Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Dùng dương mưu với ta đi!
- Có một điều ta phải nói, đó là, Tiểu Thiên, cảm tạ ngươi.
Căn bản lúc đó ngươi chỉ muốn đội cái quần rồi độn thổ, chứ ở đó mà trang bức.
Đùa! (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù là bất cứ thế giới nào đi nữa, trong vô số sinh vật sống, con người là loại duy nhất biết nói dối. Những loài khác, dù có nói dối, chung quy lại cũng chỉ là học theo con người.
Tiểu Thiên lại hơi thở dài, đáp.
Nhưng mà, việc gì đến rồi cũng sẽ đến, sau thời gian dài đằng đẵng, Phương Chính vẫn là hỏi nó.
Phương Chính lại khoát tay, hai người cũng liền không nán lại, ai về chỗ nấy.
Vừa mới rồi, mười bốn người này sau khi biết được không gia nhập Quân Đoàn Thiên Không sẽ đồng nghĩa c·ái c·hết, liền lập tức quỳ xuống cầu xin Phương Chính cho phép gia nhập.
- Cuộc đời ta, ghét nhất là những người bắt ta lặp lại quá ba lần. Ngay cả cha mẹ của ta, ta cũng chỉ nói ba lần cho một vấn đề, tuyệt đối không có lần thứ tư. Mà với các ngươi, ta đã cho các ngươi ba lần lựa chọn, các ngươi cả ba lần đều từ chối, ta vì cái gì phải cho các ngươi lần thứ tư?
Mà ưng cùng hổ thì một con cũng không có, cần phải đi mua.
Phương Chính cũng không nhiều lời, đi về phòng ngủ của mình.
Về làm một khối dữ liệu sơ hình, mọi số liệu liên quan tới một hành trình này đều sẽ bị xóa sạch. Cho nên, dù nó không hoàn toàn biến mất, nhưng cùng với c·hết đi và sinh ra lần nữa là không khác biệt.
Hắn ngã phịch xuống giường, mệt mỏi duỗi người một chút, nhưng lại không có đi ngủ, mà gọi ra hệ thống.
Dù biết đó là bẫy, vẫn không thể không nhảy vào, cảm giác thấy sự cay.
Tiểu Thiên xuất hiện trước mặt hắn, hỏi.
- Không sai, dùng dương mưu với ta đi!
Nhưng lúc đó bọn họ quá sợ, căn bản không có nghĩ tới, làm vuột mất cơ hội sống sót cuối cùng.
Phương Chính nghe xong, chỉ ừ khẽ một tiếng, liền đem đôi cốc này thu vào, sau đó ánh mắt chuyển sang Lưu Tử Phàm.
- Nếu không còn gì, hai người cứ trở về làm việc, ta muốn nghỉ ngơi một chút.
Mà bản chất của Phương Chính kì thực chính là tự vệ, hắn đa nghi cũng chỉ là để bảo vệ chính mình, cho nên Tiểu Thiên mới cẩn trọng cùng đè dặt như vậy.
- Ta vì cái gì phải đồng ý?
Cái này không phải bởi vì túc chủ là loại người dễ tiếp thu, mà vốn dĩ bản chất của túc chủ phù hợp với hệ thống.
Phương Chính lại nói.
- Về việc gì?
- Cho nên nếu xuân xuân thu thu không thể phát động, Phương Nguyên một khi sống lại, ta cũng sẽ lần nữa sống lại, chỉ là không có ký ức của tương lai mà thôi. Căn bản sẽ không thể biến mất. Nhưng ta lại nghĩ không ra, nếu như mọi việc đơn giản như vậy, ngươi sẽ không gấp đến độ biên bậy biên bạ ra một cái lí do sai không chỗ nào đúng như vậy. Ngươi nói xem, đúng không?
Ngẫm lại thử xem, bất cứ một nhân vật có hệ thống nào, cho dù đó là loại hệ thống gì, túc chủ đều có thể dễ dàng thích ứng với hệ thống.
- Tiểu Thiên, đến lúc ta và ngươi ngã bài rồi!
Tiểu Thiên lại nhịn không được, thở dài thêm một tiếng.
