Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 167: Không phải lúc nào cũng do thiên ý cùng số mệnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 167: Không phải lúc nào cũng do thiên ý cùng số mệnh


Gia tộc bị diệt, Lưu Tử Phàm mất đi chỗ dựa, lang bạt khắp nơi, nô đạo vì vậy khó phát triển, hắn chỉ đành chuyển sang tu hành độc đạo. Từ đó trở thành ma đạo cổ sư, chuyên môn nhận nguyên thạch đi á·m s·át người khác.

- Ngươi nhận ra thứ trên tay ta sao?

- Xem ra chỉ có thể từ bỏ ý định một phát xuyên sọ rồi!

Hai mươi tuổi, hắn tu thành tam chuyển, lựa chọn đi theo nô đạo, được gia tộc cố ý nghiên tài nguyên hỗ trợ.

- Ngươi cảm thấy bản thân là nhân vật chính sao?

Lưu Tử Phàm lúc này cảm thấy rất hối hận, nếu biết trước như vậy, hắn đã không lựa chọn đường này. Bất quá hắn không biết, người kia lúc này cũng đang rất là kinh ngạc.

Hắn nghĩ, không tiếp tục di chuyển, mà đem đàn c·h·ó điều khiển đi tới che ở trước người. Hắn muốn đặt cược, cược Phương Chính trên người không còn nhiều đ·ạ·n.

Trong đầu Lưu Tử Phàm vang lên khẳng định.

Phương Chính cảm thấy nói như vậy đã đủ rồi, nói thêm e là sẽ phản tác dụng. Hắn tin rằng Lưu Tử Phàm cũng sẽ hiểu ý hắn mà chủ động lên tiếng.

Phương Chính lập tức lãnh đạm phản bác.

Một con c·h·ó kêu khẽ, sau đó ngã xuống đất, trên ngươi nó lủng một lỗ, máu chảy ra ngoài.

- Buồn cười. Ngươi cảm thấy ngươi có mặt ở đây là do ngươi sao? Cảm thấy ta và ngươi gặp nhau cũng là do ngươi sao? Lại nói, ngươi biết cửu chuyển là cảnh giới gì sao? Lại còn cảm thấy có thể đạt đến mức độ đó!

- Hai.

- Con mẹ nó, thật sự có thêm một người!

Lưu Tử Phàm năm nay ba mươi lăm tuổi, là một vị tứ chuyển sơ giai cổ sư, từng là người của Lưu gia trại.

Lưu Tử Phàm lúc này sắc mặt cực kì khó coi, hắn xem như đã thật sự hiểu Phương Chính đang muốn nói cái gì.

- Ngươi cảm thấy mình đặc biệt sao? Cảm thấy thiên địa sẽ ưu ái ngươi sao? Cảm thấy chính mình là con cưng của trời, được thiên ý bảo hộ?

- Cái gì?!

Nhưng mà quyết tâm còn chưa hạ xong, giọng nói lãnh đạm của Phương Chính lại lần nữa vang lên.

Lưu Tử Phàm kinh ngạc không thôi, trong lòng cảm thấy rất bất an.

Khoảng cách giữa Phương Chính và Lưu Tử Phàm có trăm mét, nhưng do xung quanh an tĩnh, Phương Chính lại hơi lớn giọng, cho nên Lưu Tử Phàm vẫn nghe thấy rất rõ ràng. Chỉ là hắn không có trả lời, lựa chọn trầm mặt.

Bí mật đó chính là, Lưu Tử Phàm là một xuyên việt giả.

Lưu Tử Phàm tự nhắc nhỡ, nhìn lại thanh kiếm Phương Chính treo bên thắt lưng, còn có cây côn sắt đang dựng bên cạnh Phương Chính.

Bang.

Phương Chính nhìn thông báo, nhịn không được mắng tục một câu.

Phương Chính nhìn thấy đầu của Lưu Tử Phàm hơi đưa lên đã rụt lại, trong lòng không khỏi chậc lưỡi tiếc nuối.

- Mệnh ta do ta không do trời. Thiên ý muốn ta c·hết, vậy ta nghịch thiên mà đi. Cường giả muốn g·iết ta, vậy ta mạnh như họ là được.

Phương Chính lại không có nhắc lại, mà hỏi tiếp.

Tại sao gọi là từng, bởi vì Lưu gia trại đã bị diệt trại từ mười năm trước.

