Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 222: Nội tâm dao động
Chỉ cần Lạc Hành không sao, phía sau hắn có thể áp chế lại bản hồn, âm thầm tính kế Phương Nguyên.
- Ai, quả nhiên, sinh lí không yếu, nhưng tâm lí thì quá yếu!
Phương Nguyên lại nói, chớp mắt liền xuất hiện ở trước mặt ma đạo cổ sư Chương Tam Tam.
Đổi vị mà nói, với Lạc Hành thì lời Phương Nguyên vừa nói là chính xác.
Lần trước, hắn đã thuyết phục được địa linh. Lần này, Phương Nguyên lại biết được tương lai, cũng có được kinh nghiệm quý giá khi luyện thứ hai không khiếu cổ, có những thứ này, địa linh càng nhanh bị thuyết phục hơn trước.
Lạc Hành từ đầu cũng đã biết rõ việc này, cho nên khi bị bản hồn chỉ chít, hắn đã dùng câu hỏi để phản bác.
Hai lần vừa rồi hắn bị dao động, Phương Nguyên thừa cơ tiến lên, khói vàng của nô lệ cổ đã bám sâu vào người hắn một phần mười có hơn.
Hắn vừa rồi nói, cũng chỉ là đoán mò dựa trên trí nhớ vô cùng khiếm khuyết về tiểu thuyết hệ thống trong đầu mình. Nhưng không nghĩ tới, vậy mà lại bị hắn đoán trúng.
Còn về nhiệm vụ, cũng là căn cứ bản tính không thích tranh, không thích cược, lấy việc luôn phải ổn thỏa của Phương Chính mà đoán ra. Nếu không phải b·ị b·ắt buộc, Phương Nguyên tin là Phương Chính giờ này đã cách Tam Xoa sơn một đoạn xa.
Lời này của Lạc Hành, có thể giải thích rộng ra một chút là.
Phương Nguyên biết tới hệ thống, bản hồn thông qua Lạc Hành cũng biết đại khái.
Tiếp theo sau đó, là một cước mạnh mẽ đạp xuống.
Phương Chính lúc này bò dậy, quỳ xuống trước mặt Phương Nguyên, cung kính hành lễ.
Bởi vì cơ thể có hai linh hồn cùng tồn tại, cho nên thường xuất hiện tình trạng không cùng ý kiến. Mà cơ thể chỉ có một, trong cùng thời điểm, không thể làm hai cái hành động khác nhau.
Vì vậy khi hắn muốn g·iết Phương Nguyên, Lạc Hành không đồng ý, thì hành động của cơ thể sẽ là không ra tay với Phương Nguyên.
Lúc này đây, Phương Nguyên mới thúc giục nô lệ cổ.
- Phách Quy, ngươi cảm nhận một chút, đây là cái gì?
Bản hồn trong lòng tự hỏi, còn đang muốn cẩn thận kiểm tra quanh.
Không nghĩ tới, ngày hôm nay vậy mà lại bị Phương Nguyên phát hiện. Còn nói hoạch toẹt ra như vậy.
- Quả nhiên như ta đã dự đoán.
Bởi vì câu cuối của Phương Nguyên, khiến hắn cảm thấy Phương Nguyên đang nói với chính mình, chứ không phải với Lạc Hành.
- Kì quái, trong lòng sao đột nhiên lại bất an?
Phương Nguyên biết lần này chính mình lại thành công, nhưng là hắn cũng không muốn kéo dài. Cho nên Phương Nguyên nghĩ nghĩ một chút, lại nói.
- Đương nhiên! Bất quá ngươi phải thả ta một con đường sống!
Địa linh giật mình, trong nhất thời có chít không kịp tiếp thu.
Vương Tiêu bị Phương Nguyên đạp dưới chân, giờ khắc này trong lòng vô cùng lo sợ, không khỏi xin tha.
- Phương Nguyên đây là đang nói chuyện với Lạc Hành.
Một chút giật mình này, lại khiến linh hồn của hắn dao động.