Nó biết Phương Chính thông minh tinh ý, chỉ cần đọc tên, liền sẽ mơ hồ đoán ra công dụng của sát chiêu. Mà Phương Chính cũng không phụ sự mong đợi của nó, cuối cùng lựa chọn xuân thu thiền.
Cử cái ví dụ, nếu ngươi là một người trời sinh nhút nhát, đột nhiên có hệ thống trang bức, ngươi chẳng lẽ liền có thể lập tức hết nhút nhát, nhảy ra trước đám đông làm màu trang bức đánh mặt các kiểu?
Phương Chính nghe vậy, hai mắt nhắm lại, mỉm cười nói.
- Còn nhớ lúc ở Thanh Mao sơn, lần đầu tiên ta c·hết trước khi Phương Nguyên sống lại. Ngươi lúc đó có nói với ta. Khi linh hồn của ta nằm trong túi đồ, xuân xuân thu thu sẽ không thể phát động. Cho dù Phương Nguyên có sống lại thành công, ta cũng không thể quay trở lại. Phương Chính sẽ vẫn là Phương Chính, nhưng không còn linh hồn Lạc Hành bên trong hắn, mà ta sẽ sống trong thế giới không có Phương Nguyên.
Lại ví dụ, nếu ngươi là một kẻ có bản chất thánh mẫu, lấy giúp người làm niềm vui, chưa từng tổn thương động vật sống. Đột nhiên có được hệ thống việc ác, cho ngươi cái nhiệm vụ g·iết chóc. Vậy ngươi có thể ùng một cái liền đi g·iết gà g·iết c·h·ó?
- Tam trưởng lão, ta giao bốn người theo nô đạo cho ngươi. Ngươi chịu trách nhiệm quản lí, dẵn dắt, phối hợp cùng họ. Sau này khi tập hợp đủ đàn thú, nhất định phải điều khiển năm đàn thú phối hợp nhau. Đồng thời, năm người cũng nên chọn lưu phái phụ tu, bỗ trợ bản thân, tránh việc bị trảm thủ.
- Vâng.
Hắn hiện tại có việc khác cần làm, trước khi tính toán nên để đám người này c·hết như thế nào.
Chương 21: Dùng dương mưu với ta đi!
Chuột bạch, chính là đang nói tới người thay hắn thử nghiệm họa bì cổ. Bởi hiện tại, việc luyện cổ mới hoàn thành, còn chưa có đưa ra kết quả thực nghiệm.
Quân Đoàn vừa thành lập, tuy nhìn thì nhiều việc, nhưng thực chất việc cũng không nhiều. Chủ yếu chỉ có quá trình xây dựng nền móng, phân chia nhân lực cho phù hợp năng lực, còn lại những sự vụ khác đều gần như không có gì.
Về sói cùng hồ ly, trước mắt trong phúc địa Đồ Thiên đủ số lượng cho mấy cổ sư tam tứ chuyển luyện tay. Khuyết thiếu một số lượng c·h·ó nhất định.
Căn bản là vặt lông gà ngươi còn làm không muốn xong chứ đừng nói g·iết.
- Thế giới này không tồn tại thế giới song song, khi lịch sử thay đổi, hiện tại và tương lai cũng sẽ thay đổi. Cái tương lai vốn có ban đầu, cũng sẽ theo sự thay đổi đó mà biến mất. Cho dù có còn, cũng chỉ còn lại cái gọi là quán tính của lịch sử.
Nó nói tới đây, không khỏi chăm chú hướng về phía Phương Chính.
Lưu Tử Phàm lúc này mới nói.
Ý của Tiểu Thiên chính là, hệ thống là không cố định chức năng cùng nguyên điểm, nó phụ thuộc vào bản chất của người dùng, mới cho ra chức năng cơ bản cùng cách thu thập nguyên điểm.
Tiểu Thiên nghe Phương Chính nói, buông ra một tiếng thở dài, cảm khái. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Thiên thoáng dừng, lại nói tiếp.
- Mặc dù ngươi nói, có lẽ ở một thế giới khác, hệ thống trang bức là dùng được. Điều đó là đúng, nhưng lại không phải với ngươi. Ta có thể khẳng định, cho dù là bất cứ thế giới nào, thì hệ thống của ngươi, cũng sẽ là ta của hiện tại.
