Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 187: Thiết gia mời chào
Lời Thiết Nhược Nam vừa ra, Tam Xoa sơn đột nhiên an tỉnh trong giây lát.
Trên tờ giấy viết chi chít kí tự kì lạ, lại nhìn giống biểu tượng hoa văn. Có tờ thậm chí bị viết đầy, xong còn bị gạch bỏ bôi đen.
Dù gì lão già sắp xuống lỗ này quả thật rất mạnh, Phương Chính nhận thấy chính mình đánh không thắng nổi lão ta.
- Ta con mẹ nó như thế nào lại quên mất việc trọng đại như vậy. Đáng giận a.
Phương Chính chui vào hang động của mình, đem quần áo ẩm ướt do mưa thay ra, sau đó thoải mái chui vào đóng da lông đánh một giấc.
Bất quá trong chính đạo cũng có không ít người đang nghĩ xem nên dùng lí do gì để tới tìm Phương Chính. Đương nhiên trước đó cũng phải xem Phương Chính phản ứng thế nào đã.
Chương 187: Thiết gia mời chào
- Nếu Lôi Minh Kiếm Ma là tán tu, vậy Thiết gia mời hắn ra tay cũng không đến mức mất mặt.
Hành động này không mạnh, lời nói lại càng không lớn, nhưng không qua khỏi ánh mắt của người có tâm.
Rất nhiều người cho là Lạc Hành đây là đang đuổi người.
Đây chính là một con tử tinh xá lợi cổ.
Trên Tam Xoa sơn lúc này, Dịch Hỏa chính là người mạnh thứ hai. Nhưng Phương Nguyên có thể g·iết c·hết người mạnh bằng Dịch Hỏa, cái này cho thấy, Dịch Hỏa cằm không ra cách g·iết được Phương Nguyên.
- Thiết gia thiếu chủ Thiết Nhược Nam, lần này thay mặt Thiết gia tứ lão, đến đây bồi tội cùng Lôi Minh Kiếm Ma.
Ba con cổ trùng này, một con ngũ chuyển, một tứ chuyển, một tam chuyển.
- Lôi Minh Kiếm Ma Lạc Hành nhưng là ma đạo cổ sư, Thiết gia mời hắn ra tay, cái này cũng quá mất mặt rồi.
Phương Chính nói, đưa lưng về phía năm người, bắt đầu đem áo ngoài thay ra, một chút cũng không để ý năm người. Bất quá hắn chỉ thay áo ngoài, cũng không phải là đem toàn bộ cỡi sạch. Nên căn bản cũng không cần nhiều để ý.
- Không sai! Thiết gia này vậy mà cũng là một bọn giả dối. Hừ, chính đạo quả nhiên đều như nhau, âm hiểm giả dối lại làm như ngay thẳng chính trực.
Tiếp theo, Thiết Nhược Nam đem một thanh kiếm đặt lên giường, đồng thời nói.
Thiết Nhược Nam bất đắc dĩ, lặp lại một lần câu nói trước đó.
- Tán tu vốn cùng chính đạo thân cận, rất dễ mời chào vào các thế lực. Đặc biệt là qua việc liên hôn. Cũng có khả năng Thiết gia là muốn mời chào Lạc Hành, mà Thiết Nhược Nam kia, chắc có lẽ là dùng để cùng Lạc Hành liên hôn. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Là chúng ta hiểu lầm sao?
- Thiết gia đây là muốn mời Lôi Minh Kiếm Ma ra tay, chấn áp Tiểu Thú Vương?
Thiết Nhược Nam cũng không từ chối, đem tờ giấy bị Phương Chính vò thành một khối nhặt lên, sau đó đi vào trong. Thiết gia tứ lão cũng theo ở phía sau.
- Các ngươi là ai?
- Chậc, Thiết gia các người đúng là dám bỏ ra. Cư nhiên đến tử tinh xá lợi cổ cũng có thể nhả ra cho ta một con. Không sợ ta lấy đồ xong liền trở mặt sao? Hay là nói, đây không phải chỉ là bồi tội.
Phương Chính nhỏ giọng lẩm bẩm, từ từ th·iếp đi, nhưng rất nhanh, hắn trừng lớn hai mắt, bật đầu ngồi dậy.
Thiết Nhược Nam lúc này chấp tay, cùng Thiết gia tứ lão rời đi.
Phương Chính lúc này nói, đem bút mực đi dẹp.
