Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Tham kiến chủ thượng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Tham kiến chủ thượng


Phương Chính thu hồi tâm tình của chính mình, không tiếp tục đào sâu vào kí ức đã bắt đầu phủ bụi kia của mình.

Hắn đang không ngừng tự hỏi, có nên học theo Lưu Tử Phàm, quy thuận cho Phương Chính hay không?

Lưu Tử Phàm nghe vậy, không khỏi cười khổ.

Quy thuận cho một người như vậy, hoàn toàn là một việc bình thường.

- Phong Thiên Ngữ, ngươi có muốn gặp lại người đã luyện định tiên du không? (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính giao việc này cho địa linh làm, lại nhìn về phía người còn lại.

Phong Thiên Ngữ suy mê luyện đạo, đối với việc luyện chế tiên cổ cực kì mơ ước cùng khát vọng. Mà chứng kiến cảnh tượng Phương Nguyên luyện thành tiên cổ, đó chính là thánh tích trong cả cuộc đời này của hắn.

- A!

Khoát tay nói với địa linh.

Phong Thiên Ngữ còn đang ở do dự, Phương Chính đã thu hồi suy tư, lãnh đạm nói.

Phương Chính đem bút lông cổ, còn có cổ phương tứ chuyển đã qua chỉnh sửa giao cho Phong Thiên Ngữ.

Chương 3: Tham kiến chủ thượng

Lưu Tử Phàm nhờ lại lần đầu gặp mặt, nhịn không được cười khổ nói.

Hắn có chút hoài nghi, nhìn lại Phương Chính.

Mà đáng quý nhất là, Phong Thiên Ngữ bây giờ đã là tứ chuyển. Chỉ cần có thể thu về dưới trướng, vì mình sử dụng, đây liền là việc cực tốt.

Còn như Vu Quỷ, Khô Ma, tuy thành ngũ chuyển đã lâu, cũng chỉ có một, hai con ngũ chuyển cổ trong tay.

Đây quả thật là quá mức cao ngạo. Nhưng khó trách, bởi Phương Chính có thực lực cao ngạo khi đứng trước Lưu Tử Phàm.

Phương Chính nhìn xuống, hài lòng khẽ gật đầu, nói.

Nhưng mà, đó là lúc Phương Chính đã là ngũ chuyển, luyện chế ngũ chuyển vẫn còn khó khăn.

Phương Nguyên có thể lấy thân thể phàm nhân luyện ra tiên cổ, còn là một con tiên cổ hoàn mỹ không tùy vết. Có thể nói là từ cổ chí kim người thứ nhất.

Phương Chính nhìn thấy vẻ mặt của Phong Thiên Ngữ, biết rõ tên này đã kích động sắp điên rồi, liền lãnh đạm nói.

Địa linh lúc này liền lấy ra hình ảnh trong phòng giam cho Phương Chính xem.

Phương Chính hơi dừng một chút, lại lấy bút lông cổ ra.

Người này trong phương diện luyện cổ, cũng tuyệt đối là một thiên tài!

- Thuộc hạ Lưu Tử Phàm, tham kiến chủ thượng!

Phương Chính cười như không cười, nói.

Đọc thì có vần có điệu đấy, nhưng mà quá trình giải nghĩa thì rất phiền toái. Phương Chính hắn cũng lười đi thiết kế thi từ cùng chơi trò đố chữ. Cho nên cổ phương của hắn trình bày rất chi là đơn giản.

Phương Chính xem qua không ít cổ phương, cũng biết lí do Phong Thiên Ngữ kinh ngạc.

Hắn đã trôi qua cái thời nhiệt huyết bừng bừng, ngông cuồng tự đại rồi. Nhiều lần đối diện sống cùng c·hết, khiến hắn đối với thế giới càng thêm rõ ràng.

Phong Thiên Ngữ nhận lấy cổ phương, lập tức nhìn xem, sau đó giật mình.

