Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 166: Bậc hack gian lận
Tiên hạ thủ vi cường, chỉ cần đối phương đi vào tầm ngắm, Phương Chính liền trực tiếp b·ắn c·hết, kết thúc màn này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính chỉ tay vào đàn cúc hoa thu điền khuyển, nói.
Phương Chính lại nói, Tiểu Thiên đem một con c·h·ó khác từ túi đồ lấy ra, Phương Chính liền đem nó nô dịch, sau đó là con thứ ba, con thứ tư, thứ năm, lục tục có cúc hoa thu điền khuyển bị thả ra, sau đó nhanh chóng bị nô dịch, cuối cùng đứng thành hàng phía sau lưng Phương Chính.
Cả hai chia sẽ hiểu biết cho nhau, cho nên bản hồn cũng biết. Mà tác dụng phụ của cổ trùng lại chỉ có một người gặp phải, cho nên bản hồn hoàn toàn biết những quang ảnh này đại biểu cho cái gì.
Trước mặt là một chùm hình ảnh màu đen, bên cạnh còn đâm ra mấy đầu gai nhọn.
Phương Chính đảo mặt một vòng, sắc mặt chợt biến.
Hiện tại đi vào Khuyển Vương truyền thừa, cũng chỉ muốn mượn hoàn cảnh luyện tập một chút, cùng lấy nhiều chỗ tốt. Mà này đó chỗ tốt, lấy mà không phí sức càng tuyệt, không phải sao?
Phương Chính giật mình, có chút ngoài ý muốn.
- Túc chủ, ta mà ra là xuân thu thiền của ngươi sẽ phải ra khỏi túi đồ đấy.
Nhưng chưa đợi Phương Chính quan sát kĩ, sương mù đột nhiên trở nên dày đặc, rất nhanh đã đem hai sự lựa chọn đó che mất, chỉ còn lại phía bên trái là sương mù đang tán đi.
Con c·h·ó còn lại lúc này dừng bước, kinh ngạc nhìn quanh. Như thế nào vừa rồi còn một đám, chớp mắt một cái liền chỉ còn lại chính mình một con c·h·ó? Chẳng lẽ nó vừa bỏ qua khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời c·h·ó của mình?
Phương Chính nhanh tay lẹ mắt, đem bọn chúng vội vàng thu vào tay luyện hóa. Chờ đến lúc Phương Chính ra khỏi sương mù, trong tay hắn đã có ba mươi con ngự khuyển cổ.
Phương Chính lúc này không chút do dự, đem s·ú·n·g lấy ra.
Rất nhanh, trong sương mù lục tục đi ra mấy con c·h·ó, bọn chúng trên người đều có một tầng thiết giáp dày nặng, chính là thiết giáp khuyển. Thiết giáp khuyển đi ra, nhiều đến mười lăm con, số lượng hơn hẵn của Phương Chính bốn con.
Cúc hoa thu điền khuyển cũng không phải là quá mạnh, nhưng chúng lại rất đoàn kết, biết phối hợp với nhau. Số lượng cá thể càng nhiều, muốn đối phó lại càng khó.
Hắn bước đều đặn, không ngừng đến gần Phương Chính.
Tiểu Thiên lúc này đáp lại. Nhưng vẫn đem xuân thu thiền lấy ra khỏi túi đồ, sao đó chui ra ngoài, hỏi.
Cái này mà để lộ ra ngoài, chính là làm mất hết mặt mũi của nô đạo cổ sư, cũng đem mặt mũi của ngũ chuyển cổ sư đi vứt vào sọt rác không thể tái chế.
Mà ở trong truyền thừa, ngự khuyển cổ trên người cổ sư vốn không có dư, mà loại cổ trùng này còn thuộc dạng tiêu hao, sau khi sử dụng xong, cho dù có đem con c·h·ó bị nô dịch g·iết c·hết thì cũng không lấy lại được.
Trong tay hắn ngoài c·h·ó hoang ra, cũng chỉ còn lại một cây côn rách nát, một thanh kiếm, một cây s·ú·n·g và ba băng đ·ạ·n chưa sử dụng. Nhìn qua nhìn lại, mặc kệ khai là thứ vị khuyển hay điện văn khuyển đều đánh không lại, còn không bằng lựa chọn cúc hoa thu điền khuyển có vẻ dễ đối phó hơn.
Phương Chính lúc này muốn bổ sung thêm c·h·ó, chỉ có thể lựa chọn khiêu chiến đàn c·h·ó.
- Tiểu Thiên, ra ngoài làm việc thôi!
Trong ba lựa chọn, phía bên trái xuất hiện một cái bóng người màu đen, là một vị cổ sư.
Ngay sau đó, hắn ta dừng bước, ánh mắt chuyển từ bình thản sang kinh ngạc, sau nữa là kinh hãi. Hắn không nói hai lời, ôm đầu ngồi xuống trốn sau lưng đàn c·h·ó của mình.