Hiện tại, dù họ có muốn, nhưng Phương Chính căn bản là sẽ không cho.
Nó biết, lí do nó nói lúc đó với Phương Chính, chẳng quá là bởi vì quá gấp gáp, cho nên nó chỉ có thể biên đại ra như vậy. Cho nên nó cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi câu hỏi liên quan từ Phương Chính.
- Để có thể trở về, ta cần thông qua liên kết với túc chủ, mới có thể quay về. Nhưng liên kết cũng là một phần của ta, nó sẽ không bởi vì thời gian tua ngược mà trở về, nó sẽ ở lại chỗ của ta. Cho nên nói, nếu Phương Nguyên sống lại, túc chủ ngươi chắc chắn c·hết.
Nhưng Phương Chính cũng không có ý định nâng giá, mà là nói.
- Túc chủ, ta nghĩ ta đã hiểu được dụng ý của ngươi. Ngươi là thích chơi bài ngữa, đúng không? Cho nên sau này, nếu muốn tính kế ngươi, ta vẫn là nên dùng dương mưu đi!
Tiểu Thiên nói tới đây, cố ý nhấn mạnh ba từ cuối.
- Lúc đó cấp bách, ta không có nghĩ nhiều, từ đó đến nay, ta bởi vì còn vài khúc mắc, cho nên chưa có hỏi ngươi. Tiểu Thiên a, ngươi biên một cái lí do, có phải là nên biên thật một chút hay không? Loại lí do ngươi nói, đặc vào thế giới khác thì đúng, đặc trong thế giới này lại sai hoàn toàn.
- Chủ nhân cứ yên tâm giao lại cho ta!
Cho nên, đừng đỗ thừa hệ thống của ngươi phi lí, cưỡng ép ngươi làm việc phi lí. Bởi vì trên bản chất, hệ thống làm việc rất logic, ngươi cảm thấy phi lí, chẳng qua là ngươi đang chối bỏ bản chất thật sự của mình mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Thiên nhìn thấy Phương Chính mơ hồ gật đầu, lại nói tiếp.
- Cho nên mới có xuân xuân thu thu đi. Mượn nhờ xuân thu thiền, đem ý chí của ta quay về, đồng thời gửi liên kết trên ý chí của ta, liền có thể thành công đưa liên kết về lại quá khứ, từ đó ta có thể còn sống đến hiện tại! Cho nên nói, bản mệnh xuân thu thiền của ta, không phải chỉ do ta lựa chọn, mà còn do người cố ý dẫn dắt để ta lựa chọn. Mà xuân xuân thu thu, chính là thứ tất yếu phải có. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người Phong Thiên Ngữ, Lưu Tử Phàm gật đầu, đồng thời nhận lệnh.
Năm xưa, Phương Chính từng nói qua nguyên nhân chính mình chọn xuân thu thiền, thì phải là thức ăn cùng chữa trị tiên cổ, quan trọng nhất chính là vì sát chiêu.
Nó trước đây không biết, cái Phương Chính gọi là nguyên tác là gì. Nhưng thời gian trôi qua quả thật nhiều, nó đã biết, cái đó rốt cuộc là gì.
Nhưng còn cay hơn nữa là, Phương Chính không thể không đối với Tiểu Thiên mang ơn. Bởi trên cơ bản, cái mưu kế này của nó đã cứu hắn không chỉ một lần.
- Về việc đàn thú, ta có vài điều cần nói với ngài. Trong Quân Đoàn hiện tại, bao gồm cả ta, người muốn theo nô đạo có năm người. Ta đã thay ngài nói chuyện với họ qua, hiện tại có ta lựa chọn đàn c·h·ó, bốn người kia phân biệt là sói, hổ, hồ ly cùng ưng. Về việc này, ta không thể tự quyết định, nên mới hướng ngài báo cáo.
- Ngươi nói đúng. Mọi việc không đơn giản như vậy. Đành vậy, dù gì sớm muộn cũng phải nói với ngươi, vậy liền là bây giờ đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Thiên quan sát Phương Chính một lúc lâu, cuối cùng nói.
