Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 214: Hỗn loạn
Hơn chín vạn con c·h·ó, rậm rạp, bài bố ở đồi núi, tạo thành một thành lũy phòng ngự.
- Võ gia Võ Thần Thông đâu? Có hắn tương trợ, chúng ta có thể phá tấn sương mù, đi tới đại điện trung tâm.
- Ma Vô Thiên là ngũ chuyển cổ sư, hiện tại cũng không phải lúc đối phó. Chúng ta vẫn nên tập trung vào chính sự.
Nhất nhị chuyển cổ sư tham gia trong đó, c·hết càng thảm trọng. Mà tam chuyển còn xem vận khí, miễn cưỡng cầu lấy sinh tồn.
- Thiệt nhiều khuyển vương!
Có cổ sư tinh mắt nhìn, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
- Đây là chiến lực ngũ chuyển sao? Sát chiêu như vậy, may là không tạc đến chỗ của ta. Bằng không, cổ trùng phòng ngự của ta, căn bản đỡ không được! (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiêu Mang đứng yên tại chỗ, mạnh mẽ thôi động chân nguyên, đồng thời quán trú vào ba con cổ trùng.
Hắn hừ lạnh, hạ quyết tâm, đối với xung quanh nói.
- Người ma đạo, mỗi người đều đáng c·hết!
Trong lúc Bạch Ngưng Băng tâm tình ngưng trọng, cổ sư chính ma hai đạo đều không khỏi hít sâu mấy hơi, trong lòng một mảnh lạnh buốt.
Hiện tại Ma Vô Thiên chủ động tìm tới, chình là đúng ý hắn.
Dực Xung như sa ngư nhập hải, càn quét mà lên.
Tiêu Mang hơi hơi điểm gật đầu. Liền chuyển qua tầm mắt, không hề nhìn hắn.
- Nếu lão tộc trưởng của tộc ta xuất hiện, còn sợ gì đàn c·h·ó?
Trong lúc nhất thời, máu chảy giàn giụa, tứ chị bay loạn. Các loại cổ trùng cùng nhau phát động. Băng cùng hỏa tề phi, lôi đình thiễm điện nổ mạnh, mặt đất bốc lên, dây leo sinh trưởng.
Có người kinh hô.
Cái này không khỏi làm hắn nghĩ tới, người đang điều khiển đàn c·h·ó trong sương mù là một trong ba người này.
- Vô Thiên công tử khí phách!
Bạch Ngưng Băng vội vàng điều động đàn c·h·ó, chiếu theo an bài trước đó của Phương Nguyên mà làm. Rất nhanh, rất nhiều con c·h·ó chạy tới chỗ cái hố, đem lổ hỏng trong thế trận phòng thủ nhanh chóng hù đắp.
Lí Nhàn lại dùng ẩn hình biệt tích cổ, âm thầm biến mất thân hình, vụng trộm tiến lên.
- Sương mù c·hết tiệt, khiến người chán ghét! Đáng tiếc Vạn Lý Hùng Phong không ở. Nếu không có thể dùng thần phong thổi, sương mù sớm đã tan thành mây khói.
Trong chiến trường hỗn loạn, các nhân vật thành danh đại triển thần uy.
Tiêu Mang trong lòng ngờ vực, lại nhìn về hướng đại khái của đại điện. Nhưng trong mắt lại chỉ có sương mù, khiến hắn trong lòng càng thêm phiền muộn cùng tức giận.
Có người tinh tế tính, mỗi một đàn c·h·ó, đều có ít nhất hơn năm ngàn con.
Nhưng trừ này đó những người thành danh nổi bật, đám đông đều là một mảnh hỗn loạn.
Cái này không khỏi làm Tiêu Mang nghĩ đến nô đạo cổ sư. Nô đạo am hiểu nhất là quần công, dùng đàn thú hy sinh mở đương chính là lựa chọn tốt nhất.
Tiêu Mang trong lòng tức giận mắng. Thời gian đối với hắn cực kì cấp bách, bởi ngoại trừ tiên tàng, còn có Bạo Vương, Tín Vương truyền thừa đang chờ hắn đi lấy. Cho nên, cấp thiết nhất là cần có người xung phong mở đường.
