Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Ôn Nguyệt Mai tâm tư.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Ôn Nguyệt Mai tâm tư.


"Con... Con..." Ôn Nhất Thiên tay run run chỉ về phía Nguyệt Mai, khí huyết tích tụ, giận càng thêm giận, cuối cùng lấy tay che miệng ho khan không dứt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyệt Mai nhất nhất không chịu nghe theo, Ôn Nhất Thiên lại che miệng ho, nhưng lần này có ho tới rát cổ họng Nguyệt Mai vẫn khăng khăng lắc đầu.

Nghĩ thế, Ôn Nguyệt Mai định đẩy cửa, chỉ duy đầu ngón tay khi chạm đến cánh cửa căn phòng đó thì khẽ run lên một chút. Chỉ cần đẩy cánh cửa này ra, bước vào bên trong sẽ gặp được y.

"Con còn lại dám nói đến cái này, hỏi thử xem có thê tử nhà gia giáo nào lại như con không, bỏ mặt trượng phu một mình cùng với thị nữ, còn bản thân sống trong hoa lầu gác nguyệt. Chuyện nếu đồn ra, Ôn gia nhục mặt với thiên hạ!"

"Phụ thân... Cái này không được. " Ôn Nguyệt Mai nhăn mặt, nhất định không chịu.

Mặt ngoài thì nàng tỏ vẻ tủi thân, lộ vẻ oan ức mà nói: "Là do hắn s·àm s·ỡ nữ nhi. Nữ nhi mới tự vệ, ra tay nặng một chút xíu."

Nghe Ôn Nhất Thiên kể tội, Nguyệt Mai thầm hận mấy tên hạ nhân nhiều chuyện, nghĩ bụng lát nữa sẽ trừng phạt bọn họ. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Không có! Sao cha lại nghe hạ nhân nói con bẻ gãy tay của Phùng Thiện. Phùng Thiện dù gì cũng là em chồng của con. Con làm vậy còn ra thể thống gì nữa."

Nhìn con gái chạy đi, Ôn Nhất Thiên phiền muộn thở dài, chỉ trách ông ta đã quá nuông chiều con bé nên mới sinh ra cái thoái ngang bướng, thích gì làm nấy, nói gì cũng không nghe, với tính nét đó thật là khó để khống chế!

Nàng tiếp tục vỗ lưng phụ thân, phát hiện trên đầu phụ thân nhiều thêm mấy sợi tóc bạc, lòng nàng chua sót, sau cùng nhún nhường, gật đầu đáp ứng: "Mai con đón y về phòng."

Nguyệt Mai rời khỏi thư phòng, lòng buồn bực đi lang thang trong phủ. Nàng càng nghĩ càng thấy thương tâm, tương lai sau này của mình thật tối tăm, vô định.

Nghe Ôn Nhất Thiên nhắc đến Phùng Nguyên, Nguyệt Mai liền thấy tức giận, bèn cãi lại: "Nữ nhi không chịu! Phụ thân khi đó lừa nữ nhi, nói tên Phùng Nguyên chỉ là giả ngốc, nhưng có ai như hắn giả ngốc tài tình, giả hết mười mấy năm trời kia chứ?"

Đến nơi, nàng thấy trong gian phòng vẫn còn ánh đèn đang tranh nhau chiếu sáng với nắng vàng ban mai, lòng thầm nghĩ phụ thân lại suốt đêm không ngủ sao thì bỗng mí mắt giật giật, như có điều chẳng lành sắp xảy đến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tất nhiên cũng có đôi lời nhắc nhở với hạ nhân, hầu hạ ba mẹ con này cho cẩn thận, để bọn họ hiểu rõ nhân gian khốn cảnh không lối thoát, địa ngục trần gian chẳng ở đâu xa.

