Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 216: Cực độ không xong

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 216: Cực độ không xong


Lại một người khác xông vào.

Cái nồi này, Phương Chính cõng có chút đau a!

Phương Chính lấy một địch bảy, cũng là áp đảo bọn họ một đầu.

Ngược lại ở bên Phương Chính là đánh ra hừng hực khí thế.

Ai bảo Phương Chính nửa đường gẫy gánh làm gì, kéo chân sau đặc biệt nghiêm trọng. Lúc này không tranh thủ loại trừ hắn, còn chờ lúc nào?

Nhưng vào lúc này, ở phía trong, một luồng khí lạnh bàng bạc lan tràn mà ra.

Đúng lúc này, Bạch Ngưng Băng lại truyền âm.

Hơn hết, tình trạng của Phương Chính, Phương Nguyên cũng xem rõ trong mắt. Trong lúc luyện cổ, Phương Chính còn nhiều lần thay Phương Nguyên gánh vác phần lớn áp lực, làm chiến lực của hắn bây giờ hàn tới đáy cốc.

Hắn đầu óc nặng nề, hoa mắt chóng mặt, mỗi một chuyển động đều là đem tinh thần của hắn nghiền nát mà ra.

Cái này, quả thật là đáng bi thương.

Phương Chính trong lòng thở dài bất đắc dĩ.

Phương Nguyên lúc này toàn bộ tinh thần đều tập trung cho luyện cổ, con tam canh cổ thứ nhất đã dùng xong.

- Bạch Ngưng Băng, nhanh vào giúp ta. Nếu ta c·hết ngươi cũng không sống được!

Phương Chính cảm thấy không ổn, lúc này lựa chọn phát động thủ đoạn trên người khuyển hoàng.

Rõ ràng kẻ ti bỉ vô sỉ là Phương Nguyên, Phương Chính chẳng qua cũng chỉ là một trong số những người bị hại, khác ở chỗ là hắn không bị g·iết, mà b·ị b·ắt làm nô lệ.

Phương Nguyên gầm nhẹ, một bên thúc giục tam canh cổ, lại vội vàng truyền âm cho Bạch Ngưng Băng.

Chỉ cần Phương Nguyên dùng thêm một con tam canh cổ nửa, thứ hai không khiếu cổ sẽ hoàn toàn luyện thành. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cơ hồ đồng thời.

Khổng Nhật Thiên vừa văng ra, liền bị đàn c·h·ó vây công, đẩy lui ra xa.

Bạch Ngưng Băng lúc này cũng liền xông vào đại điện, dưới sự hỗ trợ của Phương Chính, vòng qua chiến trường chạy vào trong.

Xem ra Phương Chính quả thật là ăn không tiêu, để Thiết Nhược Nam thành công tránh qua hắn.

Phương Nguyên trong lòng hơi trầm xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Đáng c·hết, ngươi kiên trì cho ta! Ta cần thêm một chút thời gian nữa.

Phương Chính cố gắng duy trì thanh tỉnh, muốn toàn lực thúc giục họa đạo thủ đoạn còn lại trên mặt đất.

Ba vị tứ chuyển đỉnh phong đi vào còn có thể miễn cưỡng lấp liếm cho qua, nhất là Phương Nguyên còn đang luyện cổ, không thể suy tư những việc khác.

Sau đó hắn thông qua họa đạo thủ đoạn trên người khuyển hoàng, cảm nhận một chút tình hình của chúng nó.

Dịch Hỏa là người thông minh, cũng bắt đầu ý thức được Phương Chính hiện tại không phải là lúc đỉnh cao, trong lòng cũng là chậm lại một chút sự lo lắng.

Nhìn lại, người tới là Dực Xung.

Hắn triển khai thế công kịch liệt, hướng Phương Chính g·iết tới.

Nhưng để đám ô hộp bên dưới tiến vào, vậy thì dù Phương Nguyên đang tập trung luyện cổ, trong lòng cũng sẽ có hoài nghi, đối với bước tiếp theo của kế hoạch sẽ có cản trở nghiêm trọng.

Nhưng cái này còn chưa xong, Khổng Nhật Thiên sau đó tiến vào.

- Chủ nhân, Thiết Nhược Nam sắp tránh qua được chỗ của ta. Ta bị ngăn cản, không chặng lại được!

- Nguyên lai hắc thủ sau màn là ngươi!

Hiện tại tính thêm năm người Thiết gia vừa xông vào, vậy là Phương Chính phải một cản tám người, đều là tứ chuyển cổ sư. Phương Nguyên đã không trông mong Phương Chính có thể g·iết sạch đám người này, chỉ mong Phương Chính có thể kiên trì lâu hơn một chút.

