Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25: Đôi bên chuẩn bị.
Ôn phủ rộng lớn, người lại đông, muốn tìm một ai đó, nói khó thì khó, nói dễ thì cũng dễ. Hoàn toàn phụ thuộc vào người cần tìm là ai, là người nào đang cần tìm.
Tất nhiên với địa vị của Ôn Nguyệt Mai muốn huy động lực lượng tìm một người rất ư đơn giản. Ấy thế mà lục tung hết khu nhà chính đến khu nhà dưới, đều không thấy nửa cái bóng dáng của Phùng Nguyên.
Lòng Ôn Nguyệt Mai rối bời, lo lắng cho Phùng Nguyên gặp chuyện, bèn huy động thêm người mở rộng tìm kiếm, không tìm thấy người không được ngừng nghỉ.
Đêm dài trôi qua, ánh ban mai tang tảng chiếu rọi, Ôn Nguyệt Mai được Linh Nhi khuyên nhủ trở về phòng chờ hồi tin báo. Khi vào trong phòng mọi thứ như nguyên lúc nàng rời đi, chỉ là con dao nàng đặt ở trên bàn tự dưng cắm thẳng vào mặt bàn, còn có thêm một tờ giấy bị găm ở phía dưới.
Nguyệt Mai tiến tới, rút dao ra, lấy tờ giấy lên đọc, bên trong ghi:
- Phu phụ tình thâm, tại hạ ngưỡng mộ, nhưng chẳng may bắt nhầm cô gia, lòng thấy hối hận, không biết làm sao? Không bằng thế này, dùng mười vạn lượng vàng đổi lấy người về, dùng vàng nguyên khối, không đổi ngân phiếu. Xét thấy phu thê ân nghĩ nên họa phúc có nhau, mong Nguyệt Mai tiểu thư đích thân đưa vàng tới nơi, cùng tại hạ trao đổi. Tiện thể nhắc nhẹ, không nên ý đồ vọng tưởng, bằng không mạng của cô gia khó lòng đảm bảo, uy nghiêm Ôn gia vì vậy mà bị tổn hại. Kí bút: Hận Cừu Thiên.
Dưới cùng lá thư, vẽ hình một tấm mặt nạ, còn ghi chi tiết địa chỉ giao dịch ở ngoại thành trong rừng sâu, thời gian trao đổi chính là tối nay.
Ôn Nguyệt Mai đọc xong, mặt mày xay xẩm, lảo đảo lùi về sau.
Nghĩ đến Ôn phủ cao thủ như mây lại có người thần phật không biết xuất nhập bắt người, lòng sinh tức giận.
Cảm xúc qua đi, Ôn Nguyệt Mai lý trí phân tích, cảm thấy vụ này còn nhiều nghi vấn, cần tra rõ thêm, nhưng trước nhất phải đặt việc cứu người lên hàng đầu.
Mười vạn lượng vàng, với nàng tới nói cũng không phải con số nhỏ, lại muốn vàng khối, không dùng ngân phiếu, thời gian thì gấp gáp, căn bản không có khả năng tự mình xoay xở.
Chỉ còn cách từ ngân khố lấy ra mới đủ, có điều muốn dùng tiền này mình nàng không thể làm chủ, phải có sự đồng ý của phụ thân. Giờ phụ thân đã đi xa, chỉ còn có di nương cùng đại ca là đủ quyền hạn.
Ôn Nguyệt Mai quyết đoán, cho người đi gọi Nhất Chính cùng di nương đến đại sảnh có sự tình cần bàn, rồi mang theo tờ giấy tự mình đến trước.
Rất nhanh Ôn Nhất Chính, cùng Diễm Nương đã đến đại sảnh, còn có thêm Ôn Nhất Tinh nhiều chuyện theo sau, gã nghe Nguyệt Mai có chuyện gấp cần thương thảo nên mới nối đuôi tới hóng hớt.
Cũng chẳng dài dòng lê thê, Ôn Nguyệt Mai lấy tờ giấy đưa cho mọi người đọc.
Biết được Phùng Nguyên b·ị b·ắt cóc, di nương cùng Nhất Tinh không nhiều lo lắng cho Phùng Nguyên, chỉ cảm thấy cuồng đồ to gan, ngang nhiên xông vào Ôn phủ làm càn, tội thật đáng c·hết. Duy có Nhất Chính, một mặt trầm tư nhìn vào tờ giấy.
Thấy mọi người đã nắm rõ tình hình, Ôn Nguyệt Mai hướng Diễm Nương, nói: "Phùng lang gặp chuyện, cần tiền xoay xở, mong di nương mở khố lấy vàng, trước giữ mạng chàng ấy rồi hẫng tính đến những chuyện khác."
Diễm Nương bên này nghe thế còn đang phân vân thì Nhất Tinh đã vội lên tiếng: "Cái này không được, mười vàng lượng vàng không phải con số nhỏ, đổi lấy mạng tên hèn đó, không đáng!"