Ai mà biết được, một tên điên lại còn mạnh mẻ như Phương Nguyên, có thể làm ra hành động nào chứ. Hơn nữa mạng mình còn đang nằm dưới chân của Phương Nguyên, Vương Tiêu đương nhiên không thể nào bình tỉnh.
Cho nên lúc này, bản hồn biết bản thân phải bình tĩnh, mới có thể chống đỡ tiếp. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ngươi trốn trong người đệ đệ của ta bao lâu rồi? Hắn lúc này chắc vẫn còn tồn tại đi, ở trong người ngươi. Lại nói, ngươi hẵn là rất muốn g·iết ta đi? Nhưng đến hiện tại còn chưa ra tay với ta, là bởi vì bị ngăn cản bởi linh hồn kia đi!
Mà Lạc Hành ở trong thân thể lại là trầm mặt không nói gì, chỉ tận lực trốn phía sau bản hồn.
Chẳng lẽ Phương Nguyên biết tới nhiệm vụ cưỡng chế rồi?
- Thuộc hạ Lạc Hành, tham kiến chủ nhân!
Bỗng nhiên một bóng người xuất hiện, một quyền nện thẳng vào mặt hắn, đem hắn đánh bay.
Một lúc sau, Long Thanh Thiên ngã trên mặt đất, uất hận mà c·hết.
Phương Nguyên sống lại, biết trước kế hoạch vây bắt, lúc này liền đang ở bày kế, muốn từ giữa lấy đi lợi ích lớn nhất.
Phía sau, Lạc Hành lại hỏi: "Phương Chính, hành động của cơ thể là căn cứ theo ý chí mạnh nhất thời điểm đó, ngươi cảm thấy giữa ta và ngươi, ý chí của ai mạnh hơn đây?"
Nói cũng phải nói, Lạc Hành cũng là người còn non trẻ, cho nên mới phản kích như vậy. Nếu đổi lại là hắn của bây giờ, hắn sẽ không chỉ không phản bác, còn rất vui vẻ xem đó là lời khen.
Vương Tiêu cũng là kiêu hùng, hung ác nham hiểm, lạnh lùng vô tình. Muốn hắn nói ra đường đi Vu sơn, vậy cần phải có nô lệ cổ.
Cho nên, ý chí của hắn không bằng Lạc Hành.
Chẳng trách một lần trước, còn có lần này, Phương Chính đều không xuất ra hệ thống đối phó lại Phương Nguyên. Nguyên lai là dùng không được.
Câu trả lời là, đến từ bản thân bản hồn.
Cũng là dựa vào con cổ này, một lần trước Phương Nguyên mới có thể nô dịch Phương Chính.
Nhưng là lần trước, Phương Chính vẫn luôn tự xưng là "Lạc Hành" đại biểu đây mới là tên thật của hắn, còn cái tên "Phương Chính" chỉ là tên giả.
Rất lâu trước đây, Lạc Hành từng hỏi bản hồn: "Ngươi cảm thấy chỉ có mình ta muốn g·iết người thôi sao? Ít nhất đối với Phương Nguyên, từ sau khi khai khiếu ta đã không muốn g·iết hắn, nhưng là cảm giác đó vẫn còn tồn tại. Vậy ngươi nói xem, nó đến từ đâu?"
Hắn quyết định lại lần nữa nô dịch Phương Chính, nhưng lo sợ Phương Chính cũng biết được tương lai, làm ra thay đổi, cho nên vừa lên không trực tiếp nô dịch, mà là thử thăm dò, ra quyền cùng kiếp trước hoàn toàn giống nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Địa linh quả nhiên lại chấn kinh rồi!
Phương Nguyên có dự đoán về việc trong người Phương Chính có đến hai linh hồn, còn là bất nguồn từ cách tự xưng của Phương Chính sau khi bị nô dịch.
Bản hồn mở to hai mắt, không giấu nổi kinh hãi nhìn Phương Nguyên.
Bản hồn rút ra kết luận, vội vàng điều chỉnh lại tâm tình.
