Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 215: Thành công!
Phương Chính nhìn một chút, cũng đoán được đối phương là ai.
Hắn đưa tay qua loa lao máu chảy ra từ thất khiếu, tập tễnh đi về phía cửa đại điện.
Mà tiên nguyên trong đỉnh đồng, cũng chỉ còn lại một tia cuối cùng.
- Chỉ là một con c·h·ó hoang... Ách, cư nhiên là khuyển hoàng!
Mà trong thời gian này, vô số dây gai vây quanh hắn lập tức phóng tới.
Bạch Ngưng Băng thấy vậy, thoáng thở ra một hơi, nhưng là ngay sau đó, bạch quang chợt lóe, tiếng cười kéo dài, thân ảnh Tiêu Mang xuất hiện, hướng Bạch Ngưng Băng đánh tới.
Nhưng là, Bạch Ngưng Băng vẫn còn át chủ bài trong tay.
Tiếng chém g·i·ế·t bên ngoài cực kì lớn, tiếng hò hét, tiếng kêu gào hòa lẫn vào nhau truyền vào trong đại điện. Trong không khí còn tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng gây mũi.
- Chẳng trách hắn có thành tựu như vậy ở độ tuổi đó. Ta còn là quá mức ngu mụi cùng mù quáng a.
- Đáng c·h·ế·t!
Ma Vô Thiên trong lòng lại không khỏi lưu lại cảnh giác. Bởi vì từ lúc bắt đầu liên quân đến giờ, Phương Chính vẫn chưa từng xuất hiện qua.
Ngay lập tức, ý chí của Viêm Quân chịu phải tập kích. Không trực tiếp g·i·ế·t được hắn, cũng không làm hắn thành tên ngốc. Chỉ có thể làm Viêm Quân trong một giây không thúc giục được cổ trùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế cục hỗn loạn, người người cường công.
Bạch Ngưng Băng trong lòng thở dài, ánh mắt lại lạnh băng, liếc nhìn về phía đại điện.
Nhưng hiện tại, thế cục cũng đều nằm trong tính toán của hắn.
Nô đạo cổ sư giỏi việc dùng số lượng đàn thú bất nạt người khác, nhưng tự thân họ lại rất suy yếu, không thể đánh cận chiến. Cho nên chỉ cần đem nô đạo cổ sư g·i·ế·t, đàn thú cho dù có nhiều cũng trở nên vô dụng.
Cái này bất nguồn từ Lâm gia, chân truyền ngũ chuyển mà ba huynh muội Lâm gia lấy được, còn từ trong đó đạt được tín vật truyền thừa của Đồ Tư Diệp, chính là hư đạo chân truyền.
Nhưng Viêm Quân đã xem nhẹ những thứ vây khốn mình.
Một con cổ trùng, tản ra ánh sáng kì lạ, lơ lửng ở nơi đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn vì cái gì Phương Chính biết hư đạo, vậy phải nói lại một chút.
Hư đạo, có từ thời thượng cổ, cũng là một thời nổi danh. Lí niệm của lưu phái này là tiêu dao tự đắc, tị nạn nhưng vô địch. Chuyên môn hóa thật thành hư vô, né tránh công kích. Một khi không bị công kích đánh trúng, chính là "vô địch".
Trong đại điện, Phương Nguyên cùng Phương Chính há mồm thở dốc, thất khiếu đều đang ở chảy máu.
Trí đạo, chuyên môn đánh vào ý chí, chứ không phải tác động vật lí lên cơ thể. Nhưng bởi vì khó khăn, Phương Chính chỉ có thể làm được duy nhất một chỗ, cũng vừa vặn ngay chỗ Viêm Quân đứng.
Ma Vô Thiên tức giận mắng, bị Phách Hoàng cản trở, chỉ có thể cùng con khuyển hoàng này triển khai chém g·i·ế·t.
Nhưng Phương Nguyên cũng không khẩn trương.