Nếu Phương Chính đem ba mươi viên đ·ạ·n toàn bộ dùng hết liền có thể g·iết c·hết ba mươi con c·h·ó. Lưu Tử Phàm lúc đó chỉ còn lại năm mươi con, nếu khai chiến, không nghi ngờ việc hắn ở hạ phong.

Chương 167: Không phải lúc nào cũng do thiên ý cùng số mệnh

Bởi vì ngày hôm nay, Lưu Tử Phàm nhìn thấy một thứ rất quen thuộc, lại là một thứ không tồn tại ở thế giới này. Đó là một cây s·ú·n·g lục, một cây s·ú·n·g chân chính có thể bắn ra đ·ạ·n đồng.

Phương Chính trong lòng nghĩ, ngoài mặt lại lãnh đạm, im lặng nhìn về phía Lưu Tử Phàm.

Giọng nói của Phương Chính lại vang lên, quanh quẩn trong không gian.

Một tiếng s·ú·n·g vang lên, kèm theo là giọng đếm bình thản của Phương Chính.

- Lạc Hành đã cố ý mang chúng vào truyền thừa, hiển nhiên hắn biết cách dùng, càng biết cách tận dụng. Ta không thể không đề phòng thêm những thứ này.

Phương Chính lúc này hạ tay xuống, đứng thẳng nhìn về phía Lưu Tử Phàm, trong tầm mắt của hắn chỉ có mấy mươi con c·h·ó, không thấy người, nhưng hắn biết, Lưu Tử Phàm vẫn còn ngồi ở đó.

Là một sát thủ, Lưu Tử Phàm biết rõ sự đáng sợ của s·ú·n·g đ·ạ·n. Là một cổ sư, hắn lại càng biết rõ cổ sư không dùng được cổ trùng có bao nhiêu yếu ớt.

- Năm. Nếu ngươi tiến thêm một bàn tay, ta chỉ cần năm lần là ra tay, ngươi sẽ c·hết.

Con c·h·ó thứ hai cũng đang đứng trước người hắn. Mà phía trước hắn lúc này chỉ còn lại hai con c·h·ó, thông qua khe hở, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng Phương Chính đang hướng họng s·ú·n·g về phía này.

Nhưng câu tiếp theo của Phương Chính, làm hắn giật mình.

Mãi đến gần đây, bị thu hút tới Tam Xoa sơn, đi vào Khuyển Vương truyền thừa, muốn một lần nữa phát triển nô đạo.

Phương Chính lãnh đạm nói.

Lưu Tử Phàm trong lòng suy tính. Hắn bò trên mặt đất, trốn sau đàn c·h·ó đi về một bên.

Tiểu Thiên nghe trong lòng Phương Chính kêu gào, lại chỉ im lặng. Nó sẽ không nói với Phương Chính "đừng cái gì cũng cho là thiên ý sắp xếp, số mệnh an bài". Bởi vì Tiểu Thiên biết, túc chủ của nó sẽ rất nhanh tự nói với chính mình như vậy.

Hằn đã sống qua hai đời, đã g·iết qua không ít người, đ·ã c·hết qua, cũng đã sống lại, cho nên tâm tình vốn rất khó dao động.

Lưu Tử Phàm trầm mặt, nhưng rất nhanh lên tiếng đáp lại.

Lưu Tử Phàm sắc mặt xanh mét.

Nhưng đây là lần thứ hai Lưu Tử Phàm bị làm cho kinh hãi. Lần đầu là vào khoảng năm sáu năm trước, bị một mục tiêu á·m s·át làm kinh hãi. Và hiện tại là lần thứ hai.

Con c·h·ó này là của hắn, vị trí vừa đúng lúc che ở trước người của hắn.

Lại một phát s·ú·n·g, một con c·h·ó kêu lên rồi ngã xuống, đồng thời tiếng đếm của Phương Chính lại vang lên.

Lưu Tử Phàm chọn thử thách này, gặp phải Phương Chính, là do thiên ý cố ý an bài, muốn lợi dụng truyền thừa, loại bỏ bớt một cái dư thừa. Bởi vì mấy cửa trước đã chứng minh, khi hai cổ sư gặp nhau, trừ phi một trong hai có một n·gười c·hết, bằng không truyền thừa không công nhận ngươi qua cửa.

