Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Kỹ năng lừa dối của Phùng Nguyên.
"Tại hạ nghèo khó đã lâu, muốn kiếm chút đỉnh tiền tiêu vặt. Nên xin Ôn Lâm công tử mở bảo khố, cho tại hạ vào trong lấy ít tiền xài chơi."
Hai lần t·ấn c·ông đều thất thủ, đánh trúng vào hư ảnh khiến gã càng thêm cảnh giác, mắt sắc bén nhìn bốn phía càng thêm quan sát cẩn thận.
Giống như nàng nghĩ, trên một tảng đá ẩn ở trong góc tối có khắc chữ. Vẫn là của tên Hận Cừu Thiên kia để lại lời nhắn, muốn đổi sang địa điểm mới.
Nói đến đây Ôn Lâm giơ thương lên, giống như muốn lần nữa đánh tới. Nhưng Phùng Nguyên không chút hoang mang, dang hai tay ra lộ liễu thách thức: "Đã thế, Ôn Lâm công tử còn không mau lại bắt tại hạ."
Thấy lạ, Nguyệt Mai bèn cho người tìm kiếm xung quanh thì trông thấy một cái cây có khắc chữ, là do Hận Cừu Thiên khắc xuống, bảo đổi điểm hẹn.
Phùng Nguyên nhìn Ôn Lâm, thành khẩn nói: "Ôn Lâm công tử có nhã hứng đến đây nghe tại hạ thổi sáo, tại hạ thật lấy làm vinh dự." (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi tới được điểm hẹn thì sắc trời đã tối hoàn toàn, Ôn Nguyệt Mai đứng ở trong rừng chờ một hồi lâu ấy thế mà không thấy bất kì ai đến.
Ôn Lâm nghe điều kiện thì bỗng cười khẩy, nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý, chỉ cần bắt ngươi tại đây, thân muôi tự khắc sẽ an toàn."
Lời vừa dứt, Phùng Nguyên không lùi mà tiến, chẳng màng mũi thương trước ngực, nhấc chân đi lên một bước.
Nghĩ là thế, chứ Nguyệt Mai nghi lắm. Học theo hai lần trước, nàng cho bốn tên thuộc hạ theo sau lục tung chỗ này lên, ấy là nàng đa tâm, ở đây không có bất cứ lời nhắn nào được để lại.
Ôn Lâm không ngờ Phùng Nguyên lại có hành động như vậy, vội thu thương lại, cả người nhanh lùi về sau, tạo thế phòng thủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nói nhăng nói cuội." Ôn Lâm lập tức phủ nhận, nhưng không có động thái muốn t·ấn c·ông nữa.
Cho dù Ôn Lâm có phái người đi thăm dò, cả đi lẫn về cũng mất cả tiếng đồng hồ, chừng đó đã là quá đủ thời gian để hắn lung lạc ý chí của y.
Ôn Nguyệt Mai lần nữa đi theo hướng dẫn, tới một khoảng đất trống. Nơi này đồng không hiu quạnh, hẳn là không có thay đổi nữa đi!
Ôn Lâm bên dưới hơi nhướng mày, kẻ này đúng thật to gan, trộm c·ướp bây giờ đều như thế liều lĩnh?
Như Ôn Lâm nghĩ, thân ảnh gã đâm trước mặt nhanh chóng tan ra, hóa thành hư vô.
Trong cái bầu không khí căng thẳng ấy, bỗng vang lên âm thanh sáo trúc du dương lan rộng khắp mọi ngõ ngách.
Lần theo tiếng sáo, trên đỉnh tòa nhà cao nhất Ôn phủ, một thân áo choàng đen với mặt nạ màu trắng bán nguyệt, đang cầm sáo thổi khúc điệu ngân nga. Mặc cho đám gia đinh hướng về phía tòa nhà bao vây ngày một càng đông, lại chẳng làm gián đoạn được điệu khúc vang ca.
Ngay tại khoảng trống đó, thân ảnh Phùng Nguyên lộ rõ hình dáng, cùng là lúc thương trong tay Ôn Lâm đã sắp đâm vào người Phùng Nguyên.
Phùng Nguyên trên nóc, qua đi ý cười, một mặt nghiêm túc bảo: "Ôn tam công tử đã không quan tâm đến ba người họ, vậy..."
Ôn Lâm cảnh giác bốn phía, gã đã nghe qua thủ đoạn tên hận rất kì dị, giờ tận mắt chứng kiến quả nhiên thần diệu, khó lòng đối phó.
Dứt lời, Phùng Nguyên cúi người thi lễ, động tác thuần thục không chút thừa thải. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Lâm nghe thế hừ lạnh, hoàn toàn không có ý dừng lại, trong nháy mắt liền biến mất, lần nữa xuất hiện đã ở ngay gần Phùng Nguyên, một thương đâm tới, trực tiếp xuyên qua lồng ngực y.
Thấy rồi!