Đùa!
Ngoài ra còn có một việc khác, đó là Tiểu Thiên Không nói rõ ràng mọi việc với hắn. Chỉ cần nó nói ra, hắn cuối cùng vẫn lựa chọn tin nó.
Xuân thu thiền có tỉ lệ thất bại rất cao, nhưng vạn nhất Phương Nguyên thành công thì sao? Vậy túc chủ của nó sẽ c·hết, nó sẽ biến mất, trở về làm khối dữ liệu sơ hình.
Nó nói, thoáng dừng một chút, mới nói tiếp.
Giống như những gì nó vừa nói, Phương Chính là không có nghi ngờ.
Phương Chính lúc này nhìn xuống bọn họ, bình thản lên tiếng.
Cho nên, Phương Chính đa nghi, nhưng trước nay đều chỉ nghi ngờ con người, đối với sinh vật khác, hắn không có ôm nhiều hoài nghi.
Phương Chính trầm mặt.
- Thông thường mà nói, bị như vậy thì sớm đã hồn phi phách tán. Nhưng bởi vì có liên kết với ta, cho nên ngươi mới còn sống, hơn nữa đang dần khôi phục.
Lần đầu tiên, là vào ngày Quân Đoàn Thiên Không chính thức thành lập. Lần thứ hai là trước khi bắt đầu luyện họa bì cổ. Mà lần thứ ba, là sau khi luyện xong họa bì cổ, Phương Chính cho họ một lần cơ hội.
Vì vậy, trên một phương diện nào đó, hắn vẫn luôn tin tưởng Tiểu Thiên. Hắn đề phòng nó, nguyên nhân cũng bắt nguồn từ việc nó có nguồn gốc không rõ ràng.
- Giam họ lại!
Phương Chính thừa nhận, hệ thống là dữ liệu, nhưng vì là dữ liệu, cho nên nó sẽ không biết nói dối.
Nếu nó không có ý thức còn tốt. Đáng tiếc, hệ thống là có ý thức, cho dù chỉ là cơ sở dữ liệu, nhưng nó cũng không muốn phải c·hết đi như vậy.
Phương Nguyên mượn nhờ xuân thu thiền sống lại, vậy thì Phương Chính cũng cần dựa vào xuân thu thiền để sống lại, mà Tiểu Thiên, cũng mượn nhờ việc này để trở về quá khứ.
Phương Chính lúc này khoát tay, để địa linh đem đám người này nhốt lại.
Cũng may Phương Chính đã tính trước việc này, cho nên nó mới thuận nước đẩy thuyền, đem xuân xuân thu thu làm phần thưởng.
- Ta luyện thành một cặp thôi bôi hoán trản, định tự tay giao nó cho ngài!
Nhưng sau đó, lúc phát hiện ra Phương Nguyên sống lại, có xuân thu thiền trong người, nó liền phát hiện nguy cơ.
Câu hỏi này của Phương Chính, làm cho đại sảnh lâm vào trầm mặt.
Thì hôm nay, có thể nói, nguyên nhân chủ yếu dẫn đến hắn chọn như vậy, là vì Tiểu Thiên muốn hắn phải làm vậy.
Hai người giật mình, Phong Thiên Ngữ trước tiên lấy ra hai chiếc cốc.
Phương Chính nghe xong, đại khái hiểu ý của Tiểu Thiên.
- Ngoài đó ra, còn việc gì khác không?
Phương Chính đem việc này ghi lại, lập ra một cái danh sách những món cần mua, sau đó nhìn xuống hai người, hỏi.
Phương Chính lại gật đầu, trầm tư một chút.
Tiểu Thiên trực tiếp thừa nhận.
- Lấy ngươi tới nói, ngươi thuộc dạng linh hồn xuyên qua, nhưng đồng thời cũng không hoàn toàn. Phàm là những người linh hồn xuyên qua, thân thể chứa đựng linh hồn của họ, vì một lí do nào đó đã là một cái xác không hồn. Nhưng thân thể này không giống vậy, bản hồn còn tồn tại khỏe mạnh, ngươi cũng không hoàn toàn thay thế được hắn. Đây là điều thứ nhất.
