Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 206: Đường lui
Phương Nguyên lúc này nói, cũng không dong dài, nằm xuống ngay tại chỗ, cứ thế liền nhắm mắt ngủ.
- Chuyện là, chủ nhân ngươi đang luyện chế tiên cổ, ở thời khắc cuối cùng, đại điện này chắc sẽ bị chính ma vây công. Lại nói, Phách Quy đã rất suy yếu rồi, mặc kệ cuối cùng tiên cổ có luyện thành hay không, nó cũng nhất định sẽ c·hết. Vậy sau đó, chủ nhân ngươi định làm sao xông qua vòng vây của quần hùng, còn đem thành quả sau cùng chạy đi?
Nói thật, Phương Nguyên cũng có nghĩ tới đường lui, nhưng đó là dựa vào đàn c·h·ó mà Bạch Ngưng Băng sẽ đem về, mở đường máu chạy trốn, đương nhiên là đem Bạch Ngưng Băng, còn có Phương Chính ném lại phía sau câu giờ.
Kì thực địa linh Phách Quy đối với Phương Chính vô cùng có hảo cảm. Bởi vì nó biết Phương Chính có không khiếu thứ hai, đồng nghĩa, Phương Chính từng dùng qua thứ hai không khiếu cổ.
Rất nhanh, địa linh đem quyển trục Phương Chính đưa, cẩn thận treo ở một góc, bên cạnh mấy cái vật trang trí.
Mấy ngày qua, Phương Chính nhân lúc không luyện cổ, sẽ vẽ hoặc trò chuyện cùng địa linh.
- Nhưng vì sao cứ luôn thấy thiếu...
Phương Nguyên suy nghĩ cũng không lâu, chớp mắt một cái đã nói.
- Địa linh, ta muốn đem một quyển trục để lại ở đại điện. Vạn nhất có trường hợp ngoài dự kiến, cũng có thể thông qua đó quay lại đây.
Phương Chính lúc này lên tiếng, làm Phương Nguyên không khỏi nhìn lại hắn.
Phương Nguyên lúc này trong lòng căn nhắc, xem xét thế cục, lại xem xét tình hình của Phương Chính. Sát ý cũng theo sau từ từ giảm bớt.
Phương Chính hơi dừng lại, ánh mắt lướt qua địa linh, lại nói tiếp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cho dù Phương Chính bây giờ bị hắn nô dịch, nhưng không có nghĩa Phương Chính sẽ mãi mãi nghe lời. Tốt nhất là phải tranh thủ lúc Phương Chính còn đang nghe lời, trực tiếp chém c·hết là an toàn nhất.
Cho nên, ở thời khắc đó, Phương Nguyên chính là bia ngắm cho quần hùng.
Phương Chính không phải lực đạo cổ sư, cho nên không có tư cách tranh đoạt phúc địa.
Mặc kệ là phụ trợ luyện cổ, phòng ngự đại điện, bảo vệ bản thân Phương Nguyên, hay là việc chạy trốn phía sau, Phương Nguyên đều cần Phương Chính.
Chương 206: Đường lui
Mà Phương Chính lúc này, lại còn ngây ngô không biết, chính mình vừa mới làm ra việc bản thân trước đây muốn tránh nhất.
Hắn lần này hỏi dò Phương Chính về họa đạo, còn là muốn từ đó tìm ra điểm khắc chế lưu phái này, thuận tiện sau này đối phó họa đạo cổ sư, nhất là Phương Chính.
Quyển trục phơi bày, nhưng nhìn qua rất bình thường, người nhìn thấy chỉ có thể cho đây là một bức tranh treo tường bình thường.
Phương Nguyên vẫn luôn cho rằng, Phương Chính là nhờ vào hệ thống, cho nên trước nay làm việc gì cũng là vạn vô nhất thất. Nhưng hiện tại, hắn cảm thấy, bản thân đã thật to xem nhẹ Phương Chính.
Hắn trước thu xếp, đem lông thú nhẹ nhàng đắp lại cho Phương Nguyên, sau đó mới đi qua một bên, ngồi tựa lưng vào tường, nhắm mắt ngủ.
- Địa linh, làm phiền ngươi đem bốn quyển trục này bố trí ở bốn vị trí khác nhau trong phúc địa. Không cần thiết phải ở cạnh lối vào Tam Vương truyền thừa, cách ra càng xa càng tốt. Càng tránh đi đại điện càng tốt. Cũng đừng để cùng một chỗ, đề phòng vạn nhất bị hủy cùng một lượt. Ít nhất cái này hổng, còn có cái khác thế vào.
Thế cục trước mắt, Phương Nguyên cần có Phương Chính.
- Ta biết thiếu cái gì rồi! Chính là chuẩn bị phương án chạy ra ngoài, nhưng lại không có phương án quay ngược trở lại. Phải biết, đôi khi lui cũng là tiến.
