Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Chơi trò đuổi bắt.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Chơi trò đuổi bắt.


Phùng Nguyên đứng đó bất động, như đang chờ ai đó cho cái phản ứng. Linh Nhi hiểu ý, đối phương đang muốn xem nàng thể hiện, liền dùng chút ít sức lực mới khôi phục được, lớn giọng quát Tiểu Thụ: "Lui xuống, không được đuổi theo."

Phùng Nguyên hoảng, lần này đến lượt hắn rơi vào hoàn cảnh trước sau thụ địch, trên vai còn mang theo một khối thịt bốn năm chục kí, tay mang hai thanh kiếm nặng cũng phải qua hai ba chục cân, đúng là khó càng thêm khó.

Tứ Sát tiến lên buông lời khuyên nhủ: "Đại ca không nên xúc động, chúng ta không phải đối thủ của gã, đuổi theo không những không trả thù được cho tam ca, còn bù thêm mạng mình vào."

Hắn không quen thuộc đường ở đây, chạy chẳng biết chạy đi đường nào, chỉ biết theo một hướng mà chạy, cuối cùng không biết ra làm sao lại đụng phải quan binh, càng ngặt nghèo hơn khi ở phía trước chính là tường thành cao chót vót.

Trong một cái sát na, Nhất Sát đã nhìn thấy cảnh thân mình phun ra một trượng máu tươi, đầu lăn lốc trên mặt đất, c·hết không thể c·hết hơn.

Nghĩ lại Phùng Nguyên thấy hối hận, biết thế vừa rồi tỉnh lại, hắn liền chạy quách cho rồi, còn ở lại làm màu, cái gì giữ lời hứa, thật là tự rước họa vào thân.

Giọng nàng yếu ớt, nhưng ngữ khí mười phần cương liệt, Phùng Nguyên nghe thế khẽ nhếch môi, từ tốn nói rõ từng chữ: "Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi."

Đây là thanh kiếm Ôn Nhất Thiên đã giật lấy trong tay của Linh Nhi, Phùng Nguyên nhìn nó đăm chiêu như có điều suy nghĩ.

Chương 13: Chơi trò đuổi bắt.

Qua một lúc, Phùng Nguyên tay mang theo hai thanh kiếm đi tới, lần này mới thật sự là đi đến chỗ của Linh Nhi.

Khổ một nỗi chống lại lệnh của Linh Nhi gã không quen, thâm tâm có bài xích, dẫn đến lưỡng lự không biết làm sao.

Vẫn là nửa đường Tiểu Thụ chắn ngang đường, thế nhưng Phùng Nguyên không để gã vào mắt, xem gã không khác bụi đất, ghét bỏ mà đi vòng qua, đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Linh Nhi, khiến Tiểu Thụ ở sau cay cú không nói nên lời.

Chỉ là ngón tay còn chưa chạm tới da thịt, Linh Nhi đã nghiêng đầu tránh đi bàn tay của hắn, tự mình dùng góc áo quẹt qua mặt, lau những nước mắt còn sót lại, miệng hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Muốn chém, muốn g·iết tùy ngươi!"

Do dự chốc lát, Nhất Sát buông kiếm trong tay, chỉ là chờ qua một hồi vậy mà kiếm đối phương chỉ xê dịch ra được một chút xíu, chứ không có rời khỏi cổ hắn.

Tất nhiên, hắn đối với cái gọi là mệnh sao hộ chiếu cóc thèm quan tâm. Nếu được hắn cũng chẳng muốn nói nhiều làm gì, g·iết hết rồi chạy sẽ tốt hơn, chỉ là năm lần bảy lượt đắn đo vẫn không thể xuống tay.

Hồi nãy, khi kiếm kề cổ Nhất Sát hệ thống đột nhiên ting lên một cái, hiện lên bảng thông báo nhắc nhở:

Tiểu Thụ tức tối trong lòng, Phùng Nguyên bên này đã nhìn ngó Linh Nhi đang nằm dưới đất từ trên xuống dưới một lượt, sau đó đưa tay lên định lau đi giọt nước mắt còn vương vấn trên gò má của cô.

Bất quá gã không sợ, tất cả bọn họ đến đây đã chuẩn bị tư thế một đi không trở lại rồi, chỉ là c·hết vì đại cục và c·hết một cách vô nghĩa hoàn toàn khác biệt, nên khi nãy y mới lựa chọn hạ kiếm.

Phùng Nguyên muốn đổi hướng, nhưng nhìn ra sau lại thấy bốn tên áo đen đã đuổi sát tới đít, tay mấy người họ lăm le cầm kiếm, kẻ dẫn đầu thì hung hãn như muốn sống mái, liều c·hết với hắn.

[Hệ thống cảnh báo: Nhất Trần biệt danh Nhất Sát có mệnh sao hộ chiếu, kí chủ không thể g·iết.]

