Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Phùng Nguyên biến mất.
Quả là người phụ nữ thông minh, một câu liền hiểu ý. Đáng tiếc thay hắn không có diễm phúc chiếm hữu.
Trong bóng đêm, một đôi mắt đen láy đầy âm trầm đang nhìn về mỹ nhân ôn nhu như ngọc đang ngủ trên giường. Nữ nhân chỉ khoác trên mình một lớp lụa mỏng, từng tất da thịt mượt mà khi ẩn khi hiện như đang khiêu khích người nhìn, khiến cho chủ nhân đôi mắt đó phải nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"Chàng không muốn gặp thì thôi, ngủ đi!" Ôn Nguyệt Mai đáp lời.
Ôn Nguyệt Mai ngừng lại, đắn đo đôi chút rồi mới nói tiếp: "Nhưng nỗi lòng nữ nhân thiên hạ tuy nhiều lại đâu có khác biệt, đều muốn lang quân xuất chúng hơn người để có ngày nở mày nở mặt. Mong chàng thứ cho th·iếp ích kỷ, không thoát khỏi nữ nhân phàm tục tâm tư, mong mỏi một ngày chàng có thể lộ rõ tài năng."
Hiện tại Ôn Nguyệt Mai đã nói đến thế, rõ ý muốn hắn không cần tiếp vờ vịt.
Đứng trước giữa hai lựa chọn tiếp tục giả bộ hay lộ chân diện mục, Phùng Nguyên suy xét rất nhanh đã phủ định ý nghĩ lật ngửa bài. Dù gì qua đêm nay hắn cũng sẽ đi, sao còn tạo thêm hy vọng phù phiếm cho nữ nhân trước mặt.
Phùng Nguyên không quan tâm, mắt nhắm hờ lại thì nghe Ôn Nguyệt Mai hỏi: "Hồi sáng th·iếp đã đón ba mẹ con Lê Liễu Thiền lên nhà chính, sắp xếp ở gian phòng phía đông. Sáng mai chàng có muốn đi vấn an bà ta hay không?"
Nói tới nói lui, Ôn Nguyệt Mai cũng chỉ muốn dụ hắn mà thôi. Chỉ có điều nữ nhân này chơi tâm kế dụ hoặc quá mức non nớt.
Nhân sinh huyền ảo, Phùng Nguyên thật thán phục. Mới đây thôi hắn còn không tin hệ thống, nhất mực muốn để đồ ở ngoài. Ngờ đâu thế sự chuyển biến, hắn chẳng thoát nổi vận mệnh phụ thuộc, coi như chiều giờ khác nào làm chuyện vô bổ, nghĩ tới càng thấy mình nực cười.
Ôn Nguyệt Mai nằm ở trên giường, như nghĩ chuyện gì đó, nói: "Mai th·iếp sẽ cho người qua dọn phòng chàng, từ giờ chàng cứ ở lại luôn nơi đây."
Phùng Nguyên nghe rõ bên trong ẩn ý, nếu hắn đây xứng đáng thì sẽ khác biệt, Ôn Nguyệt Mai sẽ trao thân cho hắn.
Nhưng để đến vấn an bà ta hắn không làm được, chẳng phải giận hờn gì, chỉ đơn thuần bà ta là người tiếp xúc với Phùng Nguyên lâu nhất, có thể sẽ nhận ra hắn không phải là Phùng Nguyên trước kia, nên vội vờ ra bộ mặt sợ hãi, giọng run rẩy nói : "Di nương rất đáng sợ."
Thế nhưng, mọi chuyện chẳng còn quan trọng nữa, chỉ cần hắn rời khỏi Ôn gia thì mọi âm ưu thù địch gì cũng chẳng dính líu tới thân.
Bất quá, Ôn Nguyệt Mai cũng thật không đơn giản, sự nhạy bén cùng cặp mắt tinh tường của cô ta cũng thật đáng gờm, chỉ với một ánh nhìn bình thường không ai chú ý, không ngờ lại bị cô ta nhòm thấu ra hư thực.
Chương 24: Phùng Nguyên biến mất.
