Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Tổn thất cùng thu hoạch

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Tổn thất cùng thu hoạch


Trong thời khắc mấu chốt, không chỉ có thể thay Lạc Hành chống đỡ công kích linh hồn, còn có thể tùy thời kéo Lạc Hành vào bên trong.

Cái thứ nhất, chính là về bản hồn.

Nhưng sự thật là, v·ết t·hương của hắn không nặng như vậy, chỉ là hắn buông bỏ, hắn muốn c·hết, lại bởi vì có Phương Nguyên, mới làm cho hắn chưa thể đi c·hết.

Này đó thu hoạch, so với tổn thất, quả thật là rất lớn. Mặc dù ngũ chuyển bút lông cổ c·hết làm tim Phương Chính đau thật, nhưng ngẫm lại, lại xem như đó cũng là một điều tốt cho nó.

Bút lông cổ cao tới ngũ chuyển, muốn thăng lên nữa vậy trừ phi Phương Chính thành cổ tiên, đem nó luyện thành tiên cổ. Nhưng mà đợi tới lúc đó, đã quá lâu rồi.

Ý chí cầu sinh mãnh liệt, trong rất nhiều trường hợp, hoàn toàn có thể cứu kịp, có thể sống tiếp. Nhưng khi ngươi từ bỏ, vậy thì trừ phi bệnh của ngươi thật sự không c·hết người, bằng không thì cho dù có là đại la kim tiên, cũng cứu không nổi.

Nhưng muốn nghịch luyện, cũng cần một cái cổ phương, cổ phương là có, nhưng chỉ áp dụng cho cổ phương bút lông cổ chưa qua chỉnh sửa. Còn cổ phương Phương Chính dùng, lại là đã bị hắn chỉnh sửa qua, cho nên, muốn nghịch luyện, cần Phương Chính phải sửa lại cổ phương nghịch luyện.

Trong Nhân Tổ truyện có nói, người tìm ra chính mình, có thể bước trên con đường của chính mình.

Mà trong phúc địa cũng không có nhân công có thể làm được. Mặc dù bây giờ có đản nhân, nhưng cũng không đủ đáp ứng nhu cầu của Phương Chính. Bởi dù sao đản nhân cũng không chuyên về đào đất, chuyên về đào đất, là một chủng tộc dị nhân khác, thạch nhân.

Bởi vì mao dân trời sinh giỏi luyện cổ. Mà cổ sư tu hành, bất kể lưu phái, đều sẽ luyện chế cổ trùng. Nếu có một đám mao dân trong tay, không chỉ có thể để bọn họ luyện cổ cho mình dùng, còn có thể luyện cổ đem bán.

Mao dân là dị nhân, hơn nữa trong số những dị nhân bị bán làm nô lệ, giá cả của mao dân là cao nhất, thậm chí còn cao hơn giá trị của nô lệ nhân tộc.

Trong nhận định của Phương Chính, lần này tổn thất lớn nhất mà hắn phải chịu chính là c·ái c·hết của bộ cổ trùng văn phòng từ bảo.

Số lượng cổ tài Phương Chính lấy được rất nhiều, hắn cũng không có thời gian kiểm kê từng món lúc lấy. Chỉ biết bên trong, có không ít tiên tài đã sớm tuyệt tích, cho dù số lượng một loại không nhiều, nhưng bán ra nhất định cũng có thể kiếm về một khối tài sản.

Thứ hai, chính là thỏa mãn cảm giác muốn nhìn thấy Phương Nguyên chật vật.

Thật lòng mà nói, nếu không phải trải qua lần này, Lạc Hành chưa chắc đã phát hiện ra chính mình lại muốn c·hết đến như vậy.

Phương Chính có không? Hắn có! (đọc tại Qidian-VP.com)

Kế đến, chính là kinh nghiệm luyện chế tiên cổ. Cái này đối với quá trình tu hành luyện đạo của hắn có trợ giúp rất lớn.

Xong, cũng thật đau thương.

Cho nên Phương Chính định đem đám cổ sư này ra làm công nhân, để bọn họ vận dụng cổ trùng, thay Phương Chính đào đất xây dựng.

Trải nghiệm đã nói qua là cái đầu tiên.

Với bất cứ một cái nào, đều có thể đủ để cho một bị nhất chuyển cổ sư tu hành lên tới ngũ chuyển.

C·hết! (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng Lạc Hành thì không, hắn sẽ từ bỏ, sẽ không cố gắng thở, cuối cùng vì vậy mà c·hết đi.

