Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Không chỉ đa nghi, còn bị hoang tưởng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Không chỉ đa nghi, còn bị hoang tưởng


"Lạc Hành, vì sao ngươi lại từ bỏ nhiệm vụ cưỡng chế? Không phải chỉ riêng nhiệm vụ cưỡng chế sau khi khởi động lại, mà bao gồm cả nhiệm vụ cưỡng chế lúc ban đầu được ban bố. Ta có thể nhìn ra, ngươi lặp kế hoạch nhìn như đang cố gắng làm nhiệm vụ, nhưng từ đầu tới cuối, đều là làm theo nguyên tác. Ngươi thừa biết kế hoạch trong nguyên tác làm không thành, cho dù ngươi có tham gia vào, sát xuất thành công cũng cực kì thấp. Nhưng ngươi vẫn làm như vậy, từ bỏ kế hoạch chắc chắn thắng để làm như vậy."

Phương Chính im lặng một chút, mới nói.

Một lúc trầm mặt, bản hồn lại đem ba chữ này viết ra.

"Có cái rắm! Ngươi con mẹ nó căn bản không tính hoàn thành nhiệm vụ!"

Lời này vừa ra, không gian lập tức an tĩnh, ngay cả tiếng viết chữ cũng im bật.

- Một chút cũng không có sai!

Bản hồn kinh ngạc, sau đó đã hiểu ý của Lạc Hành, cũng không tiếp tục nói nữa.

Phương Chính mỉm cười.

Lâu lâu chọc phá bản hồn cũng là một loại giải trí.

- Hơn nữa, giữa ta và ngươi, người có sát xuất hoàn thành nhiệm vụ cao hơn là ta, trong tình huống không thể trốn tránh, ngươi bị nô dịch tốt hơn ta a. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Đương nhiên đây có thể là do ta nghĩ nhiều rồi. Nhưng ngươi nghĩ thử xem, nếu đó là đúng, vậy sau khi Phương Nguyên bị bắt, ta có phải lại nhận được một cái nhiệm vụ cưỡng chế, yêu cầu đem Phương Nguyên cứu ra ngoài hay không?

Rốt cuộc thì đầu óc của Lạc Hành có vấn đề ở mức độ nào? Làm sao cứ luôn khiến bản hồn cảm thấy mình đã xem nhẹ mức độ có vấn đề của tên này.

Chỉ là giống như một cái lời nguyền của song sinh. Chỉ cần là song sinh, trong tính cách luôn có sự trái ngược, là ít là nhiều, có thể hiện ra ngoài hay không thì đó lại là việc khác.

Bản hồn hỏi tiếp một câu.

Phương Chính mỉm cười, đáp.

- Chúng ta tạm thời dùng cách này nói chuyện đi!

"Không phải vì ngươi đang ở Tam Xoa sơn sao?"

Cái này không khỏi khiến bản hồn nghĩ, tên này ủ bệnh khi nào, sao hắn lại không có phát hiện?

"Tiếp theo ngươi định làm gì?"

- Ngay từ lúc nhận được nhiệm vụ cưỡng chế, ta chưa từng có ý định đi làm.

Phương Chính gật đầu đáp.

- Hệ thống tuy khó đoán, nhưng cũng không phải đoán không được. Bởi vì hệ thống là một chuỗi dữ liệu, cứng nhắc và thống nhất. Nhưng trước đó là cứu Phương Nguyên, phía sau lại đột nhiên trở thành hại Phương Nguyên. Hai nhiệm vụ này xung đột nhau, đồng nghĩa với việc, một trong hai không phải là dữ liệu gốc của hệ thống, mà là được thêm vào.

Phương Chính nói, trong lòng cũng hơi an tâm.

Nhưng nhờ vậy nó được bảo tồn, cũng trở thành thứ có giá trị lớn nhất trong phúc địa. Đáng tiếc phần lớn thời gian đều bị xem thành cái nhà kho, dùng tới không nhiều.

Ngược dòng mà nói, Đồ Tư Diệp khi đó biết chính mình khó vượt qua nổi vạn kiếp lần hai, cho nên trăm phương nghìn kế muốn chuẩn bị nhằm tăng phần hi vọng.