Đồng thời cũng mượn việc này, trước loại trừ hậu họa có một mảnh phúc địa bị Long Thanh Thiên nhiễm độc, làm mất việc thất thoát tiên nguyên. Sau là cũng cố chứng cứ chính mình sống lại với địa linh.
Lạc Hành im lặng quan sát từ đầu, giờ khắc này không khỏi thở dài trong lòng, đồng thời vội vàng dùng ý chí tự thân, ngạnh sinh sinh đoạt quyền khống chế cơ thể từ tay bản hồn.
Phương Nguyên hừ lạnh, một phát đạp nát đầu của Vương Tiêu.
Ở một bên khác, Phương Chính đang đi trong truyền thừa, bỗng nhiên hơi cao mày.
Phương Nguyên khẽ mỉm cười, lại nói tiếp.
Chương 222: Nội tâm dao động
Hắn chỉ vào một người, sau đó liền bị đưa đi.
- Đây, đây là khí tức lục chuyển tiên cổ! Giống như, giống như là xuân thu thiền... Xuân thu thiền danh liệt thứ bảy trong thiên hạ kì cổ! Ngươi chỉ là một phàm nhân, như thế nào lại có tiên cổ bực này?
- Phách Quy, đem ta truyền tống đến nơi này.
Phương Nguyên lại nói.
Địa linh kinh ngạc.
Cũng may Lạc Hành kịp thời hỗ trợ, đem thân thể lăn qua một bên.
Khác ở chỗ, lần này là bám vào bản hồn, chứ không phải Lạc Hành.
Vương Tiêu thấy Phương Nguyên đáp lại mình, nói càng thêm gấp.
Bản hồn kinh ngạc, ánh mắt không khỏi hơi rung động một chút.
Phương Nguyên lúc này nhìn thấy đám khói màu vàng của nô lệ cổ bám lên người Phương Chính, lại bắt đầu cảm nhận được sự chống cự thông qua linh hồn, liền bắt đầu bước tiếp theo.
Tên điên không đáng sợ, tên điên biết đánh nhau mới đáng sợ. Mà một tên điên có chiến lực cao siêu, lực áp quần hùng lại càng đáng sợ.
Phương Nguyên cùng Phương Chính vốn đang so sánh hồn phách, ngay lập tức cũng phát hiện được sự dao động này, trong lòng cũng là hơi trầm xuống.
Những câu hỏi này, đều là Phương Nguyên tự phổng đoán ra.
- Như thế, tư chất của thú lực thai bản cổ đã có tám thành ba. Tiên nguyên tiêu hao nhiều ra một tia, đạt tới hai phân có thừa. Phách Quy, ngươi đang định khuyên ta thu tay sao?
- Cái này cũng không quan trọng, nếu bị ngươi g·iết, cũng liền tính là tại ta kỹ không bằng người. Bất quá, ta cũng là rất tò mò, ngươi rõ ràng có hệ thống, vì sao lại không dùng? Hay là nói, bởi vì nhiệm vụ thất bại, cho nên bị phạt không thể dùng?
- Nga? Ngươi muốn cho ta biết đường nhỏ đi Vu sơn?
Cổ sư bị nô dịch, đối với chủ nhân của mình tuyệt đối không có giấu giếm. Nếu là thông thường, Phương Chính ở trước mặt người khác vẫn tự xưng là Lạc Hành, nhưng ở trước mặt Phương Nguyên sẽ xưng là Phương Chính. Bởi "Phương Chính" là tên thật của hắn, sẽ không giấu giếm Phương Nguyên mà dùng tên giả.
- Cái gì?!
Lạc Hành mượn việc thời gian cấp bách, cần tính lại kế sách, đem bản hồn đẩy ra phía trước. Một mặt đúng là muốn tận lực tính kế, mặt khác còn là vì để bản hồn thay hắn gánh chịu lần nô dịch này của Phương Nguyên.
