Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 171: Lệnh bài Tam Vương
- Đi, chúng ta đi cho bọn c·h·ó con này biết sự lợi hại của v·ũ k·hí nóng.
Loại c·h·ó này trời sinh đoàn kết, có thú vương càng thêm đoàn kết, và có hai thú vương, vậy gần như là bất khả thi.
Nhưng Phương Chính lại khác, hắn không chỉ làm, còn làm ra số lượng lớn. Lưu Tử Phàm nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra lí do khiến Phương Chính phải lãng phí nhiều như vậy cho đóng này.
- Vận khí chúng ta thật tốt, lần này là linh cẩu.
- Có thể tự do lùi lại?! Thứ này mà để bên ngoài biết, nhất định sẽ có vô số người tranh giành.
Lưu Tử Phàm nghe vậy, nhịn không được cười vang ba tiếng, sau đó cất bước đi về phía Phương Chính đã chỉ, nói.
May mắn cho hai người, cổ trùng trên người khuyển vương không phải là loại phòng ngự, cho nên thân thể chúng cũng khá yếu ớt.
Lưu Tử Phàm tò mò hỏi.
Cho nên dù Lưu Tử Phàm cũng biết chế tạo s·ú·n·g óng đ·ạ·n dược, nhưng hắn vẫn luôn không có đi làm. Bởi vì phí công phí sức, kết quả lại không có chỗ dùng.
Phương Chính khẽ gật đầu, sau đó không nói thêm gì, chỉ đi vào trong quang ảnh.
Chương 171: Lệnh bài Tam Vương
Mỗi ải có đến hai con khuyển vương, đàn c·h·ó cộng lại hơn ngàn con, mỗi trận đều là một trận chiến thảm khốc. Nhưng bù lại phần thưởng qua ải cũng phong phú hơn.
- Có thứ này, không lo lắng việc đàn c·h·ó có nhiều. Cho nên chúng ta chọn con đường này.
Nhưng là Phương Chính biết, thứ này ở trong Khuyển Vương truyền thừa rất có giá trị, giá trị cao hơn mấy con cổ trùng tam chuyển rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chắc chắn là không cần!
- Trừ phi thế nào?
Vận khí của hắn thật sự rất tốt, lần này lại gặp được thêm một cái lệnh bài.
Lưu Tử Phàm thở dài một hơi, đi theo phía sau.
- Không đơn giản, lần này chỉ có một con khuyển vương. Nhưng đàn c·h·ó lại ước chứng hơn chín trăm con. Điều này chứng tỏa, còn khuyển vương này mặc dù chỉ là bách thú vương, nhưng đã rất tiếp cận cấp ngàn thú vương, không dễ đối phó. Thậm chí khả năng cao sẽ thất bại ở đây. Trừ phi...
Lưu Tử Phàm lúc này nhìn thứ trong tay mình, khóe môi đã nhịn không được treo lên ý cười, nói với Phương Chính
Phương Chính hơi nhìn về phía Lưu Tử Phàm, thở dài nói.
- Đi thôi, ta cần lấy thêm một tấm vé thông hành nữa.
Áp lực từ truyền thừa lúc này đối với hai người rất lớn. Mỗi một cửa ải đều rất gian nan, bởi vì số lượng c·h·ó đã tăng lên rất nhiều.
Hai người lại tiếp tục hợp tác đi tới.
- Hoặc là thôi đi, ta và ngươi đã có hai tấm vé thông hành, không cần quá liều mạng.
Trong Tam Vương truyền thừa, ngoài cơ hội rời đi xuất hiện ngẫu nhiên trong các cửa ải ra, cổ sư còn một cách để rời đi, chính là vé thông hành. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay sau đó, hai người lại lần nữa tiến vào sương mù, đi tới cửa thứ hai mươi sáu.
Phương Chính đem tấm vé thông hành thứ hai đưa cho Lưu Tử Phàm, đồng thời giải thích cho hắn ta về thứ này.
Lưu Tử Phàm nói.
