Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 170: Đã xem nhẹ mức độ có vấn đề của Phương Chính
- Học lén trên internet. Ông ta là một thiên tài, xem video, tự nghiên cứu xong liền làm ra.
- Là ông ta không cẩn thận bị phát hiện?
- Là vương bài của tổ chức sát thủ, mặc kệ là trong thế giới ngầm hay trong xã hội bình thường, đều có thể nghe qua tên của ta.
Thú vương nguy hiểm hơn thú thường ở chỗ trên người nó có cổ trùng kí sinh. Nhưng chỉ cần cổ sư thăm dò ra con cổ trùng kí sinh, liền có thể dễ dàng đối phó thú vương.
Hiện tại đại điện văn khuyển dùng tới cổ trùng, đã thể hiện nó đang bước gần thất bại một chút.
Lúc này, một quả lôi cầu lại nổ.
Chương 170: Đã xem nhẹ mức độ có vấn đề của Phương Chính
Lưu Tử Phàm liếc nhìn Phương Chính một cái, mũi hơi chun lại một chút. Hắn xem như đã biết vì sao hôm nay Phương Chính lại đổi quần áo từ màu bạch lam thường dùng sang màu đen đỏ. Còn không phải là vì quần áo dính đầy máu, chỉ có dùng màu tối mới đở thu hút ánh nhìn sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính đã g·i·ế·t ba mươi mấy con điện văn khuyển, cũng là lúc thu tay lại. Bởi nếu g·i·ế·t thêm, thu hoạch sau cùng của hắn cũng sẽ giảm bớt.
Đây chính là lối ra.
- Xưởng cơ khí bình thường!
- Không. Tội chế tạo, tàn trữ vũ khí trái phép, bị bắt giam rồi. Tới lúc ta c·h·ế·t, ông ta vẫn đang ăn cơm tù.
- Ta sẽ đi tiếp vào sâu bên trong. Ngươi hiện tại có hai lựa chọn, một là đi cùng ta, hai là rời khỏi truyền thừa.
Mà bên ngoài chỗ nó ngủ, một đàn hơn trăm con điện văn khuyển tản mát xung quanh, có đang đùa nghịch, có đang lụi cụi kiếm cái ăn.
Điện văn khuyển tốc độ tuy nhanh, nhưng cũng không phải là theo không kịp. Hơn nữa trí tuệ của chúng có hạn, thường chủ động ưu tiên tấn công những con c·h·ó khác hoặc chạy lại chỗ khuyển vương, vì vậy xem nhẹ Phương Chính.
Phương Chính nhìn một chút, quay lại nhìn Lưu Tử Phàm phía sau, nói.
Phương Chính cười như không cười hỏi lại, sau đó nhìn về phía đại điện văn khuyển, tiếp tục điều khiển đàn c·h·ó tấn công.
Cúc hoa thu điền khuyển phối hợp ăn ý lại linh hoạt, chúng nó xong tới, dùng răng cắn, dùng vuốt cào cấu, sau đó sẽ chủ động lui lại khi bị đại điện văn khuyển nhìn tới. Trong lúc con này lui, lại có con khác tiến tới.
Lưu Tử Phàm nói, điều khiển đàn c·h·ó của mình tách ra xung quanh, đón đầu đàn điện văn khuyển vừa chạy tới.
Mà điện văn khuyển bởi vì sợ hãi đại điện văn khuyển, cho nên chúng được điều động ra ngoài, cùng đàn điện văn khuyển hoang cắn xé nhau.
Oanh, xoẹt xoẹt xoẹt...
- Nghề nghiệp chính quy được cả thế giới biết tới sao?
- Tính sai rồi, là hai mươi hai viên. Đừng quên hai viên lãng phí trên người hai con c·h·ó của ngươi.
Lưu Tử Phàm nhìn thấy như vậy, cũng cho đàn c·h·ó của mình dừng công kích. Hắn biết Phương Chính đã thành công nô dịch được đại điện văn khuyển, cửa ải này cũng vì vậy mà hoàn thành.
Phương Chính và Lưu Tử Phàm hơi nhìn nhau, khẽ gật đầu một cái, liền đồng thời động ý niệm.
- Ta đâu có nói mình học trên trường. Ta học lén từ ông chủ chỗ làm thêm.
Ở đó, một con c·h·ó lớn đang nằm ngủ, toàn thân nó có màu lam, lông mao bén nhọn, trên thân hơi hơi lóe lên ánh điện. Chính là bách thú vương, đại điện văn khuyển.
- Sinh viên!
