Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Quay thưởng hệ thống xảy ra điều bất thường.
Nhâm nhi hết chén trà này đến chén trà khác, hệ thống vẫn không có thay đổi. Phùng Nguyên tiếp tục cố chấp chờ, cho đến khi uống hết nước trong ấm, hắn khi này mới chấp nhận sự thật, đêm nay coi như công dã tràng, cái gì cũng thành không, hệ thống đã đem vật phẩm của hắn nuốt mất rồi.
Còn nữa sao? Từ Thạch lắc đầu, vội bẩm: "Thứ cho tội thần không biết!"
"Chủ công nói phải, là thần hồ đồ."
Nữ Đế thoáng ý trêu ghẹo Từ Thạch một chút thôi, rất nhanh đã thu liễm điệu cười trên môi, nghiêm túc hỏi rõ: "G·i·ế·t hắn có bao nhiêu thành nắm chắc?"
Có điều nghĩ kỹ lại thì thấy không có gì lạ, vật phẩm trước sau trong bảng quay thưởng không có đổi mới, quay trúng trùng vật phẩm cũng là lẽ đương nhiên.
Khi đó còn đang bận đủ chuyện linh tinh nên hắn không có ngay lập tức lựa chọn, muốn chờ đến lúc thảnh thơi rồi mới quay thưởng, tận hưởng thành quả chân chính bản thân cực lực làm ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe Nữ Đế hỏi, Từ Thạch ngờ vực cẩn trọng hỏi lại: "Tên đó không phải người do chủ công phái tới?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tội thần không có mệnh lệnh của chủ công đã giao trọng trách tìm kiếm ngọc tỷ cho Tử Linh."
"Ông đi tập hợp tất cả mọi người lại, chuẩn bị sẵn sàng, thời thế sắp biến đổi rồi."
Đừng bảo hắn đa nghi, vừa rồi hắn cũng đa nghi mà dụ được một tên hắc y nhân ra đó thôi. Nhưng lần này xem ra hắn nghĩ nhiều, chứ lấy đâu lắm cao thủ không có chuyện gì làm cứ thích bám theo sau hắn như vậy.
"Còn gì nữa?"
"Không phải!"
Khi xưa ngồi không hệ thống cũng đem đồ đến tận tay, lòng Phùng Nguyên bất an, tâm không yên. Cứ có cảm giác bản thân đã làm chuyện gì đó xấu xa, chỉ là lần này khác biệt, hắn đã có thể an tâm nhận đồ. Huống hồ vật phẩm hệ thống cho đều là thứ tốt, làm hắn càng thêm mong mỏi.
Từ Thạch vội thưa: "Tội thần đáng c·hết! Tội thần tự tác chủ trương, xin chủ công trách tội!"
Nữ Đế ngồi trước gương, cả người thả lỏng, người hơi nghiêng qua một bên, một tay chống cầm, một tay che miệng ngáp dài một hơi, bộ dáng uể oải, lên tiếng bảo: "Tự tác chủ trương những gì, nói rõ từng cái một!"
Lại qua một lúc, Nữ Đế cất tiếng hỏi: "Có biết tại sao bản tọa làm thế hay không?"
Kim quay thưởng xoay rồi lại xoay, dưới ánh mắt tràn đầy hy vọng của Phùng Nguyên, cây kim dừng lại ở ô màu trắng, đề tên Hắc Y Vũ Dạ.
Phùng Nguyên chạy men theo bờ sông, khi thấy đã chạy đủ xa hắn liền giải trừ Tiềm Long Thuật, đứng thẳng người, phất tay áo chấp ở sau lưng, bụng hóp vào, cất tiếng hô to: "Ra đi!"
"Kinh đô hiện tại đang rất hỗn loạn, là cơ hội cho chúng ta phản công. Ông nên nhớ rõ, không nên vì chuyện tư mà làm ảnh hưởng đến đại sự." Nữ Đế lên tiếng nhắc nhở.
Từ Thạch nhớ lại lúc giao thủ với tên kia, suy xét cẩn trọng, đáp: "Người này thân pháp quỷ dị, nếu một lòng muốn chạy, thần không làm gì được."
Không chút chần chừ, hắn lại giở trò cũ, làm giống như lần đi ra mà tiến vào, có điều lần này không có ôm theo Linh Nhi nên Tiềm Long Thuật không bị ảnh hưởng, nhảy lên nhảy xuống cũng thoải mái tay chân.
"Về phần Tử Linh, ông làm không sai, cứ giao trọng trách tìm ngọc tỷ cho nàng ta đi."
