Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 208: Nhân loạn thủ thắng
Phương Nguyên ánh mắt nhất ngưng, nhận ra người này.
- Lần này, truyền thừa mở ra cũng rất kì lạ, liên tục nhiều ngày như vậy, kéo tới hôm này, làm cho phúc địa nhanh chóng suy bại.
Thiên ý cổ!
Địa linh cùng Phương Chính đồng thời gật đầu, liền bắt đầu theo lời Phương Nguyên mà làm.
- Cốt sáng màu vàng đã biến mất, xem ra đã có người đoạt được Khuyển Vương truyền thừa.
- Người nào?
Ma đạo cổ sư trong lòng thầm nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tiêu Mang đại nhân là cở nào người tốt a, ca ca của hắn chính là Tiêu Sơn Tiêu đại hiệp.
Tính từ lúc Phương Nguyên đi ra khỏi đại điện, theo thời gian trong phúc địa, cũng đã có một canh giờ.
Không phải bởi vì không biết vì sao trên núi lại có bình nguyên, bọn họ thậm chí còn biết rất rõ mảnh bình nguyên này từ đâu mà có.
Đám đông mảnh liệt, vô số cổ sư tràn vào trong phúc địa.
Ầm.
- Loạn tốt! Tiêu Mang hắn muốn trong loạn thủ thắng, ta cũng muốn cục diện hỗn loạn, giúp ta kéo dài thời gian.
Sát chiêu, thái cổ quang quyền!
Đúng lúc này, toàn bộ thiên địa khẽ run lên, đại điện cũng chấn động, tuôn rơi không ít tro bụi.
- Ma Vô Thiên sao?
Mọi người khắc khẩu một trận, rốt cuộc có người phát hiện ra chỗ quỷ dị.
Tiêu Mang cư nhiên có thể một quyền đánh thủng phúc địa, tạo thành lỗ hổng?!
Sáng sớm, trên đỉnh Tam Xoa sơn, các cổ sư kích động, tiếng người huyên náo.
Lập tức, trước mặt Phương Nguyên xuất hiện hình ảnh một nam thanh niên, tóc đen đến eo, một đôi mắt đồng tử kép, đồng tử tím đen. Một đôi mày đen nồng hậu, đuôi mày nhếch cao, phân thành mấy nét, giống như hỏa diễm đang thiêu đốt.
- Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ. Ta chỉ là cảm thấy, thiên địa bảo vật, mọi người đều có quyền được cạnh tránh. Chính là chỉ có hữu hạn vài người độc chiếm, vậy thì quá mức. Nhưng là, kế tiếp có thể lấy được nhiều ít, vậy phải xem ở bản thân các vị.
Mọi người kinh hãi nhìn thấy, một luồng ánh sáng tạo thành nắm đấm, lớn như ngọn núi, từ trên trời giáng xuống, lại đột nhiên biến mất, đánh ở một chỗ hư không nào đó.
Địa hình như vậy, không thiện cho phòng thủ. Nhưng cũng may có đàn c·h·ó, dựa vào số lượng, miễn cưỡng cũng có thể bù một chút.
- Hỗn loạn sẽ tiếp tục một đoạn thời gian, đám người Thiết Mộ Bạch chậm chạp không xuất hiện, sẽ làm cho người có tâm hoài nghi. Thời gian còn lại không nhiều, phải tiếp tục luyện cổ.
Vách màn vô hình bị xuyên thủng, phúc địa chấn động kịch liệt, một cái lổ hổng thật lớn hình thành cửa vào, câu thông trong ngoài.
Thái quang cổ!
Một màn này, nhất thời khiến đám người xao động, vô số người bừng tỉnh, hơi thở lập tức dồn dập. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không quyền cổ!
- Ai, ta cường ngạnh nhõng nhẽo, thế này mới được cho phép, đi vào Tam Xoa sơn, nhưng là đã muốn chậm. Những người đó lúc trước tích lũy, ta như thế nào so được? Chỉ có oanh phá phúc địa, hình thành lỗ hổng, tạo thành hỗn loạn, ta mới có thể từ giữa thu lợi!
Tiêu Mang liếc mắt nhìn quanh, thấy đã thu hút được ánh mắt của mọi người, liền cười ngạo nghễ nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ha ha ha.
Trong thời gian này, Phương Nguyên luôn ở an bài Bạch Ngưng Băng bài trận, cũng nói cho nàng xuất hiện loại tình huống nào, liền như thế nào ứng phó.
Tiêu Mang cười ha ha.
Địa linh bỗng nhiên lại nói.
Phương Chính lúc này nhỏ giọng lẩm bẩm, mơ hồ như nhớ ra cái gì đó liên quan đến người này.
Hắn ma khí ngút trời, toát ra khí chất bá đạo, bừa bãi, hủy thiên diệt địa, giống như nghiệt long giáng thế.
- Tốt lắm, đại thể chính là như vậy.