Sau nhiều lần trăn trở, ông ta quyết định đem gia tài của mình, xây dựng một tòa tiên cổ ốc.

Mà mấy loại cổ ốc một con cổ trùng, đều là do các vị tiên hiền không ngừng tìm hiểu cổ ốc mà làm ra. Đương nhiên bọn chúng chỉ có thể làm thành cái nhà ở, thay thế các loại nhà, các loại lều ở.

- Vượt qua địa tai, an bày cho Lưu Tử Phàm cùng Phong Thiên Ngữ, sau đó đi gặp Thanh Thư và Dược Hồng rồi tới Trung Châu.

Nói đúng hơn, tòa Đồ Thiên cung này chính là lí do khiến toàn bộ tích lũy của Đồ Tư Diệp thấy đáy.

- Không sai.

Không biết người ngoài có bất lực không, chứ bản hồn hắn là thật sự bất lực rồi đấy.

Bản hồn kì quái hỏi lại.

"Nhưng ngươi không làm vậy, ngươi căn bản không có ý định ngăn cản Phương Nguyên, không muốn làm nhiệm vụ. Ta nói đúng không?"

Chỉ là nó chỉ có lục chuyển, cho nên trong vạn kiếp lần đó, vẫn không giúp được cài gì cả, Đồ Tư Diệp còn chưa kịp dùng tới, đã c·h·ế·t ở trong tai kiếp.

Bản hồn á khẩu thật rồi.

Phương Chính cúi đầu, nhìn thấy toàn bộ nội dung xong, liền mỉm cười gật đầu.

Bản hồn câm lặng.

Qua một lúc, bản hồn chỉ có thể châm chước viết. Hắn thật muốn nói, "ngươi có phải bị hội chứng vọng tưởng bị hại không?" nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được không có đi hỏi.

Bản hồn và Phương Nguyên kì thực cũng tương tự như vậy, vừa tương đồng, xong cũng lại trái ngược.

Phương Chính thản nhiên đáp.

Đồ Tư Diệp là c·h·ế·t trong tai kiếp, cụ thể chính là c·h·ế·t trong vạn kiếp lần thứ hai. Lúc c·h·ế·t đi, ông ta để lại kì thực cũng không nhiều.

- Chắc vậy đi!

Chứ mà đứng phơi phới giữa đồng không mong quạnh, địa tai buông xuống, hắn đối phó không được, cũng là chạy không thoát.

"Cho nên ngươi cảm thấy nhiệm vụ cưỡng chế lần này, chỉ cần ngươi còn ở tại Nam Cương, dù là trốn tại đây cũng sẽ không tránh khỏi nó. Hơn nữa, bởi vì ngươi cho rằng đây là do đối thủ của "ai đó" ban ra, cho nên mới không đi làm. Bởi ngươi cảm thấy, hình phạt khi thất bại chắc chắn không cao, thậm chí còn dễ dàng vượt qua, cho nên mới không để ý thất bại, chỉ làm theo sở thích của chính mình"

Phương Chính gật đầu. Cảm thấy hài lòng.

"Ngươi suy nghĩ có chút nhiều rồi!"

Phương Chính đại khái nói.

Lạc Hành từng nói là sẽ đem bố trí của Đồ Thiên cung thay đổi, nhưng cuối cùng không có làm.

"Ngươi con mẹ nó hỗn đản. Biết rõ lại không nói với ta, còn xem ta là bia đỡ đ·ạ·n. Ngươi đúng là tên bạc tình bạc nghĩa"

"Vì cái gì?"

Nhưng lần này đối diện địa tai, Phương Chính định dùng đến thứ này.

Cánh tay của Phương Chính run rẫy càng kịch liệt, chữ viết cũng càng thêm nguệch ngoạc.

Tầng năm an tĩnh, chỉ có tay phải của Phương Chính đột nhiên động, đem cây bút cầm lên.

- Đính chính một chút, ta và ngươi không có quan hệ thân mật gì, đừng dùng từ bạc tình bạc nghĩa để mắng ta.

Phương Chính tự hỏi tự đáp, xong lại nói tiếp.

