Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Linh Nhi chủ động.
Nhìn xuống Linh Nhi nằm dưới đất, cả người quằn quại khó chịu, môi hồng cắn khẽ, tay sờ soạn khắp người, xem ra đã sắp không chịu thêm được nữa, nếu còn không nam nữ hoan hợp, e rằng mạng nhỏ khó toàn...
Do vác theo Linh Nhi, hắn không thể nhảy lên cao hết cỡ được, chỉ qua được mười mét hơn đã dừng lại. Cũng may thay, chỗ này là ngay nơi Tự Khuyết găm.
Thậm chí, hắn thấy đây chẳng khác nào đang chơi mấy trò chơi mạo hiểm mà khi xưa hắn hay chơi, nhưng giờ mạo hiểm hơn, kích thích hơn rất nhiều.
Cắt đuôi được Tiểu Thụ, Phùng Nguyên đến bên bờ suối, thấy ở đây yên tĩnh không còn ai quấy rầy nữa, hắn buông kiếm đang giữ trong tay cho nó rơi xuống đất.
Ban đầu hắn tưởng Linh Nhi chỉ trúng phải độc khiến tay chân bủn rủn mất đi sức chiến đấu mà thôi, thật không ngờ lũ đó quá mức đê tiện. Thế nhưng, đây là cơ hội hiếm có đó nha!
Thấy cảnh này Phùng Nguyên liền ngộ ra, Linh Nhi đã trúng phải xuân dược.
Rất nhanh hắn lắc đầu, giờ hắn không có tâm trạng, cũng không phải lúc. Đưa mắt nhìn lên tường thành, nhắm tường thành cao hai mươi mấy mét. Nghĩ về bản thân hiện tại thực lực và trang bị, hắn liền có chủ ý.
Không qua bao lâu, Phùng Nguyên đã biến mất dạng, để lại Tiểu Thụ một mình nhìn ngó bốn phía, chẳng biết phải đuổi theo hướng nào.
Tóm lại, Tiềm Long Thuật có rất nhiều khuyết điểm, nên hắn mới trước lo sau sợ, khi dùng đều muốn lấy cẩn trọng làm đầu. Cũng là lý do trên, cả đoạn đường chạy trốn này hắn mới bị người ta rượt đuổi.
Khi này, sắc mặt hắn biến đổi, trở nên vô cùng nghiêm túc, hô to: "Ra đi!"
Người này ẩn nấp tài tình, hắn hoàn toàn không biết, hắn chỉ đoán mò mà thôi, không ngờ thật bị theo đuôi.
Phùng Nguyên khẽ nâng đầu kết thúc nụ hôn đầu đời, rồi nhẹ nhàng đặt Linh Nhi xuống đất, cả người lùi về một chút tránh khỏi Linh Nhi bám víu, lại thấy luyến tiếc nên thè lưỡi liếm nhẹ đầu môi, cảm nhận vị say ngon ngọt.
Thần thông có thể che lấp tầm nhìn cùng nhận thức của người khác lên kẻ thi thuật, xem kẻ đó như không khí mà nhìn nhận. Tuy nhiên, có không khí nào mang vác một bao thịt bốn năm chục kí, lại còn đang thở ra hổn hển hay không?
Tiềm Long Thuật lợi hại thì hắn công nhận lợi hại thật, bất quá nó không phải là thập toàn vô khuyết.
Tiểu Thụ được ba người đi cùng hỗ trợ, mở cho gã một đường thuận lợi leo lên. Mới dậm chân lên thành mục, y đã mặt giáp mặt với Phùng Nguyên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Thụ hoảng hốt nhảy tới muốn bắt lấy hai người họ nhưng bất thành, chỉ biết thất thần nhìn Linh Nhi cùng Phùng Nguyên rơi xuống.
Tự Khuyết sắc bén, đã đâm sâu vào tường thành, lút vào hơn một nửa thân kiếm. Tất nhiên, Phùng Nguyên không dám dẫm lên phần thân, chỉ dẫm vào chuôi, mượn điểm tựa nhảy thẳng, vượt qua đoạn tường thành còn lại.
Nhìn cảnh trước sau thụ địch, Phùng Nguyên thật muốn ném Linh Nhi sang một bên rồi dùng Tiềm Long Thuật ẩn thân chạy trốn.
Phùng Nguyên phấn khích tột độ, hắn thấy chơi như vậy thật vui, nếu có cơ hội hắn sẽ chơi lại lần nữa, chỉ là bây giờ còn không được. Bên trên, tên thuộc hạ kia của Linh Nhi cũng đã nhảy xuống theo, nên Phùng Nguyên cấp tốc bò dậy bỏ chạy, hướng về khu rừng trước mặt chạy trốn.
Đến khi chân dậm thành tường, Phùng Nguyên mới dám thở phào một hơi.