Ôn Lâm nghe thế vẫn cứ trầm ngâm, Phùng Nguyên sốt sắng thúc d·ụ·c: "Bốn người họ là thân nhân của ngài. Ngài thấy c·hết không cứu, tin này truyền ra nhân phẩm của ngài sẽ bị thiên hạ lăng mạ, sẽ trở thành Ôn gia tội đồ."
Phùng Nguyên đi trên nóc nhà, ý cười không giảm, vừa thong thả bước đi, vừa diễn giải: "Ôn tam công tử bắt phạt nhị thiếu ở từ đường, yêu cầu di nương ở trong phòng riêng, gia đinh thì thu về tập trung khố phòng canh giữ. Đây còn không phải là muốn tại hạ đến g·iết hai người họ đó sao? "
Thế giới này không có điện thoại, nhấn nhấn vài cái liền có thể xa cách ngàn dặm nói chuyện với nhau thoải mái. Thông tin liên lạc nơi đây cực lạc hậu, cộng thêm Ôn Nguyệt Mai lại ở xa Ung thành, Ôn Lâm làm sao có thể biết Nguyệt Mai có thật hay không b·ị b·ắt.
Qua nột lúc, bài nhạc kết thúc, Phùng Nguyên ngừng thổi, nhìn xuống bên dưới tìm kiếm. Cũng không quá khó khăn, ngay trước nhất đám người một thân ảnh quen thuộc với trọng giáp cùng thương dài đã lột vào y tầm mắt.
"Tại hạ làm người thật thà, không muốn tổn thương ai, chỉ cần tam công tử giúp tại hạ một chuyện, Nguyệt Mai tiểu thư nhất định có thể an toàn quay về." Phùng Nguyên nói.
Một thương hạ sát, thế nhưng Ôn Lâm lại không vui, sắc mặt gã khẽ biến, cảm giác ở tay không đúng!
Là hư ảnh?
Tiếng bước chân lộc cộc vang lên, thu hút tầm mắt Ôn Lâm nhìn qua. Chỉ thấy ở trên tòa nhà cách chỗ này không xa, Phùng Nguyên chậm chập từng bước chân giẫm lên gạch ngói, vừa thong dong bước đi, vừa hô lớn: "Nếu Ôn tam công tử không quan tâm đến muội phu. Vậy nhị ca cùng di nương, ngài hẳn quan tâm chứ?"
Ôn Lâm nghe thế không phản bác, gã tập trung ánh mắt nhìn hết nóc nhà này đến nóc nhà khác. Sau đó gã như nghĩ đến gì đó, nhìn xuống đám gia đinh bên dưới.
Chẳng muốn thêm dài dòng lê thê, Ôn Lâm nhấc thương khỏi mặt đất, định lao lên t·ấn c·ông thì nghe Phùng Nguyên ở trên, từ tốn cất tiếng khuyên ngăn: "Ôn tam công tử không nên vọng động, muội phu của ngài đang ở trong tay tại hạ đó."
Chuyện này chẳng có gì bất ngờ, đều nằm trong dự tính. Nguyệt Mai theo kế hoạch định sẵn, để lại ám hiệu cho Ôn Nhất Chính cùng mấy người Nhất Sát rồi dẫn hộ vệ đến địa điểm mới.
Sự thật chứng minh, Ôn Lâm hoàn toàn chẳng quan tâm, lần nữa gã biến mất, trong tích tắc đã ở ngay chỗ của Phùng Nguyên, một thương lướt ngang, thân ảnh Phùng Nguyên liền nổi lên gợn sóng rồi tan biến.
Thương trong tay Ôn Lâm chỉ cách trước ngực Phùng Nguyên nửa phân thì dừng. Nghe đến Nguyệt Mai, Ôn Lâm chần chừ không xuống tay được.
Nơi Hận Cừu Thiên đổi là ở trên vách núi cao cheo leo, Nguyệt Mai không có cách nào cưỡi ngựa tiếp, nên đành để ngựa lại, cho bốn tên hộ vệ khiêng rương 'vàng' theo mình leo bộ lên trên.
Dưới tòa nhà kín kẽ người vây quanh, tay lăm le v·ũ k·hí, như chờ chực tùy thời nhảy ra cắn xé con mồi, mà ở trên cao Phùng Nguyên vẫn cứ ung dung tiếp tục thổi khúc sáo của mình.
Nói đến đây khóe môi Phùng Nguyên liền nhếch lên đầy ý mỉa mai, sau đó thân ảnh hắn bất thình lình biến mất.
Ôn Lâm vẫn giữ nguyên tư thế, đối với lời của Phùng Nguyên không tin tưởng, nhưng không dám mạo hiểm nên mới rơi vào thế lưỡng lự.
Leo tới vách núi, Ôn Nguyệt Mai thở ra hồng hộc, may mà nàng khi nhỏ học qua mấy năm võ nghệ, thân thủ cũng tốt, đổi lại nữ tử danh môn khuê tú khác đã chẳng thể nào leo nổi tới đây.
