Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Độ địa tai (hạ)
Phương Chính cắn răng, lại lần nữa khống chế Đồ Thiên cung, nhưng lần này không đứng yên, mà chủ động hướng ngũ hành thiên hồ bay tới.
Phương Chính lúc này lảo đảo bò dậy, vội vàng khống chế tòa cung điện này, đứng vững trên không trung. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngũ hành thiên hồ vội vàng tránh né, nó nhảy qua nhảy lại, khi thì bay lên lúc lại hạ xuống. Nhưng như cũ bị giới hạn bên trong cổ trận.
Phương Chính hét lớn, thông qua địa linh, âm thanh của hắn truyền khắp chiến trường.
- Đánh c·hết nó, hoặc là bắt được nó!
Ngũ hành thiên hồ kêu lên giận dữ, đàn hồ ly trên mặt đất hưởng ứng, ào ào tiến công.
Phương Chính trong lòng reo lên, quay lại nói với địa linh.
Địa linh cũng kích động kêu gào, cổ trận t·ấn c·ông được nó phát động.
Nhưng ngũ hành thiên hồ đã đi tới bên cạnh, nó xoay ngươi, năm cái đuôi quét qua, lại lần nữa đem Đồ Thiên cung đánh bay qua một bên. (đọc tại Qidian-VP.com)
- A!
Hắn kêu gào, địa linh cũng là vô cùng căn thẳng, vội vàng ra tay.
- Không vội, chờ thêm chút đi!
Đùng lúc, Phương Chính cho Đồ Thiên cung va đập vào người ngũ hành thiên hồ.
Địa linh gật đầu, nhìn ngũ hành thiên hồ đã yếu ớt nằm gục trên đất, đàn hồ ly xung quanh cũng bất đầu chậm lại, cuối cùng dừng lại công kích.
Địa linh lại lần nữa đề nghị chuyển nó đi. Nhưng Phương Chính lại lắc đầu.
Nó biết chính mình đã không còn cơ hội, liền ngữa cổ kêu gào. Tiếng kêu bi thương cùng thãm thiết.
- Cũng may có chủ nhân, nếu không lần này ăn thiệt lớn.
- Chủ nhân, hơi thở của nó rất yếu. Chúng ta nhanh chuyển nó qua giam cầm, rồi chữa trị cho nó đi!
Lập tức, trong cổ trận hình thành vô số mũi tên, này đó mũi tên đều do lửa tạo thành.
Phương Chính hét lên!
Chiến trường thãm thiết cũng từ từ im bật, hơn hai trăm vị cổ sư phát hiện này đó hồ ly không còn công kích chính mình, liền cũng bắt đầu dừng tay.
Phương Chính lúc này nói với địa linh.
Lưu Tử Phàm và Phong Thiên Ngữ lần nữa được đưa vào Đồ Thiên cung, trái tim căn thẳng của cả hai cũng hơi thả lỏng xuống dưới.
Cổ trận t·ấn c·ông này chuyên môn nhắm vào công kích, phòng ngự yếu ớt, nếu liên tục bị va đập rất nhanh sẽ bị đập hổng.
Nó tức giận kêu gào, liều mạng hướng vách cổ trận va đập.
Mũi t·ên l·ửa mặc dù không có năng lực truy tung, bị né ra liền chính là hụt. Nhưng số lượng nhiều, lại liên miên không đứt, ngũ hành thiên hồ cũng không thể tránh thoát, rất nhanh đã b·ị b·ắn cho toàn thân thương tích.
- Lên cho ta!
Phương Chính lúc này nói.
Rất nhanh, Lưu Tử Phàm nhận được địa linh truyền âm.
Ầm!
Nhưng Phương Chính lại lắc đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần địa tai này, cứ như vậy thuận lợi vượt qua!
Giờ khắc sống c·hết, bọn họ cũng xem như làm được cái gọi là đồng tâm hiệp lực. Dù gì bây giờ mà không đồng tâm hiệp lực, tương trợ lẫn nhau, kết quả thế nào cũng bị hồ ly cắn c·hết.
Chờ suốt nửa ngày, Phong Thiên Ngữ cùng Lưu Tử Phàm sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, cả quá trình tinh thần căn thẳng, hiện tại chiến trường an tĩnh, làm cho cả hai rất muốn buông lỏng. Nhưng Phương Chính lại làm như đại nạn chưa qua, làm cho hai người một chút cũng không dám thả lỏng xuống.
Ngũ hành thiên hồ lúc này đang còn cố gắng tận lực né tránh mưa tên, đồng thời dùng thân thể va đập cổ trận. Mà đàn hồ ly bên ngoài cũng là con trước ngã xuống, con sau xông lên, điên cuồng v·a c·hạm vào cổ trận.