Khổng Nhật Thiên hóa thành cánh hoa, hướng đại điện bay tới.
Nhưng đáp án lại là, Võ Thần Thông không thấy, Võ gia tộc nhân còn đang tìm hắn ta.
Ánh mắt mọi người dần nóng lên, mục tiêu đã trong tầm mắt, tham lam trong lòng bọn họ đã bị đun sôi ùng ục.
Chương 214: Hỗn loạn (đọc tại Qidian-VP.com)
Dịch Hỏa giống như hỏa thần, hướng thế càng mạnh.
Sát chiêu, vinh quang ngô thương!
Ở nơi quang thương đánh xuống, mấy ngàn con c·h·ó đều bốc hơi sạch sẽ. Nguyên bản đồi núi dốc thoải cũng b·ị đ·ánh ra một cái hố to
Cả người Tiêu Mang bắt đầu nở rộ bạch quang. Bạch quang nồng đậm, nhanh chóng lan rộng, lớn như một cái đồi nhỏ.
Nhất thời, bạch quang quanh người hắn bị dẫn đắt, mạnh mẽ bắn ra ngoài.
- Này đó c·h·ó, còn có khuyển vương, uy h·iếp cũng không tính lớn. Mấu chốt là cư nhiên có trọng thái, thanh hoa, yên tung, hằng quang, tinh hành đàn ngũ nhạc khuyển.
- Tiêu Mang đại nhân, cục diện không có tiến triển, ma đạo lại ở một bên chế giễu. Kế tiếp nên làm thế nào cho phải?
- Đánh bại này đàn chính đạo ngụy quân tử!
Cho dù là Ma Vô Thiên, hai mắt cũng không khỏi nheo lại chỉ còn một đường.
Nổ mạnh làm mặt đất rung chuyển, đồng thời sinh ra sóng xung kích, mạnh mẽ thổi quét qua bốn phía.
Tiêu Mang vừa nghĩ tới nô đạo cổ sư, liền vội vàng hỏi.
Bọn họ lớn giọng kêu gào, hò hét không ngừng, điên cuồng chém g·iết, toàn thân đẫm máu hướng về phía trước xung phong liều c·hết.
Cho nên ngoài mặt dù không đáp, nhưng ánh mắt lại ôn hòa nhìn lại Ma Vô Thiên.
Trong hỗn chiến, chỉ có ngũ chuyển là thong dong tung hoành. Tứ chuyển đỉnh phong cũng phải hăng hái giao tranh. Tứ chuyển cao giai kết bạn mà đi.
- Ta vừa mới chủ động tìm tới cửa, kích tướng Tiêu Mang, cùng hắn làm tỷ thí. Kế tiếp, chúng ta chia làm hai đường, đồng loạt tiến công. Để xem chính đạo bọn họ, hay ma đạo chúng ta, ai tới được đại điện trước!
Một khắc sau, tiến công bắt đầu.
- Tiêu Mang đại nhân anh minh!
Ma Vô Thiên lập tức hiểu ý của Tiêu Mang, trong lòng đối với sự dối trá của đám chính đạo tràn ngập xem thường, ngoài mặt lại lạnh nhạt nói.
Ma đạo cổ sư bị cổ v·ũ k·hí thế, hò hét.
Nhưng Thiết gia tứ lão lại khuyên.
Vạn gia cổ sư cảm khái.
Đào Tử dựa vào trị liệu, cùng người khác kết thành nhóm mà đi.
Tiêu Mang liếc nhìn ma đạo trận doanh phía xa, trong lòng đã phiền lại càng thêm phiền.
Phốc, phốc!
Trước mắt trắng xóa dần dần tan, tầm mắt càng trở nên rõ ràng.
Lúc nhìn thấy đàn c·h·ó, hắn cũng muốn hợp tác. Nhưng ngại cho thân phận chính đạo, còn ngại Ma Vô Thiên từ chối nên không có hành động.
- Tiên tàng... Tiên tàng... Không biết bên trong sẽ có tài phú kinh thiên động địa gì?
Trong đại điện, Phương Nguyên cùng Phương Chính đang luyện cổ cũng bị q·uấy n·hiễu, song song phun ra một miệng máu tươi.
- Thiệt nhiều c·h·ó!