Nhưng lần này, Lạc Hành phải ra rất nhiều sức lực, mới có thể áp chế được. Thậm chí là trong mấy ngày qua, hắn cũng không dám ngủ quá một phút. Bởi nếu vượt qua thời gian này, bản hồn sẽ chiếm lại được thân thể.

Hắn đã đánh giá cao bản hồn, nhưng kết quả vẫn còn xem thường hắn ta.

Cho nên, để bản thân có thể an tâm, Phương Chính luôn chuẩn bị cho việc đoạt xá bất cứ ai hắn dùng. Ngoại trừ hai người Thanh Thư, Dược Hồng bị hạ nô lệ cổ là không bị đưa vào danh sách đoạt xá, cùng ba huynh muội Lâm gia có bộ ba mưu sĩ, thương nhân, tướng quân là tránh khỏi ra. Những người khác một khi để Phương Chính thấy thuận mắt, liền bị hắn xem là phân thân dự bị ngay.

Lạc Hành khao khát c·ái c·hết!

Thu hoạch kế tiếp, chính là cổ tài.

Thứ hai, dùng làm nhân công miễn phí.

Cổ trùng trên người bọn họ không cần nói tới. Phương Chính bắt bọn họ về vì ba việc.

Với Phương Chính, mặc kệ là việc bị nô dịch, hay là c·hết thêm một lần đều không tính là tổn thất, mà chính là trải nghiệm.

Nhưng một lần vừa rồi, khi ý chí không hoàn toàn thuộc về bản thân, trong thời khắc đối diện sinh tử, bản chất sâu thẳm nhất của hắn đã bộc lộ ra ngoài.

Đi g·iết Ma Vô Thiên, sát chiêu phản phệ b·ị t·hương. Mặc dù hắn không chủ động trị liệu, nhưng bản hồn thì có.

Con cổ này lệ thuộc họa đạo, có tác dụng ngụy trang. Cấp bậc cao tới ngũ chuyển, tên gọi họa bì cổ.

Phương Chính nhỏ giọng lẩm bẩm, trong ánh mắt hơi lóe lên một chút hồi ức.

May mắn bây giờ không có Phương Nguyên ở, bản hồn cũng an tĩnh lại. Lạc Hành mới có thời gian nhàn hạ ở đây tính toán tổn thất cùng thu hoạch.

Còn về lợi ích của việc nuôi dưỡng dị nhân, về sau lại nói, hiện tại cũng không cần bàn tới.

Bất quá, giá trị lớn nhất của đản nhân cũng không phải là đản cổ, mà ở chỗ bọn họ là dị nhân. Nuôi dưỡng dị nhân, lợi ích không nhỏ.

Kế tiếp, chính là hơn hai trăm vị cổ sư tù binh.

Nhưng nhìn Phương Nguyên đi, hắn cũng b·ị đ·âm xuyên tim, nhưng có trị liệu liền không có ảnh hưởng mạng sống.

Cho nên, mặc dù Phương Nguyên làm ngũ chuyển bút lông cổ c·hết đi, làm Phương Chính đau lòng không thôi, nhưng tính ra cũng là giúp Phương Chính một việc tốt.

Kế đến là việc bị lấy mất điện quang thiễm thước, linh cơ cổ, tam thủ tửu trùng, lôi giáp cổ, kim giáp cổ, trư lung vương thảo, bốn con nguyên lão cổ cùng hơn bốn trăm vạn nguyên thạch.

Chương 2: Tổn thất cùng thu hoạch

Mà đối với hắn, loại trải nghiệm này, chính là một loại thu hoạch, góp phần vào con đường tu hành sau này của mình.

Chỉ là con cổ này cần có một loại tài liệu đặc biệt, Phương Chính lúc đó lấy không ra, cho nên chỉ có thể bỏ nó qua một bên, xem như không tồn tại.

Mà Phương Chính lại gặp phải trường hợp Lạc Hành từ bỏ.

Nhưng hiện tại có đám cổ sư này, vậy liền bổ sung đầy đủ cổ tài, đã có thể luyện chế.

Tầng năm của Đồ Thiên cung nhìn như một cái kim loan điện, cột lớn màu đỏ, chạm khắc hoa văn hình rồng mạ vàng kim. Một cái sảnh lớn rộng rãi, trải một tấm thảm đỏ xoan. Trên đài cao, là một cái ghế trạm khắc hình rồng.

