Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 207: Cư nhiên lại nửa đường gẫy gánh!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 207: Cư nhiên lại nửa đường gẫy gánh!


Phương Chính đường đường một thân nam nhi, nam nhi cũng sẽ không học mấy thứ này, như thế nào lại có chút rành vấn đề này như vậy? Còn tốt bụng cho cái lời khuyên?

Phương Chính gọi Phương Nguyên là chủ nhân, Bạch Ngưng Băng không hỏi cũng có thể đoán ra là nô lệ cổ.

Ngày hai mươi bốn tháng mười.

Phương Chính lúc này thu hồi bút nghiên, hoàn thành công tác.

- Nếu ngươi có hứng thú với ta, vậy ta cũng hết cách. Dù gì cũng không thể cấm người khác yêu thích mình. Nhưng là, ta chỉ muốn gọi ngươi là tẩu tẩu. Bất quá, chủ nhân hẵn là sẽ không thích ngươi đi. Hơn nữa, giống ngươi như vậy, có thể sinh hài tử hay không, còn là một cái vấn đề.

Khi Bạch Ngưng Băng nghĩ đến việc kế hoạch bại lộ, Phương Nguyên đem dương cổ bóp c·hết, chính mình sẽ phải mãi là nữ nhi, thì nàng sẽ không tránh khỏi quáng tính chính mình sẽ cần đến những gì Phương Chính vừa nói.

Địa linh liền an bài cho nàng để đàn c·h·ó phía trước đại điện, còn bản thân nàng thì chờ ở cửa.

Phương Nguyên cười cười, lại dặn dò.

Bạch Ngưng Băng vốn cũng không biết, nhưng có vài việc sau khi trở thành nữ, nàng không biết cũng phải biết.

Trong đàn c·h·ó, trừ cúc hoa thu điền khuyển tương đối đặc thù ra, những thú vương của loài khác đều vô cùng bắt mắt, thập phần dễ thấy.

Nhưng nói thật, đây cũng không phải là vô ý, mà là tư duy quáng tính.

Vạn nhất Phương Chính chưa nói gì, Bạch Ngưng Băng lại vì lo lắng hỏi ra, làm cho sự việc bại lộ, như vậy có khác nào tự bóp.

Phương Chính nói, bộ dạng vừa bất đắc dĩ, cũng vừa sầu mi khổ não, thể hiện vì hậu đài tương lai của Phương Nguyên mà lo lắng.

Hai con c·h·ó này giống như hạc giữa bầy gà, liếc mắt liền nhìn thấy. Khí tức cường đại, áp quá vạn thú vương.

Phương Chính lên tiếng, làm Bạch Ngưng Băng giật mình.

Bên ngoài đại điện, Phương Nguyên nhìn thấy Bạch Ngưng Băng đang khoanh tay đứng ở một bên, trên đất trống phía trước đại điện, lúc này có rất nhiều c·h·ó.

- Ân, nếu là ngươi an bài, vậy mặc kệ thành bại, cũng không cùng ta có quan hệ gì.

- Chờ chút, ta để ý vấn đề này làm gì?

Phương Nguyên ánh mắt lướt qua đàn c·h·ó, nhìn về phía hai con khuyển hoàng, sau đó sửng ra.

Ngũ chuyển cổ sư, chính là đỉnh cao phàm tục. Thì thú hoàng, cũng chính là đỉnh cao của phàm thú.

Địa linh ôn hòa hỏi lại.

Bạch Ngưng Băng bị hỏi, hơi giật mình.

Hắn nhảy khỏi lưng Phách Hoàng, đi vòng quanh thân nó kiểm tra vài lần, chỉnh sửa, thêm thắt một chút, liền hài lòng gật đầu.

Trong suy nghĩ của chúng, Phương Chính chính là cường địch.

Lúc này cả hai đang ngồi thẳng lưng, ánh mắt cũng đang chăm chú nhìn lại Phương Chính, hiển nhiên là bị khí tức ngũ chuyển của hắn thu hút.

