Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Phùng Nguyên lao đao.
Dù thế hắn không có ý từ bỏ, liên tiếp sau đó là màn t·ấn c·ông không ngừng nghỉ. Là Phùng Nguyên t·ấn c·ông, hắc y nhân đứng thủ, hoa lửa bắn đầy trời đất, rực sáng một vùng đêm tối.
Phùng Nguyên nhận thức, lão nhân gia này là tuyệt đại cao thủ, cũng biết rõ ông ta đối với hắn không có tâm làm hại. Bằng không, khi hắn hiện thân, ông ta có thể xuất kì bất ý lấy mạng hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ là hắn thấy mình thật oan, hắn còn chưa sơ múi được gì đâu, nếu tính kỹ ra hắn mới là người bị phi lễ, bị Linh Nhi phi lễ c·ướp mất nụ hôn đầu đời.
Bất quá vấn đề không lớn, vẫn có thể làm lại, Phùng Nguyên nhấn mở lấy ra một viên Hồi Khí đan phục dụng, cảm giác đau ở hổ khẩu rất nhanh đã không còn, tay cũng không còn tê rần.
Tâm tình Linh Nhi còn chưa bình lắng lại được thì giờ đây càng trở nên chập chờn không yên, rất nhiều cảm xúc xáo trộn, cuối cùng tất cả cảm xúc hóa thành tức giận, nàng lập tức rút con dao nhỏ được giấu ở đế giày, hướng về gã đó mà đâm tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng sự có mặt của hắc y nhân giống như một cái tát thật mạnh vào mặt, lôi hắn ra khỏi mộng ảo, giúp hắn nhận thức rõ thế giới hung hiểm, cao thủ không thiếu, chút ít thủ đoạn của hắn bây giờ chẳng đáng nhắc tới. Vẫn là nên an phận ở lại trong Ôn phủ làm một cô gia ngốc nghếch thì tốt hơn!
Mặc dù hắn có Hắc Y Vũ Dạ hộ thể, nhưng tấm áo choàng chỉ tiếp thu lực dưới Thiên Vũ cảnh mà thôi, còn đối phương cảnh giới gì ai biết được, có khi trên cả Thiên Vũ cảnh cũng nên.
Thân phụ vừa mất, bản thân vừa tỉnh thì phát hiện bị người giở trò đ·ồi b·ại, tâm lý giận dữ có thể hiểu, tủi nhục ngồi khóc cũng có thể hiểu.
Một kiếm giao thủ, Phùng Nguyên thảm bại, hắn cảm thấy vừa rồi giống như chém trúng phải một khối đá, làm tay cầm kiếm của hắn tê rần, thậm chí vì dùng lực quá đà, hổ khẩu ở tay đau nhức, có lẽ đã rách ra chảy máu.
Phùng Nguyên không thể hiểu được hoàn toàn tâm trạng của Linh Nhi lúc bấy giờ, nhưng hắn biết Linh Nhi hiện tại rất đau lòng.
Phùng Nguyên nhếch môi, lợi dụng tầm nhìn của hắc y nhân chuyển hướng, lập tức thi triển Tiềm Long Thuật ẩn giấu thân hình, nhanh tiếp cận hắc y nhân, chém ra một kiếm.
Phùng Nguyên thấy rõ bản thân sơ sót, vì muốn lợi dụng thời cơ đối phương mất tập trung mà chỉ sử dụng Tiềm Long Thuật lại không dùng Cửu Liên Âm Thủ gia cường là, tăng lực lên thân thể, nên mới thảm bại như vậy.
Phùng Nguyên oan uổng lắm cơ, nhưng chuyện này càng nói càng không thể giải thích rõ, bây giờ tốt nhất là không nên dây dưa với đề tài này nữa, đánh lạc hướng sang đề tài khác mới là thượng sách.
Trông thấy kiếm sắp chém trúng người hắc y nhân thì lại lần nữa bị chặn.
Thế nhưng đời chẳng như mơ, đồ hệ thống cho lợi hại khỏi phải bàn cãi, Linh Nhi sau khi uống đan dược thân thể lập tức hạ nhiệt, tay chân không còn loạn động, hai mắt nhắm nghiền, xem chừng đã th·iếp đi trong sự mê man.
Nghĩ liền làm, Phùng Nguyên lần nữa tăng lực t·ấn c·ông tới, nhắm vào bên tay trái mà đánh, nhưng vẫn như cũ bị chặn.
Sau đó mới nhặt kiếm dưới đất đứng lên, xoay người nhìn về hắc y nhân, hỏi: "Ám khí là do ông phóng?"
Bên này, Linh Nhi sau một hồi chém lung tung không có tác dụng đã ngồi phịch xuống đất, một tay che mặt, một tay giữ chặt cổ áo, thút thít khóc.