Mà loại muốn c·hết này, cũng không phải là cứ nghĩ tới đi t·ự s·át, đi đâm đầu vào chỗ c·hết. Hắn là chờ đợi c·ái c·hết, chờ người có thể cho hắn phấn đấu hết mình xong vẫn bị g·iết c·hết.

Phương Chính muốn cải tạo một chút địa hình của phúc địa, nhưng hắn không thể tự mình đi làm, địa linh cũng không thể đào đất xây hang.

Người khác là tranh tới mặt đỏ tía tai, ngay cả Bạch Ngưng Băng cũng chưa lấy được toàn bộ chân truyền của Khuyển Vương, cho dù nàng đã vượt qua một trăm quan ải, nhưng cũng chỉ mới lấy được hai con khuyển hoàng.

Đó là lúc Lạc Hành g·iết c·hết hai thành viên khác trong tiểu tổ, bản hồn đã muốn t·ự s·át. Lạc Hành lúc đó chỉ cần không muốn, đã có thể dễ dàng áp chế bản hồn.

Hơn hết, ý chí của bản hồn cũng rất mạnh. Tốc độ phát triển rất lớn.

Phương Chính nghĩ, mi mắt hơi hạ xuống.

Nếu không luyện cổ, cũng có thể nuôi dưỡng mao dân, để họ sinh nhiều hậu đài, sau đó lấy việc bán nô lệ mao dân, cũng có thể kiếm về rất nhiều tiền tài.

Sau đó, lấy được cổ phương của thứ hai không khiếu cổ mà không cần trả cái gì.

Đáng tiếc nhất chính là không có tộc bạch đản nhân. Đản cổ của bộ tộc này giá trị cực cao, gọi là tuyền đản cổ.

Quả trứng trên ngực từng người, là một con cổ trùng, tám màu là tám loại khác nhau, giá trị cao thấp cũng không giống nhau, lưu phái cũng bất đồng.

Tiếp theo là trọn bộ viêm đạo cổ trùng, bao gồm các mặt t·ấn c·ông, phòng ngự, di động, trị liệu, cất trữ, trinh sát. Thậm chí Phương Chính còn từ đó làm ra một cái sát chiêu công phạt dùng cho quần công. Cái này thật làm Phương Chính không khỏi nghĩ, nếu chán chơi điện rồi thì hoàn toàn có thể chuyển sang chơi lửa ngay lập tức.

Loại cảm giác này, thật khiến hắn hưng phấn vô cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Gần vạn vị đản nhân, tám chủng tộc, theo màu sắc phân chia có xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử, hắc tám màu. Mỗi một tộc, có một vị hoàng hậu chấn giữ.

Lạc Hành đối với c·ái c·hết, không phải là tận hưởng như hắn đã nghĩ. Mà lại là khao khát.

Có thể với người khác đây chính là một thứ rất vô tri, không đáng để mạo hiểm. Nhưng với Phương Chính, được nhìn thấy tận mắt là rất đáng.

Lạc Hành làm chủ cơ thể đã từ bỏ, thì cho dù là bản hồn có cố gắng cỡ nào, cứu cũng không nổi.

Nghĩ kĩ lại xem, Phương Chính b·ị t·hương như thế nào?

Chỉ là hắn lúc này cũng không có vẻ gì là cao cao tại thượng, bể nghể thương sinh. Ngược lại trên mặt lại tràn đầy mệt mỏi và phiền não.

Bản hồn không nhận ra, nhưng Lạc Hành thì có. Bởi trước khi có không gian linh mệnh, Lạc Hành đã từng áp chế qua bản hồn.

Nhưng nó c·hết đi, Phương Chính luyện lại con bút lông cổ khác. Hiện tại nó là tam chuyển, tới Trung Châu Phương Chính sẽ thăng nó lên tứ chuyển, qua Tây Mạc lại thăng lên ngũ chuyển, như vậy vừa đẹp.

Thứ ba là xuân thu thiền lại lần nữa suy yếu. Không khiếu không còn gánh nặng bởi khí tức của nó.

Quá trình dài dòng, tốn hao rất nhiều tài nguyên.

Sau đàn c·h·ó, vậy phải nói tới đản nhân.