Ôn Nguyệt Mai sinh khí, lườm Nhất Tinh nói lại: "Phùng lang là cô gia Ôn phủ, hắn gặp chuyện Ôn gia cũng mất mặt, dùng mười lượng vàng đổi lấy mặt mũi Ôn gia chẳng lẽ nhị ca cho là không đáng."
Ôn Nhất Tinh định phản bác thì bị Nhất Chính giơ tay ngăn cản, chỉ nghe gã nói: "Đáng hay không đáng, tạm thời không nói tới. Nhưng chuyện này không đơn giản như vậy."
Ôn Nguyệt Mai nhướng mày, nhịn xuống hỏa khí, cất tiếng chất vấn: "Nguyệt Mai tự biết không đơn giản, nhưng Phùng lang là tướng công của muội, huynh trưởng lại định thấy c·hết không cứu hay sao?"
"Không phải không cứu, mặc dù huynh không ưa tên Phùng Nguyên đó. Nhưng hắn gặp chuyện, thân huynh tất nhiên không bỏ mặt làm ngơ. Chỉ có điều, dù dùng tiền cũng chưa chắc gì đã cứu được người về!" Ôn Nhất Chính vội giải thích.
Ôn Nguyệt Mai nghe trong lời của Nhất Chính có ẩn ý, bèn nói: "Nguyệt Mai xin huynh trưởng nói rõ."
Nhất Chính nhìn vào cái tên bút ký để lại cùng hình vẽ mặt nạ trên giấy, bảo: "Hôm qua trong thành dán giấy truy nã một người có biệt danh là 'hận' người này đeo mặt nạ rất giống với hình vẽ trên đây."
Nhất Chính chỉ tay vào chiếc mặt nạ vẽ trên giấy, rồi nói tiếp: "Hôm qua huynh có cho người tra qua thông tin về tên hận này, thì được biết trong đêm hôm trước tên đó đã xông vào ngục giam g·iết hơn ba trăm binh lính. Trong đó có không ít cao thủ, thậm chí Tam Sát thuộc Tứ Sát Thiên Sứ cũng không thoát lưỡi kiếm của gã. Càng đáng sợ hơn khi tất cả đều là một kiếm gặt đi thủ cấp, thủ đoạn cực kỳ tàn độc. Một người như thế không có khả năng đơn thuần chỉ b·ắt c·óc t·ống t·iền đâu."
Nếu Phùng Nguyên có mặt ở đây nghe thấy, nhất định lên tiếng kêu oan. Kì thật đêm đó hắn g·iết chỉ quá hai trăm, làm gì tới được ba trăm. Song đêm đó hắn g·iết quá ác, thế là mọi người tính hết số nhân mạng quy lên đầu hắn, nên mới trội lên thêm hơn một trăm người.
Ôn Nguyệt Mai nghe Nhất Chính giải bày thì kinh ngạc, hôm qua nàng bận lo nhiều chuyện không có chú ý tới bên ngoài tin tức, không ngờ còn có loại chuyện này.
Thủ đoạn đối phương độc ác, máu lạnh vô tình, Phùng Nguyên lại rơi vào tay một người như thế, chẳng phải nguy càng thêm nguy.
Ôn Nguyệt Mai hiện tại không biết làm sao, chỉ biết hướng Nhất Tinh thỉnh giáo: "Không biết huynh trưởng có cách gì cứu người hay không?"
Ôn Nhất Tinh nghe thế lắc đầu, chính hắn cũng chẳng rõ mục đích của kẻ hận kia là gì, làm sao có thể đưa ra được kế sách chu toàn.
Chẳng ai có cách, bầu không khí rơi vào trầm lắng, một lúc sau Diễm Nương bỗng mấp máy nói: "Không phải thành chủ Hoắc Cương cũng đang truy lùng tên hận sao, chi bằng chúng ta qua đó thương thảo, biết đâu chừng có thể nghĩ ra đối sách."
"Cái này không hay lắm!" Ôn Nguyệt Mai vội lên tiếng phủ quyết.
Nàng lo Hoắc Cương vì muốn bắt người sẽ mặc kệ an nguy của Phùng Nguyên.
Hơn hết, nàng đối với Hoắc Cương không ưa, lão già dê này nhiều lần nhắm nàng sắc đẹp, còn từng hướng phụ thân đưa sính lễ muốn cưới nàng. Đương nhiên phụ thân không chịu, đôi bên còn có xây xát, giờ qua đó nhờ vả kiểu gì mà chẳng bị làm khó dễ.
Ôn Nhất Chính lại không cho là thế, bảo: "Qua đó hỏi bàn đối sách cũng tốt. Để huynh qua đó nói chuyện, dù gì bọn họ cũng từng có người giao thủ với tên hận."
Nhất Chính đã nói vậy, Ôn Nguyệt Mai cũng chẳng tiện nói lại, chỉ chấp tay xin: "Mong huynh trưởng lấy tính mạng Phùng lang lên hàng đầu."
Ôn Nhất Chính gật đầu: "Muội cứ ở nhà chờ tin." Sau quay đầu nhìn về Diễm Nương, dặn dò: "Để phòng hờ, di nương mở khố lấy tiền ra chuẩn bị trước đi."