Linh Nhi nghe hắn nói liền chầm chậm ngước lên, trong mắt tràn ngập hận ý nhìn tới, rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục khóc, tiếng khóc còn lớn hơn so với lúc trước.
Linh Nhi kinh hoảng, lại thấy bờ vai hơi lạnh nên nhìn xuống, chỉ thấy áo quần xốc xếch, cổ áo đã bị tuột xuống hơi phân nửa, để lộ ra một mảng lớn da thịt.
Theo hướng âm thanh quay qua nhìn, nàng thấy gã đeo mặt nạ kia đang đứng cách mình không xa.
Thế nhưng còn chưa kịp thở phào ra một hơi thì đã nghe có người nói:"Tỉnh rồi!"
Tấn công nữa cũng vô dụng, đối phương như tường đồng vách sắt, không thể phá được. Thậm chí đến nửa bước chân cũng chưa từng xê dịch, vẫn đứng đó ung dung, một bộ như là lão nhân gia đang đùa nghịch với tiểu hài tử lần đầu cầm kiếm.
Sau đó, nàng lại nhớ mình bị gã bế vào lòng, hơi ấm từ người đối phương làm nàng càng thêm xuyến xao, cả người càng thêm nóng bức, cảm giác không rõ tên kia càng trào dâng mãnh liệt, cuối cùng nàng không tự chủ được mà muốn hôn hắn, muốn cùng hắn hoàn quyện làm một.
Qua một lúc lâu, Linh Nhi vẫn khóc, Phùng Nguyên thấy thế không nhẫn tâm bèn hiện thân, lên tiếng an ủi: "Cô nương, bớt đau thương!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Bây giờ cũng là dùng loại thủ đoạn tương tự, nhưng không có hiệu quả. Hắc y nhân có thể chặn kiếm của hắn, dường như nhìn thấu được hắn vị trí. Lúc giao thủ hắn còn sinh ra cảm giác, như rằng đối phương có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào, chỉ là ông ta không muốn ra tay mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phùng Nguyên thấy ánh mắt hận thù kia, như nghĩ ra điều gì đó lập tức chỉ tay về trung niên hắc y nhân sau lưng nàng mà lên tiếng thanh minh: "Ám khí kia là do ông ta phóng ra, phụ thân cô là do ông ta g·iết, ta hoàn toàn không có can hệ!"
Trận chiến tại ngục giam, hắn đại sát tứ phương, cảm thấy vật phẩm hệ thống cho đủ lợi hại, còn nghĩa rằng với những trang vật phẩm đó hắn có thể xông xáo ra giang hồ, hô mưa gọi gió, độc bộ thiên hạ, làm bá chủ một phương.
Hai loại thuốc Phùng Nguyên cho Linh Nhi uống, một là Hồi Khí đan chuyên trị thương, cái còn lại là Tích Độc đan chuyên trị độc, bất quá Tích Độc đan có đem xuân dược thành độc để mà trị hay không Phùng Nguyên không biết.
Hai kiếm giao nhau, hoa lửa bắn lên, Phùng Nguyên không dám chần chừ vội lùi nhanh về sau. Đến khi khoảng cách đã đủ xa, Phùng Nguyên mới khẽ cau mày, nhìn vào thanh kiếm trong tay.
"Cứu người!" Ánh mắt hắc y nhân cũng dời từ trên người Phùng Nguyên sang người Linh Nhi mà đáp.
Nàng vội kéo áo lên, cắn chặt răng cảm nhận phần dưới hạ bộ cơ thể, thấy không có đau rát, cũng không có bất thường nàng mới yên tâm.
Kiếm đối kiếm, Tiềm Long Thuật liền mất tác dụng, thân ảnh Phùng Nguyên lộ rõ, bắt buộc hắn phải tách kiếm ra, lần nữa thi triển thần thông Tiềm Long Thuật rồi lập tức lùi nhanh về sau.
Bất kể là lý do gì, Phùng Nguyên thấy mình cũng nên thử lại một chút mới được, dù gì trung niên hắc y nhân trước mặt không có sát ý.
Phùng Nguyên không dám đánh với hắc y nhân, biết rõ bản thân vừa rồi đã quá xúc động, có lẽ do bị q·uấy r·ối hảo sự nên mới không giữ được bình tĩnh làm chuyện ngu khờ. Giờ đây Phùng Nguyên đã bình tĩnh tâm tình, hắn chỉ đứng đó lẳng lặng chờ đợi, chờ cho Linh Nhi tỉnh lại.
Thấy Linh Nhi đã tỉnh, Phùng Nguyên lên tiếng chào hỏi một câu, ai ngờ được đột nhiên Linh Nhi rút dao đâm hắn, làm hắn hoảng hốt, theo phản xạ tự nhiên né sang một bên.