Ý tứ Nguyệt Mai tuy rõ, có điều Phùng Nguyên không định đáp ứng, vẫn tiếp làm kẻ khờ có gì không tốt, cây cao gió cả có gì tốt đâu, làm kẻ ngốc nhìn thiên hạ quấn vào thói đời hư thực mà khổ hạnh không tốt hơn hay sao?
Nguyệt Mai nghĩ rằng Phùng Nguyên đã đi ra ngoài trước, nên chẳng có nghĩ nhiều, bước ra khỏi phòng thì đã thấy xung quanh có mấy tên gia đinh cầm theo v·ũ k·hí, đứng trước cửa canh chừng.
"Vâng! Thần tiên tỷ tỷ." Phùng Nguyên đáp.
Chỉ có điều, chạy đến giữa ngã ba đường, Phùng Nguyên lại chẳng biết phải đi đường nào mới phải, cũng chẳng biết về sau phải sống như thế nào đây? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tất nhiên, Phùng Nguyên chẳng muốn xuống, nhưng đâu thể kháng cự. chỉ thấy Ôn Nguyệt Mai đã kiềm chế đến cực hạn, một tay đẩy hắn ra khỏi giường.
Trong đêm, Ôn phủ xảy ra h·ỏa h·oạn, tiếng bước chân hòa cùng tiếng hô hào d·ập l·ửa hoảng loạn vang lên bốn phía, khiến lòng người bất an, chẳng ai ngủ nổi.
Nếu hắn là Ôn Nguyệt Mai, trước tiên sẽ nửa kín nửa hở, dâng trà rót rượu chuốc say, sau lại lấy sắc lợi ra mê hoặc, cuối cùng thừa cơ đột kích, một chiêu chí mạng đánh lộ nguyên hình chân thật bản tính.
Đêm thanh gió mát, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng hơi thở đều đặn một nữ nhân đang ngủ say giấc nồng.
Bỗng nàng sực nhớ, hình như hơi thiếu thiếu, liếc mắt nhìn xuống tấm đệm dưới đất, lại chẳng thấy Phùng Nguyên đang ở nơi đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tốt nhất là lợi dụng lúc hệ thống còn hoạt động tốt làm một mẻ lớn, kiếm bộn một lần rồi mai danh ẩn tích, sống đời sinh hoạt vô lo vô nghĩ.
Trong lúc Phùng Nguyên ngán ngẫm, bên kia Ôn Nguyệt Mai đã đi lại chỗ ghế, ngồi xuống đối diện với hắn.
Ôn Nguyệt Mai dị ứng với mấy chữ 'thần tiên tỷ tỷ' nên nhìn Phùng Nguyên cong môi cười, nhỏ nhẹ căn dặn: "Chàng không nên gọi th·iếp là thần tiên tỷ tỷ, ít nhất cũng phải gọi th·iếp là nương tử."
Nghe đến đây Phùng Nguyên không kiềm được lòng sợ hãi, Ôn Nhất Thiên nhìn ra hắn không ngốc hay sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Phùng Nguyên dầu nước không lột, đối với mấy lời Ôn Nguyệt Mai nói cứ đơ ra như khúc gỗ, giống như chẳng liên quan gì tới mình, thâm chí hắn còn đưa tay lên miệng ngáp một cái dài, mệt mỏi kêu: "Thần tiên tỷ tỷ, đệ buồn ngủ rồi."
Vốn tưởng đêm nay sẽ có một màn giường chiếu vui vẻ trước khi đi, nào ngờ vẫn chẳng sơ múi được gì. Kì thật hắn có thể dùng b·ạo l·ực cưỡng ép, chỉ là dưa ép chín không ngọt. Vì nghĩa quên thân hắn có thể làm, chứ mấy trò cưỡng bức hắn chơi không vô.
Tay sờ nhẹ lên lưỡi dao, mất một lúc lâu sau nàng nói: "Chàng có biết hay không, khi phụ thân bảo th·iếp lấy chàng, th·iếp từng nghĩ nếu chàng không may c·hết đi có phải tốt hơn."