- Hừ, hiểu lầm cái gì? Đây chắc chắn là ngụy trang. Lấy cớ ngụy trang. Đợi đến khi gặp mặt, nhất định sẽ trước giả vờ bồi tội sau lại mời chào vào cửa.
Cho nên, ánh mắt của vô số người vẫn nhìn chằm chằm chỗ này, ngay cả Phương Nguyên cùng Bạch Ngưng Băng cũng chú ý tới.
- Để xuống tờ giấy xuống đó đi.
Phương Chính chặc lưỡi, đem tóc chỉnh lại gọn gàng, liền bắt tay vào thu dọn giấy vụn.
Bọn họ tò mò việc này.
- Ta là cổ sư Thiết gia, cổ sư Thiết gia sẽ không tự dùng kiếm của phàm nhân cắt cổ chính mình. Cổ sư Thiết gia chúng ta, chỉ có thể c·hết trên chiến trường, vì chính nghĩa chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Lập tức có người suy đón.
- Chờ khi xong việc ở Tam Xoa sơn, lại chạy đi Trung Châu. Lúc đó chắc Bạch Ngưng Băng cũng đã trở thành nam, chỉ hắn đi Bắc Nguyên để hắn p·há h·oại Vương Đình chi tranh cũng vui. À mà, còn phải xem Bạch Ngưng Băng có thoát được mấy người đó không... đã...
Vừa vào trong, năm người không khỏi sửng ra.
Chính đạo cũng không yếu thế, lập tức phản bác.
- Không sai. Bồi tội chỉ là lí do công bố ra ngoài. Thiết gia muốn là mời chào ngươi, để ngươi trở thành gia lão khác họ của Thiết gia. Này đó cổ trùng chỉ là thành ý mời ngươi suy xét.
Thiết Nhược Nam cũng thẳng thắn đáp, đem ba con cổ trùng để xuống giường, đồng thời đem một con hạc giấy cổ đặt bên cạnh.
Sau đó mọi người mới giật mình nhớ ra. Lần trước thiết quỷ cổ cản đường Phương Chính, đúng là Phương Chính có nói nể mặt Thiết Huyết Lãnh bỏ qua một lần, nhưng muốn Thiết gia tứ lão phải tới bồi tội.
Phương Nguyên lấy một địch bảy, g·iết c·hết Thiết Phách Tu. Mà Thiết Phách Tu chiến lực có thể so với Dịch Hỏa.
- Nha, vào đi. Tiện thể nhặt khối giấy vừa rồi vào đây giúp ta.
Phương Chính vốn đang tập trung lên kế hoạch tự cứu, hoàn toàn không chú ý bên ngoài, lúc này mới phát hiện vậy mà có người tới tìm, liền nhìn cũng không nhìn đã tùy ý hỏi.
Cốt Diện Tứ Sát Tinh là một khối thống nhất, lấy Lôi Minh Kiếm Ma Lạc Hành làm mối nối. Nếu có được Lạc Hành, đồng nghĩa có được cả Cốt Diện Tứ Sát Tinh.
Con cổ này rất có giá trị, giá bán trên thị trường cũng phải mười vạn nguyên thạch một con, hơn nữa còn không có người bán ra. Đối với lôi đạo cổ sư như Phương Chính, con cổ này càng không thể từ chối.
Trong hang động một mảnh lộn xộn, giấy vụn vươn vãi khắp nơi. Có tờ bị vò lại, có tờ thì chỉ hơi nhăn nheo, cũng có tờ còn phẳng phiu.
Trừ phi là liều mạng kéo dài, đánh tiêu hao chiên mới có thể thắng.
Tam chuyển nguyên lão cổ, chuyên môn để cất trữ nguyên thạch. Mà lúc này đám mây hình ông cụ bên trong đang tươi cười rạng rỡ, chứng tỏa nguyên thạch bên trong rất đầy.
Hắn nét mặt tro tàn, vẻ mặt ảm đạm, đầu tóc rối bời, quần áo tán loạn còn dính mực. Nhìn không khác gì một người sắp c·hết đang cố đấu tranh níu kéo sự sống.
Con cổ này là dùng để liên lạc, bên trong có lá thư Thiết Mộ Bạch đích thân viết cho Phương Chính.
Cho nên, Lạc Hành chắc chỉ có thể tính là một vị tán tu.
Nhưng cũng có không ít người lại không khỏi trầm tư.