Nó nhận được lệnh từ Bạch Ngưng Băng, lập tức nhảy lên, vồ về phía Ma Vô Thiên.
Cho nên ở chỗ mô phỏng hư đạo, Phương Chính sẽ đi kèm thêm một cái lưu phái khác.
Anh Minh gia nhập chiến trường, cổ trùng trên thân phát huy thực lực, dưới chân xuất hiện mây, thân thể nó liền hướng trên không chạy đi.
Lúc này Viêm Quân nhìn thấy Phương Chính đi ra, vẻ mặt của hắn chuyển từ âm trầm sang kinh hãi.
Phương Chính lúc trước bởi vì có chân truyền hoàn chỉnh của hư đạo, nên cũng bỏ ra thời gian nghiên cứu. Chỉ là sau đó bận cho trận đạo, hắn chỉ có thể đem hư đạo gác qua một bên. Một lần gác lại, kéo dài những mấy năm, mãi cho đến hiện tại.
Trước tiên phát động họa đạo thủ đoạn ẩn giấu gần đó, sau đó mới đứng lên đi ra ngoài.
Bạch Ngưng Băng lúc này tạm thở ra một hơi.
Uông!
- Cố gắng kiên trì, ta cần một chút thời gian nữa!
Vô số toái chi nát thể của người và c·h·ó nằm đầy trên mặt đất. Thế nhưng quần hùng vẫn là điên cuồng đi lên, không hề lùi bước. Bởi vì, cũng không ai dám lùi bước.
Hai vị ngũ chuyển cũng xem như tạm thời vây khốn được, còn lại những người khác, cùng lắm chỉ mới tới nửa đường.
Địa linh bùi ngùi thở dài, tràn ngập cảm khái.
Nàng ý niệm chợt động, ra lệnh.
Đáng tiết cho Viêm Quân, gặp phải Phương Chính.
Cơ hồ đồng thời, Bạch Ngưng Băng truyền âm cho Phương Nguyên, nói.
Địa linh xuất hiện ở bên cạnh Phương Nguyên, nó đã với cùng suy yếu, nhưng hai mắt lại sáng ngời, tràng ngập vui sướng khi thành công.
- Mấy ngàn năm cố gắng, rốt cục ở hôm nay chiếm được thành công. Ta thật sự rất cao hứng, rất kích động. Chỉ đáng tiết... Ta chúng quy vẫn là không thể nhìn thấy thứ hai không khiếu cổ...
Hắn biết chính mình đang bị vây khốn, nhưng cũng không bị phá giải nhắm vào, vẫn có thể hư hóa tránh đi tác động vật lí. Như vậy, cùng lắm là đối háo chân nguyên, chứ Phương Chính cũng không thể g·i·ế·t được hắn.
Chương 215: Thành công!
Nhưng cả hai cũng không có quan tâm, bởi vì đều có thứ đáng chú ý.
- Chẳng lẽ hắn đã vào trong đại điện. Đàn c·h·ó này cũng là do hắn an bài?
Nàng bây giờ đầu chướng đau, hoa mắt chống mặt, đã muốn chạy trốn không được. Hơn nữa chiến lực của Ma Vô Thiên, so với nàng chỉ có hơn chứ không bằng, càng đừng nói tới kém.
Nó đã c·h·ế·t!
Phương Nguyên trong lòng vui mừng, hắn đã thành công đem thần du cổ dung hòa vào quá trình luyện cổ. Chỉ còn lại một chút nữa, thứ hai không khiếu cổ sẽ luyện thành.
Lưu Tử Phàm trong lòng cảm khái, nhưng bước chân vẫn như cũ hướng về phía trước, không ngừng chém g·i·ế·t mà đi.
Viêm Quân nghe xong, ngẩn ra.
Hắn hiện tại biết rõ chính mình đánh không lại Phương Chính, nhưng chỉ cần có thể kéo dài thời gian, đợi bên ngoài lại có người vào liền có thể chuyển nguy thành an.