- Khiến cho đám ma đạo này thay chúng ta hấp dẫn hỏa lực
Tình thế nguy cấp, thế cục hỗn loạn.
Hắn chậm rãi vươn một ngón tay, hướng sương mù nhất chỉ.
Tham d·ụ·c đã thành hỏa diễm, thiêu đốt trong lòng mọi người. Nhưng đàn c·h·ó khổng lồ, dù là ai, chỉ dựa vào bản thân là không thể thành công.
Bởi hắn phát hiện, không chỉ Võ Thần Thông, ngay cả Vu Quỷ, Chương Tam Tam hai vị nô đạo cổ sư cũng không thấy đâu.
Ngã ý cổ!
Thiết Nhược Nam theo ánh mắt nhìn qua, chỉ thấy Ma Vô Thiên đang ở cười to, thong dong đi lên, trong ánh mắt lại lấp lóe tinh quang.
Toàn bộ ánh sáng, nháy mắt bay vọt ra ngoài. Hình thành một thanh quang thương dài sáu trượng, rộng hai trượng.
Một trận nổ mạnh phát sinh.
Hắn đắm chìm ở giữa quang huy, uy nghi ngút trời, giống như thiên thần hạ phàm.
Tiêu Mang nhìn sương mù trước mắt, trong lòng càng thêm âm trầm.
- Một khắc sau, trước sau hai đường, đồng loạt tiến công!
Giáo huấn đẫm máu còn đó, cho dù lợi ích có lớn, chính đạo cổ sư cũng không khỏi chần chờ. Mạng dù sao cũng chỉ có một, c·hết rồi lợi ích toàn không.
Nhưng là, đã quá muộn! C·hết cũng liền đ·ã c·hết. Có hối hận cũng chẳng có ít gì.
Toàn bộ thế trận chặt chẽ sâm nghiêm, không có chỗ c·hết, các bộ phận hỗ trợ lưu thông nhau.
- Chúng ta lại tiếp tục, tổ chức đợt công tiếp theo.
- Những người này, đều bị tiên tàng câu dẫn mà điên rồi, ngay cả mạng cũng không cần!
Chính đạo, ma đạo cách xa nhau, phân biệt hai đường, bắt đầu tổng t·ấn c·ông.
- Tiêu Mang đại nhân. Nói chuyện hợp tác đi.
- Chỉ cần vượt qua đàn c·h·ó, liền có thể đi tới đại điện!
- Đại điện Thanh Đồng này, hẵn là nơi cất giấu tiên tàng!
- Điện văn khuyển, cúc hoa thu điền khuyển, thứ vị khuyển, thiết giáp khuyển, âm khuyển...
- Này chắc là công lao của Ma Vô Thiên đi!
Ma Vô Thiên càng quan sát, càng cảm thấy phiền toái.
- Một đám yếu đuối!
Thái quang cổ!
Trong sương mù cất giấu đàn c·h·ó khổng lồ, làm mỗi lần tiến công, đều là tổn thất thảm trọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh sáng bùng lên, mãnh liệt lan tràn ra ngoài, làm tất cả mọi người không khỏi nhắm chặt hai mắt, theo bản năng lui lại mấy bước.
Bên kia Tiêu Mang lại nói.
Oanh!
Ma Vô Thiên thân hình trở nên quỷ mị, bước vài bước, đã bỏ qua khoảng cách, đi tới trước mặt Tiêu Mang.
Bạch Ngưng Băng hít ngược một hơi, uy lực như vậy, bắn thêm vài lần, toàn bộ thế trận sẽ bị hủy diệt.
- Thật sự là cái thiết trận!
Phòng ngự vòng ngoài có điện văn khuyển, cúc hoa thu điền khuyển các loại c·h·ó thường. Mà vòng trong, là do ngũ nhạc khuyển kết trận mà thành.
- Đám quần ma nhãi con!
Cổ sư trị liệu nổi danh Đào Tử đi tới, hướng Tiêu Mang hỏi.
- Các ngươi, đều lui ra phía sau.
Bạch Ngưng Băng trốn ở một góc, cùng địa lình chia sẻ tầm nhìn, quan sát toàn bộ chiến trường.
- Xem ra ta phải ra tay.
