Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 168: Kết minh
Lưu Tử Phàm lại càng khó hiểu.
Nhưng nói thật, người bình thường không ai lại có tư duy như vậy cả, đem lợi ích của người khác nghĩ tới trước cả lợi ích của bản thân.
Ngũ chuyển giải quyết không được, tứ chuyển sẽ giải quyết được? Đừng có mơ tưởng, đó là việc không thể nào.
Phương Chính lúc này quả thật đem s·ú·n·g nhét vào túi da, cẩn thận giấu đi. Hắn bây giờ sẽ không ra tay với Lưu Tử Phàm, ít nhất cho đến khi hắn luyện ra ngôn nhi vô tín cổ một lần nữa.
Lưu Tử Phàm rất nhanh bình tâm lại, lên tiếng hỏi.
Lưu Tử Phàm cũng an tâm, bây giờ không sợ Phương Chính nổ s·ú·n·g g·i·ế·t mình. Vì vậy liền duỗi người đứng lên.
Rõ ràng phải là Lưu Tử Phàm lo lắng bị Phương Chính hại c·h·ế·t, cư nhiên hiện tại thành Phương Chính lo lắng bị Lưu Tử Phàm hại c·h·ế·t.
Lập tức, Lưu Tử Phàm cảm giác được, nếu bây giờ mình ra tay với Phương Chính, không cần Phương Chính ra tay, đám khói màu máu vừa rồi cũng có thể lấy mạng mình.
Lưu Tử Phàm trầm mặt, có cảm giác như đang đi phỏng vấn xin việc, người phỏng vấn cho hắn năm phút để trình bày bản thân vậy.
- Cử một con c·h·ó của người tới lấy thứ này đi, trước xem điều khoảng minh ước, thống nhất lại trước, sau mới tiến hành dùng thề độc cổ.
Cái này đã ra ngoài dự kiến của Lưu Tử Phàm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lòng hắn lúc này khẳng định một việc, đó là đầu óc của Phương Chính chắc chắn có vấn đề.
Sẽ không có ai ngốc đến mức cho rằng chính mình có thể lấy tu vi thấp giải quyết vấn đề của tu vi cao. Ít nhất thì Lưu Tử Phàm không phải là tên ngốc nghĩ như vậy.
Cho nên, đảo mắt một cái, Lưu Tử Phàm làm ra quyết định. Hắn lúc này cười nhẹ nhàng, nói.
Phương Chính lãnh đạm đáp, sau đó lại nói.
Rất nhanh, một cổ sức mạnh to lớn buông xuống, hai người cùng đàn c·h·ó của cả hai biến mất tại chỗ.
Lưu Tử Phàm suy tư cũng không quá lâu, rất nhanh đã làm ra quyết định.
Rất nhanh, một con c·h·ó từ trong đàn c·h·ó đi ra, đi đến trước mặt Phương Chính.
Lưu Tử Phàm xem đi xem lại vài lần, không phát hiện vấn đề gì, liền lên tiếng. Đồng thời hắn cho đàn c·h·ó của mình di chuyển một chút, tránh ra một khe hở, quan sát xem Phương Chính làm sao vận dụng cổ trùng.
- Đầu óc tên này thật sự có vấn đề sao?
- Xem ra tên này không biết cậu vàng. Nếu không hắn sẽ đề phòng ta cho con c·h·ó đó ngậm quả lựu đ·ạ·n chứ không phải tấm da rồi.
Phương Chính ngồi xổm xuống, đưa tấm da đã cuộn lại ra, con c·h·ó ngậm lấy, quay đầu chạy về chỗ Lưu Tử Phàm.
Thứ nhất, tỉ lệ thắng và phương pháp để thắng khi giao chiến.
Bất quá, phần này phải có giá trị đả động, nếu không trong mắt Phương Chính hắn cũng chẳng có giá trị gì cả.
- Là ta tính sai? Hay là hắn đoán được ý đồ của ta? Chắc chắn là cái sau!
Phương Chính nói xong, Lưu Tử Phàm liền trầm mặt.
Bụp.
Lưu Tử Phàm vừa nói xong, Phương Chính đã lãnh đạm ném trả hai từ, làm Lưu Tử Phàm ngẩn ra tại chỗ.
Phương Chính lúc này lại như nhận ra cái gì, lại lần nữa mở miệng.
- Ta không có ý kiến. Có thể bắt đầu.
Cái này không chỉ không làm hắn khó chịu, mà còn làm hắn cảm thấy có chút nhẹ nhỏm.
Lưu Tử Phàm chỉ thấy Phương Chính đứng đó đọc lại những gì đã ghi, trên ngón tay còn có một con bọ chét màu đỏ đang hút máu. Phương Chính đọc xong, con bọ chét cũng chủ động nhả tay Phương Chính ra, sau đó bay về phía Lưu Tử Phàm.
- Ta gọi Lưu Tử Phàm. Lôi Minh Kiếm Ma các hạ, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?