Mà ở trong hang động lúc này, Phương Chính đang đem một tờ giấy vò lại, giận dữ ném ra ngoài.
Rất nhiều ngươi trong lòng không khỏi tự hỏi như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời này vừa ra, rất nhiều người trầm mặt. Nhất là mấy chính đạo đến từ các đại gia tộc.
Thiết Nhược Nam cũng không nói gì, đem tờ giấy nguyên dạng để xuống cái giường đá gần nhất. Nàng cũng không có tò mò đi xem thử Phương Chính đang viết hay vẽ cái gì.
Phương Chính quay trở về hang, tâm tình cũng thả lỏng rất nhiều.
Ma đạo cùng chính đạo không hợp nhau, đối đầu gây gắt. Nhất là ma đạo cổ sư cùng Thiết gia càng là như vậy.
Ngày hôm sau, Thiết Nhược Nam cùng Thiết gia tứ lão đi tới trước cửa hang của Phương Chính, khiến vô số người chú ý.
Ma đạo cổ sư vẻ mặt chế nhạo.
Có một câu nói Phương Chính cảm thấy khá hay, đó là "không có cá cược, liền không có thua". Vì vậy Phương Chính cũng rất không thích đánh cược.
Nhưng mà tựa hồ, Lôi Minh Kiếm Ma cùng chính đạo cũng không có đối địch, thậm chí còn có chút "dễ nói chuyện".
Phương Chính hơi liếc mắt nhìn qua, cũng có chút ngoài ý muốn.
- C·hết tiệc!
Thiết Nhược Nam lúc này chấp tay nói.
Cho nên chỉ còn một người duy nhất có thể áp được Phương Nguyên, thì phải là Phương Chính, chiến lực mạnh nhất hiện tại được toàn bộ Tam Xoa sơn công nhận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này có người nhịn không nổi cười nhạo.
- Thiết gia chờ hồi âm của ngươi! Cáo từ!
Nàng nhất thời không biết để thứ này xuống chỗ nào.
Phương Chính lại chỉ ờ một tiếng, lấy ra một cây lược bắt đầu tự chải tóc cho mình.
Thiết Nhược Nam cũng không để ý phản ứng này của Phương Chính, đem ra một ba con cổ trùng.
Đáng tiếc lại để Thiết gia tới trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần này hắn cố ý đi tìm Thiết Nhược Nam, nguyên nhân là muốn để lại ấn tượng tốt với Thiết Mộ Bạch, thuận tiện sau này hợp tác với Thiết gia đối phó Phương Nguyên.
Bản thân hắn biết rõ tính cách này của mình phiến diện và tràn ngập khiếm khuyết, nhưng vẫn là khó sửa. Chỉ có thể cố gắng tránh đi những cái có khả năng phát sinh mà hắn biết. Còn mấy cái ngoài ý muốn, vậy thì chỉ có thể tận lực mà làm.
Bọn họ tự thấy, chính mình dường như đã bỏ qua cơ hội có được một yêu nghiệt trong gia tộc. Hơn nữa, đây gần như còn là lấy một được bốn.
Phương Chính có hai không khiếu ngũ chuyển, có cả ngũ chuyển thiên nguyên bảo vương liên, đánh tiêu hao chiến hắn cầm chắc phần thắng. Nhưng mà cổ sư đánh nhau rất hiếm khi kéo dài, bởi chân nguyên không cho phép, cho nên khi cảm thấy tình thế không ổn, họ sẽ chuẩn động xuất ra sát chiêu, đem trận đấu kết thúc.
Kế hoạch trước đây của Phương Chính là lợi dụng việc Thiết Nhược Nam cùng Bạch Ngưng Băng bẩy Phương Nguyên, chen vào một chút dựng lại xuân xuân thu thu liền chạy. Nhưng bởi vì nhiệm vụ cưỡng chế, Phương Chính phải đem toàn bộ kế hoạch nằm không xem kịch ra sửa lại từ đầu đến đuôi. Lãng phí rất nhiều thời gian cùng công sức.
Hắn tự đấm cho mình một phát, cơn buồn ngủ cũng bị một quyền này đấm bay ra mấy ngọn núi.
Kết quả dự định ngủ một giấc của Phương Chính tan thành mây khói, còn hắn thì thức trắng một đêm, gấp rút vạch kế hoạch tự cứu.
Phương Chính hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn lại Thiết Nhược Nam, cười như không cười nói.