Lúc này Phùng Nguyên mới chú ý Linh Nhi có điều bất thường, cả người Linh Nhi nóng ran như lửa đốt.
Thậm chí, đồ vật trên người thi thuật chạm vào vật sống cũng sẽ dẫn đến thần thông mất tác dụng. Không chỉ có thế, Tiềm Long Thuật còn bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người sử dụng cùng với môi trường bên ngoài.
Chương 14: Linh Nhi chủ động.
Tiểu Thụ lấy kiếm chém vào tường để giảm tốc, đến khi gần chạm đất thì tung một cước đạp vào bức tường thành, đẩy người ra xa. Sau đó, lộn nhào một vòng trên mặt đất để giảm dư lực, rồi không chút dừng lại, gã tức tốc đuổi theo Phùng Nguyên, tiến vào trong rừng.
Trước tiên Phùng Nguyên thả thanh kiếm Linh Nhi xuống rồi dùng lực xoay xoay Tự Khuyết, đến khi lực ở tay thông qua Cửu Liên Âm Thủ nâng lên chín lần lực, hắn lập tức phóng thanh Tự Khuyết ra, cho nó cắm thẳng vào đoạn giữa bức tường thành, hướng lên trên một khoảng.
Dù nơi đây không phải khu rừng khi xưa Phùng Nguyên sinh sống, nhưng cách thức di chuyển không mấy khác biệt. Thông qua kí ức cơ bắp tồn động, Phùng Nguyên hiện tại có thể nói như cá gặp nước, linh hoạt không chút trở ngại.
Cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy Linh Nhi trong lòng hắn cả người mềm nhũn không có lực, vai áo không biết từ lúc nào đã tuột hơn phân nửa, để lộ bờ vai trắng nõn cùng yếm đỏ thẫm che đi một phần ngực căng tròn. Đôi má ửng hồng, miệng phả hơi nóng, mắt thì mê man, ẩn chứa bên trong khát khao d·ụ·c vọng mãnh liệt.
Kì thật, vài giây trước Phùng Nguyên chân chính chỉ muốn tìm nơi không người, nghiêm túc nói chuyện với Linh Nhi, thâm tâm không hề có tạp niệm. Có điều, giờ đây đã khác, mỹ nhân bốc hỏa, lòng hắn thì rạo rực, đêm khuya thanh vắng, ở chốn không người, bảo hắn làm sao nhịn được?
Hiển nhiên là Phùng Nguyên không kìm chế được, tay ôm nâng đùi thôn bắt đầu táy máy xê dịch lên trên, cánh tay còn lại trượt qua nách, định giở trò lưu manh.
Tay thì nhấn mở hệ thống lấy ra hai bình đan dược, lại giả vờ thò vào áo choàng như lấy đồ ra từ trong đó.
Phùng Nguyên thoáng nhìn Linh Nhi, đúng hơn là nhìn đường cong cơ thể cùng bờ mông của Linh Nhi mà nuốt nước bọt.
Vừa chạy vừa nhảy, chân đạp lên vai cùng đầu binh lính chặn đường, khi đến bên dưới bờ tường, Phùng Nguyên dẫm chân xuống đất, nhảy hết lực lên cao. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phùng Nguyên muốn tiến lên, làm luôn bước cuối cùng, nhưng đáng tiếc làm sao, bây giờ vẫn chưa phải lúc!
Hắn tập trung tinh thần, nín hơi thở, gòng lực, lao lên trước như điên. Bất chấp đao kiếm cùng thương giáo của quan binh đâm, chém vào người, dù gì cũng có Hắc Y Vũ Dạ lo, sẽ không tạo ra được thương tổn.
Sau đó hắn cúi người nhặt kiếm dưới đất lên, tay còn lại nắm lấy phần đuôi áo choàng che đi phần cơ thể của Linh Nhi bị lộ ra ngoài.
Tiếng bịch trầm nặng vọng lên, không có cái cảnh thịt nát xương tan, Phùng Nguyên cùng Linh Nhi đã an toàn ngã xuống không chút xây xước.
Người thi triển Tiềm Long Thuật có thể chạm vào tử vật, tử vật sẽ chịu sự tác động của thần thông, nhưng nếu chạm vào vật sống thi thuật liền thất bại.
Người đã hiện thân, Phùng Nguyên chẳng thể làm gì hơn ngoài thầm thở dài, lòng đầy tiếc hận.
Phùng Nguyên siết chặt Linh Nhi, cơ bắp của hắn đã căng cứng đến cực hạn, tim đập lên thình thịch, mọi thứ dường như đang chuyển động chậm lại, giương mắt nhìn thấy mình cách trên kia mỗi lúc một xa, khoảng cách chạm đất một lúc một gần, cộng thêm tiếng gió ù ù lùa vào bên tai, khiến hắn cực kỳ... cực kì hưng phấn.