Bạch Ngưng Băng đúng lúc truyền âm cho Phương Nguyên, trong giọng nói tràn ngập mệt mỏi cùng suy yếu.

Phương Chính không thể chính diện giao chiến, bởi tư duy của hắn lúc này chậm chạp, vận dụng cổ trùng không được trôi chảy, dễ xuất hiện sơ hỡ. Đánh trực diện, chẳng khác đưa đầu cho người ta chém là bao nhiêu.

Hắn tức giận kêu gào, lại nhìn đến người đang điều khiển đàn c·h·ó lúc này, nhất thời giận càng thêm giận.

Nhưng là ngay sau đó, Phương Chính truyền âm.

Lại phía sau, Dịch Hỏa cũng không cam lòng, bị đào thải ra ngoài.

Phương Chính thay Phương Nguyên làm nhiều như vậy, cũng gánh luôn tội danh hắc thủ sau màn, nhưng Bạch Ngưng Băng biết, chờ đón Phương Chính sẽ là c·ái c·hết, c·hết thay Phương Nguyên, dùng mạng mình mở đường cho Phương Nguyên chạy trốn.

Có hắn điều khiển, đại quân liền bị kìm hãm, không có cách nào tiếp tục tiến lên.

Phương Chính đứng lặng một mình ở phía sau cửa vào đại điện.

Phương Chính nghĩ, cũng không kiểm tra lấy được gì, đã đem toàn bộ nhét vào túi.

Hắn còn đang muốn liều mạng một phen, kéo dài thời gian chờ bên ngoài có người khác xông vào, ai mà ngờ Phương Chính lại không tiến tới như hắn nghĩ, mà là trực tiếp lui lại.

Mà ngay sau đó, t·hi t·hể của Viêm Quân rơi trên mặt đất, máu động cũng theo đó văng ra tứ phía, vài giọt bắn vào giày của Phương Chính.

Một t·iếng n·ổ vang, băng sương lan tràn. Sông băng cuồng cuộng, lan tràn mà ra. Tình cảnh băng phong Thanh Mao sơn năm xưa, lại lần nữa tái hiện ở nơi này.

- Khốn kiếp!

Cứ như vậy, một mình Phương Chính, đánh với ba vị tứ chuyển đỉnh phong.

Mà Dịch Hỏa lúc này, đang cứng đờ nhìn Phương Chính, ngay sau đó, kinh hãi kêu lên.

Bạch Ngưng Băng liếc nhìn Ma Vô Thiên cùng Tiêu Mang, thấy cả hai đang bị khuyển hoàng cũng họa đạo thủ đoạn làm cho bận tối mặt tối mũi, biết là không thể lợi dụng, cho nên ánh mắt chuyển hướng những người khác.

Thiết Bạch Kì lại tùy thời ra tay, phối hợp ăn ý, điều khiển đàn c·h·ó quét Dực Xung xuống dưới.

- Thì ra hắc thủ sau màn chính là Lôi Minh Kiếm Ma Lạc Hành! Khốn kiếp a!

Không nghĩ tới, địa linh vừa c·hết chưa bao lâu, trước sau đã có ba người xông vào tới. Chiến lực mỗi người tuy không đồng nhất, nhưng đều là cao thủ tinh anh hàng tứ chuyển.

Tiêu Mang kinh ngạc kêu to.

Dịch Hỏa lúc này trong lòng rất nóng nảy, vừa xác định được thân phận của Phương Chính xong liền triển khai chém g·iết.

Nàng trong lòng nghĩ, thầm liếc mắt nhìn về phía cổ sư Thiết gia.

- Phương Nguyên, Thiết gia tứ lão cùng Thiết Nhược Nam đã xong vào. Phương Chính bại lộ, tình cảm quần hùng sôi trào, ta sắp không kiên trì được bao lâu đâu!

Ma Vô Thiên trừng mắt gầm lên. Nhìn thấy mực, hắn lập tức nhớ tới cái cây quái gở trước đó của Phương Chính, cũng là do mực tạo thành.

- Ba người đó không biết đã đủ kiếm chế Phương Chính chưa? Có nên thả thêm người khác vào?

Bạch Ngưng Băng tuy không phải nô đạo cổ sư, nhưng cũng sẽ không tệ đến mức để lọt vào nhiều người như vậy.

- Những thứ này đem cho chủ nhân.

Thiết Nhược Nam trong đám người Thiết gia cũng nhìn lại Bạch Ngưng Băng.

Bạch Ngưng Băng hơi suy tư, nhưng đúng lúc này, từ trên người Phách Hoàng, Anh Minh đột nhiên bộc phát ra vô số vết mực.