Nghe Nhất Sát nói đuổi theo, Nhị Sát cùng Tứ Sát đều hoảng hồn.

Nhất Sát thấy thế cảm động đến rơi hết nước mắt, chỉ là nghĩ lại thì không có gì lạ thường. Vừa rồi, tên cuồng nhân g·iết người không phân địch ta, người bên hắn cũng g·iết, người bên kia cũng g·iết.

Tất cả đã bỏ v·ũ k·hí, Phùng Nguyên lúc này cũng thu kiếm về, thuận tay nhấn tắt luôn cái bảng thông báo nhắc nhở của hệ thống.

Khi Ôn Nhất Thiên c·hết, tâm nàng nguội lạnh, nàng không muốn thêm một ai vì sự ích kỷ của mình mà c·hết nữa, nhất là Tiểu Thụ, người tận trung nhất nhất với nàng, nên hạ lệnh: "Tránh ra!"

Tiểu Thụ tận mắt thấy Phùng Nguyên g·iết người tâm thần thật sự rất r·úng đ·ộng, gã trước nay g·iết người không ít, trong đó không thiếu cảnh ghê rợn, nhưng vừa rồi một màn khủng bố, tàn bạo đến quỷ dị đúng là lần đầu tiên gã nhìn thấy.

Tiểu Thụ nghe mệnh lệnh của Linh Nhi phản ứng đầu tiên là muốn né sang một bên, nhưng gã đã kịp khống chế lại cơ thể, giữ người đứng vững.

Hắn vốn cho rằng xuyên không sẽ thoát khỏi cảnh này, ngờ đâu không thoát khỏi, tình trạng còn tệ hơn, còn điên loạn hơn trước kia.

Ngay khi Nhất Sát bắt đầu thả trôi trí tưởng tượng của mình thì Phùng Nguyên đã lên tiếng nhắc: "Người của ngươi."

Nhất Sát thoáng đảo mắt nghĩ ngợi một lát, rồi ra lệnh: "Đuổi theo!"

Xa xa hơn một chút thì toán lính của tên Nhất Sát đuôi theo hô hào muốn g·iết thích khách, một bộ xông pha vì nghĩa g·iết địch, so với vừa rồi nhát c·hết, buông bỏ v·ũ k·hí đầu hàng hoàn toàn khác biệt.

Khi mấy người bọ họ đều đi cả, Nhất Sát lúc này mới lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

Đột nhiên, cảnh vật trước mắt Linh Nhi quay cuồng, sự choáng váng làm nàng không nhịn được 'a' lên một tiếng.

Ai ngờ, hắn còn chưa kịp hô thì mọi người ở đây đã tự nhận thức, đồng loạt buông v·ũ k·hí trong tay xuống hết.

Linh Nhi hoảng sợ trừng to hai mắt, đến khi định thần lại mới nhận ra mình đã bị Phùng Nguyên vác lên vai, như thể muốn khiêng nàng đưa đi. Nhưng mà lúc này một ánh kiếm bất chợt hiện lên, Tiểu Thụ không biết từ khi nào đã cầm lại kiếm trong tay, chĩa thẳng vào lưng Phùng Nguyên.

Bất quá, cảnh tượng đó chỉ là ảo giác của hắn, thanh kiếm lạnh tanh kia vẫn đè ở cổ, nhưng hắn không c·hết, gã cuồng sát kia dửng dưng đứng bên cạnh lại không có xuống tay.

Khi hắn gần tới thì một tên thuộc hạ đã tiến lên chắn đường, bảo vệ Linh Nhi ở phía sau.

Tuy Tiểu Thụ muốn liều mạng, song Linh Nhi lại không muốn gã làm thế.

Hai người cứ đứng như thế, qua một lúc lâu Phùng Nguyên lên tiếng trước: "Buông kiếm... tha mạng!"

Âm thanh hệ thống không ngờ có thể kéo hắn từ trong trạng thái điên loạn trở lại bình thường.

Hắn vì mạng sống đã từ bỏ danh dự, từ bỏ kiếm trong tay, thậm chí đến hận thù huynh đệ hắn cũng đã từ bỏ, lẽ nào chừng đó còn chưa đủ. Tên khốn này còn muốn sỉ nhục hắn đến dường nào nữa đây? Hay gã muốn lật lộng, muốn g·iết hắn.

Bên kia vốn chỉ chưa đầy mười người, giờ ngoài con nha đầu không còn sức chiến đấu ra, chỉ có bốn người sống sót qua được t·ai n·ạn, bảo sao bọn họ không quăng v·ũ k·hí đầu hàng, không làm coi như cầm chắc c·ái c·hết.

