Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 29: Một trò chơi lớn.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Một trò chơi lớn.


Đi được vài bước một tiếng rầm nổ vang, Phùng Nguyên ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy ở nơi hắn đứng lúc nãy có một cây thương găm sâu vào trong lòng đất. Ôn Lâm đằng đằng sát khí từ xa đi tới, nhặt lên hộp gấm. Thấy trong đó thiếu mật thư, sát khí trong gã lập tức tỏa ra càng thêm đáng sợ, mắt nhìn đám ong, trông chờ chúng tìm ra vị trí chính xác của địch nhân.

Trong Ung thành, một hẻm nhỏ tối tăm không người qua lại, Phùng Nguyên hiện thân, trên tay nắm chặt hộp gấm mà lòng còn run sợ không thôi. Vừa rồi quá mức hiểm nguy, chỉ sai một chút coi như cái mạng đã vứt lại ở đó.

Nghĩ đặng, Phùng Nguyên đưa tay nhấn vào nút 'không' nhưng cái nút 'không' lập tực bị bôi đen, chỉ có mỗi nút 'xác nhận' là sáng tỏ.

Nắm phong thư trong tay, Phùng Nguyên ngắm ngía một chút rồi tò mò định mở ra xem, nhưng hắn đã không làm thế. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phùng Nguyên cảm thấy hệ thống đã biết trước sự tình, cố ý âm hắn. Dù không có bằng chứng, nhưng với cái đức hạnh của hệ thống, hắn có thể khẳng định không chút nghi ngờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó, Phùng Nguyên ẩn thân ở cách đó không xa, lại không có chạy mà lẳng lặng đứng yên chờ đợi.

Phùng Nguyên thấy lạ, đêm rồi ong vẫn còn đi kiếm mật hay sao? Ong thế giới này cũng quá mức chăm chỉ đi!

Bất quá, bây giờ nghĩ nhiều thêm nữa cũng vô ích, phải tập trung tinh thần tìm cách ứng đối.

Hắn cho rằng bụi phấn thu hút đám ong chỉ dính trên y phục, chỉ cần hắn t·rần t·ruồng thì không có khả năng truy ra được.

Vừa chạy trốn, Phùng Nguyên vừa khóc ròng, bản thân hắn giờ đây không khác gì một con mồi b·ị đ·ánh dấu. Dù hôm nay có chạy thoát khỏi tay Ôn Lâm, tương lai của hắn về sau cũng sẽ là vô hạn t·ruy s·át, vô hạn chạy trốn, giấc mộng sống an nhàn xem như tan biến .

Phùng Nguyên nhìn lại, quả là hiển thị hắn đã hoàn thành hai cái nhiệm vụ. Hắn nhất thời kinh nghi, không khỏi một đầu chấm hỏi.

Chạy được một lúc, Phùng Nguyên nhìn vào vật phẩm trang bị trên người liền nảy sinh một ý nghĩ to gan. Không chút do dự, Phùng Nguyên thu tất cả trang bị vào lại hệ thống, đến cả lớp y phục ướt nhẹp cùng châu báu trên người hắn đều ném hết vào bụi cây.

Phùng Nguyên cảm thấy giao cho hệ thống không ổn lắm, bỏ thư vào hộp rồi trả lại cho Ôn Lâm sẽ tốt hơn. Đôi bên chẳng có thù hằn, tính kỹ ra hắn còn ăn nhờ ở đậu Ôn gia mấy tháng liền, còn xin thêm được ít tiền lộ phí.

Ý tứ hệ thống thật quá rõ, chẳng cần phải nói, cho cái lựa chọn màu mè một chút mà thôi. Đừng cho là thật, hoàn toàn không có cái lựa chọn gì ở đây xấc.

Nói cho dễ hiểu, dù có cởi bỏ hết áo quần cũng vô dụng mà thôi, thứ đó đã ăn vào máu, lần này hắn toang thật rồi.

Phùng Nguyên đứng yên, đám ong hướng hắn bay tới, chỉ là khi gần tới chỗ y thì chúng lại bay thành vòng tròn vô định. Xem ra Tiềm Long Thuật của hắn vẫn là lợi hại hơn một bậc, đám ong không thể tìm ra vị trí cụ thể, nhưng chúng dường như cảm ứng được đại khái vị trí.

Tâm thần Phùng Nguyên chập chờn bất định, toàn thân đều là mồ hôi hột, song hắn vẫn đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích. Vốn hắn muốn chạy, nhưng thấy bản thân chạy không lại Ôn Lâm, đánh càng đánh không nổi, chỉ có thể mong Tiềm Long Thuật phát huy tác dụng.