Một sức mạnh tinh thần to lớn đánh úp lại linh hồn của Phương Chính. Bất quá cài này đối với Phương Chính không tính là gì, bởi vì nó thua xa lần Phương Chính bắt Tiểu Hổ.
Trong phút chốc, không khí trở nên trầm mặt, chỉ còn lại tiếng đàn c·h·ó đang chiến đấu, chỉ là chiến đấu đã đi vào hồi kết.
Trong Tam Vương truyền thừa, cổ sư bị quy tắc áp chế, không thể tự ý rút lui. Nhưng truyền thừa này cũng không phải là có vào không có ra.
Nó há to miệng c·h·ó, trong cổ họng xuất hiện một quả lôi điện. Sau đó nó nhắm về phía một đám c·h·ó đông đúc, đem quả lôi cầu này phun ra.
Lưu Tử Phàm cười nhạt, một bên phối hợp Phương Chính tiến công, một bên hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưu Tử Phàm thẳng thắn đáp, nói thêm.
Mà đại điện văn khuyển lúc này đã có đàn c·h·ó của Phương Chính cầm chân, đã lọt vào sự vây công của đàn c·h·ó.
- Sát thủ.
Đại điện văn khuyển lúc này kêu lên một tiếng, nhưng nó không hề mang theo vẻ cuồng bạo hung hãn, mà trở nên hiền lành thân thiện. Nó nhìn về phía Phương Chính, cái đuôi to vẫy qua vẫy lại, bộ dạng lấy lòng.
Thiết giáp khuyển cản ở phía trước, thứ vị khuyển phân tán ra, trốn sau lưng thiết giáp khuyển, đem lông nhọn như gái nhím trên lưng phóng về phía đại điện văn khuyển. Bất quá gái nhím của thứ vị khuyển cũng không phải là vô tận, cũng thuộc kiểu tiêu hao như gai con nhím, cần thời gian mọc lại, cho nên Lưu Tử Phàm cũng không loạn dùng, chủ yếu để yểm hộ, đánh lén.
Phương Chính lãnh đạm nói.
Lưu Tử Phàm nhịn không được hét khẽ, cảm thấy chính mình đã xem nhẹ mức độ có vấn đề của Phương Chính.
Thông qua ngự khuyển cổ, tâm thần của Phương Chính cùng đại điện văn khuyển rất nhanh sinh ra sự liên kết.
Lưu Tử Phàm á khẩu.
Phương Chính tận dụng lúc này, một mặt chỉ huy đàn c·h·ó, một mặt lại chém g·i·ế·t, làm giảm bớt những lâu la cản đường.
Uông.
Lúc này, đại điện văn khuyển ngửa cổ kêu dài, hoàn toàn bị chọc giận.
Hơn nữa có Lưu Tử Phàm giúp đỡ, Phương Chính bớt đi rất nhiều tâm tư đi đối phó đàn điện văn khuyển dưới trướng đại điện văn khuyển, bớt đi gánh nặng tinh thần.
- Ta cản lâu la, ngươi lo thú vương.
Phương Chính lúc này nói.
Phương Chính không nói gì, tập trung điều khiển đàn c·h·ó của mình đánh về phía đại điện văn khuyển.
Từ sau cửa thứ hai mươi, mỗi cách vài cửa, truyền thừa đều cho cổ sư một cái cơ hội rời đi. Nếu cổ sư lựa chọn rời đi, vậy thì đi ra khỏi sương mù, sẽ bị truyền tống ra ngoài, xuất hiện ở một nơi nào đó cách Tam Xoa sơn không xa.
Thiết giáp khuyển phòng ngự trác tuyệt, chịu trách nhiệm phòng thủ. Cúc hoa thu điền khuyển đoàn kết, dùng làm chủ công. Mà điện văn khuyển bởi vì gặp phải thú vương của loài, nhất thời chiến lực hơi có giảm đi, chỉ có thể làm yểm hộ, đánh du kích cùng ngăn cản điện văn khuyển loạt lưới vào tới.
Lôi cầu rơi xuống đất, phát ra tiếng nổ, từ trong vụ nổ, vô số tia điện lớn nhỏ phóng ra bên ngoài.
Phương Chính ý niệm khẽ động, nhị chuyển ngự khuyển cổ lập tức bay ra, cẩn thận từng tí một bay lại bám vào người đại điện văn khuyển, sau đó cấm rễ vào linh hồn của nó.
Mà Phương Chính lúc này đang ở giữa đàn c·h·ó, hăng hái chém g·i·ế·t.
- Công xưởng chế tạo vũ khí?
Đại điện văn khuyển so với điện văn khuyển có thân hình lớn hơn gấp đôi có thừa, khí tức thú vương bất khả x·âm p·hạm bao xung quanh nó.