Nguyệt Mai bị tiếng vỗ bàn làm cho giật mình, trái tim nhỏ lúc lên lúc xuống, nhưng nàng không phục với lời của phụ thân, giọng rưng rưng đầy nỗi đau thương, nói lại: "Nữ nhi bị người khi phụ, phụ thân không những không bênh vực nữ nhi, còn đi nói giúp cho người ngoài."

Thế là nàng mang theo nỗi niềm nghi hoặc, khoác lên tấm áo mỏng, đi ra ngoài, dọc theo đình viện đi đến thư trai.

Sau đó, nàng giơ tay lên, đưa ngón trỏ lại gần ngón cái, thấy kẻ hở vẫn còn to nên ép xuống thêm nữa, đến khi chỉ để lại một kẻ hở cực nhỏ mới ngừng, biểu thị ý tứ chỉ có một chút xíu như vậy mà thôi.

Ôn Nhất Thiên được nước lấn tới, lại dặn dò: "Cả ba mẹ con Lê Liễu Thiền con cũng đưa lên nhà chính đi. Con có ý trừng phạt, để họ ở nhà bếp lo chuyện bếp núc, cha cũng không phản đối. Nhưng không nên làm quá, dù gì cũng là mẹ chồng con, nếu đồn ra ngoài không chỉ thanh danh của con bị bêu xấu, mà danh dự Ôn gia cũng sẽ bị ảnh hưởng."

"Phụ thân... người... người thật quá đáng!"

Ôn Nhất Thiên thấy thế cả giận, vỗ bàn: "Người ta chỉ lỡ đụng vào con một cái, con đã nói người ta s·àm s·ỡ, đánh đến nông nỗi này. Nếu đúng là s·àm s·ỡ thật, con có phải muốn đ·ánh c·hết người ta hay không?"

"Ai dám truyền, ai dám khinh. Phụ thân người nghĩ quá nhiều, Ôn gia ta hùng bá Ung thành, nữ nhi út nữ nên gả cho người có học thức uyên thâm, nhân độ đức nghĩa. Nếu không thì cũng phải tướng mạc sa trường, hùng dũng tứ phương mới là không nhục mặt. Ai lại như người, đem con gái gả tới phường khố rách áo ôm, ăn nhờ ở đậu, còn đem chàng khờ thiên hạ xem làm rể quý, đó mới thật căn nguyên Ôn gia nỗi nhục."

"Nữ nhi tin tưởng!"

Ôn Nhất Thiên không cho là thế, nói: "Mắt nhìn người của cha không sai đâu, con không nên để vẻ bề ngoài đánh lừa."

Nguyệt Mai ngoài miệng nói thế, trong lòng không cho là vậy, gả cho một kẻ ngốc thì làm gì có tương lai mà nói, nhưng không để phụ thân thêm tức sinh bệnh, nàng chỉ có thể thuận ý gật đầu.

Ôn Nguyệt Mai hoảng hốt chạy lại vỗ vào lưng phụ thân, miệng không ngừng nói: "Xin phụ thân bớt giận... phụ thân bớt giận, là nữ nhi sai."

Sau hôn lễ mấy hôm, Phùng Thiện chạy tới tìm nàng, tưởng đâu có chuyện quan trọng, ai dè gã dùng lời lẽ đê hèn làm nhục nàng phẩm hạnh, còn quá đà đụng chạm thân thể, ý đồ bất chính quá ư hiện rõ.

Ban đầu nàng chẳng muốn cưới Phùng Nguyên, nữ nhân nào không muốn lang quân tương lai hào hoa phong nhã, tài hoa xuất chúng, ai lại thích gả cho một kẻ khù khờ.

Mở cửa tiến vào, Nguyệt Mai chỉ thấy một thân ảnh gầy gò đang ngồi thất thần nhìn ly rượu bằng phỉ thúy trong tay, đối với nàng không nói, không rằng.

Ôn Nguyệt Mai suy nghĩ vu vơ, không biết từ khi nào đã đến hậu viện.

