Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Thần quốc ngọc tỷ.
Tuy hắc y nhân không trực tiếp trả lời song đã ám thị rất rõ, Phùng gia không bị diệt môn là vì bọn họ đang nắm trong tay ngọc tỷ.
"Phùng Nguyên, Ôn phủ."
Nhưng không cho nàng rút lại lời đã nói ra, đã nghe hắc nhân đáp: "Càng thân mật càng tốt, có quan hệ xác thịt với hắn là tốt nhất."
Nàng nghi hoặc nhìn lên hắc y nhân thì nghe ông ấy bảo: "Đó là ngọc tỷ thần quốc." (đọc tại Qidian-VP.com)
Linh Nhi chẳng muốn nhiều lời chi thêm nữa, nàng nâng cầm, ngửa cổ lên, mắt nhắm hờ, quật cường nói: "Tôi đã làm trái lệnh chủ công, ông ra tay đi!"
Hắc y nhân không trả lời mà chỉ nói: "Năm đó, Phùng gia tuy lụn bại nhưng không bị diệt môn, bên trong hiển nhiên có ẩn tình."
Nào chỉ làm trái lệnh, Linh Nhi còn ra tay g·iết đồng môn, đẩy thuộc hạ dưới trướng vào đường c·hết, tội nào cũng là tội tử. Thế nhưng, hắc y nhân lại không xuống tay mà ném sang một cuộn giấy.
Linh Nhi nghe hắc y nhân nói càng không hiểu, cái gì người phía sau? Nàng đã chăm sóc, hầu hạ Phùng Nguyên hơn hai tháng, cũng chẳng thấyai tới thăm hỏi hắn dù chỉ một câu, thì lấy đâu ra người phía sau?
Sau đó rút kiếm ra, xoay qua mặt bên kia găm vào đất, lần nữa bảo nàng ta nhìn lại đi, lần này không sai nữa đâu.
Linh Nhi kinh ngạc không thôi, nhưng nàng nghĩ đến một chuyện, liền nói lại: "Phùng Nguyên chỉ là một kẻ đần độn, còn thua cả trẻ lên ba..."
"Thân mật thế nào?" Linh Nhi chỉ thuận miệng hỏi thôi, hỏi xong nàng liền thấy hối hận.
Nhìn không ra cái gì, Linh Nhi ngó Phùng Nguyên, mặt mày hiện rõ ngờ vực, hỏi: "Là ông ấy vẽ sao?"
Hắc y nhân nhìn ra nghi hoặc trên nét mặt Linh Nhi, nhưng ông ta không định giải thích, chỉ nghe ông ấy dặn dò: "Tiếp tục ở lại Ôn phủ, tiếp cận thân mật với tên Phùng Nguyên, không lâu sau những kẻ phía sau sẽ lộ diện."
Phùng Nguyên tò mò bèn tiến tới gần người Ôn Nhất Thiên, chăm chăm nhìn vào thanh kiếm. Thấy Ôn Nhất Thiên bí mật dùng máu vẽ lên mặt kiếm.
Phùng Nguyên coi như hiểu ý đồ của Ôn Nhất Thiên, song lại có một vấn đề khác vẫn không hiểu, ông ta c·hết rồi thì Linh Nhi cùng những người khác dễ gì sống được trước thế vây công của kẻ địch?
"Nào chỉ biết, tai họa của ông ấy đều bắt nguồn từ cái ngọc tỷ này mà ra, đến cả mẫu thân của con..."
Phùng Nguyên còn lưỡng lự hai phương án, bên kia hắc y nhân đã nâng kiếm lên cao, lại không phải là muốn động thủ mà chỉ để tra kiếm vào vỏ, sau đó nói: "An toàn của con bé không cần các hạ lo! Tại hạ thấy các hạ biết thật nhiều, không rõ sư phụ là ai? Là người phương thế lực nào phái đến, ý đồ là chi?"
Nghe thế, hắc y nhân trầm mặc không nói gì thêm, bầu không khí lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
Linh Nhi khẽ cắn môi dưới, hỏi: "Làm sao tìm?"
Sau một lúc, Linh Nhi bảo: "Với thân thủ của ông hoàn toàn có thể cứu ông ấy ra ngoài!"
Chuyện là, khi Ôn Nhất Thiên giật lấy kiếm trong tay Linh Nhi, Phùng Nguyên thấy lạ lạ, bên cạnh ông ta cũng có người mang kiếm sao nhất thiết phải lấy kiếm của Linh Nhi cho bằng được?
Ôn Nhất Thiên đã muốn bí mật để lại di ngôn cho Linh Nhi, hẳn cô phải hiểu mới đúng, thế còn hỏi hắn làm gì?
Đương nhiên, Phùng Nguyên không thể trả lời như thế, chỉ nghe hắn nói: "Bèo nước gặp nhau, cần gì hỏi chuyện gần xa."