- Là thăm dò!

Nhưng rất nhanh, Phương Chính nảy ra một ý tưởng. Hắn lập tức thật tâm mong muốn, muốn tìm được một vị thiên ngoại chi ma. Quả nhiên ngay sau đó, Tiểu Thiên cho hắn một cái bảng thông báo, phát hiện một vị thiên ngoại chi ma đã ở rất gần.

Nhưng này đó đối với Lưu Tử Phàm cũng chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của mình, bởi vì hắn có một cái bí mật rất lớn, đến hiện tại ngoài hắn ra, vẫn chưa có ai biết việc này.

Bang.

Mà nếu Lưu Tử Phàm không thức thời, vậy cũng không sao, g·iết là được.

Lưu Tử Phàm kinh hãi, suýt chút nữa đã đứng bật dậy, nhưng may là hắn kịp kìm chế, chỉ hơi nhóm người dậy đã lập tức ngồi xuống lại.

Nói cách khác, nếu giữ Lưu Tử Phàm và Phương Chính không có n·gười c·hết, vậy cả hai sẽ mãi kẹt lại ở chỗ này, kết quả cũng là chờ c·hết.

- Ngươi muốn chờ ta hết đ·ạ·n sao? Suy nghĩ không tệ, nhưng ngươi tính sai.

Ẳng.

- Ở thế giới này, loại người như ta và ngươi chính là cái gai trong mắt thiên ý. Thậm chí có cả cửu chuyển cổ sư muốn đem chúng ta g·iết c·hết. Chúng ta, ở thế giới này chính là dư thừa!

Hơn hết, Lưu Tử Phàm bắt đầu điều khiển đàn c·h·ó của mình, khiến chúng di chuyển, bản thân lại trốn phía sau thay đổi vị trí, tận lực lẫn trốn khỏi tằm mắt của Phương Chính.

Phương Chính trong lòng mờ mịt, không biết rốt cuộc là cái gì đang diễn ra.

- Nhưng hắn không chỉ có s·ú·n·g đ·ạ·n.

- Gì? (đọc tại Qidian-VP.com)

Lưu Tử Phàm trong lòng nghĩ, đồng thời không tiếp tục trầm mặt, mà lên tiếng hỏi.

Đùa cái gì a? Như thế nào ở đây lại có s·ú·n·g lục?

Lưu Tử Phàm nhìn con c·h·ó, sắc mặt chợt biến.

Giọng nói bình thản của Phương Chính lúc này lại vang lên, Lưu Tử Phàm đã đưa tay lên, chuẩn bị bò về trước, kết quả bị dọa cho dừng lại, bàn tay cũng cứng lại tại không trung.

Ở nơi này không dùng được cổ trùng, không thể trinh sát, hắn không tin Phương Chính có thể phát hiện ra vị trí của mình.

Lưu Tử Phàm thông qua khe hở nhìn lại, con ngươi lập tức có rút lại.

- Một cây s·ú·n·g lục, nhiều nhất chỉ có sáu viên đ·ạ·n trong một băng đ·ạ·n. Đ·ạ·n một viên không nặng, nhưng nhiều viên lại nặng, cho nên trên người Lạc Hành sẽ không có nhiều đ·ạ·n. Hơn hết, đây là cửa thứ mười chín, ta không tin trên người hắn còn nhiều đ·ạ·n. Vì vậy hắn sẽ không tùy tiện tiêu hao, chỉ cần ta dùng đàn c·h·ó vây g·iết được hắn, ta vẫn có thể thắng.

Lưu Tử Phàm từng là một sát thủ, là vương bài của tổ chức sát thủ. Nhưng sau tuổi già sức yếu, đành về hưu, lại bị kẻ thù g·iết c·hết. Sau đó sống lại, phát hiện bản thân đã xuyên không vào một đứa trẻ còn trong bụng mẹ, cuối cùng trở thành Lưu Tử Phàm của hiện tại.

Lưu Tử Phàm sửng sờ, cảm giác như ngộ ra cái gì, lại cũng như cái gì cũng không nghĩ ra.

Lưu Tử Phàm là con trai muộn của tộc trưởng Lưu gia, từ lúc sinh ra đã thông minh hơn người, tài mạo song toàn. Sau khai khiếu, có tư chất loại giáp, được gia tộc gửi nhiều hy vọng, được trọng tâm bồi dưỡng.