Trong sương mù, Phương Chính đứng nhìn ba đoàn quang ảnh trước mắt cùng trái phải, không khỏi có chút do dự. Hắn nhìn lại xung quanh mình, đếm đếm, chỉ còn lại mười chín con c·h·ó hoang.
Bên trái Phương Chính lúc này là một đoàn ánh sáng màu da cam, nhìn như đèn lồng trong sương mù.
- Tiếp theo.
Rất nhanh, Phương Chính từ cửa thứ mười lăm, đi tới cửa thứ mười chín. Lúc này bên người hắn đã có lục tục tám mươi con c·h·ó, bao gồm mười chín con c·h·ó hoang, ba mươi con cúc hoa thu điền khuyển, hai mươi con điện văn khuyển cùng mười một con thiết giáp khuyển.
Ha, đừng tỏa ra chán ghét những người chơi hack, bởi vì nếu đổi lại là ngươi có thể mở hack, ngươi sẽ không dùng sao? Tất nhiên là phải dùng.
Đó là một nam trung niên khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu. Mặt chữ quốc, sóng mũi cao, nhìn qua khá anh tuấn. Hắn có một đôi mắt màu u lam, đáy mắt phẳng lặng, cất giấu vô số sự thăng trầm cùng tan thương, lại có cả sự kiên cường cùng ẩn nhẫn.
Theo sau thiết giáp khuyển là một đàn cúc hoa thu điền khuyển, số lượng rất nhiều, ước chừng bốn mươi con.
Rất nhanh, hắn tiến vào sương mù đi đến cửa mười chín. Trước mặt lại lần nữa xuất hiện ba lựa chọn, Phương Chính quét mắt nhìn ngang, nhất thời ngẩn ra.
Ngươi cảm thấy khó chịu, cảm thấy chán ghét bởi vì ngươi không có. Nếu ngươi có, ngươi sẽ không bao giờ ghét nó nữa.
- Tiếp theo nếu có thêm thứ vị khuyển, vậy là viễn trình cũng có.
Làm lại phương pháp cũ, Phương Chính nô dịch một phần, bắt giữ phần còn lại, ngự khuyển cổ còn thừa liền nhét vào túi đồ. Không dùng tới, có thể đem bán.
Với Phương Chính, cái này không hề trở ngại, bởi vì hắn có thể bậc hack.
Đã đến cửa này, ngoại trừ Phương Chính ra, những người còn lại chắc chắn đều là nô đạo cổ sư, thiên tư trác tuyệt. Nhất là hiện tại Tam Vương truyền thừa còn đang nằm trong giai đoạn thăm dò, mọi thứ đều phải tự mài mò, từng bước thử nghiệm. Cho nên, người càng vào sâu, lại càng là thiên tài trong nô đạo.
Rất nhanh Phương Chính đi tới cửa tiếp theo.
Đối phương ánh mắt đầu tiên lướt qua đàn c·h·ó của Phương Chính, ước lượng thực lực. Sau đó đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Phương Chính, hơi kinh ngạc một chút, cũng rất nhanh bình tĩnh lại. Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cây s·ú·n·g trên tay hắn.
Cứ như vậy, Phương Chính hack qua một cửa.
Nhưng đáng tiếc, trong thời điểm hiện tại, sẽ không có ai nhìn thấy việc này. Mà chờ đến khi có người có thể theo dỗi hành động của Phương Chính trong truyền thừa, vậy thì lúc đó hắn đã không còn bước chân vào khuyển vương truyền thừa lần nào nữa.
Phương Chính ánh mắt lúc này tập trung vào vị trí trung tâm của đàn c·h·ó, liền nhìn thấy vị cổ sư điều khiển chúng.
Còn chưa để con c·h·ó này phản ứng, Phương Chính đã thúc giục một con ngự khuyển cổ, đem nó nô dịch.
Cho nên ngự khuyển cổ chỉ có thể chờ truyền thừa tặng, chứ không thể lấy. Mà muốn lấy thêm ngự khuyển cổ, vậy chỉ có thể đi đánh nhau với đàn c·h·ó khác. Thời điểm lựa chọn khiêu chiến đàn c·h·ó, truyền thừa sẽ chủ động bố trí ngự khuyển cổ trước mặt cổ sư.
Dù gì nô đạo với Phương Chính cũng không quan trọng, ban đầu hắn nghiên cứu nô đạo cũng là tiện tay mà làm thôi. Bởi dù sao cũng phải tu hành hồn đạo cùng trí đạo, mà hai thứ này tăng cường, có thể tạo ưu thế cho nô đạo nên mới được Phương Chính tiện tay nhét vào.
Bên phải là một đoàn ánh sáng màu lam có tia điện lượng lờ.
Lúc này, Phương Chính xoa xoa cái bụng của mình, trong đầu nói.
Nô dịch xong con thứ hai mươi, Phương Chính dừng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính tự nhủ, đem ánh mắt dời đến hai nơi còn lại.
Mà Phương Chính bên này đã trận địa sẵn sàng, s·ú·n·g đã vào tư thế ngắm, chỉ chờ thời điểm thích hợp liền lặp tức nổ s·ú·n·g.