Lúc này hắn không dám lập tức đồng ý, bởi hắn cảm thấy cái này giống như một cái bẫy vậy. Sợ bản thân vừa đồng ý liền sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Lưu Tử Phàm đọc xong, thề độc cổ liền tự bạo, hóa thành một đám khói màu máu. Đám khói chia làm hai, một nửa chui vào người Lưu Tử Phàm, nửa còn lại bay về chui vào người Phương Chính.
Cái này làm Lưu Tử Phàm đột nhiên nghĩ tới, có phải việc Phương Chính nói trở thành thuộc hạ của hắn là việc có lợi chính là sự thật hay không?
Lưu Tử Phàm trong lòng tự hỏi, ngoài mặt lại hỏi lại Phương Chính.
- Đương nhiên, đây có thể chính là một cái bẫy mà ta không nhận ra.
Chương 168: Kết minh
- Ngươi chỉ cần đi sát ta, điều khiển đàn c·h·ó của người trộn lẫn vào đàn c·h·ó của ta là được. Còn lại ta tự xử lí.
Nói xong liền không thèm chú ý đến Lưu Tử Phàm.
- Tốt thôi.
- Đồng ý, ngươi sẽ biết.
Đây mới chính là vấn đề lớn nhất hiện tại. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Không cần!
- Nói xem, ta cần làm gì để có thể an toàn thông qua cửa ải này?
Lưu Tử Phàm bình tĩnh nhìn thoáng qua, biết đây đúng là thề độc cổ, vì vậy lập tức đem nội dung minh ước đọc từ đầu đến cuối. Thề độc cổ cũng lập tức hút máu của hắn, cho đến khi hắn đọc xong toàn bộ.
- Vẫn là nói thẳng luôn cho nhanh. Chúng ta kết đồng minh, không được làm hại lẫn nhau, không tính kế nhau, có thể giữ lại nhưng không được nói dối. Khi đối phương cần giúp đỡ mà bản thân có thể ra tay thì nhất định phải ra tay, trừ phi lúc đó bị việc quấn thân, tạm thời không thể rút ra được. Lợi ích tự lấy được có thể độc hưởng, nhưng lợi ích hợp tác lấy được thì phải chia theo đóng góp. Dùng thề độc cổ làm thứ kí kết.
Bất quá, khóe môi Lưu Tử Phàm không khỏi hiện lên ý cười. Bởi vì hắn nhận ra, Phương Chính không phải là đầu óc có vấn đề, mà là rất, rất có vấn đề. Vấn đề ở đây là Phương Chính đặt mình vào hoàn cảnh của Lưu Tử Phàm để suy xét tình hình hiện tại, biết được cái Lưu Tử Phàm đang lo lắng và dùng đó để nói ra ngoài.
Đùa gì a, ngươi ta cũng là lão già sống hai đời, cộng lại thời gian sống cũng phải hơn trăm năm, sẽ không có việc nhiệt huyết sôi trào, tinh trùng xong não, chỉ để ý mặt mũi mà không xem đại cục.
Lưu Tử Phàm căn răng, chuẩn bị tinh thần chiến đầu. Nhưng là ngay tiếp theo, lời của Phương Chính như tát hắn một cái. Chỉ nghe Phương Chính lãnh đạm nói.
Rất im lặng. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Thế ngài muốn ta làm gì cho ngài? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ta đồng ý, nhưng có một điều kiện, trước khi thề độc cổ được dùng, ta sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của ngài.
Phương Chính là ngũ chuyển, mà Lưu Tử Phàm chỉ mới tứ chuyển sơ giai. Cái khiến Lưu Tử Phàm gặp khó đối với Phương Chính không vấn đề, nhưng cái khiến Phương Chính gặp khó, đối với Lưu Tử Phàm chắc chính là bùa đòi mạng.
Phương Chính im lặng.
Rất đáng tiếc, hắn cái gì cũng không phát hiện. Bởi hắn không cách nào phát hiện Tiểu Thiên.
Phương Chính lãnh đạm đáp lại.
Nếu trả lời vừa ý, hắn sẽ đạt, vậy thì Phương Chính sẽ ra tay để hắn an toàn thông qua ải. Nếu trả lời không vừa ý, tiếp theo chính là một trận chiến khốc liệt, cá c·h·ế·t lưới rách với nhau.
Lưu Tử Phàm á khẩu.
Phương Chính nghe vậy, khóe môi như có như không treo lên ý cười, chỉ là rất nhanh đã trở lại bộ dáng lãnh đạm ban đầu, nói.
Quay một vòng, vấn đề lại ném lại cho hắn.
- Vậy trước phải xem ngươi có thể cho ta cái gì.
Cho nên, Lưu Tử Phàm phải cẩn thận suy nghĩ hai việc.
Lưu Tử Phàm lập tức đáp lại. Đây cũng chính là để đề phòng Phương Chính yêu cầu đối mặt để lặp thề độc cổ, sau đó mượn cơ hội này nổ s·ú·n·g bắn c·h·ế·t hắn.