Dù sao bọn họ hiện tại tài nguyên không, tin tức không, danh tiếng cũng không, căn bản cũng không có việc gì phải lo.
Nói tới đây, Tiểu Thiên dừng lại, giống như đang chờ Phương Chính hỏi nó. Nhưng Phương Chính vẫn bảo trì im lặng lắng nghe, nó chỉ đành nói tiếp.
- Túc chủ, ngươi có nhận ra hay không, rằng ngươi rất đặc biệt?
- Một linh hồn hoàn chỉnh, là phải có đủ ba hồn bảy phách hoàn chỉnh hợp thành. Nhưng mà túc chủ ngươi rất đặc biệt, ngươi có đủ ba hồn bảy phách, nhưng mỗi hồn chỉ có một phần ba, mỗi phách chỉ có một phần bảy. Mặc dù gôm đủ các yếu tố của hồn và phách, nhưng nếu tính kĩ ra, ngươi chỉ có một hồn một phách.
- Túc chủ, ta biết ngươi đa nghi, nhưng ngươi cũng rất lí trí, ví như ngươi không nghi ngờ địa linh, bởi vì địa linh là trời sinh không biết nói dối. Nhưng có lẽ ngươi cũng biết, hệ thống cũng giống như địa linh, chỉ hơn ở chỗ là chúng ta biết che giấu thông tin với túc chủ, chứ không bao giờ lừa gạt túc chủ của mình.
Không nghĩ tới, một lần chờ, chờ đến gần mười năm.
Phương Chính từ tốn nói.
Phương Chính hơi hạ mi mắt, nói.
- Nhị trưởng lão, những người chọn tu luyện đạo, ta giao lại cho ngươi. Chờ đến khi phòng luyện cổ chính thức xây xong, đó sẽ trở thành phòng làm việc riêng của các ngươi. Có thể thông qua luyện cổ cho thành viên thu điểm cống hiến, cũng có thể nghiên cứu cổ phương cống nạp cho Quân Đoàn. Còn có, mao dân tạm thời sẽ do ngươi chiếu cố, chờ đến khi ta tìm được người khác phù hợp, những mao dân này sẽ chuyển cho người đó.
Hắn không cho bất cứ ý kiến nào, càng không tỏa bất cứ thái độ nào, chỉ đạm mạc nhìn về phía xa xăm.
- Phàm là người xuyên qua, đều sẽ mang theo một lợi thế nào đó, được gọi là ngón tay vàng. Ngón tay vàng có thể là trí tuệ, tài năng, v·ũ k·hí, vân vân. Nhưng có hai loại thường thấy nhất, một là có hệ thống, hai là xuyên sách. Nhưng bất kể là loại nào, trên người một người, chỉ nên xuất hiện một loại.
- Mà điều thứ ba, cũng là điều có liên quan đến câu hỏi của ngươi. Túc chủ, ngươi quá yếu, yếu đến mức, chỉ cần liên kết với ta mất đi, ngươi sẽ lập tức tiêu tán.
Phương Chính mỉm cười, không nói trực tiếp vào vấn đề, mà nói.
Dữ liệu là không bao giờ nói dối!
Phương Chính lúc này ôn hòa nói.
- Vậy hai người định nói gì với ta?
Chờ đám người bị địa linh đưa đi xong, Phương Chính lại hỏi hai người Lưu Tử Phàm, Phong Thiên Ngữ.
- Từ trước đến nay, người xuyên qua có hai trường hợp. Một là nhục thân xuyên qua, hai là linh hồn xuyên qua. Nhục thân xuyên qua, tức là đem theo cả thể xác lẫn linh hồn cùng đi tới thế giới khác. Mà linh hồn xuyên qua, chính là linh hồn nhập vào thân thể nào đó của thể giới khác.
Để đối phó với người có thể sống lại, cách tốt nhất chính là bản thân cũng sống lại.
Phương Chính ngồi tựa người trên ghế cao, ánh mắt nhìn xuống mười bốn người tu binh còn lại.
