Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Hận!
Sau đó âm thanh kia tiếp tục vang lên, vẫn là một tiếng hận, một đầu người rơi xuống.
Về mặt kiếm thuật trong bốn người Tam Sát tinh thông nhất, một kiếm chém ra như tùy ý lại bao hàm bên trong vô số chiêu thức ẩn giấu. Đỡ được một kiếm sau đó sẽ là triền miên không dứt chiêu số nối đuôi nhau đánh tới, lại thêm ba người hắn ở sau phối hợp, kẻ này không c·hết cũng mất một lớp da.
Tim Nhất Sát đập lên thình thịch, hắn dường như thấy được tử thần trước mắt, không..
Nhưng ba người cùng lùi, không thể nhanh bằng một người tiến, rất nhanh gã kia đã tới bên người, đứng ngay trước mũi kiếm của hắn.
Nhất Sát muốn tiến lên ứng cứu lại không kịp, chỉ đành bất lực hét lớn mong đối phương cho một khoảng trống. Thế nhưng, không thành, ánh kiếm đã lóe lên đầu Tam Sát đã bay khỏi cổ.
Có điều, còn chưa tới được vị trí định sẵn, hắn phát hiện điều không đúng, nhìn qua chỉ thấy Tam Sát chém xuống một kiếm thế mà chỉ chém vào khoảng không, tên kia trước tầm mắt của bọn họ lần nữa biến mất không chút tung tích.
Cuồng đồ cứ như u linh trong cõi âm ti hiện về, v·ũ k·hí trong tay gã như móc câu tử thần, chạm vào liền m·ất m·ạng, không tài nào ngăn nổi.
Khi nãy đấu với con đàn bà kia cũng là như thế xuất thủ, giờ cũng không có khác biệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà lúc này, ở trong đám thủ hạ vang vọng lên tiếng đối phương: "Ta thật hận!"
Ấy chỉ còn nước, tiếp tục duy trì tư thế như vậy, chờ cho đến khi thành chủ thấy bất thường gửi thêm cứu viện tới. Nghĩ tới cũng thật buồn cười, bọn họ là cứu viện lại phải chờ cứu viện tới cứu mình.
Tam Sát còn chưa kịp phản ứng, đã nghe Nhất Sát hét lớn: "Dừng tay!" Sau đó trời đất đảo điên, trên dưới hỗn loạn, một tiếng bịch rơi xuống, gã thấy cơ thể không đầu của mình ở đằng xa phun lên một cột máu, rồi tầm nhìn của gã cũng tràn ngập màu đỏ tươi, từ từ thu hẹp, cuối cùng gã không thể nhìn thấy được gì nữa.
Nhất Sát không trả lời, chỉ nâng kiếm lên trước người, bày ra tư thế phòng thủ tuyệt đối. Như nói rõ lòng hắn giờ không có hận, chỉ có sợ hãi.
Khi này, hắn lại nghe đối phương hỏi: "Sợ sao?"
Nhất Sát nhất thời bối rối, Tam Sát càng bối rối hơn nhiều, gã nhìn ngó xung quanh không thấy đối thủ, định xoay người lùi về tụ hợp với ba vị huynh đệ thì bỗng cổ họng có thứ gì đó mát lạnh kề lên.
Nhất Sát kinh sợ với ý nghĩ của mình, hắn vội thu lại tâm thần xao động, cho rằng bản thân nghĩ nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhất Sát đầu tiên hoảng hốt, đối phương có thể thoát khỏi dò xét, tiếp cận gần như thế mà hắn lại không hề hay biết. Bất quá Nhất Sát rất nhanh điều tiết lại tâm trạng, lòng thầm nghĩ kẻ này đúng là quá ngu.
Trong thời khắc nguy nan, ý chí sinh tồn của con người sẽ càng trỗi dậy mãnh liệt, con người sẽ càng trở nên tỉnh táo. Nhất Sát trong tình này cũng thế, hắn đã không còn giận dữ khi huynh đệ bị g·iết, cũng không có hoảng hốt trước sự quỷ dị cùng cuồng dã của đối phương.
Khi hắn nghĩ tất cả thủ hạ đều sẽ bị g·iết, đột nhiên chuyện lạ thường xảy đến, gã cuồng sát đã ngừng tay, bầu không khí rơi vào lặng yên đến quỷ dị.
Nhất Sát thấy thế an tâm hơn đôi chút, thân pháp của ác đồ quá mức quỷ dị, muốn nắm bắt được vị trí thật sự quá khó, chỉ có thể co lại bị động phòng thủ.
Nhất Sát bỏ ý định tiến lên, nghiêng người di chuyển qua bên phải, chờ đối phương bị đồng bọn ép tới sẽ xuất kì bất ý cho một kiếm chí mạng.
Nhất Sát định bụng tiến lên lấy mạng kẻ trước mặt, nhưng mà Tam Sát ở gần hơn đã tiến lên trước, vung xuống một kiếm chém sang.
