Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 186: Truyền thừa Hồ Tiên mở ra
Mưa mặc dù không lớn, nhưng Thiết Nhược Nam ngồi ở nơi này đã lâu, toàn thân đã có chút ướt sủng.
Lần này, Thiết Nhược Nam rõ ràng có phản ứng. Nàng ngẩng đầu nhìn lại Phương Chính, trong ánh mắt đã bớt đi rất nhiều sự chán nản cùng bi thương.
Mà Thiết Nhược Nam lúc này đã không còn nửa quý trên mặt đất, nàng đừng lên, ánh mắt kiên định nhìn lại những tấm bia.
Đầu nàng đội mũ phượng, mắt phượng, lông mi thon dài, chính giữa mi tâm còn có một nốt ruồi son, dung nhan đoan trang, vô cùng xinh đẹp.
Đệ tử tinh anh đến từ thập cổ phái lúc này tập trung ở một chỗ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính lúc này hỏi, Thiết Nhược Nam hơi trầm mặt. Rất nhanh, Phương Chính cũng trả lời.
---
Không hiểu sao hắn đột nhiên cảm thấy cái mũi có chút ngứa. Chắc hẳn là có ai đó đang lén lúc hỏi thăm mấy đời tổ tông nhà hắn đi.
Nghe giọng nói của cổ tiên, Phượng Kim Hoàng hét khẽ một tiếng, hóa thành một vệt kim quang bắn thẳng lên.
Thập cổ phái Trung Châu là truyền thừa tối cường, đệ tử tinh anh đều là nhân trung long phượng, cho dù là một kẻ vô danh tiểu tốt, cũng có thể lấy ra một hai còn bài chưa lặt.
Thiết Mộ Bạch nở nụ cười gật đầu, mà Thiết gia tứ lão lại càng vui mừng nhẹ nhõm.
Trên bầu trời, Phương Niệm Dung mặt trầm như nước nhìn xuống tất cả.
Đây là âm thanh của cổ tiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ha ha, đâu có, đâu có. Tôn nữ của ngài Phượng Kim Hoàng đánh khắp thế hệ cũng không ai bằng. Nàng ấy mới thật sự xuất sắc.
- Nói thật thì chính ta cũng không biết trên đời này có cái gì chỉ có mình Thiết Nhược Nam làm được. Nhưng mà, lời hoa mỹ là thứ lừa người tốt nhất.
Nàng lộng lẫy huy hoàng, da thịt như tuyết, ánh mắt như điện, giống như phượng hoàng trời sinh, cao nhã thuần khiết, ngạo thị thiên hạ. So sánh với nàng, các đệ tử tinh anh khác chẳng khác nào chim sẻ.
- Nếu ngươi cảm thấy bản thân có tội, vì sao không đập đầu vào mấy tấm bia này rồi c·hết đi?
Kết quả, cái tốt không có, nhưng kẻ thù thì có một đám.
Thiết Nhược Nam không có phản ứng, như Thiết gia tứ lão liền hơi cứng người, ánh mắt rất gao nhìn Phương Chính.
Phương Niệm Dung trong lòng vẫn luôn tò mò điều này.
Phương Chính nói xong, nghiêng đầu nhìn lại mấy cái bia mộ. Thiết Nhược Nam theo ánh mắt nhìn qua, vẻ mặt như ngộ ra cái gì. Nàng hé môi vài lần, mặc dù không nói, nhưng ánh mắt rõ ràng kiên định hơn rất nhiều.
- Tính, vẫn là sư phụ tỷ tỷ tốt nhất. Người theo đuổi xếp dài mấy con phố, nhưng người làm đệ tử ngày ngày thân cận như ta lại không gặp phiền phức gì cả.
- Nếu còn tự trách, thì lấy cái này cắt cổ mình đi, c·hết rồi cũng đỡ chặt đất. Còn nếu đã lấy lại tin thần, lần sau đem nó trả lại cho ta. Thứ này ta phí rất nhiều sức lực mới rèn ra được.
Dù gì lần tranh đoạt truyền thừa này, nhanh gì cũng phải mấy tháng mới xong.
