Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 169: Đi theo người này sẽ thấy tương lai
Lưu Tử Phàm hơi ngẩn ra, sau đó cười khổ. Hắn lúc này đã biết rốt cục bản thân chịu thiệt ở chỗ nào. Nhưng mà đã không kịp hối hận, chỉ có thể chấp nhận.
- Thật sự có thể qua ải mà không cần đánh nhau!
Phương Chính hơi nhìn lại, khẽ gật đầu. Lưu Tử Phàm liền nói.
Đúng lúc này, giọng nói lãnh đạm của Phương Chính lại vang lên, như một thanh kiếm chẽ đôi sương mù, làm tầm nhìn của Lưu Tử Phàm trở nên thoáng đãng.
Theo từng bước chân của Phương Chính, sương mù tan đi, ánh sáng rực rỡ xuất hiện, chiếu rọi vào tầm mắt của Lưu Tử Phàm, làm hắn không tự chủ được nghĩ.
Lưu Tử Phàm trong lòng cảm khái, nhìn Phương Chính đang ở suy tư.
Tiểu Thiên có thể tránh thoát cảm ứng của trời đất, truyền thừa không thể phát hiện ra nó. Chỉ cần là thứ tồn tại trong hệ thống, đều tránh khỏi sự cảm ứng của truyền thừa.
Chỉ là Phương Chính phá vỡ nguyên tác, chen chân vào truyền thừa này, mới đem một người vốn phải c·hết kéo lại mạng sống.
- Ta kiến nghị ngươi chọn điện văn khuyển. Bởi vì từ cửa này sẽ xuất hiện thú vương. Trong tay ngươi điện văn khuyển tương đối nhiều, nếu có một con điện văn khuyển cấp thú vương, vậy gánh nặng khi điều khiển bọn chúng sẽ giảm đi không ít.
Lưu Tử Phàm gật đầu, cũng đem sự thật nói với Phương Chính.
Nhưng mà Lưu Tử Phàm không biết, giờ khắc này Phương Chính đang cau mày, nheo lại hai mắt, trong lòng nghi hoặc hỏi.
- Xem ra Lưu Tử Phàm lần này là một đi không về, c·hết trong truyền thừa, cho nên trong nguyên tác cũng không có gặp qua người này.
- Ngươi có biết vì sao ở nơi này không dùng được cổ trùng không?
Nói tới đây, Phương Chính lại thở dài.
Chương 169: Đi theo người này sẽ thấy tương lai
Tam Vương truyền thừa thu hút vô số người, cũng c·hết vô số người. Trong nguyên tác cũng chẳng nói rõ được rốt cục nơi này chôn thây bao nhiêu kẻ, chỉ có thể chú trọng vào một số nhân vật đáng chú ý.
Lưu Tử Phàm thấy Phương Chính cứ mãi trầm tư, lúc này liền lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Bên trái có ánh sáng mờ ảo, như ẩn như hiện, theo ta biết đây là âm khuyển. Loại c·h·ó này thuộc dạng linh hồn, với số c·h·ó trong tay ta và ngươi, không có loại nào có thể đối phó được. Trước mặt là thứ vị khuyển, công kích cực tốt, bất quá chúng ta có thiết giáp khuyển, có thể chống đỡ. Bên phải là điện văn khuyển, đối với ngươi chắc cũng không xa lạ.
Phương Chính trong lòng khẽ động, âm thầm liếc nhìn Lưu Tử Phàm. Trong tầm mắt của Phương Chính, xung quanh Lưu Tử Phàm lúc này bao phủ một lớp ánh sáng màu lam trong sáng trong suốt, chính là ánh sáng phát ra từ Tiểu Thiên.
Ba lần, lần sau càng gây ức chế hơn lần trước. Rõ ràng mắt thấy sắp thành công, kết quả bị hắn chen ngang làm thất bại. Cho nên, Phương Chính cảm thấy, nếu mình mà là thiên ý, chắc chắn sẽ rất cay cú chính mình.
Hai người đi vào sương mù, Phương Chính hỏi.
Phương Chính lãnh đạm nói, làm Lưu Tử Phàm kinh hãi. Nhưng hắn càng kinh hãi hơn, khi nghe Phương Chính nói tiếp phía sau.
- Ta có thể góp ý chứ?
Ban đầu vốn chỉ có hai mươi con, nhưng trong lúc Lưu Tử Phàm trốn tránh, Phương Chính đã nô dịch thêm mười con giấu trong túi đồ. Cho nên lúc này có đến ba mươi điện văn khuyển.
- Tốt thôi.
Thấy Lưu Tử Phàm đồng ý, Phương Chính cũng không nói nhiều, xoay người đi về phía bên phải. Lưu Tử Phàm cũng lập tức đi theo.