- Đồ điên!
- Ngươi đời trước làm nghề gì?
- Cuối cùng cũng dùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Trường quân đội?
Hai người cùng toàn bộ đàn c·h·ó rất nhanh bị truyền thừa đưa đi tới nơi khác, lại lần nữa xuất hiện trong sương mù, trước mặt như cũ xuất hiện ba lựa chọn.
- Là ta báo án.
Đại điện văn khuyển hai tai hơi động, lặp tức ngẩng đầu dậy nhìn về phía đàn c·h·ó của hai người, sau đó nó kêu lớn.
Đại điện văn khuyển vẫn còn chống trả quyết liệt, nhưng trên người nó không có thêm con cổ trùng thứ hai, mà con cổ trùng thứ nhất Phương Chính cũng đã biết rất rõ ràng.
- Lưu Tử Phàm, cho ta mượn thứ vị khuyển của ngươi.
Phương Chính hơi suy tư, hỏi.
- Vậy chắc ông ta sẽ được mời về nơi chuyên ngành làm việc...
Đàn điện văn khuyển xung quanh lúc này nghe tiếng kêu của đại điện văn khuyển cũng lặp tức dừng lại.
- Đúng vậy! Cho dù là người thuộc tầng lớp nào cũng có thể nghe nói tới.
Hắn đang không hiểu Phương Chính đây là đang muốn làm gì. Nhưng mà còn chưa kịp hỏi, Phương Chính đã dùng hành động cho Lưu Tử Phàm câu trả lời.
- Tốt!
- Ta thật không nên hỏi việc này.
Còn chưa tính tới, lần này đi được tính là Lưu Tử Phàm đang trợ giúp Phương Chính, xong việc chắc chắn sẽ có phần. Này đó lợi ích, tuy không phải là toàn bộ, nhưng so ra việc tự mình liều mạng còn muốn tốt hơn một chút.
Nhị chuyển lôi tạc cổ, là cổ trùng công kích, cách chín hô hấp có thể tạo ra một quả lôi cầu có thể nổ ra vô số tia điện. Lấy ánh mắt lôi đạo đại sư của Phương Chính, sớm đã nhìn ra con cổ này, chỉ là hắn muốn thăm dò thêm mới chưa ra tay thôi.
Phương Chính lại nói, đem túi da chứa s·ú·n·g cùng băng đ·ạ·n ném cho Lưu Tử Phàm. Lưu Tử Phàm nhận lấy, hơi ngẩn ra nhìn Phương Chính.
Phương Chính nhìn Lưu Tử Phàm, cũng phần nào hiểu được hắn ta đang nghĩ gì, cho nên cũng không có ý kiến, quay đầu nhìn xem hai lựa chọn còn lại, muốn chọn một hướng để đi tiếp.
- Vậy ông chủ của ngươi học ở đâu?
Lưu Tử Phàm nói, đem s·ú·n·g đ·ạ·n trả lại cho Phương Chính, còn nói thêm.
Lưu Tử Phàm lại hỏi. Bởi thông thường chỉ có những bộ ngành chuyên môn mới có thể tiếp xúc đ·ạ·n dược s·ú·n·g ống. Mà nếu là sinh viên, vậy nghề đang học có liên quan cũng không nhiều.
Phía sau hai ngươi, hai đàn c·h·ó hợp lại làm một, một trăm tám mươi con c·h·ó lúc này đồng thời phóng tới, từ trên gò đất tràn về phía đại điện văn khuyển.
- Còn ngươi, đời trước ngươi làm cái gì?
Uông.
Trên một cái gò đất, Phương Chính cùng Lưu Tử Phàm đứng song song nhau, nhìn về một chỗ đất tương đối phẳng.
- Cho ngươi mượn. Dùng nó yểm hộ ta. Nhớ tiếp kiệm một chút, ta mang theo không nhiều.
Phương Chính lãnh đạm đáp.
Phương Chính nhìn về phía bên tay phải, bên trong ánh sáng, có thể mơ hồ nhìn thấy một chỗ sườn núi, có cây cỏ xanh um tươi tốt, có ánh nắng vàng, nên trời xanh. Cảnh vật như vậy, hiển nhiên không phải là bên trong truyền thừa, mà là một nơi nào đó ở Tam Xoa sơn.
Lưu Tử Phàm biết, nếu chỉ có bản thân, hắn sẽ phải do dự một chút. Nhưng có Phương Chính đi cùng, khó khăn trong truyền thừa liền giảm đi một nửa. Nếu hiện tại từ bỏ, sau này sẽ không có cơ hội vào sâu hơn.