Nhưng tay phải của hắn lúc này lại run lên, viết chữ càng thêm cấp tốc, giống như đang rất tức giận đến run rẫy.

Không phải bởi vì hắn không có thời gian để làm, mà là vì hắn làm không được, chính xác mà nói là hắn không có năng lực đi làm.

"Chỉ cần không tiếp cận Phương Nguyên, ta sẽ không bị ảnh hưởng"

Kì thật hắn biết bản hồn bây giờ nghĩ cái gì, bởi vì không ít người đã hỏi qua hắn có phải hắn bị vọng tưởng rằng người khác sẽ hại chính mình hay không? Đây gần như cũng là bất nguồn của bệnh đa nghi của hắn.

Mà với người ngoài cuộc như Lạc Hành, chọc phá Phương Nguyên là một niềm vui, vậy thì chọc phá bản hồn cũng vui không kém.

Xong đổi một tờ giấy khác, viết tiếp.

Lúc Lạc Hành đọc nguyên tác, hắn thật sự chán ghét nhân vật Phương Chính. Nhưng là sống cùng với bản hồn, hắn phát hiện bản hồn kì thực cũng rất thú vị.

"Ý ta là, ngươi định làm gì để vượt qua địa tai?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Lạc Hành khao khát cái c·h·ế·t, nhưng chưa có kịch liệt đến mức ra giữa trời để bị tai kiếp đánh c·h·ế·t. C·h·ế·t như vậy là c·h·ế·t ngu, không biết tự lượng sức mình.

Mà tiên cổ ốc, phức tạp hơn rất nhiều, cả trăm ngàn con cổ trùng kết hợp lại, trong đó có cả tiên cổ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bản hồn hiện tại xem như đã "thông minh" hơn trước đây, không cần hắn phải đi giải thích cận kẽ chi tiết nữa.

- Ừ, đại khái chính là như vậy!

Rõ ràng là hắn sai đầy ra đó, vậy mà vẫn còn đinh ninh chính mình không có sai, một chút cũng không.

Cổ ốc có phàm cổ ốc, cũng có tiên cổ ốc, có loại do nhiều cổ trùng hợp lại, cũng có loại chỉ có đơn độc một con cổ trùng.

Bản hồn cũng không có ý định tiếp tục đào sâu nghiên cứu vấn đề này, lại viết.

- Đúng vậy, ta biết. Một lần trước ta chính là bị Phương Nguyên nô dịch, mới khiến cho nhiệm vụ cưỡng chế thất bại. Cũng may kịp thời dựng lại xuân xuân thu thu, cho nên mới có thể làm lại một lần nữa.

"Ngươi hoàn toàn có thể dùng Tiểu Thiên, trước trộm đi dương cổ từ Phương Nguyên, sau đem xuân thu thiền của Phương Nguyên nhét vào túi đồ, ngăn hắn sử dụng. Tiếp đó cùng Thiết gia chặng đánh, liền có thể thành công bắt giữ Phương Nguyên. Sau đó, ngăn cản ý chí của Phương Nguyên phát động xuân thu thiền, đem xuân thu thiền g·i·ế·t c·h·ế·t. Cứ như vậy liền không sợ Phương Nguyên sống lại. Mà ngươi cũng liền có thể bóp c·h·ế·t xuân thu thiền của chính mình, từ đó không lo hậu họa về sau."

Nhưng tay hắn lại động, viết ra một câu mới.

Một cái truyền thừa lập ra trước khi độ kiếp, một cái động thiên hiện tại đã rơi xuống thành phúc địa. Tài nguyên chỉ còn là một phần năm so với lúc toàn thịnh, chính xác mà nói chỉ còn lại bốn điểm tài nguyên được nuôi trồng chủ yếu làm thức ăn cho tiên cổ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà giá trị nhất trong đó, chính là Đồ Thiên cung.

Nhưng càng như vậy, càng không khiến hắn mất đi sự đa nghi, ngược lại càng khiến nó nặng hơn.

Hắn lấy ra một cây bút với một sấp giấy, để trên cái bàn bên cạnh, sau đó nhỏ giọng nói.