- Nhưng mà chữ "khuyển" này, có phải đại biểu thứ này chỉ có tác dụng khi ở trong Khuyển Vương truyền thừa không?
Lưu Tử Phàm trầm mặt, nhận thêm ba quả lựu đ·ạ·n từ tay Phương Chính.
Phương Chính hơi quay đầu nhìn lại, cười như không cười, kêu khẽ.
Phương Chính lúc này nói, đồng thời hai người lại lần nữa xuất hiện trong sương mù.
Cửa thứ hai mươi sáu...
Mà càng vui hơn nữa, đó là vé thông hành đã lấy tới tay.
Lưu Tử Phàm cảm khái, hắn đã biết vì sao Phương Chính lại dám mạo hiểm để lấy thứ này như vậy, thì ra chính là vì dùng để bảo mệnh.
Trong truyền thừa, một trận chiến đấu kịch tính đang đi vào hồi kết.
Nhưng Lưu Tử Phàm không có hỏi, bởi hắn biết cái này liên quan đến bí mật của Phương Chính, Phương Chính nhất định sẽ không nói.
- Lựa chọn này là không thể hoàn thành, hơn hết là trong tay ngươi đã có một cái vé thông hành, không cần thiết phải mạo hiểm lấy thêm.
Bị lựu đ·ạ·n nổ ngay giữa huyệt thái dương, thì cho dù là thú vương cũng sống không nổi.
- Cần thiết lắm sao?
Chỉ là cả hai cũng không phải là vừa lên đã ném lựu đ·ạ·n. Dù sao trong tay hai người chỉ có mười quả, không thể lãng phí.
- Nếu có thể đem thứ này làm thành cổ trùng, Lạc Hành, ngươi nói xem có phải nó cũng sẽ trở thành sát khí dùng để g·iết cổ sư?
Lưu Tử Phàm lúc này cũng không có truy hỏi vé thông hành là gì, bởi Phương Chính không giải thích, tức là hắn muốn giấu. Lưu Tử Phàm cho dù có hỏi Phương Chính cũng sẽ không cho hắn đáp án.
Cho nên hai người trước tiên dùng đàn c·h·ó của mình loại bỏ bớt số lượng cúc hoa thu điền khuyển, sau đó dồn chúng tập trung lại, cuối cùng mới dùng lựu đ·ạ·n, oanh thẳng lên đầu thú vương.
Với những loài c·h·ó khác, nếu có hai con thú vương trong cùng một chỗ, chúng thường khó kết hợp nhau, thường xuyên cản tay nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Lựu đ·ạ·n?! Ngươi còn có lựu đ·ạ·n trong người!
Lưu Tử Phàm cũng không khỏi mỉm cười.
- Ha ha ha.
- Nha, ý tưởng lớn gặp nhau a!
Hủ thi khuyển là một loại c·h·ó, chỉ là chúng giống như t·hi t·hể biết đi. Lúc mới nhìn thấy chúng, Phương Chính không khỏi nhớ tới zombie trong mấy bộ phim ảnh, truyện tranh nói về tận thế.
Lúc này, ánh sáng chợt lóe, phần thưởng qua ải xuất hiện trước mặt Phương Chính.
Phương Chính nhìn quang ảnh, vẻ mặt không giấu được sự do dự. Lưu Tử Phàm bên cạnh nhìn thấy, không khỏi nói.
Phương Chính cuối cùng nhắc nhỡ.
Tam Vương phân biệt ba người, lập ra ba đạo truyền thừa, cho nên cũng có tương ứng ba loại lệnh bài. Khuyển Vương truyền thừa có chữ "khuyển" Bạo Vương truyền thừa có chữ "bạo" Tín Vương truyền thừa có chữ "tín".
Nhưng là sắc mặt của Phương Chính hơi trầm xuống, nói.
Phương Chính nói tới đây, không tự giác được dừng lại.
Phương Chính và Lưu Tử Phàm hợp tác, liên tục đi qua năm cửa, hiện tại cả hai đã hoàn thành xong cửa thứ hai mươi lăm. Mà trong tay hai người, đã có hai con bách thú vương, một con là đại điện văn khuyển Phương Chính bắt ở cửa hai mươi, con còn lại là con thú vương Lưu Tử Phàm vừa nô dịch.