Nhưng cho dù là vậy, Phương Chính vẫn muốn tận lực chuẩn bị, vạn nhất cần dùng tới đâu.

Mà Phương Chính cũng không tốt hơn là bao.

Cái này liền quy thuận rồi? Làm giá một chút nữa không được sao?

Phương Chính liền đem một con tín đạo cổ trùng ném cho Phong Thiên Ngữ, nói.

- Cái này là... cổ phương?

Đương nhiên sức mạnh, không phải chỉ nói riêng về sức chiến đấu, nó còn bao hàm nhiều mặt khác nhau.

Mà đứng trước Phương Chính, Lưu Tử Phàm rõ ràng, Phương Chính là kẻ mạnh so với hắn. Tu vi, chiến lực, tư chất, tâm tình, trí tuệ, chỗ dựa, tiềm năng, bất cứ cái nào trong những cái đó, Phương Chính đều hơn Lưu Tử Phàm.

- Lần đầu nhìn thấy đi! Cũng đúng, đây là cổ phương ta tự tay làm, đương nhiên không giống với của đại chúng. Dù gì về mặt thi từ ta chính là không biết.

Địa linh đáp ứng, liền đem hai ngươi Phương Chính vừa chỉ truyền tống lại đây.

- Ai, sống lâu rồi, thấy nhiều rồi, tầm nhìn cũng liền rộng rãi hơn. Lạc Hành a, ngươi quả nhiên là thiên chi kiêu tử, trở thành thuộc hạ dưới tay ngươi, nghe ngươi sai khiến, cũng không tính là mất mặt.

Sau đó hơi dừng một chút, lại nói.

Phương Chính nhìn thấy, có chút á khẩu.

Tình cảnh của hắn hiện tại cũng chưa đến lúc hắn có thể ngồi đây nhớ với nhung. Hắn cần phải tranh thủ thời gian, chuẩn bị cho tai kiếp sắp tới.

Phương Chính tuổi chỉ ngoài hai mươi, còn trẻ như vậy, không nghĩ tới lại có thể khai sáng cổ phương.

Nhưng không giống Lưu Tử Phàm đã sống hai đời, Phong Thiên Ngữ tuổi cũng không phải là quá lớn, trong lòng còn có kiêu ngạo, nhất thời cũng không buông bỏ được.

Phương Chính lãnh đạm mở miệng.

Phương Chính hỏi, có chút không quá chắc chắn.

Nhưng để luyện chế bọn chúng, Phương Chính đã tiêu hao rất nhiều tài nguyên. Nếu không phải có phúc địa của cổ tiên cùng tích lũy trong hệ thống chống đỡ, Phương Chính căn bản luyện không ra.

Mặc dù bất cứ việc gì trong phúc địa nó cũng có thể biết, nhưng đôi khi, tránh mặt cũng là một dạng tôn trọng.

Đời này của hắn, chỉ có thể sùng bái một người, một người duy nhất, chính là Phương Nguyên.

- Phương Chính là tên của ta, ngươi không cần dùng nó để gọi hắn.

Xưa nay c·hiến t·ranh bắt đầu, chẳng phải vì một bên cảm thấy mình đủ mạnh để thâu tóm ngươi khác sao? Và rồi c·hiến t·ranh kết thúc, mặt kệ kết quả thế nào, bên mạnh là bên thắng, và đàm phàn kết thúc đều là bên thắng đưa ra.

Phong Thiên Ngữ cũng hiểu rất rõ, bản thân không có cống hiến gì, Phương Chính cũng liền không thể dẫn hắn đi gặp Phương Nguyên, vì vậy lập tức gật đầu đáp ứng, đồng thời hỏi.

- Ngươi là Phong Thiên Ngữ?

Hắn phát hiện, bản thân đã tự đề cao chính mình, cho là lần đầu gặp mặt đã được Phương Chính xem trọng. Không nghĩ tới, từ đầu tới cuối, Phương Chính chưa từng để hắn trong mắt qua.