- Nếu là Lạc Hành, hạng nhất chắc chắn không tới tay Phượng Kim Hoàng. Tính toán thời gian, hắn bây giờ thấp nhất cũng phải ngũ chuyển sơ giai rồi đi.
- Ta thật sự không thích trời mưa thế này.
- Vạn Long Ổ Ứng Sinh Cơ cũng vô cùng xuất sắc. Vẫn là Long Nữ dạy rất tốt.
Nghĩ đến đây, khóe môi của hắn không khỏi hơi treo lên ý cười.
Đệ nhất nhân trận tỉ võ lần này, Phượng Kim Hoàng.
Trung Châu, dưới chân Thiên Thê sơn.
Kim quang hóa thành một con phượng hoàng. Khi chạm vào cánh cửa, cánh cửa chấn động, tạo thành hư không, nuốt Phượng Kim Hoàng vào.
Mấy tháng trước, thập cổ phái đồng thời ban bố sư lệnh, tổ chức trận đại tỉ võ cho đệ tử tinh anh, sắp xếp thứ tự. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Quả nhiên.
Nàng cũng là vì nhiệm vụ cưỡng chế của Tiểu Túc mới phải trăm phương ngàn kế chạy tới đây. Nếu không vì như vậy, Phương Niệm Dung đã nhận mấy cái nhiệm vụ ra ngoài trong môn, sau đó chạy đi Nam Cương vớt Phương Chính đem về rồi.
Bởi vì liên quan đến Bích Hà tiên tử, Dương Quang thời gian qua cũng không được tốt.
Cánh cửa cao mười trượng, có tấm bảng chín màu, xán lạn, lấp lánh.
Phương Chính tự nói, thúc giục tam chuyển ẩn thân cổ, tam chuyển liễm tức cổ đi ra khỏi hang.
Mặc dù Dương Quang cũng có ý thu Bích Hà tiên tử vào hậu cung, nhưng cũng không có tha thiết đeo bám, càng không có chủ động đi tìm nàng. Ngược lại là Bích Hà tiên tử cứ không có gì làm là lại chạy đi tìm hắn.
Lão già này thân hình cao gầy, mặt đầy nếp nhăn, tóc hoa răm.
Trong lúc tỉ võ, bị rất nhiều người nhắm vào làm khó, cố ý ra tay nặng. Cũng may hắn nội tình thâm hậu, có đàn thiết uế phi hạc, có Phương Niệm Dung dạy dỗ tác chiến, còn có Thiên Hạc Thượng Nhân trong kí hồn tảo lâm thời chỉ điểm. Một đường cự nhọc, miễn cưỡng đứng vững tốp mười cường giả.
Bốn lão già liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là im lặng, nhưng ánh mắt lại vô cùng cảnh giác nhìn Phương Chính.
Trên Tam Xoa sơn, trong hang động, Phương Chính nhu nhu cái mũi.
Nói xong, liền xoay người lại, ngay lập tức hắn hơi hiện vẻ kinh ngạc.
Vừa thấy người tới, bốn người kinh hãi, nhưng chưa kịp hô lên đã thấy Phương Chính ra giấu im lặng.
- Được, được.
- Ta không biết họ sẽ mắng ngươi cái gì, nhưng nếu là ta, ta sẽ mắng ngươi là một kẻ nhu nhược, hèn nhát, uổng phí bọn họ hy sinh để ngươi sống tiếp, kết quả lại chỉ sống uổng phí, ngay cả dũng khí trả thù cũng không có.
Gương mặt đệ tử thập cổ phái hiện lên sự kính sợ, nghiêm túc, cuồng nhiệt. Đại đa số ánh mắt đều tập trung trên người một thiếu nữ.
- Ừm, Tiêu Thất Tinh của Linh Điệp Cốc không tệ. Nếu như ta nhớ không lầm, y là chắt trai của Tiêu Bạch Hồng?
Dương Quang đứng trong đám người, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- Thiết Nhược Nam, nếu ngươi đã không có tác dụng gì, còn không bằng c·hết đi, tránh kéo chân sau. Ta không muốn kế hoạch của mình chỉ vì ngươi mà thất bại. Cùng lắm ta đi tìm một thiếu chủ khác, tin rằng bất cứ ai cũng có hứng thú bắt giữ Phương Chính để lập công. Bất quá việc của phụ thân ngươi, có mấy người để ý thì ta không chắc. Dù sao việc ở Thanh Mao sơn, trong Thiết gia cũng chỉ có một mình ngươi tham gia.