- Đây là cổ trùng gì?

- Lạc Hành?! Là Lôi Minh Kiếm Ma Lạc Hành?!

Hắn hiện tại nhìn như không có việc gì, nhưng trên thực tế sớm đã muốn không nhìn thấy đường, trước mắt hắn chỉ có thể thấy trời đất tối đen, giống như trời đêm không trăng, mọi thứ chỉ có thể mơ mơ hồ hồ.

Phương Nguyên trong lòng cũng gấp gáp, truyền âm lại cho Bạch Ngưng Băng.

Phương Chính trong lòng hò hét, vì kéo dài thời gian cho Phương Nguyên, hắn không ngừng bức ép cực hạn của bản thân.

Bạch Ngưng Băng bên ngoài cũng là đúng lúc truyền âm báo cho Phương Nguyên biết.

Tiêu Mang nghe thấy, cũng không khỏi kinh ngạc.

Bất quá, cùng Bạch Ngưng Băng nàng cũng không quan hệ.

Là hắn đã xem nhẹ quần hùng, cũng đánh giá cao nâng lực điều khiển đàn c·h·ó của Bạch Ngưng Băng.

Đường đường ngũ chuyển cổ sư, tâm cao khí ngạo, trở thành nô lệ cho người khác là việc rất chà đạp tôn nghiêm, mà kẻ này còn là ca ca thân sinh của mình.

- Kiên trì! Kiên trì! Kiên trì!

Đùng lúc này, một tiếng cười vang lên.

- Lựa chọn thật sáng suốt.

Kế hoạch tiến hành!

Nhưng là Phương Nguyên không để ý tới, bởi hắn biết Phương Chính đang ở ngoài cản trở. Hơn hết Phương Nguyên bây giờ cũng đang dùng con tam canh cổ thứ nhất, vốn đã không thể động đậy.

Nhưng Phương Chính hiển nhiên không cho phép, lập tức phát động họa đạo thủ đoạn trên mặt đất, đem Khổng Nhật Thiên cản lại.

Lúc này, dây gai nhạt dần, sau đó biến mất, dưới cảm ứng của Phương Chính, bức họa trên nền cũng mất đi một khoảng. Vết mực hoàn toàn tiêu tán, để lại trên bức họa một cái lổ hỏng cở vòng tròn một người đứng.

Phương Chính trong lòng kêu lên, đứng trước sau thế công đang bổ tới của Thiết gia tứ lão, Phương Chính cắn răng, dùng lưng trực tiếp hứng trọn, mượn đó làm sức đẩy, bỏ qua bốn người lao thẳng vào trong.

Bạch Ngưng Băng trước đó rời đi, cũng không phải là mặc kệ đàn c·h·ó rời đi. Nàng chiếu theo kế hoạch, đem đàn c·h·ó giao vào tay Thiết Bạch Kì. Người này là nô đạo cường giả, luôn ẩn giấu thân phận đi trong bộ đội của Thiết gia, chỉ chờ lúc này ra tay.

Viêm Quân trước đó là vì thật sự ngăn không được, cũng là vì muốn thử thăm dò xem địa linh đ·ã c·hết chưa. Còn ba người Dịch Hỏa, Dực Xung, Khổng Nhật Thiên là Bạch Ngưng Băng cố ý thả vào, chuyên môn để đối phó Phương Chính.

Cho nên, Bạch Ngưng Băng lại nhìn về phía Thiết gia.

Oanh! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Không xong!

Bạch Ngưng Băng bên ngoài đại điện, ánh mắt hơi lóe ra hàn quang.

Hai người giao chiến vừa mới bắt đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng toàn bộ sự việc đều chụp hết lên đầu Phương Chính, chỉ bởi vì hắn là ngũ chuyển, còn là người ra tay.

Phương Chính g·iết được Viêm Quân, nhưng hiện tại lại gặp phải Dịch Hỏa cùng Dực Xung hợp lực vây công.

Con cổ không có hình thái nhất định trước đó đã bị áp s·ú·c lại, mơ hồ hiện ra hình dáng.

Mà Phương Chính, đã cực độ không xong.

- C·h·ó má ngũ chuyển cường giả, thật là ti bỉ vô sỉ!

Bạch Ngưng Băng vừa tiến vào, liền nhìn thấy Thiết Nhược Nam đáng chuẩn b·ị c·hém đầu Phương Nguyên. Nàng không chút do dự, lập tức ra tay ngăn trở.

Bạch Ngưng Băng mắng một tiếng, trong lòng cũng là mừng thầm.