Dưới sự hợp lực của hơn hai trăm cổ sư, đàn hồ ly nhanh chóng bị đẩy qua hai bên, lộ ra khoảng trống.
- Địa linh, đem cổ trận phát động, đồng thời đem nó truyền tống vào trong cổ trận!
Ngũ hành thiên hồ ánh mắt linh động nhìn quanh, nó cảm thấy nguy cơ, liền kêu lên.
Địa linh nhìn thấy nụ cười của Phương Chính, lại nghĩ tới tương lai, cũng liền lập tức hưng phấn. Cái đuôi nai của nó vễnh lên, vui vẻ đập đập, đôi mắt cũng là vui đến híp lại.
Grào!
Trong khoảnh khắc, ngũ hành thiên hồ bị địa linh truyền tống, trực tiếp ném vào trong cổ trận, mà đồng thời, cổ trận hoàn toàn bị thúc d·ụ·c, phong bế lại, đem ngũ hành thiên hồ nhốt lại bên trong.
Có này đó cổ sư tham gia, áp lực của Lưu Tử Phàm cũng giảm đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn lại sáng rực.
Phương Chính đứng chờ nửa ngày, ngay lúc hắn tự giễu chính mình đã nghĩ nhiều, thì ngũ hành thiên hồ đột nhiên nhào lên.
Phương Chính nói, nhìn xuống ngũ hành thiên hồ.
Phương Chính đem răng mình cắn đến chảy máu, trong lòng căn nhắc.
Hắn vội vàng tập hợp đàn c·h·ó, thúc giục cổ trùng trị liệu quần thể lên đàn c·h·ó, ổn định thương thế của chúng. Rồi lại lần nữa bày trận, quay đầu g·iết ngược lại.
Đám cổ sư này cũng không ít, nếu là bình thường còn tốt, hiện tại địa linh phải tập trung vận hành cổ trận, không có dư lực đối phó bọn họ.
Đám cổ sư tù binh nghe xong, lập tức có trình tự rút theo hai hướng.
- Địa linh!
Đám hồ ly này tuy không dùng được cổ trùng, rất dễ g·iết, nhưng lại quá nhiều. Cổ sư căn bản không thể một mình chống đỡ, chân nguyên của họ không có phép việc này.
Trong Đồ Thiên cung chấn động kịch liệt, giống như gặp đ·ộng đ·ất. Nhưng may mắn là tòa cung điện này kiên cố, cũng không đến mức vừa v·a c·hạm như vậy liền sập.
Trong khoảnh khắc cổ trận mở hoàn toàn, vô số sợi xích màu vàng từ vách phóng ra, đem tứ chi cùng thân thể ngũ hành thiên hồ trối lại. Sau đó là phát động thủ đoạn, đem nó ru ngủ.
Vì sự an toàn, Phương Chính liền đem Lưu Tử Phàm và Phong Thiên Ngữ kéo vào Đồ Thiên cung, làm rùa rụt cổ. Đợi sau khi ổn định rồi, có dư sức, lại đối phó đám người này sau cũng được.
Mà nếu Phương Chính không muốn nuôi, đem nó bán sống, trong giới cổ tiên cũng là bán ra cái giá rất tốt. So với bán xác của một con hoang thú, hoang thú còn sống càng làm cho cổ tiên tranh đoạt.
- Không muốn c·hết thì liều mạng chiến đấu cho ta!
- Địa linh, làm đi!
Hắn nhìn chiến trường, lúc này mới sực nhớ lại còn có cái cổ trận. Thế này mới vội vàng điều khiển đàn c·h·ó, đồng thời hét lên.
Địa linh lúc này lo lắng nói.
Ngũ hành thiên hồ dù có tiên cổ, cũng chỉ là cổ trùng di động, về mặt t·ấn c·ông, phòng ngự, trị liệu đều không có. Bây giờ bị cổ trận đánh cho tàn tạ, thắng cục của Phương Chính cũng liền đã định.
Nói xong câu này, khóe môi của hắn hơi vễnh lên.
Chúng nó ô ô kêu, giống như đang khóc. Mà ngũ hành thiên hồ cũng nằm im bất động, nhìn qua giống như đ·ã c·hết.
- Chủ nhân, cứ tiếp tục thì cổ trận sẽ không chống đỡ được!
Phương Chính chỉ có thể khống chế tòa tiên cổ này bay tới bay lui, muốn chân chính thúc giục nó, chỉ có thể là địa linh tự mình đi làm.