Ngay từ lúc Phương Chính đặt chân vào truyền thừa, hắn luôn làm ra những việc phá vỡ thường thức của một người sẽ tham gia vượt ải. Điều khiển c·h·ó đánh nhau thì không thấy, chỉ thấy điều khiển c·h·ó đi dạo, sau đó đánh lén, g·ian l·ận.
Phương Chính nhìn đàn c·h·ó của mình, cảm thấy rất hài lòng.
Đùa gì a? Hắn một đường g·iết tới, g·iết c·hết năm vị cổ sư. Không nghĩ tới lúc này chính mình lại bị người tìm g·iết tới cửa.
Thiết giáp khuyển giỏi về phòng ngự, có thể đảm nhận vị trí lá chắn. Điện văn khuyển tốc độ nhanh, đảm nhận đánh du kích. Cúc hoa thu điền khuyển chịu trách nhiệm chủ công. Mà c·h·ó hoang chính là pháo hôi.
Chương 166: Bậc hack gian lận
- Màu da cam là cúc hoa thu điền khuyển, loại c·h·ó này rất đoàn kết. Màu đen có gai đại biểu cho thứ vị khuyển, loại c·h·ó này trên người có gai nhím, công kích cực tốt, c·h·ó hoang bình thường chống đỡ không nổi công kích của chúng. Màu lam ánh điện là điện văn khuyển, tốc độ rất nhanh, gấp hai lần c·h·ó hoang.
Phía sau nữa có tám con c·h·ó trên lưng mọc đầy gai nhím, chính là thư vị khuyển.
- Lựa chọn ban đầu của ta đúng thật là tự tìm đường c·hết.
- Túc chủ cần ta làm gì?
Những con c·h·ó này có màu da cam, tai dài rũ xuống, thân hình nhỏ hơn c·h·ó hoang một chút, trên thân còn có hoa văn hình hoa cúc, đúng là một đàn cúc hoa thu điền khuyển. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính một đường đi tới, nhắm vào cổ sư mà ra tay tập kích, vượt qua ải thứ mười lăm. Nhưng là số lượng c·h·ó trong tay cổ sư ở mỗi ải có tăng lên, trong khi của Phương Chính chỉ có giảm đi chứ không có tăng lên.
Chín mươi tám con cúc hoa thu điền khuyển, một con số khiến người ta lo lắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Không nên chọc vào, nếu không sẽ dễ lặt xuồng trong mươn.
Phương Chính lúc này nhìn lại, phát hiện mình đang đứng trên một cái gò đất, mà cách đó không quá xa, Phương Chính nhìn thấy một đàn c·h·ó.
- Ân, đối phương chủ động tới tìm!
Tiểu Thiên nhìn lại cách đó không xa, phát hiện đàn cúc hoa thu điền khuyển đang chạy về phía này. Bọn chúng hành động nhất trí, kết trận mà tới, hiển nhiên đã phát hiện ra Phương Chính, đang đoàn kết tập kích hắn.
- Đem chúng nhét vào túi đồ, chỉ chừa lại một con.
Tiểu Thiên nhìn thấy như vậy, lập tức hiểu ý của Phương Chính.
Nói xong, nó đem chín mươi bảy con c·h·ó nhét vào túi đồ, chỉ để lại một con c·h·ó theo ý Phương Chính.
- Túc chủ ngươi đúng là biết cách g·ian l·ận.
Với đội hình này, Phương Chính có thể thử không bậc hack một lần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính c·hết lặng.
Nếu hiện tại Khuyển Vương có thể nhìn thấy cảnh Phương Chính qua ải, chắc chắn sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy.
Hắn đem mười con ngự khuyển cổ chưa dùng để vào túi đồ, sau đó để Tiểu Thiên chui vào không khiếu, tiếp tục đem xuân thu thiền nhét vào túi đồ.
Phương Chính không khỏi nở nụ cười tự giễu, nhưng rất nhanh sắc mặt đã trở nên đạm mạc.
Phương Chính đi vào sương mù, mười chín con c·h·ó hoang cũng đi theo bên cạnh hắn. Trong sương mù lúc này lục tục xuất hiện ngự khuyển cổ, toàn bộ đều là nhất chuyển.
Phương Chính lúc này lẩm bẩm đoạn tin tức này, liền không chút do dự đi về phía có ánh sáng màu da cam.
Phương Chính nhìn một vòng, như cũ không nhớ được chúng đại biểu cho loại c·h·ó nào. Bất quá, cái này không khó, hắn có thể lựa chọn quyền trợ giúp từ bản hồn. Hắn quả thật không nhớ, ký ức mơ hồ, nhưng mà bản hồn thì không như vậy.
Cuối cùng là có khoảng hai mươi con điện vân khuyển đi tuần xung quanh.
Nhưng thật ra, Phương Chính cũng không có sự lựa chọn nào. Bởi hiện tại ba sự lựa chọn hắn có, hoàn toàn không có bóng người màu đen.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.