- Đương nhiên, muốn ta dẫn đi, còn cần có điều kiện...

- Đưa hai người này tới đây gặp ta!

Mạnh được yếu thua, là cốt lỗi của tất cả.

Sau khi căn nhắc một chút việc nên làm, Phương Chính liền nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính cũng không để hắn đợi lâu, nói.

Phương Chính lãnh đạm nhìn xuống cả hai, trong lòng cũng có chút ngoài ý muốn, bởi hắn cũng không ngờ, hai người này vậy mà lại rơi vào tay hắn dễ dàng như vậy.

Quả nhiên, lựa chọn đem Phương Nguyên nói ra là rất chính xác!

- Rất tốt, ngươi hảo hảo làm việc, chỉ cần có cơ hội, ta liền đem ngươi đưa tới trước mặt ca ca.

- Thuộc hạ Phong Thiên Ngữ, tham kiến chủ thượng!

Nhưng là Phương Chính còn chưa có nói xong, Phong Thiên Ngữ đã bùm một tiếng, quỳ xuống chấp tay thi lễ.

Phong Thiên Ngữ ngơ ngác nhìn lại Phương Chính, muốn hỏi lại, nhưng lại do dự, không dám nói ra.

- Trước tiên đem nó thăng lên tứ chuyển, sau đó hãy luyện chế những con khác.

Phong Thiên Ngữ nhìn thấy gương mặt của Phương Chính, không khỏi kinh ngạc trừng to hai mắt, sau đó là vô cùng kích động, kích động đến hai mắt cũng phiếm hồng.

- Ta hiểu được.

- Ngài nói, đây là do ngài làm ra?!

- Người luyện định tiên du là Phương Nguyên, ca ca song sinh của ta. Trong tương lai, ta có thể dẫn ngươi đi gặp hắn.

Nhưng Phong Thiên Ngữ lại có thể lấy tu vi tam chuyển, luyện chế ra ngũ chuyển, cái này tuyệt đối không phải ai cũng có thể làm được.

- Đưa hắn vào phòng luyện cổ của ta, ngươi thay ta trợ giúp hắn chuẩn bị tài liệu hắn cần. Ta cần xử lý chút việc riêng.

Mặc dù bọn chúng chỉ là phàm thú, lên chỉ có thể chịu c·hết. Nhưng trong một số trường hợp, bọn chúng còn có thể thay Phương Chính làm pháo hôi. Đương nhiên phần lớn đều là đến tư cách làm pháo hôi cũng không có.

- Ngài, ngài vừa nói là, có thể để ta gặp lại Phương Chính đại nhân?

Phương Chính nhìn mặt mấy người này, dựa vào trí nhớ, miễn cưỡng nhận biết vài người. Rất nhanh, Phương Chính chỉ vào hai người, nói.

Hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Câu Phương Chính vừa nói, cùng với câu nói với Lưu Tử Phàm không giống nhau.

Phải biết, cổ trùng cấp bậc càng cao càng khó luyện chế, thông thường cổ sư ngũ chuyển, luyện chế cổ trùng ngũ chuyển cũng rất khó khăn.

Lưu Tử Phàm nghe Phương Chính nói, không khỏi sửng sốt một chút. Nhưng nhớ lại lúc ở Tam Xoa sơn, vào lúc cuối đột nhiên không thấy đàn c·h·ó đâu, cũng liền lập tức hiểu ra là việc gì.

- Tiểu Đồ Thiên, cho ta xem đám cổ sư tù binh!

Bất quá, người đọc qua nguyên tác nhớ tới Phong Thiên Ngữ, cũng không phải bởi vì tài năng này của hắn. Mà nằm ở chỗ, hắn chính là fan của Đại Ái tiên tôn. Còn cực kì cuồng nhiệt, khả năng tẩy trắng cho vị Đại Ái này cao đến mức ai cũng phải chào thua. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ta có thể cho ngươi một cơ hội sống sót. Thậm chí có thể dốc tài nguyên trợ ngươi tu hành. Nhưng là, ngươi phải đem ra giá trị đủ để ta cảm thấy bỏ ra là đáng. Nghĩ kỹ rồi trả lời ta, đây mới chính là buổi phỏng vấn chính thức ta dành cho ngươi.