Bức họa trên nền đất là để ngăn chặn kẻ xâm nhập vào đại điện. Quyển trục là để chạy trốn. Còn này đó sticker, chính là thủ đoạn dùng để công phạt.
Nhưng ít ra, nó có thể dùng để kéo chân sau, chặn mũi nhọn, cản trở, nhiễu loạn, đánh lén. Quan trọng nhất là sticker dễ vẽ, trong thời gian ngắn có thể chuẩn bị được số lượng không ít.
Phương Chính nhìn lại Phương Nguyên đã chìm vào giấc ngủ, trong lòng mơ hồ nhớ cái gì đó, xong cũng không có cách nào nhớ ra đó là cái gì.
- Ta có một cái sát chiêu.
Phương Chính đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt tinh quang lóe qua.
Cho nên là, cái nhược điểm này cũng không tính là nhược điểm, không thể nhắm vào.
- Chỉ cần chạy ra khỏi vòng vây, ta liền để hắn đi c·hết.
Phương Chính lúc này tỉnh dậy từ cảm giác như đang ngộ đạo, liền hướng Phương Nguyên nói. Vừa vặn cũng đem sự chú ý của Phương Nguyên kéo lại thực tại.
Nói chính xác, cách đối phó họa đạo cổ sư chính là khiến đối phương tiêu hao lãng phí sát chiêu trước khi sát chiêu kịp gây tổn thương cho bản thân mình.
Loại người ổn trọng, có đầu óc, còn có thêm hệ thống bên cạnh, chính là một kẻ nguy hiểm, cực kì nguy hiểm.
Phương Chính hỏi.
Phương Chính liền gật đầu, lục tục lấy ra tám quyển trục, chia làm bốn đôi, có bốn màu mặt sau khác nhau.
Cái này Phương Nguyên biết, nhưng cũng không thể nhắm vào phá giải.
Đây đúng là vấn đề cần chú ý.
Lúc này Phương Chính ngõ lời, địa linh cũng không từ chối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng cái này, quả thật là vạn phần mạo hiểm, truy cầu sự sống trong chỗ c·hết.
Nếu bây giờ Phương Nguyên ra lệnh cho Phương Chính đi c·hết, Phương Chính vẫn không do dự trực tiếp t·ự s·át, còn ngoan ngoãn đem hết của cải trên thân hai tay dâng lên trước khi c·hết.
Nhưng không nhận chủ, không có nghĩa là không thể làm bạn hữu.
- Tốt, ngươi đem bức họa đặt ở cửa ra đi.
- Để bảo đảm không có sai sót, nên dùng nhiều một chút.
Phương Chính lúc trước lợi dụng diễn võ trường, vừa cố ý để Phương Nguyên đoán ra hắn có hệ thống, vừa đánh lừa Phương Nguyên là bản thân cũng chỉ là loại não tàn cái gì cũng dựa vào hệ thống.
Mặc kệ cuối cùng Phương Nguyên có luyện thành thứ hai không khiếu cổ hay không, thì hắn cũng là thân ở đại điện, lọt vào vòng vây của chính ma lưỡng đạo. Cho dù lúc đó hắn không lấy được cái gì đi nữa, quần hùng cũng không ai tin.
Địa linh ngây thơ nhưng cố chấp, nói một sẽ không hai. Phương Chính không phải là lực đạo cổ sư, cho dù hắn có luyện thành tiên cổ ngay trước mặt nó, nó cũng không thừa nhận hắn.
Đáng tiếc, Phương Chính dù có không khiếu thứ hai, cũng không thể trở thành chủ nhân phúc địa.
- Chủ nhân, ta có việc này muốn xin phép ngươi.
Phương Chính im lặng ngồi cạnh Phương Nguyên, lặng lẽ vẽ sticker.
Phương Chính nói, đem bốn quyển trục có bốn màu khác nhau đưa về phía địa linh. Địa linh cũng không nói gì, đem bốn quyển trục truyền tống đi đến bốn nơi khác nhau.
Phương Chính nhìn bức tranh một chút, lúc này mới cảm thấy an lòng.
Khi nó chân chính đối mặt với Phương Chính, nó phát hiện ra Phương Chính có không khiếu thứ hai, cái này khiên nó cực kì kích động. Bởi nó biết rằng, cổ phương không có sai, mà con tiên cổ này cũng có thể được luyện thành.
Địa linh nhìn Phương Chính, trong ánh mắt tràn ngập thâm tình.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ngày hai mươi ba đã sắp kết thúc.
Bởi điều kiện nhận chủ là "luyện thành" chứ không phải là "sở hữu".
Kết quả hiện tại, hệ thống bị khóa, lâm vào ngủ say. Mà Phương Chính vẫn thành thật đem việc bản thân không dựa vào hệ thống bại lộ ra cho Phương Nguyên.