Đàn c·h·ó đông đúc, gần mười vạn con, thuộc rất nhiều loại c·h·ó khác nhau. Phương Chính cũng không nhận ra toàn bộ, chỉ có thể biết vài con từng gặp, cùng phân biệt cấp bậc của chúng.

Người đi ra mặc một thân áo bào bạch lam, tóc đen chải vuốt gòn gàng, buộc nhẹ một loạn tóc bằng sợi lụa màu lam. Trên mặt còn mang một cái mặt nạ.

Thấp nhất là dã cẩu tương đương một vị nhất chuyển cổ sư, đến bách thú vương có thể sánh bằng nhị chuyển cổ sư, ngàn thú vương có thể so sánh tam chuyển cổ sư, vạn thú vương đánh ngang tứ chuyển cổ sư.

Bạch Ngưng Băng trong lòng r·ối l·oạn, nghĩ cũng không nghĩ ra lý do Phương Chính xuất hiện ở nơi này.

Bạch Ngưng Băng vẻ mặt mệt mỏi, đem theo hai cái quằng thâm cùng một đàn c·h·ó có số lượng khổng lồ, xuyên phá Khuyển Vương truyền thừa, đi vào tới đại điện.

Bạch Ngưng Băng bây giờ rất muốn hỏi Phương Chính, xem có phải Phương Chính đã đem toàn bộ kế hoạch nói cho Phương Nguyên không? Nhưng là lời lên tới cửa miệng, lại bị nàng nuốt ngược xuống.

Phương Nguyên đảm bảo nói.

Nàng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ liếc xéo Phương Chính một cái.

Khuyển hoàng cực kì dễ thấy, nhưng bắt mắt phải là người đang ở trên lưng chúng.

Phương Chính không thấy Bạch Ngưng Băng trả lời, liền thở dài, nói.

- Ta nói này, việc mỗi tháng mất máu một lần cũng không thể tránh khỏi, ngươi phải hảo hảo nghỉ ngơi, uống nhiều nước ấm một chút. Nếu cảm thấy đau đớn khó nhịn, có thể dùng khăn ấm chòm ở bụng, kết hợp xoa nhẹ, sẽ cảm thấy tốt hơn một chút. Mặc dù có thể dùng cổ trùng phụ trợ giảm đau, nhưng lấy việc đừng cái gì cũng dựa vào cổ trùng.

Hai con khuyển hoàng này, một con gọi là Anh Minh, một con gọi Phách Hoàng.

Mà toàn thân Phách Hoàng, trừ phần đầu đang bị Phương Chính vẽ ra, trên người nó đầy nét hoa văn màu đen. Này đó hoa văn, rất trừ tượng, Phương Nguyên quang sát một chút, miễn cưỡng nhận ra một ít chi tiết như cây cối, cành lá, dây leo. Toàn bộ đều được biến tấu thành nét vẽ cách điệu.

Sáng sớm.

Phương Chính ánh mắt chợt dời, nhìn về phía hai con c·h·ó.

Phương Chính hơi quét mắt nhìn nàng từ đầu đến chân, chỉ ờ một tiếng, liền chuyển mắt nhìn đến đàn c·h·ó.

Chương 207: Cư nhiên lại nửa đường gẫy gánh!

- Được.

Phương Nguyên tùy ý liếc mắt, đánh giá một chút.

Chiến lực cũng chúng san san nhau, mỗi người một vẻ, nhưng đều hơn hẵn những loại c·h·ó trước đó. Cho dù tùy ý lấy ra một loại, cũng đều là vương bài mà bất cứ ai đi vào Khuyển Vương truyền thừa, đều trăm phương nghìn kế bắt giữ.

Bạch Ngưng Băng ở cửa tùy ý tìm cái chỗ ngồi, ánh mắt quan sát tòa đại điện này từ phía ngoài.

Phương Chính nhìn sắc mặt Bạch Ngưng Băng có chút trắng bệch liêng dùng giọng lo lắng hỏi.

Năm loại này, được gọi chung là ngũ nhạc khuyển.

