Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 172: Ra khỏi Khuyển Vương truyền thừa
Phương Chính và Lưu Tử Phàm trước sau đi ra khỏi sương mù xuất hiện trên một cái gò đất.
Cả hai vừa xuất hiện, linh cẩu vương đang đi dạo đã phát hiện hai người.
Uông.
Linh cẩu vương lớn giọng kêu.
Uông, uông, uông.
Gần ngàn con linh cẩu đáp lại.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ không gian xung quanh tràn ngập tiếng c·h·ó kêu gào, làm lòng người không khỏi chấn kinh.
- Tự bảo vệ chính mình đi!
Phương Chính nói với Lưu Tử Phàm, sau đó đi tới trước mấy bước.
- Túc chủ, có thể bắt đầu!
Tiểu Thiên lúc này nói, nó rời khỏi Lưu Tử Phàm bay lại bao bọc lấy Phương Chính. Có Tiểu Thiên che đậy, cộng thêm tiêu hao nguyên điểm để che giấu cổ trùng, Phương Chính lúc này đã có thể dùng được cổ trùng.
- Tốt.
Phương Chính trong lòng đáp lại, bắt đầu thúc giục cổ trùng.
Ngũ chuyển phi lôi kiếm cổ.
Tam chuyển điện giáp cổ.
Tam chuyển điện tốc cổ.
Tứ chuyển điện chớp cổ.
Tam chuyển linh cơ cổ.
Phương Chính liên tục thúc giục năm con cổ trùng. Trung tâm chính là phi lôi kiếm cổ. Điện giáp cổ phụ trách phòng ngự. Điện tốc cổ cùng điện chớp cổ phụ trợ di động, hai con cổ này một khi kết hợp, có thể giúp cổ sư gần đạt đến tốc biến.
Bất quá tốc biến quá nhanh, rất khó kiểm soát, cho nên Phương Chính tăng thêm linh cơ cổ. Linh cơ cổ là phụ trợ cổ, có thể tăng lên ý thức của cổ sư, giúp cổ sư dễ dàng nắm bất được suy nghĩ của bản thân.
Ngũ chuyển lôi đạo sát chiêu, tốc kiếm!
Phương Chính mím môi, giậm chân một cái lao thẳng về phía linh cẩu vương.
Lưu Tử Phàm đứng tại chỗ nhìn theo, môi từ từ há ra, kinh ngạc đến mức há hốc mồm nhìn theo. Trong tầm mắt của Lưu Tử Phàm lúc này đã không có hình bóng của Phương Chính, chỉ có ánh điện màu lam xuyên qua đàn c·h·ó, thẳng hướng về phía linh cẩu vương.
Xoẹt!
Tiếng lôi điện vang vọng, ánh điện chớp lóe xuyên qua người linh cẩu vương, sau đó vẽ một vòng tròn xung quanh nó. Cuối cùng dừng lại ở gò đất phía đối diện Lưu Tử Phàm ở bên kia đàn c·h·ó.
Thân ảnh của Phương Chính lại lần nữa xuất hiện. Hắn đưa lưng về phía Lưu Tử Phàm, vạc áo phấp phới, tóc dài tán loạn đang nhẹ nhàng rơi xuống, trên thân còn lập lòe vài sợi điện quang, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy.
Mà trong đàn c·h·ó, trên đường ánh điện đi qua, phàm là có con c·h·ó nào cản đường, đều chớp mắt b·ị c·hém làm đôi. Giờ khắc này chúng nó rơi ra hai đoạn, máu tươi phun trào, nhìn như pháo hoa trên mặt đất.
Lưu Tử Phàm sửng sờ, hoàn toàn bị dọa sợ.
- Đây là thực lực của ngũ chuyển cổ sư sao? Quá mạnh!
Lưu Tử Phàm nuốt một ngụm nước bọt, vừa hâm mộ cũng vừa tiếc hận.
Nếu là tư chất khi còn trẻ, hắn có thể đạt tới ngũ chuyển. Nhưng là sau khi gia tộc bị diệt, tư chất rơi xuống còn loại ất, ngũ chuyển đối với hắn đã thật xa vời.
Uông.
Ngay lúc Lưu Tử Phàm còn đang thất thân, một tiếng c·h·ó kêu vang lên làm hắn giật mình. Nhìn lại, liền thấy đại điện văn khuyển lúc này đang kêu lớn, đàn c·h·ó của Phương Chính giống như nước vỡ bờ, ố ạt từ trên gò đất tràn xuống, g·iết về phía những con linh cẩu may mắn còn sống sót.
Trong lúc đó, Phương Chính đã thúc giục điện tốc cổ, quay lại bên cạnh Lưu Tử Phàm, lãnh đạm nhìn xuống trận chiến.
Lưu Tử Phàm đánh giá Phương Chính từ đầu tới chân, phát hiện trên người Phương Chính không có gì bất thường, mọi thứ vẫn như trước không có gì thay đổi, vì vậy cũng không cách nào đoán được cái giá phải trả là gì.
