Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: Phùng Nguyên bị thương.
Phùng Nguyên định hất áo choàng làm dáng, may phản ứng nhanh nhạy kịp dừng tay, chỉ hắng giọng, nói: "Ta đã bảo bọn chúng không được để người sống, không ngờ lại để các ngươi chạy được. Nên ta đành đích thân đến đây, thanh lý các ngươi một lượt."
Quả nhiên, khi nghe Phùng Nguyên nói Ôn Nhất Chính giận tím cả mặt mày, mấy người theo gã đều điên tiết lên.
Một thương không thành, Ôn Lâm nhướng mày, gắt gỏng hét: "Huynh trưởng! Huynh có biết mình đang làm cái gì không?"
Sau khi Phùng Nguyên chạy đi không bao lâu, Ôn Lâm liền nối gót chạy tới.
Ôn Lâm nghe thế bất ngờ đưa mắt nhìn Phùng Nguyên, chỉ thấy Phùng Nguyên mặt mày tái mét, nguyên nhân là do vị trí bắp đùi bị một cây trâm đâm b·ị t·hương. Máu chảy lênh láng, gặp thêm dòng nước chảy siết khiến v·ết t·hương không thể khô được, tình trạng có vẻ nguy kịch.
Phùng Nguyên tập trung nghĩ ngợi thì một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, bỗng nhiên hắn thấy cả người lạnh ngắt. Nhìn xuống trước sau, mới nhận ra mình vẫn t·rần t·ruồng chỉ mặc mỗi một chiếc quần âu, liền vội vàng lấy vật phẩm từ hệ thống ra mặc vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vốn ban đầu dự tính không chỉ nói chuyện đơn thuần rồi chạy như vậy, Phùng Nguyên toan lên đấm đá một chút để thể hiện võ lực, làm tăng thêm tính chân thực, chứ hắn thấy Ôn Nhất Chính kia không tin hắn là Hận Cừu Thiên cho lắm.
Ôn Lâm nắm rõ tình hình, mặt càng đen hơn, không nói gì tiếp tục bám theo bầy ong.
Dù đã sửa đổi nhưng vẫn như cũ, chẳng ai lên tiếng đáp lời. Duy chỉ Ôn Nhất Chính tiến lên trước, ngờ vực hỏi: "Ngươi là Hận Cừu Thiên?"
Chỉ là khi thương sắp đâm trúng kẻ đáng nghi thì một thanh kiếm chém ngang vào phần thân thương, khiến mũi thương đâm lệch sang một bên.
Phùng Nguyên nghe hỏi, tự tin vỗ ngực đáp: "Tại hạ đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, đỉnh đỉnh đại danh Hận Cừu Thiên."
Xem chừng Ôn Nguyệt Mai đã lành ít dữ nhiều, có khi c·hết rồi cũng nên.
Ôn Lâm không cần biết đối phương là ai, đã bị Phong Tầm Hương đậu lên liền thộc một thương trước rồi hẫng nói sau.
Nghĩ đến thê tử trên danh nghĩa kia đ·ã c·hết, lòng Phùng Nguyên hơi hụt hẫng, phần nhiều cảm xúc lại là ngậm ngùi cho một trang tuyệt sắc.
Gió đìu hiu thổi nhẹ, mọi người ngơ ngác chẳng hiểu Phùng Nguyên đang nói cái gì, Phùng Nguyên cũng ý thức được mình nói sai, bèn đưa tay lên miệng ho một cái, nói lại: "Núi này ta mở, cây này ta trồng, muốn qua phải để lại tiền mãi lộ."
Trên đường không biết làm sao gặp phải tên Hận Cừu Thiên chặn đầu, cuồng đồ ngạo mạn nói muốn g·iết hết bọn họ, cuối cùng lại chạy mất chẳng thấy bóng dáng.
Khổ một nỗi, hiện tại đâu có cách nào khác, áo quần hắn ném đi hết rồi, giờ về lấy thì không kịp. Thế là Phùng Nguyên bấm bụng cột dây siết chặt từ trên xuống dưới áo choàng lại để che chắn cơ thể, rồi nhảy ra ngoài chặn đường.
Hắc Y Vũ Dạ là áo choàng, mặc vào lại không có y phục ở trong cảm giác thật không quen, cứ như bản thân là một tên biến thái ấy.
Ngoài hình kẻ ngáng đường rất giống với mô tả về tên Hận Cừu Thiên kia. Nhưng Hận Cừu Thiên máu lạnh vô tình, s·át n·hân điên cuồng, đây là những gì Ôn Nhất Chính nghe được.
Chỉ là hắn hiện tại động đậy không tiện, đánh đấm càng không tốt, để người ta nhận ra hắn không có mặc y phục thì càng mất mặt, nên đành thôi.
Thời gian trôi qua Ôn Lâm càng gấp, càng thêm bực tức cáu gắt. Cuối cùng trong rừng sâu, Phong Tầm Hương đã dừng bay, chúng đậu lên một người nằm b·ất t·ỉnh ở gần bờ suối nhỏ.
Ý gì sao? Tất nhiên là kéo thù hận, cho mấy người các ngươi đuổi theo ta rồi.
Ôn Lâm cùng đám người theo bầy ong chạy tới chạy lui, hết leo lên vách đá rồi hướng rừng sâu mà chạy.
Phùng Nguyên thấy phản ứng mọi người rất tốt. Tính nhẩm thời gian Ôn Lâm cũng đã sắp đuổi đến nơi, nên không có ý định tiếp tục dài dòng, mặt lộ vẻ tiếc nuối, than thở: "Xem ra các ngươi hôm nay may mắn, mạng các ngươi lần sau tại hạ sẽ đến lấy."