- Này, ngươi tốt nhất là nhớ lời đã hứa với ta trước đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Nguyên đứng dậy, tại chỗ vung vai vài cái, để thân thể thả lỏng, sau đó đi ra ngoài.

- Chàng trai trẻ, ngươi cần ta giúp gì sao?

Bạch Ngưng Băng lúc này hừ lạnh, đáp.

Nhưng ngay sau đó, Bạch Ngưng Băng kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

- Ngươi yên tâm.

- Phương Nguyên thế mà lại có ngũ chuyển nô lệ cổ, còn thành công nô dịch Phương Chính. Vậy kế hoạch... Đáng c·hết, cư nhiên người nửa đường gẫy gánh lại là tên này!

Hai con c·h·ó này là bách vạn thú vương, có thể khống chế gần trăm vạn dã thú, chiến lực có thể so sánh với ngũ chuyển cổ sư.

Bạch Ngưng Băng lạnh lùng đáp.

Như thế nào Phương Chính lại từ trong đó đi ra? (đọc tại Qidian-VP.com)

Cũng có các loại đặc biệt phải ở hơn bốn mươi cửa của truyền thừa mới có cơ hội gặp tới, đứng đầu chính là năm loại gồm trọng thái khuyển, thanh hoa khuyển, yên tung khuyển, hằng quang khuyển, tinh hành khuyển.

Bạch Ngưng Băng trong lòng nhảy bọp một cái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Có con nằm ngủ, có đang ở chơi đùa, có ngồi nghiêng đầu nhìn quanh.

- Giúp ta kìm chế hai con c·h·ó này, ta muốn vẽ lên người chúng.

- Chủ nhân?

Bạch Ngưng Băng lúc này lên tiếng.

Phương Chính nhỏ giọng gọi, ánh mắt không rời khỏi hai con khuyển hoàng.

À không, Bạch Ngưng Băng vỗn dĩ đã trắng noãn như tuyết, lại thêm nô dịch rất nhiều c·h·ó, cho nên khí sắc cũng rất không tốt. Nhưng là sắc mặt của Bạch Ngưng Băng trầm trọng, mới làm Phương Chính hỏi như vậy.

- Ha ha, bất luận thành bại, đều cho ngươi dương cổ.

Bạch Ngưng Băng trong lòng trầm xuống, trái tim ngược lại căn thẳng đến mức nhảy lên tới cổ họng.

Không, nói đúng hơn, chính là không nghĩ ra lí do vì sao Phương Chính là từ bên trong đại điện đi ra, mà không phải là giống như nàng, từ bên ngoài tiến vào.

Mà nói đến dễ thấy, tất nhiên không thể bỏ qua khuyển hoàng.

Phương Chính là do Phương Nguyên đưa tới, giống như việc Phương Nguyên đưa Bạch Ngưng Băng tới?

Rất nhanh, Bạch Ngưng Băng nghe thấy tiếng bước chân từ trong đi ra. Nàng cũng không để ý, lúc này hẵn chỉ có thể là Phương Nguyên.

Nàng có chút mờ mịt hỏi lại.

Một câu này của nàng, vừa để nhắc nhỡ Phương Nguyên với lời hứa trước đó khi Phương Nguyên nhờ nàng trợ giúp. Đồng thời cũng là muốn thử thăm dò xem Phương Nguyên có biết kế hoạch vây bắt hay không.

Hắn vừa mới nghĩ ra thêm một phương án dự phòng khác, nhằm hỗ trợ tăng chiến lực cho hai con khuyển hoàng.

Phương Chính lúc này nằm bò trên lưng Phách Hoàng, cặm cụi vẽ lên trên đầu của nó.

- Ngưng Băng, ngươi không phải tới tháng đi? Như thế nào mặt lại xanh như vậy.

Rất nhanh, Phương Chính dừng bút.

Địa linh đáp.