Dặn dò xong, Ôn Nhất Chính mang theo tờ giấy, dẫn vài tên cao thủ trong phủ đi tìm thành chủ Hoắc Cương bàn chuyện.
Ôn Nguyệt Mai dõi theo bóng lưng huynh trưởng, lòng lo lắng không yên, thì nghe Nhất Tinh bên cạnh cười giễu cợt, cất tiếng châm chọc: "Muội lo cho tên ngốc đó quá ha! Chẳng phải hắn c·hết rồi muội liền có thể rủ bỏ phiền phức, danh chính ngôn thuận tái giá đó sao?"
"Ôn Nhất Tinh!" Nguyệt Mai hỏa khí dâng trào, trực tiếp gọi thẳng tên của y.
Nguyệt Mai là Nhất Tinh muội tử, đối với Nguyệt Mai tính khí gã hiểu rõ, Nhất Mai trước mặt người khác không giữ lễ nghi gọi thẳng tên ra thế, đã nói rõ đang rất tức giận, mà Nhất Mai một khi tức giận chuyện gì cũng dám làm.
Ôn Nhất Tinh tất nhiên không muốn rước đau khổ về thân, bèn giơ hai tay trước ngực, ra hiệu Nguyệt Mai đừng tới gần, miệng thì cười trừ, bảo: "Ta chỉ đùa thôi, muội đừng cho là thật."
"Chuyện danh tiết của muội không phải thứ nhị ca có thể đem ra đùa giỡn! Tháng này tiền tiêu vặt của nhị ca cắt giảm một nữa." Ôn Nguyệt Mai nói.
Lời vừa dứt, Nguyệt Mai bỏ đi về phòng. Ôn Nhất Tinh vội đuổi theo sau không phục, lên tiếng kháng nghị: "Muội không thể làm vậy, phụ thân tin tưởng giao cho muội quyền quản lý chi tiêu trong phủ, không phải để muội lấy việc công trả thù tư đâu."
Ôn Nhất Tinh kháng nghị thì kháng nghị, Nguyệt Mai một mặt chẳng thèm quan tâm quay về phòng mình. Chỉ là chẳng ai chú ý tới Linh Nhi nãy giờ theo sau Nguyệt Mai, giờ đang cúi gầm đầu, che giấu đi nỗi niềm lo lắng trong ánh mắt.
Ôn Nhất Chính đi nhanh về nhanh, Diễm Nương còn chưa kịp tới khố phòng lấy vàng ra thì gã đã về tới.
Giống như Ôn Nguyệt Mai nghĩ, khi Nhất Thiên đến nói chuyện Phùng Nguyên bị tên hận b·ắt c·óc, Hoắc Cường lập tức thừa cơ làm khó làm dễ, nhưng vì đại cục lão ta vẫn đồng ý chìa tay ra hỗ trợ.
Sau khi bàn bạc xong kế hoạch, Hoắc Cường cho mấy người Nhất Sát theo sau trợ giúp. Bất quá, không có gì không công, tất cả chi phí phát sinh trong kế hoạch đều phải do Ôn gia chi trả, chính là muốn lợi dụng cơ hội đào Ôn gia một khoản. Nhất Chính dù biết rõ lại không thể làm gì hơn, chỉ biết nhẫn lấy một tiếng đáp ứng xuống.
Ôn Nhất Chính dẫn theo mấy người Nhất Sát hồi phủ liền tập hợp cao thủ trong phủ lại, rồi kêu Ôn Nguyệt Mai tới. Muốn nàng theo lời tên hận kia, mang vàng đến địa điểm chỉ định sẵn để đổi người. Mục đích chân thật hạ thấp sự đề phòng đối phương, bên trong chuẩn bị mai phục, tùy thời chém g·iết.
Ôn Nguyệt Mai nghe thế, lo rằng kế không thành kẻ hận sẽ động thủ làm điều bất lợi với Phùng Nguyên, song Ôn Nhất Thiên cùng Nhất Sát một mực đảm bảo không có sai sót, Nguyệt Mai chỉ đành cắn răng nhận lời hỗ trợ.
Mọi người trong Ôn phủ bắt đầu công tác chuẩn bị cho lần phục kích, tất cả đều bề bộn công chuyện, chẳng ai rảnh đâu chú ý tới Linh Nhi đã lấy lý do mua đồ cá nhân rời khỏi Ôn phủ từ lâu.
Linh Nhi đi đến một tiệm bán son phấn trong thành. Vào trong tiệm, náng cùng chưởng quầy nói ra ám hiệu. Ám hiệu ăn khớp Linh Nhi nhanh nhẹn nhét vào tay vị chưởng quầy một bức phong thư.
Phong thư này là gửi cho Từ Thạch, nội dung nói lại chuyện tên hận đêm hôm trước gặp mặt đã b·ắt c·óc Phùng Nguyên, ý đồ không rõ, có thể liên quan đến ngọc tỷ, mong ông ấy mau phái người tới hỗ trợ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.