Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 165: Một đường g·i·ế·t chóc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 165: Một đường g·i·ế·t chóc


Trước đó Phương Chính chia ba mươi con c·h·ó này thành ba hàng, để chúng xếp hàng nối đuôi nhau đi tới, lại khống chế sau cho chúng đi đều bước chân. Cho nên nếu không chú ý, vậy chỉ có thể nhìn thấy theo sau Phương Chính chỉ có ba con c·h·ó mà không phải ba mươi con.

Hắn c·hết, đàn cúc hoa thu điền khuyển mất đi không chế, chống trả được thêm một chút liền bị quét sạch. Mà trong lúc chờ đợi đàn cúc hoa thu điền khuyển này bị quét sạch, Phương Chính cũng đem cổ trùng của đối phương thu hết vào túi.

Mà bản thân Liễu Oánh lại bị năm con c·h·ó vây quanh, nàng ngay cả cầu xin tha thứ cũng không làm được, chỉ có thể tuyệt vọng kêu gào thảm thiết, nhìn năm con c·h·ó này đè lấy mình, cắn xé tay chân, da thịt của chính mình.

Ký ức của Phương Chính bị mất một phần, nghi là ảnh hưởng của việc dùng cắt hồn cổ, cho nên có một số việc hắn cảm thấy quen thuộc, lại không có cách nào khẳng định được.

Nhưng đang lúc Liễu Oánh do dự, đột nhiên sương mù ở phía trước và bên phải trở nên dày đặc, ngược lại ở phía bên trái lại có dấu hiệu tan đi, bóng người màu đen theo sau tiếp cận nàng, đồng thời cũng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

Một đường g·iết chóc hùng tàn nhất có thể.

Chỉ là đứng trước lựa chọn, Liễu Oánh lại không biết chọn thế nào. Nàng cũng là lần đầu đi tới được nơi này, đối với hoàn cảnh ở đây cái gì cũng không biết.

Liễu Oánh lúc này tự an ủi chính mình.

- Năm con, ta có cơ hội.

Nhưng mà cái này hiện tại đối với Phương Chính mà nói cũng không quan trọng. Quan trọng là Phương Chính cần phải g·iết c·hết vị cổ sư xa lạ này.

Liễu Oánh kinh hãi, không nhịn được run rẫy.

Liễu Oánh lại nghĩ, trong lòng càng thêm kích động, đã có chút chờ không nổi muốn động thủ. Nhưng nàng vẫn cố gắng bình tĩnh, ánh mắt nhìn phía sau Phương Chính.

Hắn mơ hồ nghe thấy âm thanh rơi rớt của một vật cầu, sau đó tầm nhìn từ chiến trường trở thành cái gò đất màu xàm trắng, mà gò đất rất nhanh nhiễm hồng, cuối cùng mọi thứ tối đen như mực, ý thức cũng hoàn toàn tiêu tán.

Nhưng mà, ngay lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy cổ mình mát lạnh.

Từ lúc vừa vào, nàng đã thử thúc giục cổ trùng, cũng biết nơi này áp chế toàn bộ cổ trùng ngoài cổ trùng cho phép. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Không, ta không cần phải sợ. Nơi này không thể dùng cổ trùng, cho dù Lôi Minh Kiếm Ma có là ngũ chuyển, cũng không thể nào ra tay với ta được. Hơn hết, hắn vào lâu như vậy, lại chỉ mới tới đây, đều này nói rõ trình độ nô đạo của hắn không cao, ta vẫn còn cơ hội.

Phương Chính cũng không có kiểm tra này đó cổ trùng, tùy tiện nhét vào cái túi da đã chuẩn bị từ trước treo ở bên hông của mình. Mà ngay sau đó, một cổ sức mạnh to lớn lại lần nữa bao phủ, trước mắt Phương Chính lại xuất hiện sương mù.

Không nghi ngờ gì, Phương Chính lần này vào Khuyển Vương truyền thừa, thông qua cửa ải là việc thứ yếu, mà chủ yếu chính là để g·iết người c·ướp cổ trùng.