Bất quá, có cái gì khó cứ để hệ thống lo, có chuyện muộn phiền cứ cho hệ thống giải quyết. Thế là hắn bèn mở hệ thống ra, qua vài đường thao tác cơ bản, lần nữa cầm trong tay Tự Khuyết.
Cứ thế thời gian dần trôi qua, Nữ Đế vẫn không biết mệt mà tiếp tục gõ, nhưng Từ Thạch ở dưới đã căng thẳng đến cực độ, đầu đã đầy mồ hôi.
Phùng Nguyên lần nữa ẩn thân, rời khỏi rừng, quay về Ung thành, khi nhìn bức tường cao trước mắt, hắn thật đau đầu, không biết làm sao đi vào đây?
Sau đó, ông ta cẩn thận cất tiếng thăm dò: "Viện binh đến quá nhanh, trong đó còn có Tứ Sát Thiên Sứ, thủ hạ thân cận của Hoắc Cường góp mặt, xem ra trong nội bộ của chúng ta có nội gián. Chủ công thấy cần hay không cần thanh lý lại nội bộ một lần cho sạch sẽ?"
Chỉ hận không thể lập tức đào cho mình một hố trốn xuống cho đỡ nhục, đến chừng này tuổi đầu rồi còn bị một đứa nhóc gạt, còn để cho chủ công cười nhạo, thật là nhục nhã quá mà.
Phùng Nguyên thấy hệ thống có vấn đề thật không nhỏ, hắn dù xơi một mạng của Ôn Nhất Thiên phần nhiều ăn may, song trắc trở bên trong cũng đâu có ít, làm sao mà bỏ lượt quay cho được.
Qua thêm một lúc, vẫn là không có người đáp lời, khi này Phùng Nguyên mới dám thả lỏng người, thở ra một hơi dài.
"Vâng!"
Phùng Nguyên bắt đầu lo lắng, hắn không tin vào mắt mình, bèn kiểm tra thêm một lượt trong túi vật phẩm. Cuối cùng như cũ, chẳng có vật phẩm nào khác được thêm vào.
Từ Thạch dập đầu, thưa: "Tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai."
Lúc ăn hôi được một mạng của Ôn Nhất Thiên, hệ thống đã báo hoàn thành nhiệm vụ. Tuy nhiên khác với trước kia, lần này hệ thống không có ngay lập tức hiện ra bảng quay thưởng, mà xuất hiện một cái bảng nhỏ gồm hai lựa chọn gồm quay thưởng và bỏ lượt.
Phùng Nguyên ẩn ẩn có dự cảm bản thân đã bị hệ thống chơi một vố. Ấy thế, mang theo tâm lý cầu may, Phùng Nguyên cho rằng hệ thống chỉ là đưa đồ đến chậm một chút, nên hắn quyết định thức trắng đêm nay để chờ.
Theo Từ Thạch thấy, tên kia ngoài thân pháp quỷ dị, lúc ẩn lúc hiện, đến cả ông cũng không nắm rõ được hành tung ra thì những thứ khác chỉ tính là tạm được, một kiếm đoạt mạng coi như rất xem trọng rồi.
Lúc này, đột nhiên Nữ Đế ngừng gõ, lên tiếng chất vấn: "Tại sao không g·iết tên hận kia?"
Thấy thế Phùng Nguyên nhấn vào biểu tượng Hắc Y Vũ Dạ, xem có hay không sai biệt. Thế nhưng không có, lấy áo choàng ra khỏi, ô biểu tượng liền hóa đen, nhấn thêm cái nữa liền bị thu vào. Mọi thứ hoàn toàn giống như trước kia, không có biến đổi.
Nữ Đế ngồi trước gương mải mê chảy tóc, đối với lời của Từ Thạch hờ hững như không nghe, không thấy.
"Nếu không muốn chạy đâu?"
"Tội thần ngu muội." Từ Thạch cúi đầu sát đất, thưa.
Mất nửa ngày trời, Phùng Nguyên vẫn đứng nguyên một tư thế song lại chẳng có ai lên tiếng đáp lời, dù vậy hắn vẫn cố chấp tiếp tục hét lớn: "Ra đi! Đừng trốn tránh làm điều vô ích."
Lăn qua lăn lại trên giường hắn càng thêm bực tức, chẳng muốn nằm nữa bèn vọt xuống, đi tới bên bàn, rốt một ly trà rồi ngồi nhâm nhi từng chút một, thưởng thức trà ngon để g·iết thời gian.