Chương 216: Cực độ không xong

Ánh mắt cả hai thoáng chạm nhau, đồng thời hướng nhau hơi hơi gật đầu.

Cuối cùng chỉ còn lại Thiết gia tứ lão, bởi vì trước đó có Bạch Ngưng Băng hợp tác, bọn họ tiêu hao không nhiều, cho nên có thể kiên trì càng lâu.

Giao chiến một lúc, Phương Chính nắm bất chiến cơ, phát động họa đạo thủ đoạn, trước đem Khổng Nhật Thiên khu trục ra khỏi đại điện.

Bất quá, đánh cũng chỉ là đang ở diễn kịch theo kế hoạch mà thôi.

Nhưng là, những người này cũng thật sự không đáng xem, nhét vào cũng chỉ chịu c·hết, còn sẽ làm cho Phương Nguyên sinh ra hoài nghi.

- Hắn bày ra cục diện này, hại c·hết nhiều người như vậy, là nghĩ muốn độc chiếm tiên tàng?! Thật sự độc ác.

Ầm!

Bạch Ngưng Băng trong lòng cũng là kinh dị một phen.

Trước mặt hắn, t·hi t·hể của Viêm Quân đang bị vô số dây gai sỏ xuyên qua, treo lơ lửng ở không trung. Nhất là phần đầu của hắn ta, b·ị đ·âm đến mức không ra hình dạng gì.

Đánh g·iết Viêm Quân, bởi người này là không hay ho đi chúng chỗ khắc chế. Nhưng Dịch Hỏa thì không như vậy, vị trí hắn xông vào là của mộc đạo, bị viêm đạo của hắn ta khắc chế, làm Phương Chính cũng không dám lập tức phát động.

- G·i·ế·t a! Đem tên ma đầu này g·iết c·hết a!

Phương Chính tử chiến cũng không sao, Phương Nguyên thậm chí sẽ càng vui vẻ nhìn thấy việc đó. Nhưng là không phải bây giờ, ít nhất cũng phải chờ tới lúc Phương Nguyên luyện thành thứ hai không khiếu cổ, Phương Chính hả đi c·hết.

- Không xông, Dịch Hỏa xông vào!

- Chẳng lẽ...

Ngay sau đó, Dịch Hỏa cả người hừng hực hỏa diễm, xông thẳng vào trong.

Lại sau đó, Dực Xung cũng bị Phương Chính đánh bay đi ra ngoài.

Phương Chính thở dài, chỉ có thể miễn cưỡng ứng chiến.

- Có nên thả Ma Vô Thiên hoặc là Tiêu Mang vào không?

Quần hùng một mảnh sôi trào, hướng công càng thêm mảnh liệt.

Hiện tại bên ngoài quần hùng điên cuồng như vậy, nếu mà Phương Chính lúc này đi ra xem, thế nào cũng chọc phải tổ ong vò vẻ đó. Nhất là hai ngũ chuyển Ma Vô Thiên, Tiêu Mang. Hai người này mà thấy Phương Chính, chắc sẽ bỏ qua hai khuyển hoàng xông tới chỗ hắn.

Thấy Phương Chính đột nhiên lui tránh, Dịch Hỏa cũng không tránh khỏi giật mình.

Cho dù hắn hiện tại suy yếu đến cực điểm, nhưng là ngũ chuyển oai, tứ chuyển dù có đông cũng không thể áp chế được.

- Ha ha ha, tiên tàng là của ta!

Phương Chính đi lại bên cạnh t·hi t·hể, đem toàn bộ cổ trùng của Viêm Quân lấy đi. Có thủ đoạn trí đạo cản trở, Viêm Quân lúc c·hết cũng không tự bạo được cổ trùng.

- C·hết tiệc.

Mà Dịch Hỏa lại lập tức lựa chọn t·ấn c·ông, làm Phương Chính cũng không kịp chuẩn bị cái gì, lúc này liền lập tức lui tránh.

Nhất là bảy người họ đều không phải lúc toàn thịnh, xông qua đàn c·h·ó, bọn họ ít nhiều trên người đều mang thương, chân nguyên cũng không đủ để dùng. Lại thêm mỗi người một ý, cũng không thể hợp tác ra tay, rất nhiều khi cản trở nhau, để Phương Chính có rất nhiều lỗ hổng để chui.

Ngay sau đó, Bạch Ngưng Băng và Thiết Nhược Nam bắt đầu giao chiến kịch liệt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói ra, Bạch Ngưng Băng đột nhiên cảm thấy, Phương Chính cũng thật đáng thương.

- Nguyên lai đùng là ngươi, Lạc Hành!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 216: Cực độ không xong