Liễu Oánh c·hết, mất máu quá nhiều mà c·hết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Liễu Oánh trong lòng tự nhắc nhở, đem điều này ghi nhớ xuống. Mặt khác lại trận địa sẵn sàng, chuẩn bị chiến đầu.

Phương Chính bình thản nhìn xuống, ánh mắt sâu kín không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.

Liễu Oánh nhìn như vậy, trong lòng có chút mừng thầm, đoán là số c·h·ó còn lại của đối phương hẵn không nhiều, bằng không sẽ không để hai con mở đường như vậy.

Liễu Oánh rơi lệ, nước mắt hòa với máu tươi bao phủ đầy mặt nàng, nàng mấp máy môi, nhưng máu lại chảy ra càng nhiều. Cuối cùng, ánh mắt nàng ảm đạm xuống, hơi thở lụi tắt, hoàn toàn c·hết đi.

Liễu Oánh lúc này vui mừng muốn phát điên, khóe môi nhịn không được treo lên nụ cười rạng rỡ. Nàng lúc này đã nhịn không nổi, vừa thấy Phương Chính bên kia dừng bước, đã vội vàng ra lệnh cho chín con c·h·ó của mình xông lên.

Vị cổ sư này vừa gặp Phương Chính, cũng bị dọa cho kinh hãi không thôi, sau đó lại giống như Liễu Oánh chỉ nhìn thoáng qua, cho rằng Phương Chính chỉ có năm con c·h·ó hoang bình thường, vì vậy lập tức ra tay đánh phủ đầu.

Hơn hết có áp chế của truyền thừa, này đó cổ trùng gần giống ngủ say, có thể dễ dàng bị luyện hóa.

- Lại nói, ở nơi này cổ sư không dùng được cổ trùng, có phải cũng đại biểu cổ sư không thể ra lệnh cho cổ trùng tự bạo hay không? Nếu thật là như vậy, vậy thì khi ta g·iết c·hết Lôi Minh Kiếm Ma, cổ trùng trên người hắn chẳng phải sẽ trở thành của ta hay sao?

Sau đó, Phương Chính thuận lợi đi tới cửa tiếp theo.

Cứ như vậy, cho dù Phương Chính bên ngoài có là người mạnh nhất trên Tam Xoa sơn lúc này, ở đây cũng chỉ là một thanh niên dáng người mảnh khảnh, da trắng bệch xanh xao. Nhìn thế nào, cũng cảm thấy Phương Chính trông mỏng manh dễ vỡ hơn cả Liễu Oánh.

Nhưng mà rất đáng tiếc cho nàng, Phương Chính là loại ăn chậm nhai kĩ, trong truyền thừa vẫn luôn chậm chạp từng chút từng chút một, nhất là càng về sau, càng thích kéo dài thời gian, muốn mượn cơ hội trong này làm quen việc khống chế đàn c·h·ó, tăng trình độ nô đạo của mình. Cho nên mới xuất hiện trường hợp vào trước nhưng lại tới sau một số người.

- Thì ra bóng người màu đen đại biểu cho cổ sư tham gia vượt ải! (đọc tại Qidian-VP.com)

Là một thanh niên ngoài hai mươi, tóc đen, áo bào đỏ đen, mang một cái mặt nạ xương cốt.

Phương Chính hiện tại chính là muốn g·iết người.

Liễu Oánh nhìn Phương Chính đứng ở bên cạnh nhìn xuống mình, khó nhọc mở miệng, nhưng theo nàng mở miệng, máu trong miệng trào ra ngoài.

Nghĩ đến việc có thể g·iết c·hết một vị ngũ chuyển cổ sư, Liễu Oánh trong lòng không khỏi trở nên vô cùng kích động.

- Là... là Lôi Minh Kiếm Ma...

Xoẹt.

Vị cổ sư kia tâm thần căng như dây đàn, điều khiển đàn c·h·ó chiến đấu oanh liệt, không ngờ thật sự gây ra tổn thất cho đàn c·h·ó của Phương Chính. Hai con bị cắn c·hết, một con bị cắn đứt một cái chân trước. Ngoài ra còn có ba con c·h·ó b·ị t·hương nhẹ.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của Liễu Oánh cứng lại, nàng nhìn thấy người tới.