Hắn không nói võ đức chơi trò đánh lén, còn không có ý lưu thủ, một kiếm chém hết mình, như muốn đoạt mạng người.
Phùng Nguyên thoáng thất vọng, rất nhanh chỉnh đốn lại tinh thần, lấy ra thêm một viên Hồi Khí đan cho chính mình phục dụng, rồi âm thầm đưa hai bình đan dược vào trong hệ thống.
Tuy nhiên, khi kiếm gần chạm vào được người hắc y nhân thì không biết từ lúc nào hắc y nhân đã rút kiếm ra khỏi vỏ, chặn được một kiếm đánh lén của Phùng Nguyên.
Có điều do vội quá nên lóng ngóng tay chân, ngã sấp mặt xuống đất, may sao trước đó hắn đã thi triển ra Tiềm Long Thuật, nếu không thật là mất mặt.
Cũng không qua lâu lắm, Linh Nhi dần từ trong mơ màng thức giấc, đầu vẫn còn choáng không nhớ rõ, chỉ nhớ tới mình khi đó bị tên đeo mặt nạ vác trên vai chạy, nàng liền thấy trong người khó chịu, từng điểm da thịt chạm vào người y lại có một loại cảm xúc lạ lẫm khó nói nên lời dâng trào.
Lần này thế t·ấn c·ông tốt hơn lần trước, lại nhờ có Cửu Liên Âm Thủ cường hóa, tay không có tê, cũng không bị rách, song Phùng Nguyên không tài nào vui nổi. Tại ngục giam hắn sử dụng vật phẩm phối hợp cùng Tiềm Long Thuật đã g·iết rất nhiều người, đều dùng một loại thủ đoạn, gần như không có ai địch lại.
Linh Nhi có lẽ đã hiểu lầm gì rồi, Ôn Nhất Thiên không phải là hắn g·iết đâu, hắn chỉ ăn hôi theo mà thôi, đẩy nhanh tiến trình m·ất m·ạng của Ôn Nhất Thiên lên một chút đỉnh. Cô muốn hận cũng không nên hận lên đầu hắn, phải hận kẻ áo đen ở phía sau mới đúng.
"Là ta!"
Lần này, Phùng Nguyên không dám sơ suất, chân di chuyển tăng tốc, tay chém ra tăng lực, khi Cửu Liên Âm Thủ đạt tối đa hạn mức gia cường, Phùng Nguyên mới luồng qua sau lưng hắc y nhân, chém ngang một kiếm, vẫn như cũ một kiếm muốn đoạt mạng, không chút nương tay.
Phùng Nguyên xoay nhẹ kiếm trong tay, liếc mắt nhìn Linh Nhi đang nằm ngủ bất động trên mặt đất, lại hỏi: "Ông muốn cứu người hay g·iết người?"
Phùng Nguyên trông chờ nhìn Linh Nhi, lần đầu mong đồ hệ thống cho cùi bắp một chút, để hắn có thể đường đường chính chính vì cứu người nghĩa bất dung thân, hy sinh đời trai cứu nữ nhân trước mặt ra khỏi bể khổ.
Chương 15: Phùng Nguyên lao đao.
Không rõ vấn đề ở đâu, Phùng Nguyên phán đoán là do trong tay không phải Tự Khuyết nên mới không có hiệu quả. Cũng có thể là vì bản thân không ở trong trạng thái điên loạn, nên thao tác phối hợp không được như lúc đó mượt mà, hoặc rằng thực lực đối phương cao thâm, nhìn thấu hắn thần thông. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phùng Nguyên lăn mình vài vòng trên mặt đất rồi mới đứng lên, lại thấy Linh Nhi do không tìm thấy hắn nên cầm dao nhỏ chém loạn xạ trong không khí như điên, như dại.
Nghĩ thế, Phùng Nguyên tiến tới trước mặt Linh Nhi, đâm cây kiếm trong tay thật mạnh xuống đất, rồi dõng dạc nói: "Đây là di ngôn phụ thân cô trước lúc lâm chung, muốn ta chuyển lời lại."
Qua hơn khắc đồng hồ, Phùng Nguyên ngừng động tác, không muốn t·ấn c·ông tiếp nữa.
Quả nhiên là thế! Nghi hoặc chưa có lời giải trong lòng Phùng Nguyên, khi hắc y nhân hiện thân đã có được tám thành đáp án, song vẫn phải kiểm chứng thêm đôi chút.
Đối với lời biện minh của Phùng Nguyên, trong tiếng nức nở Linh Nhi nhỏ giọng nói: "Ta biết!"
Phùng Nguyên nhướng mày, Linh Nhi biết thế sao còn nhìn hắn bằng ánh mắt đó? Hay là vì chuyện bị hắn làm nhục...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.