Trong giọng nói của Lưu Tử Phàm tràn ngập một loại tự hào.
Oanh.
- Không! Trường bách khoa. Thuộc khoa sư phạm. Học xong ta có thể đi làm giáo viên dạy cấp một.
Phương Chính và Lưu Tử Phàm trong lòng cùng đồng thời vui mừng.
- Giống như thích tự ngược hơn là thú vị.
Lưu Tử Phàm không nhịn được nói.
- Chính là lúc này!
Phương Chính đem s·ú·n·g đ·ạ·n thu lại, lãnh đạm đáp.
- Đi cùng đi. Ta muốn mượn cơ hội này, thu thập nhiều thông tin thêm một chút, chuẩn bị cho lần tiếp theo tiến vào truyền thừa.
- Chẳng phải rất thú vị sao?
- Ngươi quả thật rất điên!
Lưu Tử Phàm gật đầu, ý niệm chợt động, đàn thứ vị khuyển của hắn liền quay đầu lại đuổi về phía đại điện văn khuyển. Sau đó trốn ở phía sau thiết giáp khuyển, tiến hành công kích từ xa.
Chiến trường một mảnh ồn ào, đâu đâu cũng có tiếng c·h·ó kêu.
Phương Chính động ý niệm, mười chín con c·h·ó hoang còn sót lại lập tức nhảy ra phía trước, dùng thân mình cản lại tia điện, dùng mạng mình yểm hộ c·h·ó đàn cúc hoa thu điền khuyển lui lại an toàn.
Lưu Tử Phàm nhìn lối ra, mỉm cười nhìn lại Phương Chính.
Bất quá, hiện tại muốn ngăn cũng ngăn không kịp nữa. Lưu Tử Phàm chỉ có thể cắn răng, một bên đeo lên túi da, chuẩn bị s·ú·n·g, một bên điều khiển đàn c·h·ó yểm hộ Phương Chính đánh với đàn điện văn khuyển bình thường. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Xem ra ta và người không tới cùng một thế giới. Bởi vì ở thế giới của ta, sát chủ chỉ là nghề nghiệp được phỏng đoán. Còn có thật hay không, vậy chỉ có người trong cuộc mới rõ. Ít nhất lấy hiểu biết từ địa vị của ta ở đời trước tới nói thì là như vậy.
Phương Chính đáp, cho điện văn khuyển tham gia vào vòng chiến, lợi dụng lôi điện do đại điện văn khuyển dùng cổ trùng để lại tăng tốc độ, tiến hành du kích.
Lập tức cho đàn c·h·ó của mình tránh qua.
- Ta không nhớ trên thế giới có quốc gia nào cho phép sinh viên sư phạm học chế tạo s·ú·n·g.
- Trước đó đúng là bị ngươi dọa không nhẹ, trong tay ngươi chỉ còn lại có hai mươi viên đ·ạ·n, chứ không phải ba mươi viên.
Lưu Tử Phàm hơi sửng ra, không khỏi liếc nhìn Phương Chính.
Lưu Tử Phàm đầu đầy mồ hôi, tâm thần phân làm hai, chú ý hai bên chiến trường.
Phương Chính lúc này cũng lui lại, rút về bên cạnh Lưu Tử Phàm.
Đàn điện văn khuyển đang tản mát ở xung quanh đồng loạt dừng lại những việc đang làm, cùng hướng về phía đại điện văn khuyển chạy tới. Tốc độ của điện văn khuyển tuy nhanh, nhưng đã chậm hơn đàn c·h·ó của hai người Phương Chính, Lưu Tử Phàm một bước.
Một lúc sau, hắn thở dài một hơi, bởi vì hắn thấy bản thân vừa phát hiện mức độ có vấn đề của Phương Chính lại tăng thêm một bậc.
Lưu Tử Phàm khẽ gật đầu, hơi liếc nhìn Phương Chính. Hắn có chút chờ đợi, muốn nghe Phương Chính hỏi ra cái tên đời trước của mình. Nhưng qua một lúc, Phương Chính chỉ cho hắn một câu như tạt một gáo nước lạnh.
Một bên là điều khiển thứ vị khuyển, cúc hoa thu điền khuyển hợp tác với đàn c·h·ó của Phương Chính tấn công đại điện văn khuyển. Một bên là điều khiển điện văn khuyển cùng thiết giáp khuyển, hỗ trợ bên cạnh Phương Chính.
Chỉ thấy Phương Chính đem kiếm rút ra, sau đó nhảy khỏi gò đất, lao đầu về phía một đàn điện văn khuyển.
- Đi!
Phương Chính lúc này hỏi, ánh mắt như cũ tập trung trên chiến trường.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.