Địa linh đáp ứng một tiếng, liền cùng lúc dừng cổ trần t·ấn c·ông, mở cổ trận giam cầm, đồng thời đem ngũ hành thiên hồ truyền tống qua cổ trận giam cầm.
Phương Chính lo lắng con hoang thú này là đang giả vờ, muốn nhân cơ hội địa linh hủy bỏ cổ trận mà phản công.
Chỉ có tương trợ lẫn nhau, giành lấy thời gian thở dốc, khả năng sống sót mới cao.
Bắt sống, Phương Chính có thể nuôi dưỡng. Đây nhưng là chiến lực lục chuyển, còn có tiên cổ trên thân. Nếu có thể dùng thêm phàm cổ, lục chuyển cổ tiên cũng phải vất vả.
Mà Phương Chính cũng có chút ngoài ý muốn, không ngờ bệnh đa nghi của mình vậy mà có lúc lại lập được công.
Chỉ có đàn c·h·ó là vẫn như cũ cố gắng ngăn cản.
Lưu Tử Phàm đầu đầy mồ hôi, hai mắt đỏ bừng, điều khiển đàn c·h·ó cản trở.
- Là lúc!
- Chia theo hai đường, một đường theo hướng hỏa cầu di động. Chủ thượng chuẩn bị dẫn hồ ly đầu đàn xuống đất! Các ngươi tự lo liệu đi!
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Đồ Thiên cung nhiều lần bị đập bay, nhưng một chút tổn hại đều không có, cũng liền nhận ra tòa cung điện này là không dễ gì bị phá. Nói cách khác, trốn trong này là vô cùng an toàn.
Giờ khắc này, địa linh không để ý tiên nguyên tiêu hao, thúc giục lên tầng phòng ngự của Đồ Thiên cung. Ngay lập tức, xung quanh cung điện xuất hiện một màng ánh sáng màu mã não.
- Tạm dừng công kích, nhưng trước đừng thả. Hồ ly là loài thông minh, vẫn nên cẩn thận một chút.
Mà địa linh cũng giật mình, không ngờ tới ngũ hành thiên hồ lại giảo hoạt như vậy, cư nhiên còn giả c·hết lâu như vậy.
Đám cổ sư này cũng là bất đắc dĩ mới ra tay, bọn họ sẽ không chân chính liều mạng.
Ầm!
Phương Chính nghe địa linh nói, ánh mắt hơi híp lại, sau đó nói.
Một trận chiến này, con cháu của nó c·hết đi vô số, tổn thất thảm trọng. Mà nó cũng không tránh khỏi kết cục ngã xuống.
Mà trên không, Đồ Thiên cung cùng ngũ hành thiên hồ vẫn đang ở v·a c·hạm.
Phương Chính trên cao nhìn xuống, cũng không nói gì.
Nghe thấy tiếng kêu này, đàn hồ ly giống như căn pdhải thuốc, trở nên kích động, bắt đầu mạnh mẽ hướng cổ trận g·iết tới. Trong lúc nhất thới, áp lực lên các cổ sư bạo tăng.
- Hỗn đản!
Địa linh Tiểu Đồ Thiên đứng nhìn một lúc, lại nói với Phương Chính.
Thân thể của nó nặng nề nện lên trên cổ trận, dọa đám cổ sư tù binh nhảy dựng.
Đàn hồ ly còn sót lại, cũng bị địa linh ru ngủ. Chờ phía sau lại sắp xếp.
Chương 10: Độ địa tai (hạ)
Phương Chính hơi cao mày, sau đó giãn mày ra, nói.
Mà lúc này, Phương Chính cùng địa linh đang cật lực dựa vào Đồ Thiên cung, cùng ngũ hành thiên hồ v·a c·hạm, căn bản rút không ra thân giúp đỡ.
- Chủ nhân, vị trí cổ trận có quá nhiều thú!
Vị chủ nhân này của nó, thật là liệu sự như thần!
- Thành, thành công!
Nhưng g·iết c·hết hoang thú với bắt sống hoang thú, giá trị của việc bắt sống luôn cao hơn.
- Đừng chủ quan!
Hơn nữa, dựa vào nó, Phương Chính có thể bồi dưỡng được rất nhiều hồ ly. Sau này bán đàn hồ ly, cũng là một bút tài phú.
Ngũ hành thiên hồ v·a c·hạm vài lần, toàn thân máu chảy đầm đìa, đàn hồ ly cũng lần nữa công lên, nhưng đã yếu ớt không chịu nổi.
Vô số mũi t·ên l·ửa này, vừa hình thành liền đồng loạt hướng về phía ngũ hành thiên hồ phóng đi.