Nàng ánh mắt hơi nhìn đến xung quanh mình, có đến chín con c·h·ó. Này đó con c·h·ó có số ít mang thương, cũng có không ít con khỏe mạnh. Chúng là những gì còn sót lại sau cửa thứ mười. Liễu Oánh cảm thấy, số lượng này đã rất nhiều, chính mình đã làm rất tốt rồi. Đổi lại là người khác, sẽ không thể nhiều hơn nàng quá nhiều.

Phương Chính đã hạ quyết tâm. Trong Khuyển Vương truyền thừa, chỉ cần nhìn thấy cổ sư, hắn liền sẽ chọn gặp cổ sư.

Cổ sư không có cổ trùng vậy cũng chỉ là người bình thường, thậm chí có thể bị võ giả phàm nhân đ·ánh c·hết. Bởi vì đâu phải cổ sư nào cũng tăng sức lực tự thân như lực đạo cổ sư, bình thường đều là dựa vào cổ trùng phòng ngự, thân thể cổ sư rất yếu ớt, thua kém mấy phàm nhân rèn luyện quyền cước, cho nên bị đ·ánh c·hết cũng rất bình thường.

Tám con c·h·ó này đúng là cúc hoa thu điền khuyển, loại c·h·ó này rất đoàn kết, hỗ trợ lẫn nhau. Khó đối phó hơn cho hoang rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính lúc này đứng trên một cái gò đất, nhìn Liễu Oánh ở phía xa cùng chín con c·h·ó đang lao về phía mình, vẻ mặt hắn đạm mạc, đem khẩu s·ú·n·g âm thầm nhét vào cái túi da nhỏ ở bắp đùi.

Đúng như Liễu Oánh đã nghĩ, trong truyền thừa cổ sư không có cách tự hủy đi cổ trùng của mình, cho nên nếu bị g·iết, những con cổ trùng này sẽ trở thành chiến lợi phẩm của người khác.

- Tha... tha... tha... mạng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng là một vị ma đạo cổ sư, am hiểu một chút về nô đạo. Một đường đi tới, hiện tại vừa qua khỏi cửa thứ mười.

Sau đó, Phương Chính khẽ phất tay một cái, từ sau lưng hắn, ba con c·h·ó bước ra, sau đó thành sáu con, chín con, mười hai con, mười lăm con, lục tục ba mươi con c·h·ó.

Bịch, lộc cộc.

Trong sương mù, Liễu Oánh đang do dự nhìn ba hướng, không biết phải chọn cái nào.

Loại dáng người thế này, bị c·h·ó hắt ngã cắn c·hết là việc cực kì đơn giản.

Rất nhanh, Phương Chính thông qua sương mù, nhìn thấy vị cổ sư tiếp theo.

Vị cổ sư này kinh hãi, nhưng cũng vội vàng khống chế đàn c·h·ó của mình chống đỡ, cùng Phương Chính so tài.

- Cúc hoa thu điền khuyển?

Năm con c·h·ó hoang của hắn xông lên trước, làm thành vật hy sinh. Tám con c·h·ó màu da cam tập kết thành một nhóm, đi theo phía sau đàn c·h·ó hoang.

Phương Chính một bên chỉ huy đàn c·h·ó, một bên thi thi nhiên nhiên đi tới gần. Hắn khống chế năm con c·h·ó này, để chúng không đem Liễu Oánh cắn c·hết ngay lập tức.

Liễu Oánh kinh hãi thét lên, hoàn toàn bị dọa sợ. Trong lòng nàng sợ hãi tràn ngập, quên mất khống chế đàn c·h·ó của mình. Đàn c·h·ó của nàng lập tức tan rã, bị đàn c·h·ó của Phương Chính quét ngang, ba con vây g·iết một con, rất nhanh đàn c·h·ó chín con của Liễu Oánh đã bị cắn gần c·hết.

Số lượng tuy không nhiều, nhưng trong mắt cổ sư này lại là một cái cơ hội trở mình.