- Chờ chút, giá trị! Ý của Lạc Hành không phải là ta hiện tại cho hắn cái gì, mà là ta hiện tại và sau này cho hắn cái gì. Nói cách khác, Lạc Hành muốn ta quy phục trước hắn. Con mẹ nó, ép người quá đáng!
Lưu Tử Phàm nhất thời không biết nói gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vấn đề thứ hai, Lưu Tử Phàm phát hiện thứ khiến Phương Chính dừng tay, chính là thân phận xuyên việt của mình. Nhưng mà, nếu nói thật ra toàn bộ, hắn chớp mắt sẽ hết giá trị, vì vậy chỉ được nói một phần ít.
Phương Chính nhìn theo con c·h·ó đi xa, trong lòng thở dài một hơi, cảm thấy có chút tiếc khi không nhét vào tấm da một quả lựu đ·ạ·n.
Mà Lưu Tử Phàm lúc này cũng đã lấy được tấm da từ miệng con c·h·ó. Hắn vội vàng mở ra xem, bên trên viết từng hàng chữ chỉnh tề, toàn bộ quy ước của việc kết minh đều ghi bên trên. Bất quá cũng không nhiều, chỉ như những gì Phương Chính đã nói mà thôi. Nói chung cũng khá rộng rãi, có thể chấp nhận được.
Phương Chính cũng không có phản đối, lôi một tấm da ra viết lên đó mấy điều khoảng trong thề độc.
Thứ hai, giá trị của bản thân.
- Nơi này không thể dùng cổ trùng, ngài làm sao dùng được thề độc cổ?
- Đầu óc tên này sẽ không phải là không được bình thường đâu nhỉ?
Rất xin lỗi là, Phương Chính không đặc bẫy trong thề độc, bởi vì không cần thiết. Phương Chính có thể loại bỏ ước thúc của thề độc trên người mình, cho nên không cần tốn não đi cài cấm bẫy gập làm gì cho mệt thân.
- Lôi Minh Kiếm Ma đại nhân, ta và ngài là một loại người, cùng là loại người gì chắc ngài cũng rất rõ ràng. Cho nên có thể xem là đất khách gặp cố nhân, chúng ta hẵn là có rất nhiều thứ có thể trao đổi, vì vậy thời gian cần sẽ rất lâu dài. Mà nơi này lại không hợp cho chúng ta trò chuyện trao đổi. Vì vậy, ta tình nguyện về dưới trướng của ngài, trở thành thuộc hạ của ngài. Ngài thấy thế nào?
Lưu Tử Phàm trong lòng mắng tục, rất muốn cùng Phương Chính trực tiếp khai chiến. Nhưng là hắn vẫn rất sáng suốt cùng trầm tĩnh, sẽ không có việc kích động lặt mặt ngay bây giờ.
- Gọi ta Lạc Hành.
- Nhận ngươi làm thuộc hạ sẽ rất phiền phức. Bởi là một chủ nhân, ta phải lo lắng bồi dưỡng thuộc hạ của mình. Như vậy vừa tốn thời gian, công sức, còn có tài nguyên. Cho nên nhìn lại, nhận ngươi làm thuộc hạ, rõ ràng là có lợi cho ngươi chứ đâu có lợi cho ta.
Lưu Tử Phàm nhún vai, cũng không nói gì, chỉ làm theo lời Phương Chính sắp xếp.
Còn về việc có phải là bẫy hay không, chỉ cần Lưu Tử Phàm cẩn thận việc bị Phương Chính bắn c·h·ế·t, tạm thời có thể yên tâm một chút.
- À, thêm một điều đi. Đó là nếu việc có ảnh hưởng nghiêm trọng đến mạng sống, nói cụ thể là chắc chắn c·h·ế·t, đối phương có quyền từ chối yêu cầu trợ giúp, đương nhiên đây là xây dựng trên điều kiện không được nói dối. Dù sao ta cũng không muốn bị ngươi kéo vào chỗ c·h·ế·t.
Lưu Tử Phàm lúc này đi lại gần Phương Chính hơn, cũng đem xưng hồ từ đại nhân đổi thành các hạ, điều này chứng tỏa hắn lúc này cùng Phương Chính là ngang hàng.
Điều luật người này gặp nạn, người kia phải ra tay, nghe thì tốt đấy, nhưng rõ ràng không tốt chút nào.
Nó đến trước mặt Lưu Tử Phàm, đậu lên tay hắn, chợt mở miệng cắn một phát, chỗ bị cắn lặp tức truyền đến cảm giác đau.
Rõ ràng nhìn thế cục là Phương Chính chiếm ưu thế, chèn ép Lưu Tử Phàm, nhưng mà cái Phương Chính yêu cầu lại không có vẻ gì là đang chèn ép người khác, ngược lại nghe ra còn có chút được lợi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.