Địa linh kêu khẽ, nhưng sau đó có chút do dự, nói.
- Đem Lưu Tử Phàm và Phong Thiên Ngữ gọi về đây đi!
Phương Chính lúc này nói với địa linh.
May mắn trên người ngũ hành thiên hồ chỉ có một con tiên cổ, có thể giúp nó bay lên. Bằng không thế trận đã không phải là giằng co, mà là nghiêng về một phía.
- Truyền âm cho Lưu Tử Phàm, bảo hắn dẫn đàn hồ ly tán ra một chút!
- Không đáng ngại. Nếu bị hủy, vậy chỉ cần chú ý bảo vệ tiên cổ hạch tâm. Cổ trùng còn lại, giữ được thì giữ, giữ không được cũng không cần cưỡng cầu. Đợi đến lúc cổ trận b·ị đ·ánh sập, lập tức thúc giục cổ trận giam cầm, đem nó chuyển qua đó. Chúng ta lần này, xem nó là chiến lợi phẩm!
Một đám bị ném xuống trước đàn hồ ly, tức giận đến ào ào rống to. Nhưng là đàn hồ ly đã nhào tới, bọn họ cũng không có cách nào chạy.
Mà đám cổ sư tù binh, sớm đã ngồi bẹp trên mặt đất, mệt mỏi nghỉ ngơi.
Nó nghĩ, nhìn về phía Phương Chính, ánh mắt tràn ngập sùng bái.
- Lạc Hành, ngươi c·hết không được tử tế!
Nếu trên mặt đất, Phương Chính có thể vừa đánh vừa lui, nhử ngũ hành thiên hồ vào cổ trận. Nhưng nay ngũ hành thiên hồ bay ở trên không, muốn kéo nó xuống đất là việc khó khăn vô cùng.
Các cổ sư đang ngơ ngác nhìn, lập tức bị tiếng hét này làm cho tập trung lại. Tiếp tục hướng đàn hồ ly chém g·iết.
Trong lúc nhất thời, đàn c·h·ó tổn thất thảm trọng. Thậm chí đàn c·h·ó bằng mực của Phương Chính, tuy g·iết không c·hết, nhưng theo thời gian, nét mực tiêu hao, hiện tại đã tiêu hao sạch sẽ không còn cái gì.
- Nếu không muốn c·hết thì chiếu theo phương hướng di động của đàn c·h·ó tiến công!
- Chủ nhân, chủ nhân! Nó sắp không xong, ta bây giờ có nên đem nó chuyển đi ngay không?
Địa linh vội vàng điều động cổ trận.
Sưu sưu sưu...
- Chủ thượng, tiếp theo thế nào?
Tiếng chém g·iết thảm thiết phút chốc bao trùm mặt đất.
Lưu Tử Phàm và Phong Thiên Ngữ cũng là trái tim nhảy lên tới miệng, cảm thấy may mắn chính mình còn chưa có thả lỏng.
Vẫn may là cổ trùng có thể dùng, lúc này một đám thi triển thủ đoạn, hướng đàn hồ ly chém g·iết.
- Đúng rồi! Nhất thời quên mất!
Vô số hồ ly cũng trăm phương ngàn kế bỏ qua chiến trường, liều mạng đâm đầu vào cổ trận. Chúng nó muốn dùng sinh mạng của mình, đánh sập cổ trận, cứu ra ngũ hành thiên hồ.
- Phải tìm cách kéo nó vào cổ trận!
Bi thương, phẩn uất, bất lực hòa quyện vào một chỗ, trở thành tiếng kêu tê tâm liệt phế vang vọng toàn bộ chiến trường.
Nhưng một lúc sau, nó vẫn nằm im.
Phong Thiên Ngữ bên cạnh Lưu Tử Phàm hơi giật mình, nhưng rất nhanh cũng nhận ra, lập tức thúc giục cổ trùng, bắn ra hỏa cầu, hét. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưu Tử Phàm và Phong Thiên Ngữ nhìn thấy, kích động nhảy cẩn lên.
- Phát động công kích!
Phương Chính lúc này rống to với đám tù binh, ngay sau đó để địa linh đem áp chế trên người bọn họ hủy bỏ, đem toàn bộ thả ra ngoài.
Địa tai đã qua đi, kiếp vân đã sớm biến mất. Mọi thứ đã kết thúc.
Phong Thiên Ngữ lúc này hỏi.
Nhưng có hoang thú ở, đàn c·h·ó rõ ràng suy yếu, mà đàn hồ ly lại là càng thêm liều mạng. Chỉ một chốc đã đè ép đàn c·h·ó không ngừng thoái lui.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.