Còn có một bộ cổ trùng chuyên dùng cho luyện cổ. Đương nhiên bách chiến bách thắng cổ là không có, nhưng lại có không ít cổ trùng phụ trợ cho tinh thần của cổ sư. Nhất là tinh túy nhất của Tín Vương truyền thừa, ngũ chuyển mật báo cổ, còn có trọn bộ cổ phương liên quan đều rơi vào tay Phương Chính.

Bản hồn vẫn luôn ở làm việc đó, chỉ có Lạc Hành là không làm thôi. Bởi trong sâu thẫm tâm hồn hắn, hắn muốn c·hết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói tóm lại, bản hồn tuyệt không được xem thường, Lạc Hành cần phải tính toán lại cách ứng phó hắn ta.

Phương Chính cần rất nhiều nhân thủ bản thân có thể tin tưởng, thay chính mình đóng giữ những nơi tài nguyên không thể di dời, hoặc khai thác những điểm tài nguyên hoang dã.

Rồi sau đó, là tự chặt mất chân mình, bị Bạch Ngưng Băng đâm xuyên tim.

Nếu tính cả đời trước, hắn có tất cả bốn lần đối diện sống c·hết. Trong đó hẳn ba lần c·hết thật. Hai lần nhờ có Phương Nguyên dùng xuân thu thiền mà sống lại, một lần là trực tiếp xuyên qua. Còn lại một lần, là từ rất lâu của đời trước, lần đầu tiên trong đời hắn đối diện với c·ái c·hết.

Có cổ phương, cũng cần cổ tài. Nghịch luyện cũng là luyện cổ, cần có cổ tài tham gia vào. Nhưng tốn kém tài nguyên, lại là làm cho một con ngũ chuyển rơi xuống tứ chuyển.

Nhưng tính đa nghi của Phương Chính lại không thấp, thậm chí càng ngày càng có dấu hiệu nặng thêm, cho nên hắn cũng không đặc niềm tin vào ai cả. Không, nên nói là hắn giao việc cho người khác bằng một thái độ hết sức tin tưởng, nhưng trong lòng lại ôm nghi ngờ với tất cả mọi người, ngay cả bản thân hắn, hắn cũng không có tin, chỉ là ít nghi ngờ hơn so với người khác mà thôi.

Phương Chính ngồi trên ghế, nhìn ra cửa sổ lớn, giống như quân vương trên ngai cao nhìn xuống giang sơn của mình.

Hắn có trọn bộ nô đạo cổ trùng, đứng đầu là ngũ chuyển ngự khuyển cổ, dùng để nô dịch khuyển hoàng. Sau đó là có không ít cổ trùng phụ trợ, tỷ như nhất tâm đa dụng cổ, có thể giúp cổ sư phân tâm làm nhiều việc cùng lúc dễ dàng hơn. Còn có khuyển ngữ cổ, có thể giúp cổ sư nói chuyện với c·h·ó và một số cổ trùng dùng để trị thương, tăng sức công, tăng tốc độ,... cho đàn c·h·ó.

Hắn đang ở tổng kết lại một trận chiến vừa rồi.

Đầu tiên phải nói tới cổ trùng.

Bản hồn ở phía sau, thay Lạc Hành trị liệu thân thể.

Thứ ba, cũng là việc chủ yếu nhất. Chính là xem bọn họ thành cổ tài, chuyên môn dùng để luyện chế một con cổ trùng.

- Nếu lúc đó ta không quật cường sống tiếp, mà là đón nhận c·ái c·hết, chắc có lẽ... mọi chuyện đã khác.

Đương nhiên cái giá trị này cần tốn rất nhiều thời gian cùng công sức đi làm, trước mắt Phương Chính không có cái đó cho chúng. Nhưng mà, hắn có thể để người khác thay mình đi làm.

Giá trị của chúng hiện tại không cao ở mức tiền tài, bởi vì chúng chỉ là phàm thú, không đáng giá trong mắt cổ tiên.

Lạc Hành đã tìm ra đường, đã đi đường, nhưng hắn luôn khuyết thiếu một cái, đó là không chân chính hiểu được bản thân.

Một con tuyền đản cổ có thể tạo ra một đạo nguyên tuyền, nguyên khí nồng đậm đủ nuôi sống một cái gia tộc cở trung.

Cổ sư ở vực khác sẽ bị địa vực áp chế, cần có thời gian thích ứng. Cổ trùng cũng bị áp chế, nhưng là bị vĩnh viễn áp chế, trừ phi đem chúng thăng luyện hoặc nghịch luyện, tức là làm trình tự chuyển số của chúng thay đổi, mới có thể loại bỏ áp chế của địa vực. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cổ phương của nó, cũng là do Phương Chính làm ra, hơn nữa đã làm ra từ lâu, trước cả cổ phương của s·ú·n·g cổ.