Phong Tầm Hương không thể sai, nhưng tướng công Nguyệt Mai không phải kẻ ngốc sao?
Phùng Nguyên càng như vậy tự tin, Ôn Nhất Chính càng nghi hơn, không khỏi cất tiếng dò hỏi tiếp: "Ngươi đã bắt Nguyệt Mai muội, giờ còn đến đây chặn đường là có ý gì?"
Trong số hắc y nhân mai phục bọn họ có một người rất lợi hại, không ai địch lại. May mà kẻ kia chỉ một lòng muốn bắt Nguyệt Mai, không có sát tâm g·iết người, bằng không chẳng ai có thể sống sót.
Còn người ở trước mặt này đến cả việc nói năng cũng trầy trật lên xuống, thật là lời đồn Hận Cừu Thiên sao? Không phải giả danh, lừa gạt c·ướp b·óc đấy chứ.
Nhất Chính thấy Ôn Lâm đi theo Phong Tầm Hương, nhớ tới cảnh tên Hận Cừu Thiên gấp gáp bỏ chạy, liền đoán cuồng đồ đã trúng phải bột truy hương, nên tự quyết dẫn người theo sau hỗ trợ.
Chương 30: Phùng Nguyên bị thương.
Có điều, Phùng Nguyên rất nhanh đã lắc đầu phủ định với ý nghĩ trên, bởi vì hắn không thấy mấy người họ mang theo cái xác nào. Nếu thật Nguyệt Mai đ·ã c·hết, Ôn Nhất Chính sẽ không để xác muội tử ở nơi đồng không mông quạnh mà phải đem về làm tẩm liệm mới đúng. Nên khả năng cao Nguyệt Mai chỉ b·ị b·ắt cóc mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có khi nào giả ngốc, trà trộn vào Ôn phủ, ý đồ tìm kiếm nơi giấu mật hàm, sau đó tự biên tự diễn một màn tự b·ắt c·óc chính mình.
Nói xong, Phùng Nguyên thầm nhủ với lòng ráng chịu đựng, trốn thêm chút nữa chờ Tích Độc đan hết hiệu dụng là được, rồi lập tức ẩn mình chuồn đi nơi khác.
Chẳng phải Ôn Lâm đã hiểu nhầm hắn làm thành đầu sỏ bọn b·ắt c·óc Nguyệt Mai, thế thì hắn đây cũng không khách sáo nữa mà nhận quơ luôn. Cứ kéo lên được bao nhiêu hận thù thì kéo, lát nữa bọn họ mới có động lực truy đuổi.
Ôn Lâm càng nghĩ càng thấy có lý, bèn hất thanh kiếm đang ghì trên thân thương ra, quyết liệt nói: "Người này không thể giữ lại!"
Nhất Chính nhìn Ôn Lâm, lên tiếng giải thích: "Đây là Phùng Nguyên, là phu quân của tứ muội đó!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Phùng Nguyên qua đi phút giây ngượng nghịu ban đầu vì không mặc áo quần, rất nhanh tinh thần hắn đã tập trung trở lại, cất cao giọng hô: "Núi này ta trồng, cây này ta mở, muốn qua phải để lại tiền mãi lộ."
Không c·hết thì tốt, Ôn Nguyệt Mai rất trọng yếu. Cô ta c·hết đi, hắn coi như khó thoát khỏi một đời trốn chui trốn nhủi, không ngày an ổn.
Qua một hồi tìm kiếm Phùng Nguyên đã thấy được nhóm người, dẫn đầu là Ôn Nhất Chính đang chau mày ủ rũ, những người ở phía sau cũng ủ rũ chẳng kém. Nhưng quan trọng là hắn không có thấy Nguyệt Mai trong đám người bọn họ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gã bắt gặp mấy người Ôn Nhất Chính liền hỏi đến tình hình Nguyệt Mai, thì được biết mấy người họ bị Hận Cừu Thiên dụ đến một khu đất trống. Không ngờ ở đó có mai phục.
Ôn Lâm biết Nhất Chính chạy theo sau mình thì không có ý ngăn cản. Thêm một người thêm một phần sức, có thể mở rộng rà soát, chứ mình hắn truy nãy giờ đều không thể tìm ra vị trí cụ thể của tên Hận Cừu Thiên kia, lòng đã nóng như lửa đốt.
Trang bị đầy đủ vật phẩm lên người, Phùng Nguyên nhìn mình từ trên xuống dưới không khỏi thấy là lạ.
Đám người Ôn Nhất Chính khi thấy Phùng Nguyên đột nhiên nhảy ra thì lập tức dừng cước bộ, rút kiếm thủ trước người, đề phòng nhìn về hắn. Chỉ có ba huynh đệ Nhất Sát là không nói không rằng, lẳng lặng dẫn người của mình lùi về sau.
Sau đó, Nhất Chính bắn pháo tín hiệu cầu cứu, đồng thời cho vài tên thuộc hạ nhanh nhẹn bám đuôi theo đám hắc y nhân, còn mình dẫn người về Ôn phủ, tập hợp cùng Ôn Lâm bàn đối sách.
Phùng Nguyên b·ị t·hương nặng, Ôn Lâm đối với chuyện này chẳng hề quan tâm, hắn chỉ quan tâm sao Phong Tầm Hương lại bám trên người y mà thôi.
Nguyệt Mai thấy đối phương lợi hại như thế, biết không tài nào chống trả, đã tình nguyện đi theo đối phương. Ôn Nhất Chính không có đối sách, đánh thì không lại người ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân muội rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phùng Nguyên tính toán lộ trình Ôn Nguyệt Mai có thể trở về Ung thành mà tìm đường đến đón đầu bọn họ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.