Hời được một lần quay thưởng, Phùng Nguyên vui vẻ muốn lập tức mở vòng quay, xem thử lần trước hệ thống giở trò cho trùng lặp vật phẩm, hay đơn thuần chỉ là một cái tình cờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chẳng cần nghĩ Ôn Lâm cũng biết, bản thân bị lừa rồi, chỉ là gã không hiểu, rõ ràng tên kia bị trúng ôn huyễn tán, sao còn có thể cử động? (đọc tại Qidian-VP.com)

Loay hoay không biết làm gì, Phùng Nguyên cứ thế cầm được một lúc thì hệ thống có thông báo nhắc nhở hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, còn hiện lên thêm một cái bảng nhỏ lựa chọn, có muốn hay không ủy thác phong thư cho hệ thống xử lý.

Tính ra hắn có thể thành công lấy được đồ vật, một phần nhờ vào may mắn, song phần nhiều là do Ôn Lâm quá mức tự phụ. Thấy hắn đã trúng độc liền đắc chí, không ngay lập tức tiến tới khống chế mà còn bỡn cợt trò chuyện, còn tư thế thong dong thả chậm cước bộ, ra vẻ ta đây, mới cho hắn đủ thời gian êm đềm chuồn mất.

Biết quá nhiều không tốt, hắn sợ rằng mình bị vạ lây, huống hồ bây giờ hắn đã rời khỏi Ôn gia, có nhiều chuyện không cần biết vẫn hơn.

Nói đi thì cũng phải nói lại, cũng không thể hoàn toàn trách Ôn Lâm, dù sao gã trẻ người non dạ, trải sự đời chưa nhiều, lại tài trí hơn người, trước giờ đều thuận buồm xuôi gió. Nên thiếu niên đắc chí xem thường thiên hạ cũng là điều dễ hiểu.

Ôn Lâm như nghĩ đến gì đó, vội nhìn xuống, ở dưới đất có một cái hố được đào lên, đồ chôn phía dưới đã không cánh mà bay mất.

Khi Phùng Nguyên nghĩ rằng đã rửa trôi hết bụi phấn dính lên người thì tiếng vo ve như âm hồn bất tán lại ù ù bên tai.

Đã muốn chơi lớn một trận thì hai người đàn ông chơi với nhau làm sao mà đủ vui, phải gọi thêm nhiều người vào nữa mới thú vị. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không chút chần chừ Phùng Nguyên ném hộp gấm trong tay xuống, nhanh chóng thi triển Tiềm Long Thuật ẩn thân, rồi chạy đi thật nhanh ra chỗ khác.

Ôn Lâm chậm rãi đi đến trước mặt Phùng Nguyên, đáy mắt đầy sát khí hòa cùng lửa giận, tay hóa thành trảo hướng cổ Phùng Nguyên bóp tới. Nhưng trảo lại vươn thẳng không ngừng, trực tiếp xuyên qua người Phùng Nguyên.

Nghĩ đến phấn hoa, Phùng Nguyên sực nhớ tới lớp bụi hắn dính phải trong khố phòng, chẳng lẽ trong đó không chỉ có mỗi dược độc, mà còn...

Phùng Nguyên có quyết định liền đổi hướng chạy, tính toán lộ trình mấy người Ôn Nguyệt Mai từ chỗ đất trống hồi phủ mà chạy ra cản đường.

Nói ra ngại miệng, nhưng hắn kỳ thực nợ Ôn gia khá nhiều, không trả ơn thì thôi sao còn làm khó dễ bọn họ.

Nhiều lần Phùng Nguyên đã nghĩ đến việc mở quay thưởng, xem có được đồ gì tốt giải quyết vấn đề trước mắt. Ngặt một nỗi Phùng Nguyên không dám làm, phải biết hệ thống gian manh chưa chắc cho hắn quay ra đồ mới, dù có cũng không đảm bảo sẽ có ích. Thế thà không quay còn có chút hy vọng, quay rồi tuyệt vong thì quay làm gì.

Không có cách nào khác, Phùng Nguyên chỉ biết trốn chạy, đầu thì nhảy số liên tục, hoạt động hết toàn bộ công suất.

Phùng Nguyên hồi hộp mở hộp gấm ra, lần này không như trước có bẫy rập, bên trong chỉ có một phong thư cùng một cuốn sổ.

Kì thật, với tình thế hiện tại Phùng Nguyên không phải là vô kế khả thi, hắn còn một hậu chiêu chưa dùng tới. Chỉ là cách này quá nguy hiểm, phụ thuộc chủ yếu may rủi, lại không thể chu toàn, không phải vạn bất đắc dĩ hắn không muốn dùng tới, nhưng giờ này không dùng không được.