"Vây sao?" Ôn Nhất Thiên không vui, nhìn chằm Nguyệt Mai.

Nguyệt Mai thoáng do dự, lắc đầu: "Nữ nhi không có."

Nhưng thói đời là thế, đâu có được thuận theo ý người, sống trong nhung lụa cũng có cái khổ của sống trong nhung lụa, không chỉ mất đi sự tự do của một con người bình thường nên có, mà đến cả tướng công cũng không thể tự mình chọn lựa.

Từ lâu khi nàng hiểu chuyện đã biết, bản thân sẽ có một ngày phải gả đi, sẽ vì gia tộc lớn mạnh mà trở thành công cụ liên hôn.

Thấy trò này không còn hiệu quả, Ôn Nhất Thiên không kiên nhẫn nói: "Không đến lượt con ở đây cãi lại, cha sẽ cho người đón họ lên, con chỉ cần biết như vậy là đủ."

Thấy phụ thân đã quyết ý, không thể khước từ, Ôn Nguyệt Mai chỉ biết dậm chân, mắt điểm lệ quang chạy ra ngoài.

Ôn Nhất Thiên cầm lên ly rượu, khẽ lắc tay, nhìn dòng nước đang xoay tròn, ánh mắt hiện lên đầy mưu toan, sau một lúc đưa ly rượu lên miệng, nhấp một hơi uống cạn.

Khi nàng ý thức được liền dừng bước, muốn quay về phòng mình lại bất giác nghĩ tới phòng Phùng Nguyên cách đây cũng không xa, bèn quyết định đến thăm vị tướng công mới vỏn vẹn gặp hai này, xem thử tròn méo đến nay thế nào.

Chương 18: Ôn Nguyệt Mai tâm tư.

Đối với loại d·â·m ô thành thói, Ôn Nguyệt Mai không thể tiếp tục nhịn nhục, thế là động thủ bẻ gãy tay Phùng Thiện, đồng thời đuổi xuống khu bếp, là đuổi ba mẹ con Lê Liễu Thiền xuống bếp, để bọn họ cùng hạ nhân ở đó tự sinh tự diệt.

"Đã vậy con đừng ngang bướng nữa, đón Phùng Nguyên về phòng đi, đừng để hiền tế quanh quẩn ở mãi khu nhà dưới, hạ nhân sẽ sinh dị nghị."

Do có điều chột dạ, Ôn Nguyệt Mai không dám gây phiền nhiễu đến phụ thân, chỉ cẩn thận đóng cửa lại, lẳng lặng đứng đó chờ.

Qua một lúc, Ôn Nhất Thiên dứt cơn ho, nhìn lên Ôn Nguyệt Mai thở dài, cất tiếng khuyên nhủ: "Nguyệt Mai! Con phải tin cha, tương lai rồi con sẽ hiểu, tất cả điều cha làm đều là vì con, đều là vì gia tộc."

Ôn Nguyệt Mai nghe đón Phùng Nguyên về phòng, nghĩ thôi đã thấy khó chịu, suốt ngày thấy một tên ngốc, ngu ngơ lẽo đẽo theo sau thì làm sao sống nổi, chỉ là khi Nguyệt Mai định lên tiếng từ chối thì Ôn Nhất Thiên bên này lại bắt đầu lên cơn ho.

Hít một hơi dài, lấy hết can đảm, Ôn Nguyệt Mai đẩy cửa ra, chỉ thấy bên trong Phùng Nguyên đang ngồi ở trên ghế, lưng người thẳng tấp, mắt có quầng thâm nhưng khí thần vững chãi. Miệng khép mở, từ khẩu hình xem tới là đang chửi rủi một ai đó, khi nghe thấy tiếng động liền liếc mắt nhìn qua, ánh mắt sắc bén không giống như trước kia đờ đẫn.

Ôn Nhất Thiên không hài lòng, bảo: "Hôm nay đón."