Trên dưới Lưu gia mấy trăm mạng người, kể cả gia nô phàm nhân, chỉ còn lại một mình Lưu Tử Phàm là may mắn sống sót, chỉ là tư chất vì vậy từ loại giáp rơi xuống còn loại ất.

Mà lần này, còn bị dọa đặc biệt nghiêm trọng.

Cho nên trong lúc Lưu Tử Phàm trốn tránh, Phương Chính lại âm thầm g·ian l·ận, đem c·h·ó trong túi đồ ra nô dịch thêm, tăng số lượng c·h·ó trong tay lên tròn một trăm con, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính nói, hắt tung vạc áo, gác chân lên lưng một con c·h·ó, làm lộ ra túi da hắn dùng để đặt băng đ·ạ·n.

Ẳng.

- Lôi Minh Kiếm Ma đại nhân, ngài cần ta làm gì mới có thể tha cho ta một mạng? Bên ngoài đồn đãi Lôi Minh Kiếm Ma không thích nhiều lời, trừ phi có thể thu được lợi ích nhiều hơn là việc động thủ. Cho nên, ngài cần gì ở ta?

- Thiên ý đối với thứ dư thừa luôn là ưu tiên loại bỏ. Mà ngươi cho rằng, khi hai cổ sư gặp nhau trong truyền thừa, làm sao mới tính là vượt qua cửa đó?

Phương Chính đứng sửng tại chỗ, tay vẫn còn đang giữ s·ú·n·g ở tư thế nhắm bắn, vẻ mặt không giấu nổi sự kinh ngạc.

- Chỉ có thể liều một...

Vì vậy hắn cũng biết rất rõ, nếu mình bị trúng đ·ạ·n vào chỗ hiểm, chính mình sẽ c·hết.

- Ta có thể để ngươi sống sót ra khỏi đây mà không cần phải g·iết ta. Nói cách khác, là có thể khiến cả ta và ngươi cùng thông qua ải này, an toàn đi tới ải tiếp theo.

Lưu Tử Phàm ôm đầu trốn sau đàn c·h·ó, điên cuồng tự hỏi.

- Ta biết thiên ngoại chi ma không ít, cũng không dễ tìm. Nhưng mà thế quái nào hết tên này tới tên khác nhảy ra trước mặt ta? Phương Niệm Dung, Tần Phong, thêm ba con cổ trùng còn chưa đủ sao? Bây giờ còn thêm một tên? Thiên ý lão ba ba là đang đùa ta sao?

Nhưng vào năm hắn hai mươi lăm tuổi, Lưu gia bị diệt trại, mà người ra tay lại rất thần bí, thậm chí mãi đến hiện tại đã qua mười năm, Lưu Tử Phàm vẫn không tìm ra manh mối nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lưu Tử Phàm cũng giống như những người xuyên việt khác, cũng cho rằng bản thân đặc biệt, cũng từng cho rằng bản thân là người xuyên việt duy nhất trong thế giới này. Mãi cho đến hôm nay, hắn phát hiện bản thân đã sai.

Lưu Tử Phàm giật mình, có chút mờ mịt không hiểu Phương Chính muốn hỏi cái gì.

- Không, đây chưa phải là kết thúc.

Tính ra so với đàn c·h·ó tám mươi con của Lưu Tử Phàm, số đ·ạ·n này là không đủ dùng. Nhưng đừng quên, Phương Chính còn có một đàn c·h·ó số lượng tám mươi con.

- Cái quái gì a? (đọc tại Qidian-VP.com)

Lưu Tử Phàm lập tức cao mày. Hắn vẫn cảm thấy chính mình gặp Phương Chính là do chính mình lựa chọn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính nghe hỏi, lạnh nhạt hỏi lại một câu.

- Đùa gì vậy?

Quả nhiên, Phương Chính trong lòng gào thét, nhưng là ở một giây tiếp theo, hắn đã bình tĩnh trở lại, lãnh đạm lên tiếng.

- Không ngại thì ngươi cứ nhìn thử.

- Một!

Trong túi da có bốn băng đ·ạ·n, tính luôn trong cây s·ú·n·g một cái, có tất cả năm băng đ·ạ·n, mỗi băng sáu viên, tổng cộng ba mươi viên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 167: Không phải lúc nào cũng do thiên ý cùng số mệnh