Thiết Nhược Nam nhìn nhìn tờ giấy vo thành khối trong tay, lại nhìn nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút hoang mang.
Mà lúc này Thiết Nhược Nam cùng Thiết gia tứ lão đã dừng lại trước cửa hang động của Phương Chính. Thiết Nhược Nam lúc này bước ra một bước, chấp tay nói.
Hiện tại xem như Phương Chính hắn có thể an tâm ngủ, qua vài ngày nữa lại phải chạy đi tìm chỗ cho ba người Thanh, Dược, Tần trốn trong lúc Tam Xoa sơn đại loạn, quần hùng đại chiến.
Mà giá trị lớn nhất chính là con cổ trùng ngũ chuyển kia. Nó vẻ ngoài như một quả cầu, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu tìm nhu hòa, lại vô cùng đẹp mắt.
- Rất may là kiếm của ta không bẩn, ta cũng không cần phải đem nói đi lau chùi lại.
Mà lần này tốn công đi tìm Thiết Nhược Nam, lí do cũng là vì Phương Chính muốn tránh cùng Thiết gia trở mặt. Ít nhất cho đến khi bắt được Phương Nguyên, Phương Chính là không muốn cùng Thiết gia trở mặt, cùng Thiết Mộ Bạch sống c·hết.
- Cũng xem như ta canh thời gian rất chuẩn, càng là đi một chuyến không phí công.
Phương Chính biết vậy, nhưng mà giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Hai đời người của hắn cộng lại còn chưa tới năm mươi năm, lại ít v·a c·hạm với đời, ngươi còn trông mong hắn không có khiếm khuyết? Vậy tuyệt đối không có khả năng.
- Vứt đại ở chỗ nào cũng được.
Đây là một con lôi đạo cổ trùng, thuộc vào loại di động cổ trùng, gọi là phi lôi phiêu miễu cổ. Có thể giúp cổ sư đạp tia điện mà đi, miễn cưỡng tính là một loại cổ trùng phi hành.
Tứ chuyển là một con cổ trùng nhìn như con ông bắp cày, nhưng toàn thân lại là màu lam, bán trong suốt, bên trong bụng nó mơ hồ có ánh điện lượn lờ.
Lúc này có người nói.
Bất quá, chỉ cần Lạc Hành chưa lập tức đồng ý, những gia tộc khác còn có cơ hội.
Phương Chính mắng khẽ một câu, vò vò mái tóc đã rối bời của mình.
Mà Thiết Mộ Bạch đường nhiên cũng có sát chiêu. Lão tuổi già, sống lâu, tu vi đỉnh chóp, không lí nào lại không có một hai cái sát chiêu át chủ bài. Mà Phương Chính không muốn chọi cứng, bởi vì hắn không biết Thiết Mộ Bạch có cái gì trong tay.
Lạc Hành thật sự là ma đạo cổ sư sao?
- Mà đạo các ngươi thì biết cái gì. Các ngươi suốt ngày chỉ biết chém chém g·iết g·iết, làm sao hiểu được cái gì gọi là giao tiếp.
Hang động nhìn qua rất không xong. Mà Phương Chính càng là không xong.
Lực ném của hắn cũng không mạnh, vậy mà lại ném trúng chân của Thiết Nhược Nam.
Nhưng đời không như mơ, nên đời thường g·iết c·hết mộng mơ. Không có cái gì là không thể phát sinh trong cuộc đời, bất ngờ và ngoài ý muốn luôn luôn tồn tại.
Tính ra cũng đã khá lâu rồi hắn mới được ngủ sớm, khoảng thời gian qua, nhìn vào thì thấy hắn là người rảnh rỗi nhất trên Tam Xoa sơn, nhưng sự thật thì ngày nào hắn cũng phải ôn dưỡng không khiếu, nghiên cứu tu hành, nhất là lên kế hoạch bắt Phương Nguyên càng là phí vô số thời gian cùng sức lực.
Là người làm việc luôn theo kế hoạch, Phương Chính không thích nhất chính là đi làm một cái mà mình không có đảm bảo.
- Lạc Hành, chúng ta tới là để bồi tội, hướng ngươi nói lời xin lỗi vì đã cản trở, cũng đồng thời đa tạ ngươi đã nương tay.
Thiết Nhược Nam mỉm cười, nàng biết Phương Chính nói lời này không phải là để chăm chọc, mà là đang muốn nói, hắn rất tán thành lời của Thiết Nhược Nam. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.