Nói tới người thay, trong đầu Phương Chính đã có được nhân tuyển tốt nhất. Còn có thể nhanh chóng lấy tới dùng.

Chỉ là Lạc Hành muốn c·hết, nên hắn từ bỏ phản kháng.

Có giá trị hơn cái này, chính là đàn c·h·ó mười vạn con.

Mà trong số những thứ Phương Chính lấy được, giá trị cao nhất, chính là hơn ngàn vị mao dân.

Sau, đánh nhau với đám người xông vào đại điện. Phương Chính cũng không có b·ị t·hương, chỉ là tinh thần của Lạc Hành không đủ. Đến phút cuối, chỉ bị một kích của Thiết gia tứ lão đánh vào lưng.

Đầu tiên, chính là tổn thất.

Giống như một người bị b·ất t·ỉnh, tạm thời dừng hô hấp. Nhưng trong ý thức họ vẫn muốn sống, họ sẽ cố hết sức ép bản thân hô hấp trở lại để tiếp tục sống.

Ngoài đó ra, không còn cái gì khác.

Những cái này đều là thu hoạch không phải hiện vật. Về phần hiện vật, Phương Chính có cũng rất nhiều.

Giá trị của chúng, nằm ở chỗ chúng có thể sinh trưởng sinh sản, nếu biết cách bồi dưỡng, không phải không có khả năng xuất hiện tiên thú trong bọn chúng.

Chính là một phút ngủ mà Phương Nguyên cho ở lần đầu luyện cổ. Nhờ vậy Lạc Hành mới đủ tinh thần chống đỡ đến phút cuối, nếu không hắn đã sớm sụp đỗ rồi.

Có thể nói, Phương Chính mặc dù không thành công xông qua một trăm quan ải của bất cứ truyền thừa nào, nhưng chân truyền của Tam Vương đều rơi vào tay hắn trọn bộ. Không riêng gì cổ trùng, cổ phương, còn có các tâm đắc tu hành, kinh nghiệm liên quan, sát chiêu, cách bày trận, tổ hợp đều rơi vào tay hắn.

Nếu Phương Chính là tứ chuyển cổ sư còn tốt, đằng này hắn lại là ngũ chuyển đỉnh phong, vừa tay với hắn phải là ngũ chuyển cổ trùng. Vì vậy sau khi nghịch luyện, hắn lại phải thăng luyện lần nữa.

Phương Chính sắp tới sẽ rời khỏi Nam Cương, trước ghé Trung Châu, sau đi Tây Mạc.

Có cổ phương này, Phương Chính đã có thể bắt tay vào nghiên cứu cổ phương của thứ ba không khiếu cổ. Đương nhiên đó là khi nào hắn có thời gian trống.

Nói tới thu hoạch, Phương Chính nhận thấy chính mình thu hoạch được rất nhiều.

Hắn lần này, thu hoạch được hai thứ ngoài ý muốn.

Lại phía sau, chịu phản phệ từ sát chiêu, Phương Chính quả thật trọng thương. Nhưng cũng không tới mức c·hết.

Trong lần luyện cổ trước, biểu hiện của hắn nhìn như là sắp c·hết, nhưng ý chí cầu sinh mạnh mẽ đến mức nhiều lần kèo hắn từ Sinh Tử môn quay lại.

- Những cái này, đều là liên quan đến tu hành. Về bản thân ta, cũng có thu hoạch.

Mà cái thứ hai, đối với Lạc Hành có thể nói là phát hiện mang tính đột phá. Chính là tìm ra chính mình.

Cho nên Phương Chính chỉ có thể đem nó nghịch luyện, sau lại thăng luyện trở lại.

Nhưng còn Phương Chính, hắn trong việc này không hề bỏ sức ra, nhưng lại cứ như vậy, đem toàn bộ lấy hết tới tay.

Hơn ngàn vị mao dân, mặc dù rất ngốc, nhưng biết luyện cổ, hơn nữa luyện còn rất tốt. Phương Chính chỉ cần bố trí một chút chỗ ở, chuẩn bị cổ tài cùng cổ phương, liền có thể để bọn họ làm việc cho mình.

Thứ nhất, tuyển chọn người có thể làm phân thân.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Tổn thất cùng thu hoạch