Phùng Nguyên trầm ngâm suy tư, cuối cùng thở dài, thầm nhủ đáng tiếc rồi thi triển ra Tiềm Long Thuật hướng cửa sổ nhảy ra ngoài, một mạch rời khỏi Ôn phủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Nguyệt Mai đặt con dao xuống bàn, nở lên nụ cười tự giễu, nói tiếp: "Khi đó phụ thân bảo th·iếp, chàng tài hoa hơn người, lại không tranh với đời, nên lấy việc giả ngốc làm vui, cười thiên hạ đần độn nhìn không thấu. Th·iếp mặc dù biết phụ thân an ủi nhi nữ, nhưng thâm tâm thật mong chàng được như lời ông ấy nói."
Phùng Nguyên nghe đến Lê Liễu Thiền thì kinh nghi, gần hai tháng chẳng thấy mặt mũi ở đâu hắn còn tưởng ba người họ bị đ·ánh c·hết giấu xác luôn rồi chứ, hóa ra vẫn còn sống.
Đêm nay hắn sẽ rời đi, Ôn gia đã chẳng còn là nơi thích hợp để hưởng lạc, bên trong đấu đá phân tranh, âm mưu quỷ kế, phức tạp rắc rối. Hắn lại là người ghét rắc rối, thà rằng rời đi sớm còn hơn ở lại lún sâu vào vũng bùn này, huống chi còn có Linh Nhi, không đi không được.
Như là nghĩ đến gì đó Nguyệt Mai có chút xấu hổ, mặt hơi đỏ lên, nói thêm: "Th·iếp đã gả cho chàng vốn nên hầu hạ chàng chuyện giường chiếu, nhưng thứ th·iếp không thể làm được. Chẳng phải th·iếp là hạng đàn bà không biết liêm sỉ, ý định thông đồng với nam nhân khác ở bên ngoài, cũng chẳng phải muốn lần nữa mặc hỷ phục bước lên kiệu hoa. Chỉ là, th·iếp thân không thể tùy tiện trao gửi, thà một đời ở vậy chứ quyết không trao cho người không xứng đáng."
Nghe thế, nụ cười trên môi Ôn Nguyệt Mai dần cứng đơ, trán nổi lên gân xanh, tay siết chặt, mất một lúc Ôn Nguyệt Mai mới thở dài ra một hơi khí lạnh, chẳng thèm quan tâm nữa mà nói: "Chàng thích làm gì thì cứ làm, th·iếp mặc kệ chàng!"
Ôn Nguyệt Mai cũng bị tiếng động làm kinh động, nàng tỉnh giấc, mê man rời giường, khoác lên tấm áo choàng che phủ kín người, sau đó muốn đi ra ngoài xem thử có chuyện gì.
Nguyệt Mai tò mò hỏi chuyện, được cho hay chỗ cô gia ở nhà dưới bị cháy, nghi có người đốt. Nên trước khi làm rõ đầu đuôi ngọn nghành, bọn họ sẽ ở lại chịu trách nhiệm bảo vệ nàng an toàn.
Nhưng cái này khó nói được lắm, lời Ôn Nguyệt Mai có bao nhiêu phần thật đây ai mà biết được.
Với vật phẩm hệ thống hiện tại hắn có, không đến mức phải c·hết đói ngoài đường. Chỉ là chẳng có gì chắc được, hệ thống lúc linh lúc hỏng, không nên quá mức phụ thuộc vào.
Không biết nói gì hơn Phùng Nguyên tự nhận mình sơ sót, một phút bất cẩn vạn kiếp bất phục chính là đây chứ đâu.
Bất quá đêm nay cũng không hẳn là hoàn toàn vô ích, thông qua mấy lời tâm tình của Nguyệt Mai, hắn có thể nhận ra cô ta là người kiêu ngạo, có cốt khí, không phải hạng gái lăng loàn như hắn đã lầm tưởng.