- Túc chủ, ta sợ nhất chính là lúc ngươi dùng giọng điệu đó nói cảm tạ ta. Ngươi biết vì sao không? Bởi vì mỗi lần như vậy, thì ngay sau đó, ngươi sẽ lại nghi ngờ ta. À không, lời này của ta là sai lầm. Bởi vì ngươi căn bản chưa từng tin ta. Cái gọi là ngã bài, ta đại khái đã hiểu. Vậy để ta nói với ngươi đi.
- Túc chủ, ngươi không chỉ xuyên sách, còn mang theo cả hệ thống. Có thể nói, trong số những người xuyên không, ngươi là kẻ số hưởng nhất. Bất cứ một loại nào trong hai loại, đều có thể làm cho người khác lặt trời. Mà ngươi, ngươi lại có cả hai, nhưng lại không theo lẽ thường ra bài. Đây chính là điều đặc biệt thứ hai.
- Ta không biết là ai tạo ra ta, ký ức của ta bắt đầu từ khi ta liên kết với linh hồn ngươi. Ta ban đầu chỉ là một khối dữ liệu sơ hình, không có chức năng cụ thể nào. Thông qua liên kết, ta biết được bản chất của ngươi, cho nên dữ liệu phát triển thành ta của hiện tại.
Khi vừa mới bắt đầu, Tiểu Thiên Không biết gì về xuân thu thiền, việc Phương Chính chủ động yêu cầu có bản mệnh tiên cổ, nó cũng chỉ cho rằng Phương Chính trang lạnh lùng, kì thực cũng giống mấy túc chủ hệ thống khác, thích trang bức lên mặt.
Vì cái gì phải đồng ý? Chẳng phải là vì Quân Đoàn Thiên Không bây giờ đang rất cần người sao?
Cho nên mới có sát chiêu xuân xuân thu thu. Chính là mà nói, sát chiêu này được tạo ra là vì điều đó.
Không đúng, Quân Đoàn quả thật cần người, nhưng không nhất thiết phải là mấy người này. Mà mấy người này, nhất định cần có Quân Đoàn.
Đây mới chính là vấn đề, chính là lý do để Phương Chính "nâng giá".
- Ngày này chung quy vẫn là tới!
Không có xuân xuân thu thu giúp, hắn căn bản đ·ã c·hết ở Thanh Mao sơn, trong lần sống lại thứ hai của Phương Nguyên.
- Địa linh, để mắt tới tình hình của chuột bạch giúp ta một chút.
Trong đại sảnh tầng năm.
Địa linh lập tức đáp ứng.
Đám người ngơ ngác, nhớ lại số lần Phương Chính đưa ra lựa chọn cho họ.
Tiểu Thiên hỏi, nhưng không chờ Phương Chính trả lời, nó đã nói tiếp.
- Còn về nhiệm vụ, kì thực chính ta cũng không biết là ai ban bố cho ngươi. Ta chỉ biết nó xuất hiện trong kho dữ liệu của ta, vậy thì chỉ cần đúng thời gian, đúng địa điểm, ta liền sẽ thông báo cho ngươi.
Có thể nói, Tiểu Thiên trước đây đánh Phương Chính bằng một âm mưu, nhưng hiện tại, sau khi biết được sự thật, nếu để Phương Chính làm lại, hắn vẫn sẽ chọn xuân thu thiền làm bản mệnh. Cho nên là, Tiểu Thiên cũng đang ở chơi dương mưu với hắn.
Cả hai liền lắc đầu.
- Lại nói tới lúc ở Thanh Mao sơn, ta từng nói, ta nằm ngoài quy tắc của trời đất, việc Phương Nguyên sống lại sẽ không ảnh hưởng đến ta, nói cách khác là không thể đưa ta trở về quá khứ. Trong quá khứ, nếu không có ta ở đó, ngươi sẽ biến mất. Đừng nghĩ tới cái gì mà ở trong qua khứ tồn tại một "ta" khác. Thế giới này là một trục nối, ta nằm ngoài trục nối đó, đi theo trục nối, cho nên khi người trong trục nối quay đầu trở lại, ta vẫn còn ở tương lai, không thể trở về. Nên cũng sẽ không tồn tại một "ta" khác.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.