức về một thời yêu thương hạnh phúc vẫn còn in đậm. Họ trở về ngôi nhà đất mà chính tay họ đã xây nên, nơi đã từng là chốn bình yên của hai người. Nhưng khi họ bước vào sân vườn, khung cảnh xưa kia giờ chỉ còn là bóng hình nhạt nhòa của quá khứ. Mảnh sân từng ngập tràn hoa cỏ nay chỉ còn lại sự hoang tàn, cây tiên hoa biểu tượng cho tình yêu của họ, đã héo rụi từ lâu, chỉ còn lại những cành khô trơ trọi trong gió.

Ngôn Vu thì đứng lặng lẽ, đôi mắt của hắn sâu thẳm như đang suy nghĩ điều gì đó.

Nàng yêu hồ chớp đôi mắt xinh đẹp nhưng u sầu của mình, nhìn hắn một cách ngỡ ngàng. Đôi mắt ấy, đã từng rực rỡ, nay chỉ còn lại nỗi đau và sự mệt mỏi, nhưng trong khoảnh khắc này, ánh sáng từ Thạch Anh dường như khiến nàng muốn tin vào điều kỳ diệu. Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên người Thạch Anh, cố gắng cảm nhận dòng sinh khí mà nàng đã từng lo sợ sẽ hút đi. Nhưng lạ thay, nàng không thể cảm nhận được sự chuyển động của dòng sinh khí ấy. Không có gì xảy ra. Nàng không hề hút đi tinh lực của hắn.

Khi thời khắc cuối cùng đến, Thạch Anh vẫn mỉm cười, không hối hận về những gì mình đã làm. Trong hơi thở cuối cùng, hắn nói với nàng yêu hồ: "Vì nàng, ta cho dù kiếp sau có đánh mất trí khôn và thiên phú trác tuyệt thì đã sao?" Hắn biết rằng điều duy nhất mình mong muốn là được bảo vệ nàng, dù phải đánh đổi bằng cả cuộc đời của mình.

Ngọc Dung đứng một bên không kiềm được mà rơi nước mắt. Những giọt nước mắt lăn dài trên má nàng, không chỉ vì câu chuyện đau lòng của Thạch Anh và yêu hồ, mà còn vì cảm xúc dâng trào từ lòng trắc ẩn. Hành La thấy vậy liền vội vàng dỗ dành, khẽ vỗ về lưng lão bà của mình, để nàng có thể bình tĩnh lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Nhân quả luân hồi