Nó giống như một công thức nấu ăn, chia theo các bước. Bước một làm thế nào, bỏ vào cái gì, sinh ra hiện tượng gì, sau đó là tới bước hai, bước ba, dài tới khi thành công.

Một trong hai người, đúng là Lưu Tử Phàm.

- Ngươi từng nghiên cứu qua nô đạo. Ta có mang về mười vạn con c·h·ó từ Tam Vương truyền thừa, trong đó có hai con khuyển hoàng. Hiện tại giao chúng cho ngươi, mấy ngày tới liền cố gắng rèn luyện nhiều một chút. Sắp tới ta sẽ có một trận chiến, cần ngươi tùy thời hỗ trợ. Nếu vận khí của ngươi đủ tốt, ngươi cũng có thể không cần tham gia.

Cho nên nhìn vào, tên ngốc không am hiểu luyện cổ cũng có thể hiểu được, làm theo được. Còn có thành công hay không thì cái đó lại là việc khác.

Phong Thiên Ngữ lúc này trong lòng thấp thỏm, nhất là Phương Chính sau khi hỏi tên hắn xong lại trầm mặt càng làm cho hắn thấp thỏm hơn.

Phương Chính nhìn hắn, cũng đại khái hiểu được, liền hảo tâm hỏi lại lần nữa.

Phương Chính hơi nhướng mày, nói.

Phương Chính lúc này lại nói, cũng để Phong Thiên Ngữ biết không phải quy thuận liền có thể lập tức đi gặp Phương Nguyên, mà còn phải chờ cơ hội.

Phương Chính nghe vậy, trong lòng cũng liền không tránh khỏi vui mừng. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Đứng lên đi! Ta có việc giao cho ngươi.

Con bút lông cổ này chỉ có tam chuyển, Phương Chính có chút lo lắng nó không đủ trợ giúp mình trong lúc độ kiếp, vì vậy quyết định trước cứ thăng lên tứ chuyển. Dù gì hắn cũng sẽ không ở lại Trung Châu lâu.

Lưu Tử Phàm liền cung kính thi lễ, thế này mới đứng lên, chờ đợi Phương Chính phân phó.

Phương Chính lơ đãng đáp. Hắn hiện tại cũng lười đi lí giải xem Phong Thiên Ngữ đang cảm thấy thế nào.

Phong Thiên Ngữ giật mình, nhìn lại Phương Chính.

Lúc toàn thịnh, dù trong tay hắn có không ít ngũ chuyển cổ trùng, như bút lông cổ, phi lôi kiếm cổ, tam thủ tửu trùng, dung họa cổ, s·ú·n·g cổ, cắt hồn cổ, tổng cộng sáu con.

Địa linh lập tức nhận mệnh, đưa Phong Thiên Ngữ đi, cũng đi khỏi tầng năm.

- Vâng.

Lưu Tử Phàm đang trầm mặt, bỗng nghe Phương Chính lãnh đạm nói, không tránh khỏi giật mình.

Hai người xuất hiện ở trung tâm sảnh, không khỏi giật mình, cảnh giác nhìn quanh bốn phía. Khi nhìn đến Phương Chính đang ngồi ở trên cao nhìn xuống, cả hai trong lòng tràn ngập bất an cùng sợ hãi.

- Thì ra lần trước gặp trong truyền thừa, chỉ có thể tính là nhận hồ sơ hẹn ngày phỏng vấn!

Cổ phương của cổ giới, rất thích dùng thơ để viết. Ví như cổ phương của thứ hai không khiếu cổ đi, gì mà hủ thổ huyết phấn, địa trung tàng hoa. Gì mà cỏ dại phương hoa, huyết khí thành hải.