"Phùng Nguyên thì liên quan gì đến ngọc tỷ?" Linh Nhi kinh nghi hỏi.
Phùng Nguyên bạo gan đoán rằng, Ôn Nhất Thiên biết hắc y nhân này đang ẩn thân theo dõi, cũng biết bản thân c·hết đi hắc y nhân nhất định sẽ ra tay cứu Linh Nhi, thậm chí có khi còn biết hắc y nhân sẽ ra tay g·iết mình.
Nói xong những lời này Phùng Nguyên toan rời đi thì bỗng hắn thấy ánh mắt của hắc y nhân nổi lên sát ý, kiếm trên tay nâng lên cao hơn so với trước một chút.
Hắc y nhân không cho sắc thái biểu cảm, chỉ nói lại: "Ta chờ con!"
Sau khi Phùng Nguyên bỏ chạy, Linh Nhi và hắc y nhân vẫn giữ nguyên tư thế.
Trong tình thế đó hỗn loạn, nếu không phải hắn tập trung nhìn thì khó lòng phát hiện được động tác lén lút của ông ta.
Phùng Nguyên hiếu kỳ, nhưng người ta đã không muốn nói thì thôi, hắn chẳng có cách cậy mở miệng người ta ra được, chỉ bèn nói một câu: "Ôn Nhất Thiên đã tin tưởng giao con gái cho ông, mong ông đừng phụ lòng cố nhân!"
Linh Nhi trông thấy ánh mắt của Phùng Nguyên, cũng ngoảnh đầu nhìn vào hắc y nhân. Bị hai người nhìn, hắc y nhân không có lên tiếng mà thản nhiên đưa mắt nhìn lại.
Linh Nhi suy nghĩ hồi lâu, rồi mới ngẩng mặt nhìn hắc y nhân, trong mắt nàng giờ toàn tơ máu, run rẩy cất lời: "Rồi có một ngày, tôi sẽ g·iết c·hết ông."
Nói trắng ra Ôn Nhất Thiên vốn không muốn b·ị b·ắt lại lần nữa, đã có ý muốn c·hết, chỉ là còn có lời muốn nói với Linh Nhi nhưng đông người không tiện nói chuyện, bèn sử dụng hư chiêu lấy thân uy h·iếp. Nhìn giống như mở cho mọi người một con đường sống, kì thật bên trong là âm thầm để lại di ngôn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngọc tỷ?" Linh Nhi nhìn lại hình vẽ rồi lại hỏi: "Đưa cho tôi xem làm gì?"
"Nó có ý nghĩa gì?" Linh Nhi cất tiếng hỏi.
Sáu mắt nhìn nhau, gió mang theo hơi sương lành lạnh thổi qua mấy đợi, trung niên hắc y nhân vẫn cố chấp đứng yên tại chỗ, không có ý trả lời.
Phùng Nguyên gật đầu, nói rõ: "Lúc ông ấy dùng thân mình làm con tin, đã lén lấy máu vẽ ra."
Không phải ngươi thừa cơ ta mất ý thức vẽ loạn lên kiếm, rồi giở trò dối trá, hòng thực hiện ý đồ đen tối?
Chỉ khi hắc y nhân lộ mặt, được đích thân trải nghiệm hắc y nhân chân thực lực, hắn liền thông suốt mọi chuyện.
Nói đến giữa chừng, hắc y nhân ngẩng đầu nhìn trời, hồi tưởng lại những ký ức xưa cũ, cả người liền tiều tụy, thở dài lắc đầu: "Đều là vì ngọc tỷ đã hại c·hết mọi người."
Linh Nhi nhanh tay bắt lấy cuộn giấy, chần chừ một lát mới mở ra, chỉ thấy bên trong có vẽ hình một cái chiếc ấn trông rất quen mắt, lại không nhớ là gặp ở đâu.
Nhận ra sự ngờ vực của cô, Phùng Nguyên cúi xuống nhìn, chỉ thấy kiếm cắm nhầm bên rồi, bèn đưa tay lên môi dưới ho hai cái cho đỡ ngại.
Phùng Nguyên biết miệng mình đã đi chơi quá xa, tim đập lên thình thịch. Rất nhanh hắn đã ép mình phải bình tĩnh, bề ngoài vẫn tỏ ra tự tin như thường, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt hắc y nhân, không có ý trốn tránh.
Phùng Nguyên bị hỏi không có lập tức trả lời, chỉ chấp tay ra sau lưng, làm thành bộ dáng thần bí, nhìn qua trung niên hắc y nhân.
Dứt lời Nguyên chấp tay: "Cáo từ!" Rồi thi triển ra Tiềm Long Thuật ẩn thân, một mạch chạy, không dám nán lại đây thêm phút giây nào nữa.