Nó không có hình thái cố định, lúc thì như sương màu mây khói, lúc lại như lốc xoáy ánh sáng.
Hắn còn cho là người điều khiển đàn c·h·ó phải là nô đạo đại sư, nhưng hiện tại nhìn đàn c·h·ó đang hoảng loạn chống trả, hắn liền phát hiện chính mình đã đánh giá cao đối phương.
Hắn đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, cũng hoàn toàn ý thức được những người này quá mức cuồng nhiệt. Thành thật mà nói, hắn hiện tại đã rất hối hận muốn lui, nhưng chính là lui không được, chỉ có thể cắn răng tiếp tục đi tiếp.
Đối phó nô đạo cổ sư, phương pháp tốt nhất chính là trảm thủ.
Trong nhất thời, trên chiến trường xuất hiện hai đại chiến trường ngũ chuyển.
Cũng may, hắn kịp thời phản ứng, lập tức thúc giục cổ trùng đón đánh.
Tông sư có thể loại suy, dùng lưu phái của mình loại suy bắt chước lưu phái khác. Mà chuẩn tông sư, đối với việc loại suy cũng có thể làm một hai. Lại thêm họa đạo vốn có thể mô phổng lưu phái khác.
Lưu Tử Phàm cười tự giễu không thôi.
Phương Chính nhìn Viêm Quân, hơi thở dài nói.
Chính mình cũng là có lòng tham, nếu không cũng không phải như hiện tại, tiến không xong, lui cũng không được.
Nhưng cảnh giới của Phương Chính quá thấp, hư hóa đã là cực hạng hiện tại của hắn, ngoài ra một chút tác dụng đều không có.
Mà cứ cho là địa linh còn ở, thì một tia tiên nguyên cuối cùng cũng là dùng để chống đỡ phúc địa, căn bản là không dùng được cho luyện cổ.
Phốc phốc phốc...
Phương Nguyên nhìn theo, trong lòng cũng liền hiểu rõ việc gì.
Mà Viêm Quân, kế thừa thượng cổ hư đạo chân truyền, tu hành có tâm đắc, khiến đối thủ của hắn vô cùng đau đầu cùng bất lực.
Ma Vô Thiên trong lòng nghĩ, nhưng rất nhanh đã đem việc này để qua một bên, bởi vì hắn đã phát hiện được Bạch Ngưng Băng.
Địa linh vừa mới c·h·ế·t chưa được bao lâu, đã có một vị cổ sư xuyên qua được đàn c·h·ó, đi vào đại điện.
Người này là Viêm gia thiếu tộc trưởng Viêm Quân, tứ chuyển hư đạo cổ sư.
Nói xong lời này, thân thể địa linh mờ dần, mờ dần, rồi biến mất.
- Thời gian không còn nhiều a...
Bất quá, so với kiếp trước của Phương Nguyên, c·h·ế·t ở sự tuyệt vọng bị mọi người vây công, đời này nó c·h·ế·t hạnh phúc hơn nhiều, xem như c·h·ế·t có ý nghĩa.
- Thành công!
- Nguyên lai hắc thủ sau màn lại là Lạc Hành ngươi. Chẳng trách trước đó không thấy ngươi ở trong liên quân của ma đạo, thì ra là ở trong này.
Bạch Ngưng Băng trong lòng kêu gọi, huy động khuyển hoàng còn lại.
Phương Chính biết hư đạo. Không đến mức cao thâm như mấy lưu phái khác hắn tu hành, chỉ là cảnh giới phổ thông. Nhưng Viêm Quân bất quá cũng chỉ phổ thông, áp không được Phương Chính.
Trong nháy mắt, Viêm Quân bị xuyên thành cái sàn.
Một cái trên mặt đất là của Phách Hoàng và Ma Vô Thiên. Một cái trên không trung là của Anh Minh cùng Tiêu Mang.