Địa linh đúng lúc phát ra cảnh báo.
Chương 208: Nhân loạn thủ thắng
Tiêu Mang nhìn xung quanh một vòng, không khỏi hừ lạnh, âm thầm dùng ánh mắt ra hiệu cho một người lẫn trong đám đông.
Có thể sử dụng cổ trùng, nghĩa là có thể tự vệ, đồng nghĩa, việc nguy hiểm khi xông pha phúc địa cũng sẽ giảm rất nhiều.
Lúc này nhìn lại, trên đỉnh núi đá, đột nhiên xuất hiện một mảnh bình nguyên.
- Không, phải là Võ Thần Thông của Võ gia ta
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
- Một đám ngu ngốc.
- Ma Vô Thiên!
Lập tức có người nhảy ra, lớn tiếng nói.
Nhưng bởi vì biết, bọn họ mới sửng sốt, mới không dám tin.
Đúng lúc này, trong hình ảnh Ma Vô Thiên tựa hồ như cảm thấy bị người nhìn chăm chú, hơi hơi nghiêng người quay đầu, mặt hướng về phía Phương Nguyên nhìn lại.
Phương Nguyên hai mắt khép lại, mục tiêu của Ma Vô Thiên cư nhiên lại là chính mình, còn mang theo địch ý. Hắn đây là có m·ưu đ·ồ gì? Lại phát hiện ra cái gì?
Nói xong, hắn xuyên qua đám người, nhảy vọt vài lần liền xuyên qua lỗ hổng, đi vào phúc địa.
Phương Nguyên nhìn chung quanh, hài lòng gật đầu.
Đôi còn ngươi đen sâu kín của Phương Nguyên loang loáng
- Khuyển Vương truyền thừa đã được kế thừa, nhưng vì cái gì những người khác cũng không có đi ra?
Vừa dứt lời, hắn hai mắt mở to, vung quyền giơ lên, điên cuồng thúc giục chân nguyên.
- Khì quái, truyền thừa mở ra lần này, các vị ngũ chuyển cổ sư, cũng không có đi ra. Chuyện gì xảy ra?
Phương Nguyên nhướng mày, tình hình này vượt qua dự kiến.
- Tiêu Mang đại nhân ân nghĩa vô song a!
Mặc dù thái quang cổ không có lực công kích, nhưng kết hợp với hai con cổ khác, lại có thể hình thành lực công kích mãnh liệt.
Một giọng nói to rõ vàng lên
- So với Thiết Mộ Bạch, Vu Quỷ những người này, thời gian ta đi vào Tam Xoa sơn quả thật là quá muộn. Khuyển Vương truyền thừa đã bị người đoạt đi. Còn lại Tín Vương, Bạo Vương truyền thừa, nhưng cũng đã chậm rất nhiều. Thực sự là đáng c·hết! Ta đã sớm hướng phụ thân cùng các đại gia lão chờ lệnh, nhưng họ chỉ quang tâm bệnh tình của Tiêu Sơn. Hừ, hắn c·hết không tốt sao? Như vậy ta mới có thể trở thành thiếu tộc trưởng.
Có người sớm đã hoài nghi.
Rất nhanh, Phương Chính rút ra kết luận.
Đây chính là phúc địa, một góc của phúc địa.
Đại điện Thanh Đồng được đặt trên một đồi núi. Đồi núi này cũng không cao lớn hiểm trở, mà là một cái đồi trọc có dốc thoải.
Nhưng so sánh với điều này, càng nhiều người quan tâm đến truyền thừa đã thuộc về ai.
Nhưng biểu diễn còn ở tiếp tục, vị cổ sư kia đột nhiên xoay người quay trở về, nhảy vài cái, đã nhảy ra khỏi phúc địa, quay trở lại đỉnh núi.
Bình nguyên như thật như ảo, mông lung lại chân thật. Giống như cách mọi người một lớp sương mờ nhạt, cũng giống như đang cách ở rất xa.
- Tiêu Mang này đi tới Tam Xoa sơn, nhưng không có tiến vào truyền thừa, hắn là muốn làm cái quỷ gì?
Sau đó nhìn về phía Phương Chính.
- Địa linh, dâng sương mù!
Lập tức có chính đạo cổ sư nhận ra thân phận của người vừa nói chuyện.
Đây là ngũ chuyển oai?
Bất quá, cái này cũng không đại biểu Tiêu Mang lợi hại hơn những người khác, mà đại biểu thủ đoạn hắn có người khác không có.
- Tráng tài, thực sự là long huynh hổ đệ a.
Phương Nguyên cười ha ha, cũng không kinh hoàng.
Sương mù bắt đầu nỗi lên, nhanh chóng tràn ngập, rất nhanh liền che đậy toàn bộ đại điện, cũng đem đàn c·h·ó trên đồi núi đều che giấu.
Bạch Ngưng Băng đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng hai người, trong lòng không khỏi có chút suy tính.