Phương Chính vẻ mặt đạm mạc, hắn cử ra năm con c·h·ó khỏe mạnh nhất, đón đầu năm con c·h·ó hoang của người kia, còn lại hai mươi bảy con c·h·ó lại phân tán ra, vòng ra khỏi chiến trường của năm con c·h·ó hoang, bao vây nhóm tám con cúc hoa thu điền khuyển. Bắt đầu thay phiên tập kích.

Trước mặt Phương Chính chỉ có hai con c·h·ó, sau lưng hắn đứng ba con c·h·ó khác.

Ở cửa này, Phương Chính vẫn rất may mắn, lần thứ ba gặp phải lựa chọn có bóng người màu đen. Hắn liền không chút do dự chọn hường này.

Chương 165: Một đường g·i·ế·t chóc

Bóng người ngày càng tiếp cận, trong sương mù lúc này đi ra hai con c·h·ó hoang thân thể gầy ốm.

Phương Chính lúc này lại khống chế đàn c·h·ó, ba mươi hai con c·h·ó đồng loạt lao lên, giống như nước vỡ bờ, tràn về phía vị cổ sư kia.

Phương Chính lúc này bình thản khen một câu, sau đó ngồi xuống, đưa tay sờ vào bụng Liễu Oánh, đem cổ trùng trong không khiếu của nàng lấy đi, chớp mắt luyện hóa.

Vì vậy, người xui xẻo kì thực không phải những người vào kế tiếp Phương Chính không lâu, mà là những người vào cách hắn một đoạn thời gian tương đối.

Tầm mắt của hắn hơi lệch, sau đó đảo lộn.

Kết hợp hai con đi phía trước, ba mươi hai con c·h·ó xuất hiện trong tầm mắt của Liễu Oánh, đồng loạt nhe nanh chạy như bay về phía nàng.

Liễu Oánh chỉ có tam chuyển đỉnh phong, vào truyền thừa cách Phương Chính rất lâu. Cho nên luôn cảm thấy chính mình sẽ không xui tới mức đụng phải hắn.

Này đó c·h·ó, bất kể giống loại cùng cấp bậc, Phương Chính có thể chờ về sau hỗn loạn, dùng Tiểu Thiên bắt giữ một phen. Cho nên đối với hắn mà nói, đi đối phó c·h·ó tuyệt đối không lợi bằng đối phó người.

Trong sương mù, ba đoàn quang ảnh lại hiện lên, Phương Chính quét mắt nhìn ngang, lựa chọn phía trước đi tới.

- Trời ạ! Như thế nào lại nhiều như vậy?

Phương Chính hơi suy tư, có chút không chắc chắn.

Hai bên giằng co chém g·iết, năm con c·h·ó hoang của cổ sư kia rất nhanh c·hết trận. Nhưng tám con cúc hoa thu điền khuyển vẫn còn giữ vững được số lượng, kiên cường chống đỡ.

Trong mắt Phương Chính, Liễu Oánh quá yếu, căn bản không cần lãng phí một viên đ·ạ·n của hắn. Đ·ạ·n không dễ làm, có thể nói là khó làm hơn s·ú·n·g, lại là vật tiêu hao, cho nên có thể tiếp kiệm liền phải tiếp kiệm.

Phương Chính đánh giá một chút, trong tay người này có mười ba con c·h·ó, trong đó có năm con là c·h·ó hoang như của Phương Chính, mà tám con còn lại có màu da cam như màu quả quýt, vành tai dài rũ xuống, trên lông còn có hoa văn hình hoa cúc.

Phương Chính lợi dụng lúc hắn tập trung vào khống chế bầy c·h·ó, liền lén lúc đi lại gần, nhanh chóng đem đầu đối phương cắt xuống.

Hắn đ·ã c·hết, bị Phương Chính chém rơi đầu.

Ở hai bên trái phải là hai đoàn ánh sáng khác màu, nhưng ở phía trước lại là bóng người màu đen, hiển nhiên đây lại là một vị cổ sư.

Vị cổ sư kia đầu đầy mồ hôi, cắn răng điều khiển đàn c·h·ó của mình chống đỡ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 165: Một đường g·i·ế·t chóc