Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Địa tai đang tới!
Bước nhảy alpha là sát chiêu lệ thuộc họa đạo, vũ đạo, mượn dùng hai bức họa để làm thành đường đi từ nơi này sang nơi khác, trên bản chất, chính là học theo thôi bôi hoán trản có thể trao đổi vị trí cho nhau.
Tốc độ này, quả thật đã rất là nhanh rồi. Trước đây khi địa linh luyện bộ đầu tiên cho Phương Chính, cũng mất hết nửa tháng nó mới đi tới bước này. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tai kiếp nguy hiểm vô cùng, từ cổ chí kim, cổ tiên c·hết vì tuổi thọ hao hết so với c·hết vì tai kiếp là ít hơn rất nhiều lần. Nguyên thân của mảnh phúc địa này, cũng là c·hết dưới tai kiếp.
Cả tòa cung điện chấn động, Phong Thiên Ngữ giật mình suýt chút đứng không vững. Đám cổ sư ở tầng bốn cũng kinh hãi không thôi, ào ào ôm đầu ngồi trên mặt đất.
Nói thật, cả hắn và Phong Thiên Ngữ đều không biết đó là cái gì, nhưng nghe cách gọi, quả thật có chút đáng sợ.
Lưu Tử Phàm ăn ngủ cùng đàn c·h·ó, mà Phong Thiên Ngữ thì vùi đầu vào đống cổ trùng. Bây giờ chỉ cần hai người nhắm mắt lại, trong đầu Lưu Tử Phàm liền có mấy vạn con c·h·ó nheo nhóc, chạy qua chạy lại. Mà trong đầu Phong Thiên Ngữ, chính là một đám cốc không bạc thì vàng.
Nhưng là trải qua năm ngày, Phong Thiên Ngữ mới luyện ra tứ chuyển kim bôi ngân trản.
Cho nên Lưu Tử Phàm và Phong Thiên Ngữ cho dù có trốn trong Đồ Thiên cung với Phương Chính, thì căn bản cũng chẳng thể làm người đứng xem. À không, hẵn sẽ là người xem trực tiếp tại hiện trường, lúc cần còn có thể tham gia.
- Lợi dụng Không huyệt... đây...
Sát chiêu họa đạo bước nhảy alpha, trên thực tế là dựa vào cổ phương này mà làm ra.
Phong Thiên Ngữ mở to hai mắt, không dám tin nhìn lại Phương Chính, lại chỉ thấy Phương Chính gật đầu, làm hắn không khỏi nuốt nước bọt.
Địa linh lúc này đứng tựa ở bên chân của Phương Chính, vẻ mặt của nó tràn ngập sự lo âu, sợ hãi.
E gần lúc đó cả đám chui vào một gốc rồi run bây bẩy thì đúng hơn.
- Tai kiếp chia làm địa tai, thiên kiếp, hạo kiếp, vạn kiếp, cao nhất được biết tới là hỗn độn đại nạn. Bên trên còn nữa hay không, vậy ta không biết. Tính theo thời gian của phúc địa, lục chuyển cổ tiên, mười năm một địa tai, trăm năm một thiên kiếp. Thất chuyển cổ tiên, mười năm một địa tai, năm mươi năm một thiên kiếp, trăm năm một hạo kiếp. Bát chuyển cổ tiên, đã không có địa tai, mười năm gặp một thiên kiếp, năm mươi năm một hạo kiếp, trăm năm một vạn kiếp. Hỗn độn đại nạn, là tai kiếp ở cảnh giới cửu chuyển.
Người chủ thượng này của hắn, thật sự là một tên điên.
Bọn họ đều là phàm nhân, kinh nghiệm bằng không, thực lực so với cổ tiên còn là số âm. Hiện tại lại chuẩn bị đối mặt với tai kiếp...
- Vất vả cho ngươi rồi! Cố gắng vài ngày nữa liền tốt.
Phong Thiên Ngữ cứng đờ, chưa kịp nói gì liền đã bị địa linh truyền tống trở về phòng luyện cổ.
Nhưng nói thật, Phương Chính cũng chưa từng nghĩ chính mình có thể làm ra sát chiêu này, tuy là thật sự dùng được, nhưng cảm giác lại vô cùng không chân thật. Bởi vì rõ ràng mà nói, nó vượt xa năng lực hiện tại của Phương Chính.
Phương Chính nói tới đây, sắc mặt của Lưu Tử Phàm và Phong Thiên Ngữ đã trở nên rất khó xem.
Mà Lưu Tử Phàm càng là bị dọa ngốc.
Sắp phải dùng Đồ Thiên cung, Phương Chính cũng phải trước đem mấy cái nhà kho trong Đồ Thiên cung dọn dẹp cho ngăn nắp lại, bằng không phía sau khi để cho tòa tiên cổ ốc này di động liền có chút phiền toái.