- Không cần tìm, thứ đó ngươi không thể nhìn thấy, có tìm cũng không ra.
Lúc này, giọng nói lãnh đạm của Phương Chính vang lên làm Lưu Tử Phàm hơi giật mình.
Lưu Tử Phàm ngại ngùng mỉm cười, mới vừa rồi hắn không tự giác nhìn Phương Chính chằm chằm, thậm chí có cảm giác như đem con ngươi dán thẳng lên người Phương Chính. Nói thật, bị nhìn như vậy, cho dù là ai cũng sẽ có cảm giác.
Phương Chính cũng không để ý, tập trung điều khiển đàn c·h·ó của mình, một hơi quét sạch những con linh cẩu còn sót lại, kết thúc cửa này, thành công đem tấm vé thông hành thứ ba lấy tới tay.
Rất nhanh, hai người đi tới cửa tiếp theo, cửa thứ ba mươi.
Nếu lấy ví dụ, thì đây là một cửa có cấp bậc địa ngục trong các cấp bậc của game.
Nhưng mà đứng trước ba sự lựa chọn, Lưu Tử Phàm không khỏi nhìn về phía Phương Chính.
- Lạc Hành, hỏi một câu thật lòng. Ngươi là người chơi hệ hack sao?
Phương Chính hơi sửng ra, nhìn lại Lưu Tử Phàm, sau đó hỏi lại.
- Hack có nhiều loại, chẳng hạn như có hệ thống, có lão gia gia, có ngự tỷ, có tiểu loli giúp đỡ và nhiều loại khác. Ngươi là muốn hỏi đến loại nào?
Lưu Tử Phàm nhu nhu huyệt thái dương, nói.
- Thế giới của ngươi tồn tại không ít thứ chuyên môn đi hack nhỉ? Thế giới của ta thì không được phong phú như vậy. Cho nên ta vẫn là nên hỏi, ngươi có cổ tiên hậu thuẫn sao?
Phương Chính cười như không cười, hỏi lại.
- Ngươi cho là thế nào?
Lưu Tử Phàm cười nhạt, khẽ lắc đầu.
- Không nói việc này nữa. Tiếp theo ngươi định thế nào?
Phương Chính nhìn lại ba quang ảnh ở trước mặt cùng hai bên trái phải, bắt đầu suy tư.
Ở cửa ba mươi chưa xuất hiện ngàn thú vương, ngàn thú vương đến cửa thứ bốn mươi mới bắt đầu xuất hiện.
Nhưng bắt đầu ở cửa thứ ba mươi, cấp bậc thú vương đều là đỉnh phong cấp bách thú vương, cách ngàn thú vương không xa, hơn nữa số lượng thú vương cũng không ít.
Như cửa ba mươi này, mỗi lựa chọn đều có ít nhất ba con bách thú vương, đàn thú sắp sĩ ba ngàn con. Còn chưa tính cổ trùng sống nhờ trên thân thú vương.
Bắt đầu từ cửa thứ ba mươi, mỗi một con đều có ít nhất hai con cổ trùng trên thân, hơn nửa chỉ nhiều hơn, không ít hơn.
- Chọn cửa có khả năng thông qua, nếu không được, chúng ta dùng vé thông hành chạy trốn.
Phương Chính suy nghĩ rất nhanh, trong chớp mắt đã làm ra lựa chọn.
Hai người liền không hẹn mà cùng đi về phía bên tay trái, lựa chọn loại c·h·ó mà cả hai quen thuộc nhất, điện văn khuyển.
Ở cửa này, hai người gặp phải trận chiến vô cùng ác liệt, cuối cùng mặc dù là thắng, nhưng là thắng thảm. Đàn c·h·ó của cả hai c·hết gần như sạch sẽ, chỉ còn lại chưa tới một trăm con.
Lựu đ·ạ·n cùng đ·ạ·n cũng bị dùng hết, ngay cả một viên cũng không sót lại.
Bất quá một cửa này, Phương Chính không có thúc giục cổ trùng, mà là dựa vào năng lực nô đạo của cả hai tới chống đỡ. Cho nên mặc dù là thắng thảm, nhưng đối với hai người mà nói, cái này cũng rất đáng ăn mừng.
Nhận xong phần thưởng cửa thứ ba mươi, hai người đi tới trong sương mù của cửa thứ ba mươi mốt.
Vận khí của cả hai rất tốt, ở đây có một cơ hội rời đi. Không nghi ngờ gì, lần này cả hai quyết định rời đi.
Trước khi đi, Phương Chính nói.
- Đúng rồi, ta cũng nên nói cách dùng của vé thông hành cho ngươi biết. Đơn giản lắm, nhỏ máu lên trên, học tiếng c·h·ó kêu một tiếng là được.