Thiết gia tứ lão hừ lạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Ngưng Băng sắc mặt tái nhợt, bên tai toàn là t·iếng n·ổ không ngừng quanh quẩn.
Thế như tiên tàng hư vô mờ mịt, lại châm ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng họ.
Mọi người nghe theo lui lại, nhất thời làm xung quanh Tiêu Mang trở nên trống không, càng làm nổi bật sự tồn tại của hắn.
Thiết Nhược Nam ánh mắt liếc qua chiến trường hỗn loạn, trong lòng cũng không khỏi rùng mình.
Cho đến khi sắp c·hết, rất nhiều người mới hối hận. Hối hận vì sao lại ngu mụi xung phong?
Minh thương cổ!
Sương mù bị thổi bay, thậm chí có người bị thổi tới nghiêng trái ngã phải.
Bọn họ liều c·hết xung phong, chỉ ảo tưởng đạt được tiên tàng, liền có thể nhất phi trùng thiên, ngạo thị thiên hạ.
Thiết gia tứ lão bảo vệ bên cạnh nàng, ánh mắt hướng về phía Ma Vô Thiên nói.
Nhưng càng nhiều người, tất đem ánh mắt chuyển dời tới đại điện Thanh Đồng.
Lúc trước có sương mù, bọn họ nhìn không tới. Nay sương mù b·ị đ·ánh tan, tầm nhìn cũng liền trở nên vô cùng rõ ràng.
Đại điện phong cách cổ xưa, rộng lớn, họa tiết phù điêu cùng cấu tạo đều tản mác ra hơi thở thượng cổ.
Tiêu Mang hừ lạnh không đáp.
Thiết Nhược Nam nghe xong, khẽ gật đầu, ánh mắt càng thêm kiên định.
Ma Vô Thiên cười lạnh một tiếng, quay trở về, đối mọi người nói.
Viêm Quân lại thong dong bước, mỗi lần gặp phải công kích, đều là từ thật hóa hư, làm công kích xuyên qua bản thân, dễ dàng tránh thoát.
- Ma đạo tặc tử tham lam ti bỉ, cư nhiên muốn tìm ta hợp tác, bị ta cự tuyệt. Ta như thế nào có khả năng cùng loại tiểu nhân này làm bạn? Một khắc sau, bọn họ hội triển khai tiến công, chúng ta nhân cơ hội hành động, làm cho bọn họ cho chúng ta chia sẻ áp lực. Ha ha ha...
Chính đạo cổ sư tình cảm xúc động.
- Không sai, trước mắt vẫn nên ưu tiên bắt giữ Tiểu Thú Vương Phương Nguyên!
Ma Vô Thiên đánh giá chung quanh, sâu sắc phát hiện bầu không khí thay đổi.
Quang thương khí thế bàng bạc, trực tiếp xuyên qua sương mù, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh vào phía trên đồi núi.
Dù gì hắn cũng là lãnh đạo, người xung phong là người khác, n·gười c·hết cũng liền không phải là hắn.
Đàn c·h·ó có nhiều, cũng không che được sự uy mãnh của thú vương. Trừ cúc hoa thu điền khuyển khuyển vương thân hình nhỏ nhắn khó thấy ra, những khuyển khác một đám nằm cùng ngồi, giống như ánh sáng trong đêm, hết sức bắt mắt.
Hàng vạn con c·h·ó đồng thời kêu, nhe nanh giơ vuốt, nghênh đón mà lên.
- Ha ha. Là lúc.
Nhưng cho dù tổn thất có thảm trọng thế nào, thì đứng trước di tàng của cổ tiên, hắn vẫn là sẽ không ngừng kiên trì cho người tiến công.
Tiêu Mang lại liếc nhìn ma đạo liên quân ở phía xa, trong lòng không khỏi lạnh xuống.
Thiết Nhược Nam hừ lạnh, sát khí sôi trào.
Đây là trụ cột của hợp tác! (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn là hồn đạo cổ sư, luôn âm thầm thúc giục thủ đoạn, ảnh hưởng tâm trí người khác, khiến họ không ngừng tiến lên, thay hắn mở đường.
- G·i·ế·t!
Bạch Ngưng Băng trong lòng chấn kinh.
- Ân.
Ngũ chuyển sát chiêu, nàng hiện tại còn ngăn không được.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.