Sau Phượng Kim Hoàng là Tiêu Thất Tinh, Ứng Sinh Cơ lần lượt các đệ tử tiến vào truyền thừa Hồ Tiên.
Thiết gia tứ lão giật mình, đang định ra tay cản lại, nhưng lại có người ngăn lại bốn người. Nhìn thấy người vừa xuất hiện, bốn người lập tức vừa mừng vừa sợ, nhưng lại không dám nói gì, bởi đối phương ra dấu cho họ im lặng.
Trên bầu trời truyền đến một giọng nói hư vô, truyền vào tai tất cả đệ tử.
Với cái này, chỉ cần Phương Chính không dùng cổ trùng, cũng không chủ động gây chú ý, hắn vẫn có thể miễn cưỡng lẫn tránh tầm mắt của người khác.
Nàng lần này vì đến được đây đã phí rất nhiều công phu, cuối cùng miễn cưỡng được cổ tiên của Tiên Hạc Môn đặc cách đem theo như một gói hành lí.
- Chúng ta đồng loạt ra tay.
- Thiết Nhược Nam, ngươi biết vì cái gì ta đồng ý giúp Thiết gia bắt Phương Chính không?
Phương Niệm Dung trong lòng chợt nghĩ, trước mắt mơ hồ xuất hiện thân ảnh của Phương Chính.
- Dựa theo thứ tự luận võ, từng người các ngươi bắt đầu tiến vào.
Thiết Nhược Nam lúc này ánh mắt chợt động một chút, nhưng như cũ cũng không có phản ứng khác.
Mười luồng sức mạnh vô hình từ trong hư không phát ra ngoài, bàng bạc, mênh mông giống như biển gầm, l·ũ q·uét.
Phương Chính đi lại bên cạnh Thiết Nhược Nam, nghiên dù qua che ở đầu nàng.
- Chỉ mong Lạc Hành đừng có tìm thêm mấy cái bông hoa về.
- Lôi...
Trên bầu trời, những đám mây tập trung đến, hào quang sáng chói giao nhau thành cầu thang ánh sáng.
- Các vị, sự hy sinh của mọi người, ta suốt đời không quên. Thiết Nhược Nam ta xin thề, nhất định sẽ vì thiên hạ thương sinh, duy trì chính nghĩa, cho dù bản thân có ngã xuống, cũng quyết không từ.
Cũng không có bất kỳ tiếng vang nào, sức mạnh vô hình kinh khủng tan thành mây khói. Bên trong luồng ánh sáng màu bạch kim, một cánh cửa màu đỏ xuất hiện.
Thiết Nhược Nam lớn tiếng nói.
Bất quá mấy cái này không quan trọng, đi nhanh về nhanh là được.
Phương Chính hơi mị mắt nhìn nàng, từ trư lung vương thảo lấy ra một cây kiếm, kê lên cổ Thiết Nhược Nam.
Nhưng rất nhanh, Phương Niệm Dung đem suy nghĩ này gạt qua một bên, tập trung nhìn xuống dưới.
Phương Chính vừa đi cách đó không xa, cũng nghe thấy những lời này, trong lòng không khỏi nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất quá, hôm nay là một ngày mưa phùn, từng giọt mưa nhỏ síu tí tách rơi xuống. Nếu Phương Chính không nhanh chân chạy tới nơi cần tới, vậy thì nhất định sẽ có người phát hiện ra.
Chương 186: Truyền thừa Hồ Tiên mở ra
Hắn mặc dù thích mưa, nhưng thích mưa lớn như trút nước, chứ không phải loại lắc phắt rả rít như hiện tại.
Bất quá một lần này, hắn cũng xem như ý thức được cái gì gọi là hồng nhan họa thủy.
Thiết gia tứ lão vốn đang tập trung vào Thiết Nhược Nam, đột nhiên nghe thấy tiếng động, nhất thời kinh hô một tiếng, xoay người lại, chuẩn bị t·ấn c·ông.