Ôn Lâm liếc trái nhìn phải không cảm ứng được Phùng Nguyên tồn tại, bèn ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy ở cách gã hơn mười thước, đối phương từ trong hư vô hiện thân. Hai tay vẫn chấp ở sau lưng, bộ dáng nhàn nhã, hướng gã hỏi: "Ôn tam công tử cảm thấy tại hạ quyết ý muốn trốn, công tử có bao nhiêu thành nắm chắc bắt được?"
Ở trên vách núi, Ôn Nguyệt Mai ngồi chờ hơn một khắc đồng hồ, hưởng đủ khí trời lạnh giá đêm thu, nhưng vẫn như cũ, chẳng có ma nào đến. Nàng ngờ ngợ thấy điều không đúng, nên lệnh cho người tìm kiếm.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Phùng Nguyên gầm lên: "Nguyệt Mai tiểu thư, ngài không quan tâm sao?"
Nói là đàm phán cho sang, kỳ thật đây chẳng khác nào lừa gạt gã.
Ý cười trên môi Phùng Nguyên không giảm, lại nói: "Ôn tam công tử đã không tin, sao không thử một chút." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cùng lúc đó, trong Ôn phủ giăng đèn sáng tỏ, gia đinh tuần tra xuyên suốt, canh phòng cẩn mật, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Chương 27: Kỹ năng lừa dối của Phùng Nguyên.
Trong lúc Nguyệt Mai đang suy tư, đột nhiên vô số hắc y nhân từ trong bóng đêm hiện thân, bao vây bọn họ lại. Đứng đầu là một hắc y nhân trung niên nam tử, tóc bạc hoa râm, nhìn cô mà hô lớn: "Nguyệt Mai tiểu thư! Xin đi cùng lão phu một lát."
Phùng Nguyên đưa tay lên miệng dưới, hắng giọng hai tiếng rồi nói: "Tại hạ không có nhiều thời gian để công tử chần chừ đâu. Ôn tam công tử nhanh có quyết định, bằng không ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của thân muội, muội phu lẫn nhị ca cùng di nương của ngài đó."
"Giúp ngươi chuyện gì?"
Phùng Nguyên tràn đầy tự tin, không chút sợ hãi mắt đối mắt nhìn lại Ôn Lâm, miệng khẽ nhếch lên: "Nếu tại hạ c·hết, Nguyệt Mai tiểu thư khó lòng giữ được mạng sống."
Lời Phùng Nguyên còn chưa nói dứt, Ôn Lâm đã nhảy xuống, thân pháp uyển chuyển luồng lách qua đám gia đinh bên dưới. Có chút do dự, gã hướng vào một khoảng không đâm ra một thương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất quá, Nguyệt Mai không có lo lắng, trái lại còn nhếch môi khinh thường. Có tam ca ở phủ, dù tên kia ý đồ gì cũng đừng hòng có thể thực hiện được.
Ôn Lâm vẫn không hồi đáp, Phùng Nguyên lòng càng khẩn trương, thì đột nhiên ở nơi xa, trên bầu trời đen tối ánh lên huyết sắc quang mang rực cháy.
Chờ thêm một lúc, gió thổi qua lạnh ngắt, Ôn Nguyệt Mai siết chặt cổ áo, thầm nghĩ mình đã bị chơi khăm rồi!
Hai bên cứ như thế đứng đối nhau một hồi, cuối cùng Ôn Lâm trước mở miệng, buông lời đe dọa: "Muội ta mất đi một cọng tóc, ta sẽ băm thây người thành vạn đoạn."
Đối phương quả không đơn giản, mục đích chẳng nằm ở số vàng nàng mang theo. Khả năng cao như lời tam ca, đây chỉ là kế nghi binh, mục đích thật sự có lẽ ở Ôn phủ.
Hắn khi nào bắt được Ôn Nguyệt Mai, chỉ có dụ Ôn Nguyệt Mai đi đến một khoảng đất trống cách Ung thành thật xa mà thôi.
Ý cười cợt trên nét mặt Phùng Nguyên càng đậm, hai tay chấp ở sau lưng, mặt tràn đầy tự tin, Ôn Lâm thì trái ngược một mặt xám đen.
Ôn Lâm không đáp, không khí lần nữa rơi vào tĩnh lặng, Phùng Nguyên đứng đó lẳng lặng chờ Ôn Lâm quyết định, bàn tay sau lưng bóp lại thả ra, mà có ai hay trong lòng bàn tay ấy đã ướt nhẹp mồ hôi. May có bao tay che lại chẳng người nhìn thấy, nếu không hắn đâu giữ được phong phạm cao thủ đứng ở đây đàm phán với Ôn Lâm.
Trời dần tối, thời gian đến lúc giao hẹn sắp đến, Ôn Nguyệt Mai cưỡi ngựa, mang theo bốn tên hộ vệ cùng một rương 'vàng' rời thành, hướng phía tây di chuyển.
Tại một nóc nhà khác, Phùng Nguyên hiện thân, cười lên bảy phần giễu cợt, ba phần khinh thường, nói: "Tại hạ quên mất, Ôn tam công tử còn cầu cho hai người họ c·hết nhanh nhanh một chút, làm sao có thể vì họ mà lưu thủ được!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.