- Đúng vậy, là chủ nhân! Như thế nào? A, ngươi cũng muốn ta đổi cách xưng hô với ngươi? Cái này không có khả năng a. Chủ nhân là chủ nhân, còn ngươi chỉ có thể là tẩu tẩu.

- Ngươi sẽ không đột nhiên có hứng thú với ta đi. Như thế nào lại nhìn ta như vậy?

Phương Chính là bán đứng Bạch Ngưng Băng cùng Thiết Nhược Nam, đi mật báo cho Phương Nguyên?

- Hừ, ngươi tốt nhất là nói được thì làm được.

Nhưng chúng cũng không được gọi là bách vạn thú vương, mà được gọi là thú hoàng, là vua trong đàn thú.

Bạch Ngưng Băng ngốc lăn tại chỗ.

- Phách Quy.

- Kế tiếp ngươi theo sự an bài của ta, đi nhất nhất bố trí phòng thủ. Bất luận kẻ địch khiêu khích thế nào, cũng không được chủ động t·ấn c·ông, nhớ lấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Hừ. Ta cũng không phải nữ nhân.

Phương Nguyên nhìn Phương Chính đang đi về phía mình, cũng không nói gì. Mấy ngày nay cả hai lúc nào cũng nhìn thấy nhau, Phương Nguyên ít nhất cũng biết Phương Chính là loại người gì, cũng hiểu việc Phương Chính vừa làm là có dụng ý gì, cho nên cũng không cần thiết phải nói ra lời.

Đáng tiếc cho Bạch Ngưng Băng, Phương Nguyên hiện tại căn bản không biết gì về kế hoạch đó cả. Mà cho dù hắn có biết, với khả năng diễn suất đủ nhận giải Oscar của hắn, Bạch Ngưng Băng căn bản cũng chẳng thăm dò ra cái mô tê gì.

Phương Chính bộ dạng rất vô tội, lắc lắc đầu.

Trong đại điện, Phương Nguyên mở mắt thức giấc, liền ngồi dậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tới tháng? Là đang nói kì kinh nguyệt mỗi tháng một lần?

...

Lần này ngủ, làm tinh thần của hắn thoải mái hơn rất nhiều.

Này đó c·h·ó, có cúc hoa thu điền khuyển, điện văn khuyển, thứ vị khuyển, thiết giáp khuyển, thực thi khuyển, âm khuyển các loại c·h·ó thông thường.

Phách Hoàng lúc này đứng lên, lắc lắc bộ lông trên người, sau đó lười nhát nằm xuống.

Thậm chí còn nghĩ, Phương Chính có phải đã đem Phương Nguyên g·iết c·hết, thay thế vị trí của Phương Nguyên?

Bạch Ngưng Băng nghe lời này, trong lòng khí thịnh, nhưng trong đầu đột nhiên bị một thứ khác thu hút chú ý, nhất thời cũng quên mất giận dữ.

Phương Chính ý niệm khẽ động, vết mực liền nhanh chóng mờ đi rồi biến mất.

Ngay sau đó, Phương Chính lấy ra bút lông cổ cùng nghiên cổ, đi lại bên cạnh hai con khuyển hoàng, bắt đầu vẽ.

Là Phương Chính!

Bạch Ngưng Băng trong lòng chấn động, kinh hãi không thôi.

Bạch Ngưng Băng có chút sợ hãi, sợ Phương Nguyên biết được kế hoạch của bọn họ, đem dương cổ nàng ngày đêm khao khát bóp c·hết. Một khi như vậy, Bạch Ngưng Băng chính là vĩnh viễn không lấy lại nam thân.

Về phần Anh Minh, tất sớm đã được Phương Chính vẽ xong trước khi Phương Nguyên dậy.

Trong đầu ý nghĩ không ngừng v·a c·hạm, không khỏi nghĩ đến không ít thứ.

Phương Chính nói, duỗi tay chỉ vào hai con khuyển hoàng.

Lúc này nhìn lại, trên người Phách Hoàng đã không còn lại bất cứ dấu vết bị vẽ nào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 207: Cư nhiên lại nửa đường gẫy gánh!