Không, chính xác Phương Chính biết lão ta tới từ lúc nào, nhưng lại vờ như không biết.
Thiết gia tứ lão, cùng với Thiết Nhược Nam.
Phương Chính tự nói, bắt đầu chạy bộ trên đường núi.
- Phương Nguyên sẽ lẻn vào như thế nào đây?
- Hắc xì!
Thiên địa thay đổi, gió nổi mây phun.
- Ta không biết bọn họ c·hết có đáng hay không, ta chỉ biết bọn họ c·hết để cho ngươi sống. Nhưng mà ngươi hiện tại thì sao? Có sống xứng đáng với cái giá họ bỏ ra để đổi lại? Nếu đã không xứng đáng, còn không bằng c·hết đi. Sau đó vào Sinh Tử môn nghe bọn họ mắng.
- Thời gian không sai biệt lắm.
Phương Chính đem một cái dù mở lên, sau đó hiện ra thân hình, cầm lấy dù đi lại gần.
Im lặng một lúc, Phương Chính đột nhiên hỏi.
- Ai?
Dương Quang tự nói, không khỏi nhớ tới Phương Niệm Dung. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính liếc mắt nhìn qua, có hai cái tên hắn biết, chính là Thiết Phách Tu và Thiết Đao Khổ.
Mà lúc này, trên bầu trời, có mười đạo thần niệm vô thanh vô ảnh của cổ tiên đang ở trao đổi.
- Này, các người không cần tăng bốc lần nhau. Nhanh hợp lực ra tay, mở ra truyền thừa Hồ Tiên.
Nhóm người này gồm năm người, bốn lão già và một cô gái. Những người này Phương Chính đều gặp qua ít nhất một lần.
- Lên.
Thiết Mộ Bạch cũng không có ngăn cản, lão vuốt râu, mỉm cười hiền lành nhìn lại Thiết Nhược Nam.
Phương Niệm Dung suy nghĩ một vòng, cuối cùng vẫn không tự chủ được nghĩ về Phương Chính.
- Thiết gia cựu tộc trưởng, Thiết Mộ Bạch! Lão ta thật sự tới.
Phía sau lưng Phương Chính lúc này có năm lão già. Bốn người là Thiết gia tứ lão, người còn lại cũng là một lão già, nhưng không biết tới từ lúc nào.
Cầu thang kéo xuống, hình thành ánh sáng cầu vồng, vừa lúc rơi xuống trước mặt các đệ tử tinh anh.
- Bởi vì người nhờ ta là ngươi mà không phải ai khác. Thiết Nhược Nam, nếu đổi lại là người khác của Thiết gia liên lạc với ta, cho dù đó là ai, ta cũng chắc chắn sẽ từ chối. Nhưng bởi vì là ngươi, cho nên ta đồng ý. Trên đời này, có những việc không phải ngươi thì không được. Ta tin rằng, không phải chỉ một mình ta cảm thấy điều đó.
Phương Chính nhìn thấy, đem kiếm cấm xuống đất bên cạnh Thiết Nhược Nam.
Trận chiến luận bàn kéo dài mấy tháng này xem như cũng kết thúc.
Mười luồng sức mạnh vây quanh, sau đó giao cùng một chỗ, lao đến một nơi nào đó trên Thiên Thê sơn.
Thiết Nhược Nam không có phản ứng, như cũ thất thần nhìn về phía trước. Mà trước mắt nàng, sáu tấm bia đá chỉnh tề bày ở đó, trên mỗi bia đá đều có khắc một cái tên.
- Đệ tử tinh anh thế hệ này, xét theo tổng thể mà nói cũng ngang nhau. Nhưng rốt cuộc cũng là một nhóm hậu bối ưu tú.
Phương Chính trong lòng kêu khẽ, nhìn đến một nhóm người đang ở cách đó không xa.
Lúc này Phương Niệm Dung cũng là được sức mạnh của cổ tiên giữ cho không rơi xuống, ẩn mình sau mây quan sát tất cả.
Phương Chính đi qua mấy cái sườn núi, cuối cùng lẻn đi vào một chỗ núi bằng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.