Nó già nua không chịu nổi, phụ tá Phương Nguyên luyện cổ, lại giúp Bạch Ngưng Băng thủ trận, rốt cục chịu không nổi áp bức, hoàn toàn tiêu vong trong thiên địa.
Máu chảy thành sông, thây xắp thành đất
Phương Nguyên lúc này truyền âm lại cho Bạch Ngưng Băng, cũng đồng thời nói với Phương Chính.
- Ngươi thành công, thành công!
Cho nên Phương Chính đã lồng ghép rất nhiều đặc tính của lưu phái hắn tu hành vào trong họa đạo.
Hắn phát hiện ra nàng, liền lập tức lao lên.
Hư đạo có thể chuyển hư tránh né, chuyển thật công kích. Cảnh giới càng cao, còn có thể chuyển hư rồi công kích cũng không phải không được.
Bạch Ngưng Băng lúc này sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy Ma Vô Thiên hướng mình lao tới, trái tim cũng nhịn không nổi nhảy dựng.
- Phương Nguyên, ngươi phải cẩn thận, có một vị tứ chuyển cổ sư xuyên qua được đàn c·h·ó, đang đi vào chỗ của ngươi!
Chờ sau đó, Tiêu Mang đem phúc địa đánh hỏng, Lưu Tử Phàm cũng lại lần nữa tiến vào, sau đó cũng đi vào nơi này, tham gia tiến công đại điện trung tâm.
- Ngươi không hổ là cổ tiên tương lai, thật sự có thể làm xong bước này, rất giỏi a! Giao phó cho ngươi, quả nhiên là chính xác. Hiện tại cửa khó nhất đã qua, chính là đẩy ra mây mù gặp trời trong! Kế tiếp là dùng tam canh cổ, nước chảy thành sông, không có nửa điểm khó khăn.
- Vận khí của ngươi thật sự không xong, sang trái một bước hay sang phải một bước, ta đều là không có cách nào g·i·ế·t ngươi. Nhưng lại cứ nhất quyết phải giẫm vào chỗ đó, thật sự là tự tìm đường c·h·ế·t.
- Vâng!
- Anh Minh!
Nhưng Bạch Ngưng Băng cũng biết rất rõ, việc này không thể kéo dài, bởi vì cổ sư so với dã thú, lợi hại hơn rất nhiều lần.
Nói ra, cũng tính hắn may mắn. Lúc Bạch Ngưng Băng xông pha Khuyển Vương truyền thừa, Lưu Tử Phàm đã đi khá xa, chờ nàng sắp đuổi kịp, hắn lại vừa vặn đi ra khỏi truyền thừa. Nếu không sớm đã c·h·ế·t rồi.
Lưu Tử Phàm ở trong đám người, vẻ mặt kinh dị nhìn xung quanh chiến trường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà một chút này, cũng không có gian nan, chỉ là cần thêm chút thời gian mà thôi.
Có thể là hư viêm kết hợp, có hư thủy, hư thổ, hư hồn, hư lôi các loại. Mà vị trí Viêm Quân đứng, lại là hư trí kết hợp.
Mà Phương Nguyên, ánh mắt lại nóng rực, nhìn chằm chằm trước mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phúc địa đã muốn hỏng hơn phân nửa, hủy diệt trong gang tấc.
- Ha ha ha... Không nghĩ tới, người ẩn nấp phía sau, nô đạo tạo nghệ cũng chỉ có như vậy.
Bất quá Phương Chính cũng sẽ không đi giải thích cho Viêm Quân việc này. Hắn lúc này lấy ra bút lông cổ, thông qua con cổ này phát động thủ đoạn.
Phương Chính đáp lại, hoàn toàn đi khỏi trung tâm, ra đến vòng ngoài, liền lập tức nhìn thấy một thanh niên cổ sư, vẻ mặt có chút khó coi đang bị dây gai vây khốn.