Trong lúc Phùng Nguyên tức giận chửi bới, ở một nơi khác, hắc y nhân mà Phùng Nguyên cho là siêu cấp cao thủ có thể tùy ý g·iết y, giờ đang quỳ trước một nữ nhân, bẩm lại toàn bộ sự việc diễn ra trong đêm nay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau một màn nhảy tường thành đầy kích thích, Phùng Nguyên lẻn về Ôn phủ, rón rén tiến vào gian phòng thân quen.
Nói xong, Từ Thạch đầu cúi gầm đầu chờ chủ công mệnh lệnh.
Càng nghĩ máu trong người Phùng Nguyên cứ như mắc nghẹn tại ngực, thiếu chút nữa đã phun ra ngay tại trận. Hắn bực bội thầm mắng xối xả mười tám đời tổ tiên sư hệ thống c·h·ó má cho hả giận.
Từ Thạch nhất thời ngẩn người ra, ông ta thấy tên hận đó xuất hiện cứu người quá đúng lúc, lại đối với bí mật năm xưa hiểu rõ mồn một, như là ta biết hết thảy, Còn có cả thần thái tự tin tuyệt đối kia, làm ông cứ ngỡ hắn là do chủ công phái tới, ai dè không phải.
Nói là gần kết thúc là bởi vì hắn còn một chuyện cuối cần làm, cũng là chuyện hắn mong chờ nhất, đó chính là quay thưởng.
Chính là biểu thị, bảo hắn có thể bỏ qua lượt quay thưởng này.
Ban đầu Phùng Nguyên hơi kinh ngạc, trước giờ quay thưởng làm gì có chuyện quay ra trùng một vật phẩm.
Mất một lúc lâu, sau khi Nữ Đế chải xong mái tóc óng mượt của mình, tay khẽ đặt nhẹ chiếc lược gỗ xuống bàn, mới thản nhiên nói: "Thông tin bị lộ là do bổn tọa cho người tiết lộ."
Trút bỏ toàn bộ trang bị trên người xuống, Phùng Nguyên ngả lưng lên giường, nằm dài thư giãn, hưởng thụ những phút giây quý báu của đời người, cứ thế một đêm cực nhọc coi như gần kết thúc.
Nghe thế, Từ Thạch lập tức khấu tạ, hô to: "Thần cảm kích ân trạch của chủ công."
Nói đúng hơn, hệ thống đã can thiệp vào quay thưởng, cho hắn quay trùng vật phẩm, từ đó lấy lý do đã có vật phẩm ở trong túi mà không cho đồ xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Suy nghĩ thoáng ra một chút, tâm tình Phùng Nguyên liền trở lại vui vẻ, bất quá khi y mở túi vật phẩm, nhìn vào trong đó liền vui không nổi.
Bên trong túi vật phẩm thế mà chỉ có một tấm áo choàng ngoài ra không có thêm cái áo nào khác, trên hình biểu tượng cũng chẳng có ghi đè số một hay số hai.
Chẳng qua không có vật phẩm mới, Phùng Nguyên hơi tiếc, nhưng nghĩ tới sẽ có thêm một cái áo choàng, lâu lâu đem ra thay đổi, hoặc mang hai cái cùng một lúc để tăng sức phòng hộ hắn thấy cũng tốt, chỉ cần chuyến này không phải công cốc là được.
Nữ Đế nghe thế gật đầu hài lòng, nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: "Chuyện ông tự tung tự tác bổn tọa không muốn có lần sau."
Nghe Nữ Đế nói thế, Từ Thạch cúi đầu càng thấp hơn, không dám có ý kiến.
Phùng Nguyên biết hệ thống cực kỳ âm hiểm, song không ngờ nó lại âm hiểm đến cỡ này, càng là không ngờ nó chơi như thế bẩn bựa.
Tội Linh Nhi đáng phải c·hết, giờ có câu này của chủ công tính mạng Linh Nhi coi như được tạm giữ, chỉ cần tìm được ngọc tỷ là có thể đoái công chuộc tội, thậm chí có thể ghi thêm một phần công trạng.
"Nhất kiếm đoạt mạng" Từ Thạch tự tin trả lời.
Chương 17: Quay thưởng hệ thống xảy ra điều bất thường.
"Tội thần tự ý để Tử Linh chỉ huy đoàn người xông vào ngục giam, làm r·ối l·oạn kế hoạch." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nữ đế như đọc được suy nghĩ của Từ Thạch, bất chợt che miệng khẽ cười, cố ý châm chọc nói: "Ông bị hắn gạt."
"Còn gì nữa?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.