Phương Chính cắn răng, muốn tránh né, nhưng là n·ộ·i· ·t·ạ·n·g đã b·ị t·hương, tránh không thoát. Kết quả cùng lần trước giống nhau, bị nô lệ cổ bám vào người.
- Ta vẫn luôn thắc mắc, ngươi là Phương Chính, hay là Lạc Hành?
Trong nhận định của Tiêu Mang, Phương Nguyên đã là một tên điên.
Lúc này, Phương Nguyên lại lấy đi cổ trùng của Vương Tiêu, còn đem không khiếu của hắn đúc cho thú lực thai bàn cổ.
- Nô lệ cổ?! Khốn kiếp!
Mà bản hồn, cũng chỉ là một đứa trẻ, nhỏ hơn Lạc Hành ít nhất mười lăm tuổi. Cuộc đời trải qua quá ít, gần như không có, mọi nhận thức đều là thông qua ký ức mơ hồ của Lạc Hành mà có.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Phương Nguyên lại biết Phương Chính vì nhiệm vụ thất bại mà không dùng được hệ thống.
Phương Nguyên nhướng mày, nhìn xuống Vương Tiêu.
- Ta trở lại quá khứ, biết được hết thảy. Phách Quy, ta chính là chủ nhân tương lai của ngươi, một đời trước, đã thành công luyện ra thứ hai không khiếu cổ...
- Ít nói lời thừa, Phách Quy. Ta sống lại, càng biết tình hình lúc này nguy cơ tứ phía. Đầu tiên, ta muốn g·iết một người!
Phương Nguyên thần sắc ngạo nghễ, chậm rãi nói.
Nhưng ngay sau đó, Phương Chính nhận phải một cước vào bụng, bị đá cho n·ộ·i· ·t·ạ·n·g xuất huyết.
Mà bản hồn, cũng vì vậy nhận ra nội tâm của mình, cho nên vẫn luôn cố gắng đè ép, vờ như không có chuyện gì.
Bản hồn vốn đang làm chủ cơ thể, nhưng hắn cũng không có kí ức của một đời trước, hoàn toàn không biết việc Lạc Hành từng bị Phương Nguyên nô dịch qua. Cho nên lúc này đây, cũng là bất ngờ không kịp phòng.
Phương Nguyên lấy được nô lệ cổ, liền nói với địa linh.
Tâm lí may mắn này, cũng vừa hay giúp bản hồn chống đỡ lại. Nhưng dù vậy, nô lệ cổ cũng đã thẫm thấu vào hồn phách của hắn bốn phần hơn.
Chương Tam Tam chỉ là tứ chuyển cổ sư, nhưng trên người hắn lại có thứ Phương Nguyên muốn, chính là ngũ chuyển nô lệ cổ.
- Ngươi hẵn là biết ta vừa sống lại đi? Thế nào, còn muốn tiếp tục kế hoạch bắt ta? Không định từ bỏ sao? Hay là nói, ngươi có một cái nhiệm vụ yêu cầu đối phó ta? Mà chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ này, ngươi mới có thể lại dùng hệ thống?
Rất nhanh, Chương Tam Tam bị Phương Nguyên g·iết c·hết, cổ trùng cùng không khiếu cũng bị Phương Nguyên lấy tới tay.
Địa linh vui mừng nói.
- Ta đương nhiên biết.
Còn may, Phương Nguyên là hiểu lầm thành Lạc Hành, không biết đó lại là bản hồn.
Bản hồn trong lòng không khỏi hoảng sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một lần trước, Phương Nguyên cùng địa linh tranh luận nửa ngày, cuối cùng Phương Nguyên khuyên không được, chỉ có thể bại lộ xuân thu thiền. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Di! Ngươi như thế nào lại biết ý tưởng của ta?
Bản hồn giật mình.
Bản hồn vô cùng kinh hãi, tâm tình đã gần như không thể bình tĩnh nổi.
Phương Nguyên hừ lạnh, lại thả ra khí tức của xuân thu thiền.
Chỉ nghe Phương Nguyên dùng giọng chăm chọc nói.