- Phách Hoàng, cắn hắn!
- Lạc Hành nói ta không nên quay lại, là bởi vì sớm đã biết được sự việc sẽ thành ra thế này sao? Cho nên từ lúc bắt đầu đến giờ, cũng không có thấy qua hắn.
Những thứ này đều nói với Phương Nguyên, tình trạng vô cùng khẩn cấp.
Ở một bên khác, Ma Vô Thiên vừa đi vừa cuống tiếu, trong lòng càng là xem thường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu người vào là Ma Vô Thiên hoặc là Tiêu Mang, vậy lại càng tốt.
Mặc dù cũng không có nghiên cứu lần nữa, nhưng là Phương Chính lại có chuẩn tông sư họa đạo.
Ví như cái cây đập Ma Vô Thiên trước đó là có đặc tính tấn công linh hồn của hồn đạo. Hình tia sét bị lôi cầu cắn nuốt có đặc tính của lôi đạo. Thì mấy bức họa quanh đại điện, có lồng ghép hư đạo, viêm đạo, thủy đạo, vân vân các loại lưu phía.
Viêm Quân cố gắng chấn định, nói.
Viêm Quân cũng xem như xui xẻo, bao nhiêu chỗ không đi vào, cứ đi vào chỗ có thủ đoạn mô phỏng hư đạo. Cứ như vậy bị trực tiếp nhốt lại tại chỗ.
Ở thời khắc cuối cùng này, có thể dùng lượng lớn nguyên thạch thay thế. Dù gì chỉ còn lại việc dùng hai con tam canh cổ, cũng không nhất thiết phải có tiên nguyên.
Người này vừa mới đặt một chân vào đại điện, Phương Chính liền phát hiện. Hắn không chờ Phương Nguyên ra lệnh, đã lập tức làm ra phản ứng.
Con khuyển hoàng gọi Phách Hoàng lập tức kêu to, tiếng kêu lan ra toàn bộ chiến trường, sĩ khí của đàn c·h·ó lập tức tăng vọt, phía cổ sư càng thêm thương vong.
Phách Hoàng cùng Anh Minh chiến đấu, Phương Chính dựa vào thủ đoạn để lại trên người chúng đã lập tức phát hiện. Lúc này đây hắn đang chú ý tình hình, tùy thời phát động họa đạo sát chiêu trên người chúng.
- Bất quá, cư nhiên lại không thấy tên đó đâu.
Cũng khó trách, trước đó bị sương mù cản trở nhìn không rõ, còn thêm việc bị Phương Chính đánh úp làm cho hắn cực độ đề phòng.
Một khi tách khỏi bộ đội, liền sẽ lập tức bị đàn c·h·ó g·iết c·hết. Cho nên, cho dù có người b·ị t·hương nặng, chân nguyên cạn kiệt đi nữa, thì chỉ cần còn thừa lại hơi thở, vẫn sẽ cố gắng đi theo đại đội.
Địa linh vừa c·h·ế·t, đại biểu cho tiên nguyên không thể điều động.
Tiêu Mang còn đang xem thường cười nhạo, nhưng khi nhìn lại, suýt chút nữa đã cắn trúng lưỡi của mình.
- Chủ nhân, luyện cổ chỉ có thể để lại cho ngài!
Cũng uổng cho hắn cả hai đời đều sống mấy chục năm, đời trước còn già tới bảy tám mươi tuổi. Kết quả ánh mắt còn không bằng một người trẻ tuổi, hai đời cộng lại còn chưa tới năm mươi.
Phương Chính lúc này lại đột nhiên đứng lên.
Nó lúc này đứng lên, lớp lông vàng óng của nó như tỏa sáng, lông quanh cổ dày đặc, giống như sư tử, khí thế hừng hực như mặt trời.
Lúc này đây, Bạch Ngưng Băng chính là mục tiêu hàng đầu của Ma Vô Thiên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.