Ôn Nguyệt Mai nói nhiều như vậy, ý tứ tóm gọn không thoát khỏi thúc d·ụ·c Phùng Nguyên bỏ đi mặt nạ khù khờ, lộ thân tài hoa cho thiên hạ trầm trồ, để nàng ta không phải mất mặt với bạn bè vì vớ phải lang quân ngu ngốc.
Dứt lời Ôn Nguyệt Mai đứng lên, đi lại chỗ giường lấy ra một phần chăn nệm đã chuẩn bị sẵn trải xuống đất, rồi bảo: "Chàng xuống dưới nằm."
Ôn Nguyệt Mai nghe phòng Phùng Nguyên bị cháy thì lo lắng, vội hỏi bọn họ có thấy Phùng Nguyên đi ra ngoài hay không, thì được biết từ khi họ đến đây canh giữ không có ai khác đi ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái nhận định ban đầu của hắn có lẽ đã sai, Ôn Nguyệt Mai không phải cẩu thả bên ngoài, bụng mang dạ chữa nên lấy hắn ra làm bia đỡ đ·ạ·n, mà tất cả đều là do Ôn Nhất Thiên bắt ép. Tất cả đều là Ôn Nhất Thiên an bài, ông ta mới chính là nguồn cơn vấn đề.
Chứ ai đời đi kề dao trên cổ người khác rồi lại giở tiết mục trò chuyện đêm khuya, chỉ có đần độn mới dám lộ hình, không sợ bị người lật lọng đâm cho một đao c·hết tươi tại chỗ.
Thấy Phùng Nguyên cứ một mặt không chuyển biến, Ôn Nguyệt Mai biết mình hôm nay e rằng khó thuyết phục được, từ đầu nàng cũng chẳng mong vài ba lời có thể lây động được hắn, bèn nói: "Chàng muốn tiếp ngốc, th·iếp không thể quản!"
Hình như không đúng, khi đó hắn ngốc thật, đây đơn thuần chỉ là lừa gạt nữ nhi.
Phùng Nguyên biết thế sự chẳng tốt, xem chừng còn tiếp thách thức sự kiên nhẫn của Nguyệt Mai, sợ rằng cô ta sẽ hóa điên đánh hắn, nên Phùng Nguyên ngoan ngoan ngoãn ngoãn nằm dưới đất không dám táy máy.
Nghĩ thế, tâm tình Phùng Nguyên bình tĩnh lại, lẳng lặng ngồi yên nghe tiếp, chỉ nghe Nguyệt Mai thổ lộ: "Nhiều ngày th·iếp không gặp chàng chẳng phải chê chàng ngốc tử, chỉ là th·iếp không có can đảm đối mặt, không muốn một chút hy vọng mong manh tan vỡ thành mây khói. Đến sáng nay th·iếp mới lấy hết dũng khí đi gặp chàng, khi ánh mắt đầu tiên giao nhau, th·iếp thật rất vui mừng vì chàng chân thật chẳng ngốc."
Phùng Nguyên không có chút động thái chuyển biến, vẫn tiếp tục ngây dại ra đó. Ôn Nguyệt Mai thấy thế thở dài: "Th·iếp chẳng biết tại sao chàng giả ngốc, chắc chàng tự có lý do của riêng mình."
Nghe thế Ôn Nguyệt Mai càng lo lắng, trực giác mách bảo có chuyện chẳng lành, bèn sai thuộc hạ đi tìm y
Ngước nhìn vầng trăng khuyết trên cao đang bị mây mù bao phủ, ánh nguyệt quang yếu ớt chiếu rọi, cộng thêm đêm đầu thu gió se lạnh khô hanh, một đêm thật thích hợp để phóng hỏa g·iết người. Nghĩ thôi hắn liền không nhịn được mà nhếch môi.
Phùng Nguyên vắt óc tính toán, bất chợt lóe lên một kế sách táo bạo. Dù chỉ là một ý nghĩ sơ khai, chưa có kế hoạch gì cụ thể. Nhưng nếu mọi chuyện có thể hoàn thành hắn không chỉ có đủ tiền sống đến già, mà còn có thể hợp thức hóa việc mình biến mất, nhất tiễn hạ song điêu, hữu kế lưỡng toàn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.