- Bất quá một cái lệnh bài chỉ dùng được ba lần. Sau ba lần, chúng sẽ vỡ nát.
Phương Chính nói, chỉ vào quang ảnh của cúc hoa thu điền khuyển, hắn lần này quyết tâm lấy cho bằng được tấm vé thông hành thứ hai.
- Rốt cuộc thì thứ này là gì?
Có thể nói, thứ này chính là bùa hộ mệnh cho người thâm nhập truyền thừa.
Lưu Tử Phàm lại hỏi, Phương Chính lập tức gật đầu.
Nhưng mà ít còn hơn không, cho nên cả hai cũng rất vui lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lệnh bài đơn sơ, thô ráp. Bên trên có sơ đồ của Tam Xoa sơn, chỉ là làm rất đơn giản. Nhìn vào tổng thể, cho người ta cảm giác người làm ra thứ này rất qua loa, kiểu tạo ra cho có.
Lưu Tử Phàm nhìn lệnh bài, lệnh bài vô cùng thô sơ, thiếu thẫm mỹ, một bên có đồ án Tam Xoa sơn, một bên khắc chữ "khuyển".
Nhưng Phương Chính khẽ lắc đầu, nói.
- Vé thông hành.
Bất quá hiện tại, mấy thứ này quả thật rất hữu dụng.
- Ta đã làm ra thuốc s·ú·n·g, không lí nào lại chỉ làm ra đ·ạ·n. Ngươi không lẽ không có nghĩ tới vấn đề này?
Lưu Tử Phàm hỏi. Hắn rất tò mò về tấm lệnh bài này, rất muốn biết lì do tại sao Phương Chính vừa nhìn thấy phần thưởng là thứ này liền lập tức đi vào mà không cân nhắc hai hướng còn lại.
- Có hủ thi khuyển, chúng ta cũng có cơ sở đối phó âm khuyển.
Mà cổ sư muốn g·iết phàm nhân, còn cần tới những thứ này sao?
Lưu Tử Phàm nhìn nhìn một chút, không giấu được sự kinh hãi, hét khẽ.
Lưu Tử Phàm nói, vẻ mặt có chút tươi tắn.
Nhưng cúc hoa thu điền khuyển lại khác. Chúng nó đoàn kết, ngay cả thú vương với nhau cũng rất đoàn kết, có thể hổ trợ bổ sung cho nhau. Cho nên cửa ải này, có thể nói là không có cách nào đối phó nổi.
- Trừ phi ta dùng tới ngũ chuyển sát chiêu. Lấy chiến lực của ta, quét sạch đàn c·h·ó này rất đơn giản. Mặc dù ta có thể dùng, nhưng cái giá phải trả tương đối cao.
Rất nhanh, hai người tiến vào cửa thứ hai mươi tám.
Trong truyền thừa mà có hai con khuyển vương, vậy thì có thể trước khiến cho hai con này đấu đá nhau là được, như vậy đối với người vào cửa ải cũng liền đơn giản.
Hắn quả nhiên đã xem nhẹ mức độ có vấn đề của Phương Chính rồi.
- Ngươi có cần làm quá vậy không?
Hai con khuyển vương trước sau bị g·iết c·hết, đàn cúc hoa thu điền khuyển mất đi chỉ huy, cho dù vẫn cố gắng chống trả nhưng rất nhanh cũng tan tác.
Lưu Tử Phàm hỏi.
Phương Chính quét mắt nhìn quanh, lần này rất tiết là không có thêm vé thông hành nào, phần thưởng đều là cổ trùng, vì vậy hắn cùng với Lưu Tử Phàm bàn bạc.
Phương Chính không nói gì, đưa tay cầm lấy.
Phương Chính lãnh đạm hỏi, tiếp tục mò mẫn trong túi áo ở ngực, ở trong tay áo, sau đó lôi ra lục tục thêm tám quả lựu đ·ạ·n khác.