Lưu Tử Phàm hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Đúng thật là, cho dù có mà không biết dùng thì vé thông hành cũng rất vô dụng.
- Đa tạ ngươi. Lần này nhờ có ngươi mà ta được lợi không ít.
Lưu Tử Phàm ôm quyền, nói với Phương Chính.
Phương Chính hơi gật đầu, sau đó dẫn đầu đi về phía lối ra.
Lưu Tử Phàm cũng lập tức đuổi theo.
Hai người đi vào sương mù, sương mù cũng bắt đầu tan đi, rất nhanh, cả hai đi ra khỏi sương mù.
Ánh sáng đột nhiên xuất hiện làm hai người không khỏi hơi nheo mắt lại, nhưng rất nhanh cũng đã thích ứng, mở mắt nhìn quanh.
Hai người lúc này đang đứng ở một chỗ sườn núi, bên trong một cánh rừng cây. Mà số c·h·ó còn sót lại của cả hai lúc này đã không thấy đâu, hiển nhiên khi ra khỏi truyền thừa không có mang theo, chỉ có người thông qua cửa thứ một trăm, mới có đủ tư cách dẫn theo toàn bộ c·h·ó mình có được đi ra ngoài.
Phương Chính trước tiên vận dụng cổ trùng kiểm tra xung quanh một lượt, phát hiện không có ai ngoài bản thân cùng Lưu Tử Phàm, trong lòng cũng có chút thả lỏng.
Sau đó hắn ngẩn đầu nhìn l·ên đ·ỉnh núi, phát hiện ba cột sáng trên đỉnh đã ảm đạm rất nhiều, cũng nhỏ hơn hai phần ba trước đó.
Cửa vào truyền thừa lúc này đã đóng lại, phải chờ một khoảng thời gian nữa mới có thể mở ra một lần nữa.
Phương Chính đánh giá khoảng cách của mình hiện tại với đỉnh núi một chút. Khoảng cách lúc này có chút xa, nhưng nhiều nhất chỉ tốn nửa giờ đi bộ là cùng.
Khoảng cách này, với Phương Chính không có là gì.
Lúc này hắn thu hồi tầm mắt, gọi ra giấy cổ, dùng nó tạo ra một quyển sách.
- Cầm lấy, dùng bút mực thông qua thứ này liên lạc với ta.
Phương Chính đem quyển sách ném cho Lưu Tử Phàm.
Lưu Tử Phàm nhận lấy, ngẩn ra nhìn cuốn sách trong tay.
Thứ này nhìn rất bình thường, cùng một cuốn sách bình thường không hề khác biệt. Nhưng Lưu Tử Phàm biết, thứ này cùng cổ trùng không có bao nhiêu khác biệt.
- Ngươi không muốn cùng ta công khai quan hệ?
Lưu Tử Phàm hơi cao mày, hỏi dò Phương Chính.
- Mặc dù ta biết ngươi không có ý nghĩ gì, nhưng mà ngươi nói chuyện rất dễ bị hiểu lầm a.
Phương Chính lãnh đạm đáp, nhưng bộ dạng thì giống như đang than thở.
Lưu Tử Phàm ngẩn ra, bởi hắn không cảm thấy câu mình nói có gì không đúng cả.
- Đúng thật là, đường vào đam mỹ sâu như biển. Ngươi nói vô ý, người nghe hiểu lầm.
Phương Chính nhìn vẻ mặt của Lưu Tử Phàm, trong lòng thở dài, xoay đầu rời đi. Chỉ để lại một câu.
- Thế cục phức tạp, lại cây cao đón gió, ngươi không ngại phiền toái thì cứ tới tìm ta, ta dẫn theo ba người rồi, thêm ngươi cũng không sao.
Lưu Tử Phàm đứng lặng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng càng đi càng xa của Phương Chính.
- Thật quen thuộc, giống như đã nhìn thấy ở đâu đó.
Qua một lúc, hắn tự nói với chính mình, sau đó xoay người đi về hướng ngược lại với Phương Chính.
Lưu Tử Phàm cũng nghĩ như Phương Chính.
Thế cục trên Tam Xoa sơn hiện tại rất hỗn loạn, long xà hỗn tạp, vô cùng phức tạp. Mà tu vi của Phương Chính quá cao, cây cao đón gió, mỗi một cử chỉ đều khiến người ta chú ý. Cho nên, người bên cạnh hắn cũng bị chú ý vô cùng.
Mà Lưu Tử Phàm là một ma đạo cổ sư, là một sát thủ, công việc này đòi hỏi hắn phải ít bị người nhận thức. Càng ít người biết hắn, hắn lại càng an toàn, càng dễ hoạt động.
Cho nên, quan hệ đồng minh giữa Phương Chính và Lưu Tử Phàm, có thể giấu được bao lâu liền giấu bao lâu, mà giấu được càng lâu, lại càng tốt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.