- Ta đây là đang thêm hiệu ứng ánh sáng cho ngươi a! Rất hiệu quả luôn ấy.
Phương Chính vừa nghe, vừa đưa tay nắm lấy một con nhị chuyển ngự khuyển cổ truyền thừa cho, trong lòng không khỏi trầm tư.
- Ta nghe nói Tam Vương truyền thừa được xây trên một cái truyền thừa của cổ tiên. Hẵn đây chính là nguyên nhân đi.
Phương Chính nghĩ như vậy một câu, đột nhiên cảm thấy thật cạn lời.
- Ta kết minh với người này, cuối cùng sẽ là phúc hay là họa đây?
Đầu tiên là Tần Phong, một người sớm muộn gì cũng bị đ·ánh c·hết trong diễn võ trường. Tiếp theo là bộ ba mưu sĩ, tướng quân, thương nhân, ba con cổ trùng rất nhanh sẽ bị bóp c·hết. Hiện tại liền tới Lưu Tử Phàm, một người cách c·ái c·hết nửa bước chân.
- Đúng vậy!
- Cổ tiên có cửu chuyển, cổ trùng cũng có cửu chuyển. Từ nhất chuyển đến ngũ chuyển là phàm, lục chuyển thành tiên. Cách biệt giữa ngũ chuyển và lục chuyển chính là cách biệt giữa phàm và tiên, cách biệt này lớn như lạch trời, rất khó bước qua.
Lưu Tử Phàm trầm mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề. Hắn tin lời Phương Chính, bởi vì trong minh ước có một điều là không được nói dối. Hiển nhiên những lời vừa rồi của Phương Chính cũng không phải chỉ để nói chuyện giật gân, mà là sự thật.
- Ngươi vào đây không chỉ một lần, đúng không?
- Tiểu Thiên, ngươi bật đèn pha vào mặt ta làm gì?
Mặc dù hệ thống không chứa được người sống, Lưu Tử Phàm không thể bị nhét vào bên trong, nhưng Tiểu Thiên có thể biến lớn, dùng bản thân che chấn cho Lưu Tử Phàm, cũng có thể làm được việc che giấu hắn khỏi cảm ứng của truyền thừa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưu Tử Phàm lập tức nói ra suy nghĩ của mình.
Cho nên chỉ có một trường hợp, Lạc Hành có cổ tiên chỉ bảo, cho nên mới rõ ràng về những việc liên quan đến cổ tiên.
Đây là lần thứ hai Lưu Tử Phàm đi vào truyền thừa. Lần đầu hắn vượt quá cửa thứ hai mươi, nhưng tổn thất nặng nề, chỉ có thể tận dụng cơ hội rời đi ra khỏi truyền thừa. Lúc này quay lại, Lưu Tử Phàm đã hạ quyết tâm phải đi vào sâu hơn, chỉ là không ngờ lần này lại gặp phải Phương Chính, chỉ có thể tính là đã thất bại ngay cửa thứ mười chín.
Lưu Tử Phàm hỏi lại một câu, Phương Chính khẽ lắc đầu.
Lưu Tử Phàm ở bên cạnh nghe thấy, không khỏi giật mình nhìn lại Phương Chính.
Cảm giác này, khiến Phương Chính không nhịn buông ra một tiếng thở dài thật sâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính khẽ gật đầu, nhưng lại không có di chuyển, mà như cũ trầm tư.
Cho nên, sẽ không ai biết được, trong vô số n·gười c·hết ở đây, có hay không một hai người là xuyên việt giả. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Là chắc chắn phải c·hết. Cổ tiên t·ruy s·át, ngươi cho rằng còn có may mắn sống sót? Cổ tiên muốn g·iết chúng ta, đơn giản như việc chúng ta giẫm c·hết mấy con kiến vậy.
- A, đi theo người này, nhất định sẽ nhìn thấy tương lai.
- Phúc địa của cổ tiên, có thể nhẹ nhàng áp chế toàn bộ phàm cổ tồn tại bên trong nó. Muốn tự do bên trong phúc địa, vậy phải dùng thủ đoạn của cổ tiên để đối phó cổ tiên. Còn thủ đoạn mà ta dùng là gì thì không thể nói với ngươi.
- Cho nên là...
Phương Chính không để ý, lãnh đạm nói.
Lưu Tử Phàm có chút khó hiểu, đang định lên tiếng, Phương Chính đã nói.
Phương Chính im lặng.
Trong suy nghĩ của Lưu Tử Phàm, Lạc Hành mặc dù có đồng bạn, nhưng hắn lại là ma đạo cổ sư, không thuộc bất cứ thế lực nào. Ma đạo cổ sư, tình báo vô cùng hạn hẹp, lại thích giấu giếm cho riêng mình. Việc liên quan đến cổ tiên bọn họ chỉ có thể đọc được trong mấy quyển sách truyện lưu truyền. Mà những thứ này, đối với bọn họ chẳng khác nào truyền thuyết, không tồn tại thực tế.