Lưu Tử Phàm chấn kinh. Hắn vạn phần không nghĩ tới Phương Chính ở trong này còn có thể dùng cổ trùng. Chỉ là không biết, phải bỏ ra cái giá gì.
Phương Chính lấy ra mấy con nhất chuyển ngự khuyển cổ hắn giữ lại lúc trước chia cho Lưu Tử Phàm một nửa. Cả hai tranh thủ nô dịch thêm mấy con cúc hoa thu điền khuyển, bổ sung vào tiêu hao trong lúc chiến đấu. Chỉ là phần bổ sung này không theo kịp sự tiêu hao trước đó.
Cửa thứ hai mươi bảy...
Lưu Tử Phàm lúc này thúc giục một con nhị chuyển ngự khuyển cổ, rất nhanh đã đem thú vương của đàn hủ thi khuyển nô dịch. Đem trận chiến này kết thúc.
Mặc dù hắn trong lòng cũng rất tiếc, nhất là vé thông hành có thể bảo mệnh, là ai cũng không chê nhiều, thậm chí không sử dụng cũng có thể đem bán, nhất định có thể bán ra cái giá trên trời. Nhưng mà quá mức mạo hiểm, thậm chí có thể đem mạng đắp vào, là ai cũng không nguyện ý mạo hiểm.
Phương Chính đáp, đem thứ này cẩn thận nhét vào túi.
Nhưng vận khí của hắn lại không tính là tốt, bởi vì muốn lấy được vé thông hành này, cần vượt qua một đàn cúc hoa thu điền khuyển.
S·ú·n·g đ·ạ·n, lựu đ·ạ·n mặc dù có sức sát thương cao, nhưng nó chỉ có tác dụng với phàm nhân, với cổ sư là vô dùng. Thậm chí ngay cả phòng ngự của một con cổ trùng nhất chuyển, những thứ này cũng không có cách nào xuyên qua được.
Phần thưởng lần này không phải là một con cổ trùng, mà là một tấm lệnh bài.
- Lưu Tử Phàm, ngươi biết không, ta kì thực rất thích mặc quần áo như thế này. Mặc dù trong rất vướn víu, không dễ mặc như đồ hiện đại, nhưng được một cái, đó là rất dễ giấu đồ.
Lưu Tử Phàm nhìn năm quả lựu đ·ạ·n trong tay trầm mặt.
- Bỏ qua lần này, vậy trước khi ra ngoài, ta chưa chắc đã thấy thêm một cái nữa. Cho nên chỉ có thể liều một lần. Ít nhất cái giá bỏ ra ta vẫn có thể gánh được.
Nếu phải so sánh, với hai người thì linh cẩu còn dễ đối phó hơn cúc hoa thu điền khuyển rất nhiều. Bởi vì loài c·h·ó này tính lãnh thổ rất mạnh, tương đối hung hăng.
Và loại lệnh bài này, chỉ có thể dùng cho truyền thừa tương ứng, nếu đem vào truyền thừa của vị Vương khác, nó sẽ vô dụng.
Phương Chính lúc này nhìn quanh một vòng, quang sát từng quang ảnh, sau đó không khỏi mỉm cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng Phương Chính lại không để ý Lưu Tử Phàm, mà đưa tay sờ sờ bên hông, sau đó nói.
Đến trước cửa thứ hai mươi tám, Phương Chính phát hiện vé thông hành thứ hai.
Mà Phương Chính đương nhiên không thể nói, cái hắn phải trả chính là nguyên điểm hệ thống, số nguyên điểm để Phương Chính dùng sát chiêu cũng phải mấy ngàn điểm Ma Đạo. Với Phương Chính, cái giá này quả thật rất cao.
Nói xong, Phương Chính móc ra hai quả cầu màu đen đưa cho Lưu Tử Phàm.
Nếu cổ sư cảm thấy bản thân qua không được, có nguy hiểm tới mạng sống, vậy chỉ cần đem máu của mình nhỏ lên lệnh bài, truyền thừa sẽ lập tức đem cổ sư truyền tống ra ngoài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.