Xoát một tiếng, hai người xuất hiện.

- Đúng vậy. Lần đầu gặp sẽ không quen, nhưng ngươi cứ yên tâm, sau này sẽ còn gặp nhiều lắm.

Phong Thiên Ngữ nghe xong, nhịn không được kinh hô một tiếng, do dự chốc lát, vẫn là lấy hết can đảm hỏi.

Còn để tăng tính thuyết phục, Phương Chính trực tiếp đem mặt nạ lấy xuống, để Phong Thiên Ngữ có thể nhìn thấy mặt mình.

Hắn gật đầu, liền được địa linh truyền tống tới chỗ đàn c·h·ó, còn giao cho hắn đám nô đạo cổ trùng Phương Chính lấy được từ trong phúc địa Tam Vương truyền thừa, để hắn tùy ý chọn lấy những con cần dùng.

Lưu Tử Phàm lúc này đã làm ra quyết định, liền lập tức quỳ xuống một chân, chấp tay hướng Phương Chính cung kính thi lễ.

- Đúng là ta!

Người thanh niên này, chính là người đang nắm quyền sống c·hết của hai người trong tay!

Người kia nghe xong, do dự trong chốc lát, vẫn là gật đầu.

Lưu Tử Phàm cảm khái, nhưng trong lòng cũng không có gì là khó chịu hay bất đắc dĩ.

Hắn cũng không dám nghĩ, bản thân vậy mà lại có thể sống sót trong hỗn loạn ở Tam Xoa sơn như vậy. Nhưng đáng buồn chính là, hắn còn chưa kịp hưởng thụ may mắn sau tại họa, thì đã lần nữa đứng trước nguy cơ sống c·hết.

Hắn hiện tại chỉ là một vị mới bước vào trung niên, không có chỗ dựa, nhưng lại là luyện đạo đại sư. Lúc còn là tam chuyển, có thể luyện ra ngũ chuyển cổ trùng, mặc dù con cổ này rất nhanh c·hết đi, nhưng không thể không nói, danh tiếng của hắn cũng chấn động Nam Cương.

Phương Chính lúc này một tay đỡ lấy đầu, ngồi nghiêng trên ghế, tay còn lại gõ gõ lấy thành bên cạnh, trong đầu hình dung lại những việc cần làm.

Không sai, Phương Chính đây là đang muốn để Lưu Tử Phàm điều khiển đàn c·h·ó hỗ trợ độ kiếp.

Phong Thiên Ngữ, trong nguyên tác xuất hiện tuy không nhiều, nhưng những người đọc hết nguyên tác sẽ không thể không nhớ người này. Cho dù không nhớ tên, cũng phải nhắc qua hắn.

Phong Thiên Ngữ nghe gọi, hơi giật mình, đang định cười khổ đột nhiên lại sửng ra.

Lúc này đây, được biết chính mình có thể đi gặp mặt trực tiếp Phương Nguyên, đối với Phong Thiên Ngữ, đây chính là tin tức còn tốt hơn tin cha mẹ hắn c·hết đi sống lại, khỏe mạnh đi tới trước mặt hắn.

Đã biết được trong tay hắn có cái gì, suy tư cũng trở nên dễ dàng hơn.

Bởi vì cách trình bày cổ phương của hắn và người của cổ giới không giống nhau.

Ngay cả Thiết Mộ Bạch, là ngũ chuyển đỉnh phong lâu năm, có siêu cấp gia tộc chống lưng, nhưng trong tay cũng chỉ có ba con cổ trùng ngũ chuyển.

- Chủ thượng, ta phải làm cái gì?

- Lưu Tử Phàm, không nghĩ tới ngươi vậy mà lại còn sống.

- Trong đó có cổ phương, ngươi đem bọn chúng luyện ra cho ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Tham kiến chủ thượng