Đi tới cửa phòng Phùng Nguyên, Ôn Nguyệt Mai định gõ cửa, nhưng rồi nàng khẽ cười tự giễu, một tên ngốc như hắn thì có gõ cửa hay không có gì đâu khác biệt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chẳng biết là đã qua bao lâu, hai cha con cứ một ngồi một đứng, cuối cùng Ôn Nhất Thiên đặt ly rượu xuống, nhìn về Ôn Nguyệt Mai mà hỏi: "Nguyệt Mai! Con có gì muốn nói với lão già này không?"

Ôn Nguyệt Mai lắc đầu, dẹp đi những ý nghĩ bâng quơ, nàng vén áo nâng tay định gõ cửa, nhưng còn chưa kịp gõ đã nghe bên trong vọng ra âm thanh: "Con vào đi!"

Nhớ ngày đó nàng cũng muốn giữ lễ nghi, đối với ba mẹ con Lê Liễu Thiền hiền dịu, nói năng cẩn trọng. Cho dù bên ngoài bọn họ cáo mượn oai hùm, cũng ngó lơ không quản.

"Vâng!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Bây giờ, lại bảo nàng đón ba mẹ con Lê Liễu Thiền đó lên khu nhà chính, nàng nhất quyết không đồng ý.

Nàng đúng là sợ gặp Phùng Nguyên, hay chính xác hơn là sợ phải đối mặt với hiện thực khắc nghiệt.

"Ai là người ngoài? Con nên nhớ bây giờ con là con dâu của nhà họ Phùng, là thê tử Phùng Nguyên." Ôn Nhất Thiên nhăn mày đính chính.

Đối với khù khờ Phùng Nguyên nàng vì phụ thân mà có thể nhẫn, còn ba người kia một cái nhìn thôi cũng thấy ghê tởm.

Ai ngờ, nàng nhúng nhường một bước ba mẹ con họ lại tiến thêm một bước.

Nàng xưa kia từng ước mơ có thể cùng lang quân sáng thưởng hoa, đêm ngắm nguyệt, tự do tự tại làm những điều bản thân thích.

Ôn Nguyệt Mai tỉnh giấc còn đôi chút mơ hồ nghe không rõ, nên hỏi thêm lần nữa, vẫn là câu đó gấp qua thư phòng, gia chủ đang chờ.

Bất quá sự thật vẫn luôn là sự thật, sẽ không vì nàng mà biến đổi!

Ai có ngờ được, phụ thân lại tìm tới cho nàng một kẻ đần độn. Dù nàng khi đó khăng khăng từ chối, rồi cũng phải khoác lên mình bộ hỷ phục. Biết phụ thân nói lời dối gạt, nàng vẫn hy vọng rằng tên kia chỉ là giả đần cho đời mình về sau bớt khổ.

Mặc dù nàng không muốn, chỉ là thân nữ nhi không thể làm khác, ngoài mong đợi phụ thân tìm cho nàng một đấng lang quân như ý ra thì chẳng biết làm gì hơn.

"Phụ thân xin đừng lừa nữ nhi ngu muội! Nữ nhi đã cho Linh Nhi theo hầu gã đó, một mực theo dõi không thấy dị thường, rõ ràng chân thực ngốc tử không hơn không kém, đâu có như người nói kẻ tài trí đội lớp ngu nhân."

Thấy ánh mắt này, Ôn Nguyệt Mai như thấy được ánh sáng trong đêm tối, một ý nghĩ lớn mật chợt lóe lên trong đầu nàng.

Sáng sớm tinh mơ, mặt trời đầu thu mới tang tảng chiếu rọi, Ôn Nguyệt Mai ở trong phòng đang ngủ thì nghe hạ nhân gõ cửa, bảo với nàng phụ thân có lời truyền gọi, mau sang thư phòng gặp mặt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Ôn Nguyệt Mai tâm tư.