- Đầu tiên, ta muốn hỏi ngươi, ngươi cảm thấy lí do gì khiến nhiệm vụ cưỡng chế xuất hiện?

Chương 4: Không chỉ đa nghi, còn bị hoang tưởng

Ví dụ khi Phương Chính còn ở Thanh Mao sơn, hắn cũng có gặp qua một cái phàm cổ ốc, chính là tam tinh động. Do thương đội của Cổ gia mang tới.

- Vậy thì tốt!

Rất im lặng.

- Đó là một lí do, nhưng ta không cho là vậy. Ngươi còn nhớ nhiệm vụ ẩn chúng ta hoàn thành đầu tiên là gì không? Là giải cứu Phương Nguyên.

- Ha ha!

Địa linh đem theo Phong Thiên Ngữ đi rồi, một mình Phương Chính ở lại trong tầng năm.

- Ngươi hiện tại cảm thấy thế nào? (đọc tại Qidian-VP.com)

Cổ ốc, có thể hiểu đơn giản là dùng cổ trùng xây dựng thành một tòa nhà, có thể xem đây là sản phẩm cao cấp trong cổ giới, so với cổ trận còn cao cấp hơn.

Cánh tay cằm bút của Phương Chính lúc này siết chặt lại, sau một lúc, giống như đã bình tĩnh lại. Nó đem tấm giấy viết chữ lấy ra, bình thản viết lên tờ khác.

Cái này hiển nhiên không phải là hắn viết, mà là do bản hồn điều khiển cánh tay viết ra.

Rất nhanh, bản hồn đổi chủ đề. Hắn không muốn tiếp tục xoắn xuýt cái vấn đề về đầu óc của Lạc Hành nữa.

"Vậy hiện tại ngươi cảm thấy bản thân đúng không?"

Phương Chính nhìn lại cánh tay của mình, mỉm cười, hỏi.

- Dựa vào những gì Đồ Tư Diệp để lại. Ví như, tòa Đồ Thiên cung này!

"Ta ngược lại có rất nhiều thứ muốn hỏi ngươi. Lạc Hành, thành thật trả lời ta! Ngươi biết Phương Nguyên sẽ tới nô dịch chúng ta, đúng không?"

Phương Chính giảo hoạt đáp, lại nói.

Tòa cổ ốc này chính là một cái cây, có ba tầng. Cũng là loại cổ ốc đơn độc một con cổ trùng, có thể chứa người ra vào, cũng có thể có tác dụng phòng ngự ở một cấp độ nhất định. Nhưng một khi trồng xuống là bất động một chỗ, không thể di chuyển.

Lấy ánh mắt hiện tại của Phương Chính, hắn còn chẳng nhìn ra được bất cứ cái gì cả. Nếu không phải là địa linh cho hắn biết, hắn còn chẳng biết Đồ Thiên cung là tiên cổ ốc.

- Lại lấy phán đoán của ta về nguồn gốc của hệ thống tới nói, Tiểu Thiên có thể là do một "ai đó" làm ra, và vị này, phải là một vị đại năng, thấp nhất là hàng tôn giả, thậm chí có thể cao hơn. Và vị "ai đó" này, hẵn là không phải một mình, mà có đối thủ. Người này đối với Phương Nguyên có hảo cảm, muốn trợ giúp, nhưng đối thủ lại muốn loại bỏ Phương Nguyên. Và sau khi trả một cái giá nào đó, đối thủ có thể đưa ra cho ta cái nhiệm vụ cưỡng chế này. Để ta đem Phương Nguyên bắt lại, giam cầm.

Ít nhất trong địa tai, nó chính là cái mai rùa, chuyên dùng để Phương Chính trốn ở trong. Vạn nhất đối phó không lại, hắn vẫn còn có thời gian để chạy trốn.

Rất nhanh, tay của hắn xoát xoát viết một câu.

Hắn vừa phát hiện, Lạc Hành không chỉ bị bệnh đa nghi, mà còn bị bệnh hoang tưởng, còn thuộc loại hoang tưởng nặng.

Phương Chính cười khẽ hai tiếng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Không chỉ đa nghi, còn bị hoang tưởng