Nhưng ngay sau đó.
Nhưng dù là năng lực không đủ, thì bằng cách nào đó, hắn vẫn làm ra được cái sát chiêu này. Mặc dù là nó dựa trên sát chiêu vạn vật đồng họa, cổ phương thôi bôi hoán trản cổ, lại có chức năng suy diễn của hệ thống không ngừng đập vào, cuối cùng mới thành.
Địa linh đáp, lập tức đem đàn c·h·ó truyền tống tới.
Phương Chính cũng không để ý ánh mắt của Phong Thiên Ngữ, đem một bộ cổ phương lấy ra đưa cho hắn ta.
Phương Chính nhìn liếc qua đàn c·h·ó, quay lại vỗ vai Lưu Tử Phàm, nói.
Làm xong hết kế hoạch dọn dẹp, Phương Chính trở về tầng năm, tiếp tục ôn dưỡng không khiếu thứ hai. Còn tranh thủ một chút thời gian, vẽ ra rất nhiều sticker.
Phương Chính nhìn lại hai người, nói.
Theo bọn họ biết, nơi hiện tại họ đang đứng chính là nơi dùng cho độ kiếp, mà Đồ Thiên cung thì nằm cách nơi này rất xa. Đến lúc đó, có thể nói bọn họ sẽ chỉ là người xem mà thôi.
- Ngươi thay ta luyện hai bộ, đây là cổ phương!
Tuy nhiên, với chứng hoang tưởng, thêm bệnh đa nghi của Lạc Hành, ngươi cảm thấy hắn sẽ tin rằng nó chính là đơn giản như vậy liền thành?
Thời gian cứ như vậy trôi qua, Lưu Tử Phàm cùng Phong Thiên Ngữ cũng là bận rộn tối mặt tối mũi.
Phương Chính hơi nhìn về phía Phong Thiên Ngữ, khẽ gật đầu, để địa linh an bày cho hắn ta đứng ở phía sau mình.
- Đi thôi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái này thuận tiện cho việc vận dụng để đối phó địa tai.
Nhưng là ngay lập tức, một bàn tay đặt lên vai hắn, ngay sau đó, giọng nói đạm mạc của Phương Chính vang lên.
Mà nếu dám p·há h·oại, Phương Chính cũng không ngại đem vài người ném ra trước tai kiếp, g·iết gà dọa khỉ đám còn lại. Đương nhiên kẻ g·iết sẽ không phải là Phương Chính, mà là địa tai.
Xin hỏi, chứ giờ rút lui còn kịp không?
Phương Chính đem phòng luyện cổ giao lại cho Phong Thiên Ngữ xong, liền rời đi làm việc khác.
- Vâng!
Lời này của Phương Chính, làm Lưu Tử Phàm cùng Phong Thiên Ngữ không khỏi thở ra.
Phương Chính đã có một bộ, nhưng hắn cảm thấy không đủ, vì vậy yêu cầu Phong Thiên Ngữ luyện thêm hai bộ nữa.
Bọn chúng cũng là sinh mệnh sống, khi nào tai kiếp buông xuống, chúng sẽ tự biết chạy trốn bảo vệ tự thân. Hơn nữa, chỉ cần còn ở trong phúc địa, Phương Chính mà muốn, địa linh có thể bắt lại cho hắn bất cứ lúc nào.
Theo thời gian Phương Chính cho biết, hắn biết hôm này là ngày địa tai buông xuống. Nhưng hắn chờ lại đợi, kết quả không chờ được địa linh truyền tống mình về, mà lại chờ tới cảnh tượng một tòa cung điện cao năm tầng có màu đỏ xoan đang bay về phía mình.
Ầm, ầm, ầm.
Phương Chính đợi Đồ Thiên cung ổn định lại, liền nói với địa linh.
- Tỉnh táo lại đi, sắp bắt đầu rồi!
Đồ Thiên cung bay không phải quá nhanh, nhưng cũng không chậm. Nếu so sánh trong hàng tiên cổ ốc mà Phương Chính biết, nó có thể xếp vào trung hạ vị. Nhưng với mấy người lần đầu nhìn thấy tiên cổ ốc, thì tốc độ này quả thật rất dọa người.
- Phong Thiên Ngữ, ngươi cùng ta quay về Đồ Thiên cung, giúp ta luyện cổ. Cũng không nhiều, chỉ có hai con ngũ chuyển thôi.
Phong Thiên Ngữ hơi thở dài, vẫn là nhận lấy, sau khi xem qua giới thiệu về thành phẩm sau cùng, hắn lập tức kinh hãi.
Ngũ chuyển thôi bôi hoán trản cổ cần có tứ chuyển kim bôi ngân trản cổ, tứ chuyển bàng thôi trắc dẫn cổ cùng tứ chuyển di bộ hoán hình cổ hợp luyện mà thành.