- Kế tiếp, ta sẽ vận dụng thái quang cổ, thay các ngươi mở ra cửa vào phúc địa.
Địa linh truyền âm nói.
- Hẳn là Vu Quỷ đi.
- Nhìn chung, mấy đại ngũ chuyển cổ sư trên Tam Xoa sơn, cũng chỉ có Tiêu Mang đại nhân, vì những người nhỏ yếu như chúng ta suy nghĩ, thực sự là chính đạo mẫu mực, cở nào nhân từ a...
- Không ổn, hắn tựa hồ đã nhận ra cái gì, đang hướng nơi này đi tới!
- Ngươi theo ta vào trong, tiếp tục luyện cổ!
Hắn cười to ba tiếng, hướng Tiêu Mang chấp tay, nói.
Oanh!
Không, cũng không phải là tu vi, bởi vì trước Tiêu Mang có không ít ngũ chuyển cổ sư ở tại nơi này, nhưng là không có ai làm được như vậy.
- Đa tạ đại nhân thu xếp.
- Di? Trong nhóm người này, cư nhiên còn trà trộn một ngũ chuyển cổ sư. Ngươi trẻ tuổi này rất lợi hại, phía trước cư nhiên có thể che chắn cảm ứng của ta. Chờ đến lúc hắn động thủ, ta mới phát hiện chỗ không ổn.
Hắn mở miệng, nhỏ giọng thì thào, khóe miệng kéo lên một nụ cười âm trầm lại quỷ bí.
Trong trí nhớ của Phương Nguyên, trong trận chiến Nghĩa Thiên sơn, Ma Vô Thiên một mình chém g·iết mấy vị ngũ chuyển chính đạo cổ sư, hung danh hiển hách, ma diễm ngút trời. Cuối cùng, ma đạo tan tác, Ma Vô Thiên đánh phá vòng vây, nghênh ngang mà đi, không người có thể cản.
Phương Nguyên trong lòng tự nói, lại nói với địa linh.
Kẻ này chính là ma đạo thiên tài, kế thừa thượng cổ truyền thừa, là hồn đạo cổ sư. Mặc kệ là uy danh còn là thực lực, Phương Nguyên đều không thể cùng người này so sánh.
Ngay trước mặt mọi người, hắn bắt đầu thúc giục cổ trùng.
Một con, hai con, ba con... ở phụ cận lỗ hổng, áp chế bạc nhược, làm cho hắn có thể thúc giục ba con cổ trùng.
- Đối với mảnh phúc địa này mà nói, càng có nhiều người tiến vào, gánh nặng lại càng lớn. Ha ha a, áp chế thiên địa càng yếu, cho dù các ngươi có lấy được truyền thừa thì thế nào? Ta có thể vận dụng cổ trùng đoạt lấy. Khuyển Vương, Tín Vương, Bạo Vương đều sẽ thuộc về ta. Nếu ta lấy không được, các ngươi cũng đừng nghĩ đoạt được.
Bọn họ bị cảnh tượng này làm cho ngốc lăn tại chỗ.
---
- Thì ra là hướng này...
Tiêu Mang mặt mày hớn hở, mặt mang tươi cười ấm áp, nhưng trong lòng lại khinh thường hừ lạnh.
- Hừ, theo ta thấy là ma đạo cổ sư Ngự Thú Đại Sư Chương Tam Tam, cũng có phần thắng.
- Rốt cuộc là kẻ nào may mắn lấy được truyền thừa?
Hắn không nhớ rõ Ma Vô Thiên liên quan đến cái gì, hắn chỉ biết, người này cho hắn cảm giác nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên đi chọc.
Trong trí nhớ kiếp trước của hắn, cũng có một màn này. Tiêu Mang đã tới, liền cho thấy việc này sẽ phát sinh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người hoan hô không ngừng, lời nói nịnh hót như thủy triều truyền vào tai Tiêu Mang.
Ba con cổ trùng vừa được thúc giục, bầu trời đột nhiên tối sầm lại
- Người này, không thể đụng tới, sẽ chọc tới phiền phức.
- Bọn họ là ở lại trong phúc địa. Phiến phúc địa này đã muốn tiếp cận diệt vong, qua không được bao lâu, cửa vào sẽ rộng mở, tùy ý chúng ta ra vào.
- Tiêu Mang đại nhân thần uy vô địch, đem phúc địa ngạch sinh sinh đánh thủng. Cứ như vậy, chúng ta đều sẽ không chịu áp chế của Tam Vương truyền thừa, đều có thể đi vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Không tốt, Tiêu Mang kia vận dụng thái quang cổ, đem một khối trong phúc địa đục lỗ, hình thành thông đạo. Rất nhiều cổ sư đang tiến vào, chém g·iết lẫn nhau, không ngừng tranh đoạt, trường hợp một mảnh hỗn loạn!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.