Cầm trên tay hai cái bình, Phùng Nguyên vắt óc suy nghĩ, xem có hay không cách khác ăn vụng.
Đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, cuối cùng vẫn không có cách, chỉ đành mở bình, lấy ra hai viên đan khác loại, nhét vào miệng Linh Nhi.
Đương theo Linh Nhi cánh môi, đôi bên chà sát, môi lưỡi dây dưa, nhiệt độ nóng rực càng lúc càng nóng lên, hô hấp hỗn loạn như hòa làm một, nụ hôn từ dịu dàng dần chuyển sang nóng bỏng, âm thanh tiếng nước bọt trao đổi vang lên từng hồi mị hoặc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phùng Nguyên cứ giữ nguyên tư thế cùng sắc mặt đó, không qua bao lâu một cơn gió khẽ khàng lướt qua, sau lưng Phùng Nguyên bỗng xuất hiện một hắc y nhân, đầu tóc hoa râm, tuổi trạc tứ tuần, hông đeo bội kiếm.
Tất nhiên, cũng không thể phủ nhận công lao của vật phẩm hệ thống ban cho cường đại, nhất là Bạch Diện tăng mở tầm nhìn cùng khả năng phản xạ, dùng vào đêm tối lại ở trong rừng sâu, càng thể hiện rõ ra ưu thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phùng Nguyên nhắm mắt trầm luân trong đó trong chốc lát, rồi mới từ từ mở mắt ra.
Nói thì dài dòng, chuyện diễn ra chỉ qua vài cái nháy mắt, Phùng Nguyên đã thành công leo lên, nhưng khi này chỉ mới hoàn thành được một nửa công đoạn. Tiếp theo mới là phần nguy hiểm nhất, cũng là phần gây cấn nhất, chính là làm sao để leo xuống?
Thấy Linh Nhi đang được Phùng Nguyên bế trong lòng, Tiểu thụ cảm thấy khó chịu, muốn cất tiếng kêu thả người, thì Phùng Nguyên bên này đã nhếch môi đầy kiêu ngạo, không chút do dự gieo mình xuống dưới.
Thế nhưng, ở đây lại dư ra thêm một người thứ ba, làm hắn hết sạch hứng thú chơi trò nam nữ quần ẩu. Mà dù hắn có, người kia chắc gì cho hắn toại nguyện.
Phùng Nguyên bị sự chủ động của Linh Nhi làm cho bối rối, nữ nhân như thế chủ động hắn không quen, nhưng đúng là rất có hương vị.
Phùng Nguyên dám từ tường thành cao gần bằng tòa nhà sáu, bảy tầng nhảy xuống, tất có chỗ dựa của hắn.
Sở dĩ Phùng Nguyên như thế linh hoạt, một phần nhờ vì Phùng Nguyên ở thế giới này từ nhỏ đã bị bà mẹ kế bắt ép vào rừng đón củi hái rau dại, nên đối với rừng rậm không thể nào quen thuộc hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phùng Nguyên bất lực, mỡ dâng đến miệng mèo rồi lại không được ăn, hắn chỉ đành thầm nhủ với bản thân, hôm nay mèo ăn chay, không thèm ăn mỡ.
Hắc Y Vũ Dạ hệ thống ban tặng, giống như một chiếc áo giáp, được đề thêm khả năng hấp thu kình lực bên ngoài tác động vào. Mặc nó lên người, Phùng Nguyên tự tin có thể nhảy xuống bình an vô sự.
Phùng Nguyên có một ý nghĩ táo bạo, hắn xoay người Linh Nhi lại, bế cô ấy trước ngực. Do hết lực tăng cường nên phải nhảy qua hai bước mới nhảy sang được đầu thành tường bên kia, sau đó hắn xoay người. Vừa hay nhìn thấy Tiểu Thụ cũng đã leo lên tới nơi.
Định bụng cũng thả Linh Nhi theo, rồi bắt đầu nói chuyện chính sự, thì bỗng một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại bất thình lình quàng qua cổ.
Trong rừng, một người trốn, một người đuổi. Mặc dù Phùng Nguyên mang theo Linh Nhi tốc độ giảm sút, nhưng độ linh hoạt lại vượt trôi hơn hẳn, khoảng cách giữa Phùng Nguyên và Tiểu Thụ theo đó càng lúc càng giãn ra.
Nụ hôn đầu đời của Phùng Nguyên ở thế giới này cứ thế b·ị c·ướp, chỉ là sự việc còn không có dừng lại, đầu lưỡi ẩm ướt lại ấm áp của Linh Nhi còn hướng môi hắn cậy mở, tay thì chẳng biết lúc nào đã đặt lên ngực sờ soạn, ý đồ muốn cởi áo hắn ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.