Hắn đã luyện xong đám cổ trùng cần luyện, hiển nhiên mấy ngày tiếp theo có thể nghỉ ngơi rồi.
Nhưng mà đợi đến lúc đó, chắc mồ của hắn đã cao mấy đợt cỏ. Mà thậm chí còn không biết có được chôn để có mồ không nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cho nên nhìn thì Đồ Thiên cung ở xa nơi sẽ độ địa tai, nhưng thực tế là Phương Chính chờ tới khi địa tai sắp bắt đầu, sẽ điều khiển tòa tiên cổ ốc này bay tới đó.
Nhưng Phương Chính là chủ thượng, Lưu Tử Phàm chỉ có thể nghe theo.
Bọn họ sẽ gây chuyện khi địa tai buông xuống?
Lưu Tử Phàm giật mình, kì quái nhìn Phương Chính.
Nhìn vị trí, rõ ràng Phương Chính xem hắn là cánh tay phải. Mà phải biết, đã phần ai cũng thuận tay phải, chỉ có số ít thuận tay trái. Cho nên vị trí "cánh tay phải" luôn là người đắc lực nhất.
Về phần cổ tài, vậy chỉ có thể tạm thời để lại trong cung, dù sao cũng không có chỗ để riêng cho chúng.
Thời gian hắn còn lại còn chưa tới năm ngày, căn bản không đủ để lãng phí trên người đám người này.
Phương Chính suy tư một chút, quyết định tạm thời để họ lại chỗ đó.
- Đem Lưu Tử Phàm đưa lên đây.
Tính, như vậy tính uy h·iếp có lẽ tốt hơn a. Mà lúc đó để bọn họ dùng được cổ trùng, nhưng kết quả một chút chống cự cũng không làm được, bị địa tai thổi nhẹ liền c·hết, vậy tính chấn nhíp càng là tuyệt đỉnh.
Chương 7: Địa tai đang tới!
Nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc, hắn khóc không ra nước mắt, nhìn về phía Phương Chính đang ở ngay bên cạnh.
Tiên cổ ốc đều có thể di động. Mặc dù bọn chúng chủ yếu có hình dạng kiến trúc, nhưng không phải vì vậy mà đứng yên một chỗ. Tiên cổ ốc có thể bay, mặc kệ công dụng chính của chúng là gì, chúng đều có thể bay.
Vị trí dựng trận lần này cách cổ trận lần trước cũng không xa, cách nhau chỉ mười bước. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Nhưng cứ yên tâm, lần tai kiếp này là địa tai, thuộc vào tai kiếp cấp thấp nhất. Hơn nữa tới lúc tai kiếp buông xuống, hai ngươi cứ cùng ta ở yên trong Đồ Thiên cung là được.
- Lưu Tử Phàm, mấy ngày tiếp theo người dắt đàn c·h·ó lại chỗ này luyện tập. Quá trình luyện tập chủ yếu sẽ là vây quanh cổ trận, nhử địch vào trong cổ trận.
Phương Chính cùng địa linh bận rộn nửa ngày, đem nguyên thạch bên trong kho ném hết ra ngoài, chắc thành một cái núi nhỏ, để ở bên cạnh Đồ Thiên cung.
Nói tới cũng phải nói, từ cái bản cổ phương này, Phương Chính được lợi ích cực kì to lớn.
Phương Chính nghĩ nghĩ, quyết định sẽ làm như vậy.
Đồ Thiên cung cứ như vậy, bay lên không trung. (đọc tại Qidian-VP.com)
Với Phương Chính thì, biết đâu lại có chỗ dùng, thủ trước cũng không có tai hại nào. Lúc này không dùng tới, để dành cho mai sau cũng được.
- Địa linh, đưa đàn c·h·ó tới đây đi!
Đi đâu? Không phải là ngồi ở đây xem sao?
Phương Chính cũng không có để ý Phong Thiên Ngữ lúc này nghĩ sau, lãnh đạm nói với địa linh.
Rất nhanh, Lưu Tử Phàm đã đứng ở bên phía tay trái của Phương Chính. Chỉ là hắn còn ngốc lăn, chưa kịp ý thức lại. Lần đầu tiên trong hai đời, hắn nhìn thấy tòa nhà biết bay, cái này quả thật rất đánh vào thế giới quan của hắn.
Mà ở phía sau, trong sự kinh hãi của mọi người, tầm nhìn của họ thông qua cửa sổ từ từ dâng lên, càng lên càng cao.
Phong Thiên Ngữ trừng to hai mắt, miệng há ra đến mức có thể nuốt được một quả trứng. Hắn ngàn vạn lần không ngờ tới, tòa cung điện này cư nhiên có thể bay!
- Chủ thượng, ta vẫn luôn muốn hỏi một câu. Tai kiếp ngài nói tới rốt cuộc là cái gì?