Tiểu Thụ, miệng ngậm chặt không đáp lời, lòng vạn phần mâu thuẫn. Phùng Nguyên thì mặc kệ Tiểu Thụ buồn vui, chỉ để lại một câu hăm dạo: "Bám theo, c·hết!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Dứt lời, hắn cúi hạ mình ghé sát vào tai Linh Nhi thủ thỉ: "Liên quan đến di ngôn của Ôn Nhất Thiên trước lúc lâm chung."

Nói xong hắn hùng hổ nhặt kiếm lên, dẫn đầu một mạch rượt đuổi.

Hắn không muốn g·iết người, cũng không thể g·iết người, hắn chán ghét cái cảnh bản thân mất tự chủ, ghê tởm cái ý nghĩ lấy g·iết chóc làm niềm vui.

Nhất Sát biết rõ bản thân chơi không lại cuồng đồ, dẫn người bám theo cũng chỉ hy sinh vô ích, nhưng bốn tên thích khách kia hắn lẽ nào đánh không lại? Nỗi nhục của hắn hôm nay không xả không được, bốn người bọn họ hôm nay không c·hết không xong chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không chỉ thuộc hạ dưới trướng cùng hai huynh của hắn đều buông kiếm, đến cả mấy người địch nhân bên kia cũng buông bỏ.

Sau đó, Phùng Nguyên từng bước dẫm mạnh chân, lực đạo càng lúc càng mạnh, tốc độ chạy càng lúc càng tăng nhanh, để lại Tiểu Thụ ở sau lưng tay cầm kiếm run rẩy từng đợt, cuối cùng y không chịu được nữa mà hét lớn: "Đuổi theo!"

Đồng tử Linh Nhi co rút, nhìn về Phùng Nguyên kinh ngạc, n·gười c·hết chân thật thân phận không mấy ai biết, đến cả Tiểu Thụ thân cận cũng không rõ lai lịch, người này rốt cuộc là ai, sao lại biết được? Còn nói di ngôn của ông ấy trước lúc lâm chung, đến cùng là cái gì? (đọc tại Qidian-VP.com)

Lướt nhìn một lượt xác c·hết trên đất, đầu Phùng Nguyên nhứt không thôi, nhắm tình hình hiện tại không tốt, sáng suốt quyết định một mạch chạy trốn là tốt nhất, nhưng mà giờ còn chưa được, hắn có gút mắt trong lòng, còn có lời hứa cần thực hiện.

Gã quyết ý vì chủ tử hy sinh thân mình, ai dè đối phương không xem gã ra gì như vậy, đến nhìn cũng không thèm nhìn, thật là h·iếp người quá mức!

Nhất Sát liếc mắt nhìn Tứ Sát, nói rõ: "Ta không nói đuổi theo tên cuồng đồ đó!"

Không thể không nói, Tiểu Thụ với Linh Nhi một lòng tận trung, trước nay chưa từng dám làm trái lệnh, nói là một kẻ ngu trung cũng không tính là quá. Có điều. giờ đây gã không thể nghe lệnh tránh ra chỗ khác được.

Trong lòng Nhất Sát ngờ vực, song hắn không cách nào mở miệng hỏi được, chỉ cần hắn nói chuyện thanh kiếm đặt ở yết hầu sẽ cứa rách cổ ngay.

Nhất Sát khi này đã có thể nói, hắn cắn chặt răng, hỏi: "Ngươi còn muốn gì?"

Câu nói dù đứt quãng, nhưng Nhất Sát hiểu rõ, ý của Phùng Nguyên nói chỉ cần hắn buông kiếm sẽ được tha mạng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiểu Thụ còn không có quyết được, nên tránh hay không nên tránh, thì Phùng Nguyên đã đi đến gần. Chỉ là, Tiểu Thụ và Linh Nhi nghĩ nhiều rồi, Phùng Nguyên là đi nhặt thanh kiếm ở chỗ t·hi t·hể Ôn Nhất Thiên, nên mới đi đến chỗ này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thế nhưng, nếu đối phương muốn hại Linh Nhi, gã nhất định không thể trơ mắt làm ngơ. Để bảo vệ Linh Nhi, cái mạng nhỏ của gã không cần tới cũng được, dù cho không đánh lại gã cũng sẽ liều một phen.

Nghĩ thế, Phùng Nguyên chầm chậm xoay người đi tới chỗ của Linh Nhi.

Tiểu Thụ quyết làm trái lệnh xách kiếm đuổi theo, ba người khác cũng nhặt kiếm lên theo sau Tiểu Thụ.

Nhất Sát nghe thế thở phào, không phải muốn lật lộng liền tốt, hắn muốn quay đầu quát đám người buông v·ũ k·hí. Nhưng dù kiếm kề cổ dù đã cách một đoạn, tuy nhiên muốn quay đầu qua lại có phần khó khăn, nên hắn dùng lực nâng cầm lên định hô hào.

Nhị Sát thì tiến lại hỏi: "Đại ca! Giờ nên làm gì đây?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Chơi trò đuổi bắt.