Âm thanh càng lúc nhanh, bốn phía đâu đâu cũng nghe thấy, kèm theo đó thủ hạ của hắn c·hết càng lúc càng nhiều.
Quả nhiên cách này của hắn có tác dụng, kẻ kia đã ngừng tay.
Tam Sát c·hết, Nhất Sát điên tiết, phi thân áp sát, một kiếp toàn lực chém xuống, song vẫn không được
Nhất Sát nghĩ kẻ đó sẽ giở chiêu cũ ám toán đằng sau, nhưng hắn đã nghĩ nhiều, kiếm hắn như cũ vẫn chém vào khoảng không.
Đầu Nhất Sát quay mồng mồng, hắn muốn tìm ra vị trí của cuồng nhân, chỉ là đối phương tốc độ thật nhanh, trong đêm tối khi ẩn khi hiện, ánh kiếm vừa lóe lên liền chợt tắt, mang theo thủ cấp thuộc hạ hắn rơi lăn lóc xuống đất.
Đối phương đã lên tiếng thách thức đến nước này, hắn còn không ra tay, về sau làm sao làm người, thật khinh người quá đáng!
Khi hắn cho rằng kẻ đó đã chạy mất dạng thì bỗng bên tai vang lên âm thanh như cõi u linh vọng lại: "Ta hận!"
Y rõ ràng, bản thân không thể giúp được, một khi động đậy n·gười c·hết tiếp theo có thể là chính hắn.
Cái c·hết của họ như một hồi chuông rêu vang, báo hiệu trận chém g·iết chân chính đã khai màn, một trận chém g·iết so với trước còn ác liệt hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi vì tất cả đều biết, một khi thế trận xuất hiện lỗ hỏng, dưới thân pháp của đối phương, bọn họ không thoát khỏi c·ái c·hết.
Như đọc được suy nghĩ của hắn, cuồng đồ tiếp tục truy vấn: "Hay là sợ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Binh lính đang hoang mang, sợ hãi, không biết phải làm gì, có người đã có ý định bỏ v·ũ k·hí chạy trốn, nhưng nghe được đạo mệnh lệnh từ thượng cấp, binh lính như vớt được cọng rơm cứu mạng, tất cả đồng loạt phân thành từng nhóm nhỏ. Bốn đến sáu người tụ thành một nhóm, đưa lưng vào nhau, trông chừng bốn phía.
Nhưng không, hắn đã đúng!
Kiếm đã chém hụt, kẻ đó lần nữa trước mắt hắn biến mất, chỉ là lần này Nhất Sát không còn kinh ngạc, mắt hắn tràn tơ máu liếc nhìn ra sau, xoay người chém ngang.
Khi Ôn Nhất Thiên bị trúng phi tiêu, Nhất Sát ở đó chỉ biết cau mày, biến cố diễn ra quá đột ngột, chính hắn cũng bất ngờ, không kịp trở tay. Nhưng dù sao hắn là người từng trải, rất nhanh đã chấn chỉnh lại tinh thần, ám khí không biết từ đâu phóng hạ, xem chừng là có cao thủ đang ẩn nấp.
Khoảng cách đôi bên cực gần, mũi kiếm của y còn chạm được vào lớp áo choàng của đối phương.
Đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy không biết từ lúc nào kẻ kia đã đứng cách mình chưa đầy mười thước, cả người lắc lư chậm rãi tiến gần về phía hắn.
Nhất Sát hoảng loạn, càng siết chặt chuôi kiếm trong tay, cùng với Nhị Sát và Tứ Sát phối hợp lùi về sau.
Tiếng keng keng vang lên khắp nơi, hoa máu bắn đầy trời. Trận thế mới dựng lên chưa được bao lâu, trong chốc lát liền tan vỡ, đã có người bỏ kiếm chạy trốn cũng không thoát nổi bóng ma g·iết chóc tìm đến.
Trước khi giông bão kéo đến đều sẽ có một hồi tĩnh lặng, bây giờ theo hắn thấy như thể ngắn ngủi khắc lặng yên ấy. Một khoảng bình lặng trước lúc màn chém g·iết chân chính bắt đầu.
Một đòn vô dụng Nhất Sát lập tức lùi về sau, chỉ là chân còn chưa kịp nhấc hắn thấy cổ mình lành lạnh, một lưỡi kiếm sắc bén đã đặt ngay y yết hầu.
Thời gian nửa chén trà nhỏ trôi qua, toàn bộ người ở đây đ·ã c·hết gần tám chín thành mười. Đau khổ thay Nhất Sát lại không thể làm gì, chỉ trơ mắt nhìn từng người m·ất m·ạng.
Nhất Sát muốn lùi về sau, nhưng lưng hắn đã dựa vào Nhị Sát cùng Tứ Sát, không thể lùi. Hai người họ cũng không có đối đầu với tên kia, hai người họ vẫn duy trì vị trí không đổi.