Chương 29: Một trò chơi lớn.

Rất nhanh Phùng Nguyên có suy đoán, có lẽ giao thư cho hệ thống xử trí cũng tính là một cái nhiệm vụ.

Phùng Nguyên sầu khổ, thứ bụi kia không thể dùng nước rửa sạch, giờ chỉ còn biết tiếp tục chạy trốn. Bất quá chạy mãi cũng không phải là cách, Tiềm Long Thuật không thể thi triển vô tận, một khi không dùng được nữa, hắn coi như c·hết chắc.

Qua một hồi hắn phân tích ra được vấn đề, cái thứ ôn dịch bụi phấn kia hẳn là thấm sâu vào da thịt khiến cơ thể sinh ra mùi hương thu hút đám ong.

Mặc kệ lý do là gì, quan trọng là hắn đã lấy được hộp gấm.

Hắn từng thầm nghĩ, nếu trong tay còn phong thư kia, đem ra trao đổi với Ôn Lâm thì tốt biết bao, nhưng thư đã bị hệ thống lấy mất, còn đâu mà điều với kiện.

Ôn Lâm lấy ra trong người một cái lọ, mở nắp lọ bên trong lập tức có vô số chú ong nhỏ vo ve bay ra ngoài. Chúng lượn quanh người Ôn Lâm một vòng, sau đó bay khỏi khố phòng, hướng theo một phương bay đi.

Thế nhưng, lúc này có tiếng vo ve ù ù bên tai, Phùng Nguyên quan sát thì thấy có mấy con ong nhỏ đang hướng tới hắn bu lại.

Bám víu lấy một tia hy vọng, Phùng Nguyên thấy đây chẳng khác nào là độc nên có thể dùng Tích Độc đan giải được. Thế là hắn lấy một viên Tích Độc đan ra uống, nhưng buồn thay không có hiệu quả.

Trong cái nháy mắt, hắn nhận ra có vấn đề, bản thân đâu phải phấn hoa, bầy ong bu lại làm gì?

Chẳng màng nước suối hiện tại lạnh giá, Phùng Nguyên trực tiếp nhảy xuống tắm rửa, kì cọ thân mình thật sạch sẽ.

Ý nghĩ tuy tốt, thế nhưng sự đời hiếm khi thuận ý người, Phùng Nguyên đã không mảnh vải che thân rồi mà đám ong cũng chẳng chịu tha, cứ hướng hắn bay tới, mặc kệ y phục của hắn trong bụi cây chẳng thèm ngó ngàng.

Phùng Nguyên không có mở thư, bất quá hắn có thể khẳng định đây là thứ hệ thống cần, bởi vì mũi tên chỉ dẫn chỉ thẳng vào bức mật hàm không thể sai được.

Đồ đã tới tay, chỉ là bây giờ nên làm gì tiếp đây? Hệ thống chỉ bảo lấy, lấy xong làm gì lại chẳng nói, không lẽ cứ cầm mãi trên tay như vậy?

Đồng tử Ôn Lâm co rút lại, chỉ thấy thân thể Phùng Nguyên nằm trên mặt đất lắc lư, nổi lên từng đợt sóng rồi bỗng chốc tan thành hư vô.

Linh tính mách bảo có điều không hay sắp đến, dự cảm chẳng lành làm tim Phùng Nguyên đập lên thình thịch, một trận khí lạnh từ dưới chân dọc theo sống lưng xông thẳng lên tới tận đỉnh đầu.

Tất nhiên Phùng Nguyên chẳng thể nào chấp nhận nổi được sự thật phũ phàng đến thế. Chỉ là hắn không có cách, vật phẩm có trong hệ thống không có thứ giúp được tình huống vào lúc này.

Hiện tại Ôn Lâm một đầu nghi hoặc, không biết mình đã thất thủ ở điểm nào. Có điều, gã rất nhanh tỉnh táo lại, giờ không có thời gian để ngẫm nghĩ kỹ, hộp gấm đã bị lấy, cần đuổi theo đoạt về.

Không có lựa chọn, Phùng Nguyên chỉ đành nhấn vào nút xác nhận, lá thư trong tay liền biến mất không thấy nữa. Theo đó, hệ thống hiện lên dòng thông báo chúc mừng, ghi rằng hắn đã thành công hoàn thành hai cái nhiệm vụ, có hai lần quay thưởng, có muốn quay hay bỏ lượt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Một trò chơi lớn.