- "Phương Chính" không phải là tên giả, mà hẵn là tên của cái "vỏ bọc" này đi!
Làm sao Phương Nguyên lại biết trong người Phương Chính có đến hai linh hồn? Rốt cuộc một lần trước đã xảy ra việc gì, lại làm việc này bại lộ?
Mà ý chí của Lạc Hành, vốn luôn mạnh hơn bản hồn, bởi vì Lạc Hành là xuyên việt giả, có hai mươi năm cuộc đời trước khi xuyên việt, còn từng trải qua không ít đả kích.
Nhưng là câu tiếp theo của Phương Nguyên, suýt làm hắn mất bình tĩnh lần nữa.
Bản hồn lúc này tâm tình thật sự không xong, chỉ có thể miễn cưỡng chống cự, nhưng là nô lệ cổ đã l·ây n·hiễm hắn đến tám phần, đã không thể lui.
- Phách Quy, ta cũng không giấu diếm ngươi, ta tương lai chính là cổ tiên, thông qua xuân thu thiền trọng sinh trở về.
Mà nô lệ cổ, Phương Nguyên đã biết phải dành cho ai. Hơn nữa trong kế hoạch lần này của hắn, cũng không có chỗ cho Vương Tiêu.
- Tiểu Thú Vương, ngươi không cần xúc động. Có chuyện đều có thể hảo hảo nói chuyện. Ngươi muốn có đường đi tới Vu Sơn, chúng ta có thể từ từ nói chuyện, hoàn toàn có thể thương lượng.
Phương Nguyên cảm nhận được bản hồn dao động mãnh liệt, trong lòng cũng là giật mình.
- Hừ!
Phương Nguyên lần này cũng không có động tay đánh người, mà lúc này dùng vẻ mặt trào phúng nhìn Phương Chính, hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiện tại, Phương Nguyên vừa bắt đầu đã trực tiếp thẳng thắng, cũng liền tiếp kiệm ra không ít thời gian.
Đây là lý do từ đó về sau, bản hồn không còn đem việc Lạc Hành bệnh hoạn ra nói nữa. Bởi bản thân hắn còn muốn g·iết c·hết ca ca thân sinh của mình, thì làm gì có tư cách nói người khác bệnh hoạn
Nhưng từ một số lời nói, còn có ánh mắt của hai người Thiết, Bạch khi nhìn Phương Chính, Phương Nguyên cũng mơ hồ đoán ra.
Phương Nguyên lúc này nói.
Mặc dù lần trước không có ai nói Phương Chính cũng tham gia kế hoạch.
Nếu hai linh hồn nhường nhịn thì tốt, nhưng nếu đối đầu, t·ranh c·hấp gây gắt thì sao? Cơ thể chỉ có thể làm theo một bên, thì đương nhiên ai mạnh hơn, thân thể sẽ làm theo người đó.
- Ngươi trẻ tuổi, ngươi thật là chủ nhân tương lai của ta? Nghe lời ngươi nói, giống như thật sự luyện thành thứ hai không khiếu cổ! Mặc kệ ngươi có phải gạt ta không, ta đều thật cao hứng. Bởi vì cái này ý nghĩa, khả năng thành công của thứ hai không khiếu cổ lại tăng ba thành!
- Phách Quy, kế tiếp là đây!
Một màn này, cùng trước một lần giống nhau như đúc. Làm cho Phương Nguyên trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm lại.
Phương Nguyên sống lại, cảm xúc cũng rất mãnh liệt, lại suy tính đối sách, hoàn toàn không để ý xung quanh. Hắn một bên lẩm bẩm, lúc giận dữ lúc trầm tư, khi thì thở dài, thậm chí còn có ngâm thơ.
Phương Nguyên liền đem không khiếu của Long Thanh Thiên cùng cổ trùng của hắn ta lấy đi.
Mà Phương Chính, chính xác là Lạc Hành, cũng bởi vì sống lại, cũng đang ở bày kế, muốn tận lực vơ vét chỗ tốt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.