Không thấy người, tâm thần Nhất Sát bất định. Thấy sự chẳng lành liền vội đảo mắt tìm kẻ đeo mặt nạ, song chẳng thấy người đâu.
Mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Nhất Sát nhìn vào mắt đối phương lại ngỡ như mình rơi vào vực sâu không đáy, bên trong đó tối tăm đến đáng sợ, làm hắn bàng hoàng.
Âm thanh vừa dứt, một cột máu khác phun trào, khi Nhất Sát nhìn tới thì chẳng thấy bóng dáng người đâu.
Nhanh chóng lắc mạnh đầu thoát khỏi mộng cảnh, tim hắn còn đập lên thình thịch, nhìn lại chỉ thấy đối phương vẫn đang nhìn mình, trên môi đột nhiên nở ra một nụ cười quỷ dị. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó, gã dùng những ngón tay dính đầy máu chà lên chiếc mặt nạ màu trắng, rồi nở lên một tràn cười điên dại. Giọng lúc đầu còn nhỏ, sau càng lúc càng to. Được một lúc, gã đó ngừng cười, cả người nghiêng ngã, từng bước tiến tới chỗ y.
Nhất Sát cảm thấy chỉ cần mình đâm kiếm lên trước liền có thể g·iết được ma quỷ trước mắt, song hắn không dám. Đối phương cho hắn ám ảnh quá lớn, làm hắn mất đi dũng khí chiến đấu.
Chỉ mới qua mấy cái nhịp thở, người của Nhất Sát c·hết đã có hơn ba chục, nếu tiếp tục kéo dài thêm, không qua bao lâu e rằng mọi người đều sẽ c·hết hết ở đây.
Nghe được ý khinh miệt trong lời đối phương, mắt Nhất Sát giằng lên tơ máu. Nhất Sát cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, so với những lời lăng mạ thô tục còn bị nhục mạ hơn bội phần.
Mặc dù Nhất Sát vẫn không thể thấy được bóng dáng gã ở đâu, nhưng tạm thời có thể giữ được mạng cho đám người dưới trướng, chỉ là trong lòng Nhất Sát vẫn thấy rất bất an.
Lấy hết dũng khí, Nhất Sát lao người đâm kiếm lên trước. Giống như những gì hắn nghĩ, gã kia lại biến mất.
Nếu khi nãy không lên tiếng, tiếp cận gần hơn một chút đã có thể đả thương được hắn rồi, giờ để hắn nhìn ra hành tung, tiếp theo chỉ có con đường c·hết.
Người mới xuất hiện đeo mặt nạ bán nguyệt màu trắng che nửa dung mạo. Vừa mới hiện thân tay đã đè cây phi tiêu xuống, g·iết c·hết Ôn Nhất Thiên, miệng còn thì thầm mấy lời gì đó không nghe rõ được, rồi chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Nghĩ thế, Nhất Sát bèn đưa mắt nhìn xung quanh, muốn tìm ra kẻ hạ thủ. Nhìn qua một vòng hắn không thấy ai khả nghi, khi nhìn về lại chỗ Ôn Nhất Thiên ngã xuống, không biết từ đâu chui ra thêm một người.
Chương 12: Hận!
Đúng hơn là hắn thấy gã đó đang đứng trước mặt mình, khoảng cách vẫn như cũ không quá mười thước. Nụ cười của gã vẫn như thế quái gở, ánh mắt gã nhìn hắn vẫn như thế thâm uyên, đen tối đến đáng sợ.
Một tiếng keng phá tan bầu không khí yên tĩnh, Nhất Sát nhìn qua chỉ thấy một nhóm bốn người đã m·ất m·ạng, trên đất còn có một thanh kiếm b·ị c·hém gãy làm đôi, nói rõ bốn người họ trước khi c·hết đã có người chặn được kiếm của t·ên s·át n·hân, nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì, bọn họ vẫn c·hết như thường.
Đột nhiên cuồng đồ nhìn Nhất Sát, bỗng nhiên hỏi: "Sao thế?" Đầu gã hơi nghiêng nghiêng, lại nói: "Ngươi hận sao?"
Nhất Sát thấy thế vô thức lùi nửa bước chân, phát hiện bản thân hành động hèn nhát hắn tức giận trừng mắt, nhưng người ở đó đã vô tung, vô ảnh biến mất.
Vừa rồi, khi Tam Sát quay lưng kẻ kia bất thình lình xuất hiện ở phía sau, kiếm bén ngọt kề sát lên cổ y.
Giờ đây Nhất Sát căng thẳng cực độ, từng giọt mồ hôi trên trán nhỏ vào mí mắt, làm hắn cực kỳ khó chịu. Song, hắn lại không dám nhắm mắt dù chỉ một lần, sợ một khi nhắm mắt, lần nữa mở ra sẽ thấy cảnh thân mình phun lên hoa máu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.