Mặc dù nó không biết Phương Chính lấy ở đâu ra thần du cổ, lấy đâu ra tài lực đi luyện. Nhưng này đó không quan trọng, nó chỉ cần thành quả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Truyền tống quyển trục cũng không làm tiêu hao tiên nguyên, hơn nữa còn là thứ bảo mệnh, cho nên cả nó và Phương Nguyên đều không có ý kiến.
Trong đại điện lúc này trở nên cực kì an tỉnh, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của hai huynh đệ Phương gia hòa quyện vào nhau.
Nhưng một câu này của Phương Chính, làm Phương Nguyên nhất thời có chút không biết nên ra tay khắc chế từ đâu.
- Họa đạo mô phổng vạn đạo sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Một ngày này, cứ thế tiếp tục trôi qua.
Còn cái gì mà họa đạo sát chiêu chỉ có thể dùng một lần.
Nhược điểm chính là chuẩn bị lâu. Nhưng cổ sư lại có thể chuẩn bị từ trước. Giống như Phương Chính lúc này đang ngồi vẽ sticker, đây cũng là đang chuẩn bị sẵn.
Phương Nguyên sửng sốt, kinh ngạc nhìn Phương Chính.
Tuy không có uy lực công phạt như thiết tỏa, mưa kim châm, l·ũ l·ụt,... mấy sát chiêu từng dùng ở Thanh Mao sơn. Cũng không có tác dụng vậy khốn như bão tuyết, xuân hạ thu đông,... mấy cái sát chiêu.
- Sát chiêu này là một cái sát chiêu di động, có thể bỏ qua khoảng cách, trực tiếp truyền tống đi chỗ khác. Nhưng có một cái yêu cầu. Sát chiêu này cần hai bức họa ở hai địa điểm khác nhau, có thể thông qua bên này đi tới phía bên kia. Nhưng là một đôi bức họa, chỉ có thể dùng được một lần.
Phương Nguyên trong lòng sát ý tăng vọt.
Cái này có khác nào đang vạch áo cho người xem lưng, k·hỏa t·hân cho người nhìn sạch đâu?
Nhưng mà đâu thể trách hắn. Hiện tại trong đầu hắn, Phương Nguyên chính là tất cả, và tất cả đều là của Phương Nguyên.
Phương Chính lẩm bẩm, nhìn mấy trăm cái sticker, vẻ mặt tràn ngập ưu sầu.
Phương Chính trong lòng phấn chấn, quay lại nhìn địa linh, nói.
Địa linh cũng là ở cạnh cùng Phương Chính nói chuyện cổ giới từ thời xa xưa, có khi bàn về Nhân Tỏ truyện. Có khi địa linh chỉ điểm Phương Chính, có lúc nó lại xem Phương Chính vẽ, ngẫu nhiên còn đưa ra nhận xét cùng đánh giá.
Con cổ này là chấp niệm của nó, là thứ sinh ra nó. Cho nên nó đối với con cổ này cũng là vô cùng khát vọng được nhìn thấy.
- Ta đi nghỉ ngơi, địa linh, giúp ta chú ý một chút thời gian.
Phương Nguyên trầm mặt.
Phương Nguyên trong lòng không khỏi có chút suy tư.
Nói thẳng ra, Phương Chính không phải loại não tàn thích đi trang bức đánh mặt, cũng không phải loại suy nghĩ bằng nửa cái thân dưới. Mà lại là một kẻ ổn trọng có đầu óc, có mưu lược.
Phương Chính có thể chu toàn mọi việc, hiển nhiên không phải là hệ thống bày mưu nghĩ kế, sắp xếp kế hoạch, mà là do bản thân hắn cẩn thận chu đáo, động não trước khi động thủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ta định đem một bức đặt ở cửa ra của phúc địa, tránh xa đại điện, một bức giữ lại trong tay. Đến thời khắc chạy trốn, liền có thể thông qua đó, bỏ qua vòng vây của quần hùng, đi tới cạnh cửa ra. Như vậy đường sống sẽ đảm bảo hơn. Chủ nhân ngươi nghĩ thế nào?
Phương Nguyên trong lòng làm ra quyết định.
- Là việc gì?
Còn có yếu tố quan trọng mà Phương Chính không đáp ưng được, chính là lực đạo cổ sư.
Quan hệ của cả hai, vô cùng thân thiết cùng tốt đẹp.
Mà Phương Chính vẫn còn không biết gì, hai mắt to tròn vô tội nhìn Phương Nguyên, chờ đợi quyết định của Phương Nguyên.
Phương Chính có thể suy xét thế cục cẩn thận, lại tìm ra phương pháp ưng đối hữu hiệu, là việc có chút ngoài dự đoán của Phương Nguyên.
Phương Chính giải thích, đồng thời đem quyển trục phân chia.
Nhắm vào nhược điểm?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.