Ngay khi Phùng Nguyên còn đang suy nghĩ thì phi tiêu đã phóng tới đoạt mạng Ôn Nhất Thiên. Thế là hắn liền nghĩ thông suốt, chỉ cần Ôn Nhất Thiên c·hết, Linh Nhi nhất định sẽ lại gần, đến khi đó ông ấy có thể trả lại kiếm được rồi.
Phùng Nguyên hướng tay chỉ về thanh kiếm đang cắm ở trên mặt đất, bảo nàng nhìn. Chỉ là Linh Nhi vừa nhìn xuống đã liền ngước lên, một đầu đầy chấm hỏi.
Qua một hồi, Linh Nhi lên tiếng hỏi: "Tại sao ông lại phái tôi đi, rõ ràng ông biết tôi không thể nào xuống tay?"
Thật ra, hắn cũng chẳng biết nó có nghĩa gì, hắn chỉ là người ngoài, vô tình bị cuốn vào đống rắc rối này thôi, lấy đâu ra mà hiểu cho được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Coi như thay Ôn Nhất Thiên nói ra những lời cuối cùng trước khi c·hết, cũng là hoàn thành lời hứa của hắn đối với ông ấy.
Hắc y nhân không phủ nhận, với năng lực của ông đúng là có thể cứu người an toàn ra ngoài, nhưng có ích gì khi chủ công đã có lệnh g·iết, cứu được ra rồi cũng không sống nổi, vậy thà không cứu còn tốt hơn.
Phùng Nguyên nghe thế thì muốn trả lời, sư phụ của ta là hệ thống, là phương thế lực của hệ thống, cũng là hệ thống phái ta tới. Còn hệ thống tên gì, thật có lỗi đến cả ta cũng không biết.
"Là tôi g·iết hắn." Linh Nhi chen ngang vào lời của hắc y nhân.
Nghe phải quan hệ đến xác thịt, Linh Nhi cúi đầu trầm mặc, hắn y nhân thấy thế lên tiếng khuyên nhủ: "Đây là con đường sống duy nhất mà con có thể đi, phải biết trân trọng."
Sau đó ông ta đi tới chỗ cây kiếm còn đang cắm trên mặt đất, nhìn vào hình vẽ bằng máu trên thân kiếm, nghiêm túc nói: "Đây có lẽ là manh mối liên quan đến vị trí của ngọc tỷ, Nhất Thiên để lại manh mối này cho con, chắc là có dụng ý riêng chỉ mình con mới hiểu được, con có thể dựa vào đây để điều tra." (đọc tại Qidian-VP.com)
Linh Nhi nghe Phùng Nguyên nói đến di nguyện của Ôn Nhất Thiên thì ngừng khóc, ngẩng mặt nhìn y, ánh mắt như muốn hỏi, di nguyện gì?
Câu này như một lời khẳng định, lại như một lời quở trách.
Nếu như phán đoán của hắn không sai, thì có thể thấy được hai người bọn họ rất hiểu nhau, hẳn là bạn hữu tâm giao, nên mới nói ra những lời trên.
Thấy cảnh này Phùng Nguyên mới vỡ lẽ, Ôn Nhất Thiên lấy kiếm trên tay Linh Nhi là vì muốn để lại cho Linh Nhi một cái ám hiệu. Chỉ có điều hắn lại không rõ, trong hoàn cảnh sắp bị binh lính bắt giữ, Ôn Nhất Thiên sẽ trao thanh kiếm lại cho Linh Nhi như thế nào đây?
Chương 16: Thần quốc ngọc tỷ.
Tất nhiên, câu này nàng chỉ nghĩ trong bụng, không có nói ra thành lời.
"Ta biết! Ta chỉ muốn cha con hai người được gặp mặt nhau lần cuối. Ta cũng biết con sẽ không hạ thủ nên đã phái Tiểu Lý đi theo, nhưng lại không thấy hắn đi ra ngoài cùng con, xem ra là con đã..."
"Ý của ông là phụ thân biết vị trí ngọc tỷ thần quốc sao?"
Linh Nhi nhìn vào thanh kiếm trước mặt, lưỡi kiếm dính máu, phần mặt kiếm gần chỗ chuôi cũng có v·ết m·áu, nhưng v·ết m·áu này là có người cố tình vẽ lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nhiệm vụ mới của con là bằng mọi giá tìm cho được ngọc tỷ."
"Hắn không được, nhưng người phía sau hắn có thể."
Nàng chăm chú quan sát, thấy đây giống như một chữ lại không phải chữ, trước sau có ba gạch ngang, ngắn dài khác biệt, còn có thêm một đường gạch dọc đi qua chính giữa ba đường trên.
Nếu như Linh Nhi không hiểu thì chắc hắc y nhân kia hiểu, nên hắn mới đưa mắt nhìn sang.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.