Giờ khắc này nhìn thấy Phong Thiên Ngữ vẻ mặt kích động, Phương Chính chỉ hơi mỉm cười, cũng không nói thêm gì.
Nó và phúc địa là một thể, giờ khắc này nó cảm nhận là rõ ràng nhất.
Đánh c·hết cũng không!
Dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của Phong Thiên Ngữ cùng ngàn vị mao dân, bốn ngày sau, cổ trận thứ hai được dựng lên.
Vì vậy không có cách nào, hắn mới đi dùng. Thậm chí có chút ngượng ngùng khi phải nói, đó chính là l·ạm d·ụng sát chiêu này. Bởi nếu không có nó, quá trình chạy trốn quả thật chính là mệt c·hết người.
Sau đó là cổ trùng. Cổ trùng có chuyển số tứ, ngũ chuyển, Phương Chính phân ra thành các lưu phái, tạm thời thả vào các điểm tài nguyên. Mà tam chuyển trở xuống thì thả rong trong phúc địa, không tiếp tục để ý.
- Tai kiếp, chính là kiếp nạn mà cổ tiên phải đối mặt. Cổ sư tu hành, từ nhất tới ngũ chuyển dùng ôn dưỡng không khiếu để tăng lên tu vi, mà thành tựu lục chuyển, muốn tăng tu vi chỉ có thể thông qua độ kiếp.
Phương Chính nhỏ giọng quát khẽ, làm hai người Phong Thiên Ngữ và Lưu Tử Phàm giật mình tỉnh táo lại.
Chỉ là, hắn quả thật cần sát chiêu này, cho nên chỉ có thể dùng nó. Bởi hắn hiểu rõ, dựa vào năng lực của chính mình, trừ phi đạt đến cửu chuyển, bằng không hắn cũng không thể làm ra cái sát chiêu tương tự.
Phương Chính lao một chút mồ hôi, nhìn nhìn về hướng tầng bốn của Đồ Thiên cung.
Không sai, đây là cổ phương của thôi bôi hoán trản cổ.
Phong Thiên Ngữ nhìn qua Lưu Tử Phàm, có chút thương hại mỉm cười.
Lưu Tử Phàm lúc này hỏi.
Bởi nếu giờ hai người mà chạy, Phương Chính sẽ lập tức g·iết c·hết không chút do dự nào.
Phương Chính nhìn sắc mặt của cả hai, biết được hai người đang cảm thấy thế nào, liền nói.
Phong Thiên Ngữ đi lại, đứng ở phía bên phải của Phương Chính, trong lòng không hiểu sao lại có chút vui mừng.
Chẳng phải chỉ đứng xem thôi sao? Còn bắt hắn luyện như vậy để làm gì?
Câu trả lời đương nhiên là không!
Địa tai đang tới!
Phương Chính thở hắt ra một hơi, chuẩn bị đến bước này, hắn xem như đã làm hết khả năng của mình rồi. Tiếp theo, chỉ có thể xem trời đất buông xuống loại tai kiếp gì mà thôi.
Trong lúc nhất thời, Phương Chính quả thật chưa nghĩ ra nên làm gì đám người này. Nói đúng hơn, Phương Chính biết nên làm gì, nhưng là hiện tại chưa phải lúc ra tay.
Lưu Tử Phàm khóe môi hơi giật giật, cuối cùng vẫn là cười khổ gật đầu.
Phong Thiên Ngữ gương mặt mệt mỏi, nhưng cũng không giấu được vẻ hưng phấn. Hắn luyện cổ là si mê, nhìn cổ trùng mình luyện ra được dùng trong việc lớn chính là yêu thích. Cho nên, dù mệt mỏi, nhưng nhìn thấy cổ trận dựng thành, Phong Thiên Ngữ cũng là tràn ngập phấn khích.
Phòng luyện cổ nằm ở tầng năm, vẫn luôn rất gần với Phương Chính. Nhưng Phong Thiên Ngữ trước tới giờ đều bị trực tiếp truyền tống vào phòng, cho nên vừa bước ra cửa đã gặp Phương Chính ngồi trên ghế, hắn cũng không tránh khỏi giật mình.
Mà Lưu Tử Phàm thì vẻ mặt cũng là kinh động. Dù lần thứ hai nhìn thấy cổ trận được dựng lên, nhưng sự kinh động vẫn không thua gì lần đầu.
- Bây giờ chỉ còn lại đám cổ sư kia!
Phong Thiên Ngữ vừa mới luyện xong kim bôi ngân trản cổ, đang định nghỉ ngơi một chút lại luyện tiếp thì địa linh truyền âm tới, để cho hắn ra khỏi phòng luyện cổ.
Có một việc Phong Thiên Ngữ phải nói, thôi bôi hoán trản cổ cực kì khó luyện chế.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.