Từ cửa thứ hai mươi, trong đàn c·h·ó sẽ xuất hiện thú vương. Trên người thú vương có cổ trùng, mà những cổ trùng này có thể tự do thi triển, không chịu áp chế. Hơn nữa, có thú vương dẫn đàn, đàn c·h·ó sẽ trở nên đoàn kết hơn, khó đối phó hơn.
Phương Chính hơi gật đầu, nói.
Phương Chính lúc này đang đứng trước ba sự lựa chọn, chính là lựa chọn khi tiến vào cửa thứ hai mươi.
Phương Chính lúc này bước chân chậm rãi, lại thở dài một hơi, nói tiếp.
- Nếu bị rớt lại, ta không biết việc gì sẽ đến với ngươi đâu! (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưu Tử Phàm chấn kinh, ánh mắt nhìn về phía Phương Chính không giấu nổi sự kinh hãi. Hắn hiện tại có thể khẳng định, Phương Chính có cổ tiên hậu thuẫn. Bằng không, cho dù có là ngũ chuyển, cũng chưa chắc có thể tiếp xúc tới bí mật của cổ tiên, trừ phi là người của các siêu cấp thế lực như Võ gia, Thương gia.
Tiểu Thiên lập tức đáp lại, trong cách nói còn tràn ngập vui vẻ và hài lòng.
Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bóng lưng của Phương Chính vẫn đang không ngừng hướng về phía trước. Hình dáng nhỏ yếu nhưng lại vô cùng kiên cường, thẳng tiến không chút do dự nào.
Lưu Tử Phàm hơi giật mình, nhưng cũng lập tức đáp lại.
- Ý ngươi là ta sống không được?
- Ta dường như mới thọt thiên ý thêm một dao thì phải.
- Lưu Tử Phàm a, ta vừa phát hiện một việc. Trong tương lai mà ta biết, ngươi không hề tồn tại. Điều đó nói với ta, lần vào truyền thừa này ngươi sẽ c·hết. Nhưng ta lại xuất hiện, khiến ngươi có thể sống tiếp. Ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?
- Ngươi một lát nữa hỗ trợ ta. Dù sao để ngươi có thể đi cùng ta đến hiện tại, ta đã làm một chút thủ đoạn, trong truyền thừa lúc này đã không công nhận ngươi. Nói cách khác, ngươi không còn lấy được phần thưởng ở trong này. Nhưng nếu giúp ta, sau khi ra ngoài sẽ trả thù lao cho ngươi phụ thuộc vào phần thưởng ở đây và công sức ngươi bỏ ra. Yên tâm, chúng ta có minh ước.
- Đương nhiên bản thân ta cũng có cảnh ngộ tương tự, nhưng mà trong trường hợp này, một thêm lên một sẽ lớn hơn hai. Bản thân ta có thể tự bảo vệ mình, nhưng mà ngươi thì...
- Người đáng lẽ phải c·hết nhưng lại sống, chính là người đào thoát khỏi số mệnh. Một khi bị phát hiện, sẽ gặp phải sự đuổi g·iết từ cổ tiên của một siêu cấp thế lực có chiều dài lịch sử mấy trăm vạn năm. Mà xuyên việt giả, cũng đồng dạng chịu cảnh ngộ này. Cho nên là, Lưu Tử Phàm, tương lai của ngươi thật mờ mịt, mà ta cũng thật xui xẻo, đem mạng mình đắp lên cùng.
- Quả nhiên thành công!
Đương nhiên ban đầu Phương Chính cũng chỉ ôm suy nghĩ làm thử, nếu không được, vậy hắn để Tiểu Thiên thay chính mình g·iết c·hết Lưu Tử Phàm là được. Chỉ cần không phải bản thân ra tay, Lưu Tử Phàm không kịp cầu cứu, vậy không tính là vi phạm minh ước.
Lưu Tử Phàm lúc này cảm thấy tương lai của mình thật mờ mịt, giống như bị sương mù dày đặc bủa vây, đưa tay không thấy được năm ngón, cúi xuống không thấy được hai chân, làm ngươi ta không khỏi tuyệt vọng.
Lưu Tử Phàm lúc này vô cùng kinh ngạc, nhìn sương mù xung quanh, lại không khỏi nhìn lại Phương Chính, trong lòng tràn ngập nghi kị.
- Nơi này đúng là truyền thừa của cổ tiên, bị Tam Vương cãi tạo lại thành truyền thừa của mình. Nó được xây dựng bên trong một cái phúc địa của cổ tiên, cho nên nơi này có thể áp chế toàn bộ phàm cổ.
Phương Chính không nhìn Lưu Tử Phàm, lãnh đạm hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.